Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 41: Giá trị của nhân sâm




Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn thà quay lại đối mặt với Qua Thẩu, chiến đấu đến chết giống như đại yêu còn hơn. “Thật sự không tìm được a, bà cô nhỏ của ta ơi. Bức Yêu nhỏ mà biến hình núp trong đám đông, thì chúng ta không có cách nào tìm ra được. Nếu không hai tên nhãi này đã không thong dong cả mười ngày trời như thế.”

Xem ra là càng hỏi càng không có được tin tức có ích. Nàng gật đầu với Trường Thiên, người phía sau chỉ nhấc tay lên, tiên tác trói trên người A Phúc liền ngoan ngoãn bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Ninh Tiểu Nhàn cách Bức Yêu chưa đến một trượng, nhưng cho hắn một trăm cái lá gan cũng không dám đi đến gần nàng.

“Tạo ra hiện trường giả là hắn thoát được khỏi dây thừng.” Trường Thiên giơ Tiên tác trong tay lên, nhẹ nhàng ném lên, A Phúc dường như có thể nghe thấy tiếng pháp khí không cam lòng kêu lên một tiếng, sau đó “phựt phựt phựt” vài tiếng liền bị đứt thành mấy đoạn. Tiên tác trói hắn làm hắn dùng hết sức cũng không thoát ra được, lại bị Trường Thiên xé thành đống dây thừng bỏ đi.

“Xin lỗi Diêu sư huynh, huynh không có lỗi với ta, ta lại làm hỏng bảo bối mà sư phụ huynh ban thưởng cho huynh!” Nàng âm thầm nói lời xin lỗi với họ Diêu ở trong lòng.

“Muốn sống cũng rất đơn giản, chúng ta muốn ngươi tạo ra bằng chứng đã trốn thoát.” Nàng cầm giấy bút, đặt trước mặt Bức Yêu “Ta đọc, ngươi viết.”

Hắn run lẩy bẩy cầm lấy bút, mới viết mấy câu, Trường Thiên cau mày nói: “Tay run như vậy, chữ viết ra làm sao giống người đã chạy trốn thành công?” Nàng lấy lên nhìn, đúng vậy chữ viết xiêu vẹo, nghiêng ngả, nhìn ra được lúc người viết tờ giấy này đang vô cùng hoảng sợ, không khỏi trợn mắt nhìn Trường Thiên nói: “Còn không phải là bị ngươi dọa sao?”

Trường Thiên bất đắc dĩ nói: “Cho vào trong nhà giam thôi.” Hắn phất phất tay, A Phúc liền biến mất ngay tại chỗ.

Nàng trợn mắt nhìn. Oa, người sống biến mất a! Nàng vẫn thắc mắc lần trước nanh thú được nhốt vào trong lao như thế nào, thì ra là dễ dàng như vậy. . . . . . Hắn quả nhiên xứng danh khí linh của Thần Ma ngục.

“Ngươi cũng có thể dịch chuyển ta như thế không?”

Hắn tức giận nói: “Không thể! Ngươi là chủ nhân của Thần Ma ngục. Bằng không ngày đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, cũng sẽ không may mắn an toàn đứng ở đây như thế này.”

“À? Khi đó ngươi định làm gì với ta?” Nàng mở to hai mắt đợi đáp án.

Kết quả Trường Thiên lại yên lặng. Hắn không nói chuyện thì giống như con trai, ai cũng không thể cậy miệng của hắn.

Hừ hừ, lúc ấy còn nói cái gì mà “Ngươi chính là chủ nhân của nơi này, bổn quân không uy hiếp được ngươi” thì ra kẻ cao ngạo như hắn cũng nói dối. Hử? Từ lúc nào mà hắn đã đổi từ “bổn quân” thành “ta” nhỉ?

Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Bắt được Bức Yêu này, chuyện của ngươi ở đây đã xong, cần phải nhanh chóng rời khỏi huyện Tứ Bình.” Kế hoạch của bọn họ chủ yếu là bắt được Bức Yêu, hiện tại đã đạt được mục đích, có thể rời đi rồi.

Hửm? Ngươi hỏi tại sao lại không bắt hai con? Khụ, ai mà không muốn, chỉ là Ninh Tiểu Nhàn hao tổn tâm trí, lại có Quyền Thập Phương hỗ trợ, còn không tiếc đưa thân mình vào chỗ nguy hiểm, mới may mắn bắt sống được một con. Mặc dù trong sào huyệt còn nhiều Bức Yêu, nhưng nàng không có linh lực không có pháp khí, lấy cái gì để bắt? Lòng tham không đáy, người không biết nặng nhẹ, mệnh thường không được dài.

“Rời đi?” Nàng hơi chần chừ. Hai tên hung thủ giết người còn đang ung dung ở bên ngoài, nguy hiểm của huyện Tứ Bình còn chưa được giải quyết, nàng cứ thế mà rời đi sao?

Dáng vẻ của nàng lọt vào trong mắt Trường Thiên, hắn lại cho là nàng không nỡ xa Quyền Thập Phương, nhất thời trong lòng không khỏi phiền não: “Nhiệm vụ của ngươi chính là đi về phía tây, không nên lẫn lộn giữa chính và phụ. Chuyện ở đây giao cho Quyền Thập Phương đi, hắn có người thân ở đây, lòng trừ yêu còn khẩn cấp hơn ngươi cả chục lần.”

Hắn nói rất có lý, mình cũng chỉ là người phàm, thứ mang theo người cũng chỉ có thanh chủy thủ nhỏ, ngay cả thứ giống đao cũng không có, tại sao phải cho là mình có thể gặp chuyện bất bình, rút đao ra tương trợ được chứ? Huống chi loại việc trừ yêu này, người bình thường sẽ tránh rất nhanh.

Nhưng trong đầu nàng vẫn có một giọng nói nho nhỏ, trách mình không trượng nghĩa. Nàng không thể oán giận Trường Thiên, “bo bo giữ mình” là quy tắc đầu tiên mà bất kỳ yêu quái nào cũng làm, nhưng nàng vừa nghĩ tới Hoàng lão tài mặt mũi hiền hậu, lại nghĩ đến Quyền Thập Phương luôn bảo vệ mình khắp nơi, cảm thấy mình không thể cứ thế rời đi như vậy.

Trường Thiên thấy nàng mặt ủ mày chau thì hơi tức giận, lại hơi có chút không đành lòng, cũng biết không thể ép nàng quá vội, dù sao chân mọc trên người nàng, nếu nàng không muốn đi, hắn cũng chỉ có thể đành dây dưa với nàng. “Thời gian còn nhiều, sao không đi trồng nhân sâm?” Ai da, nhớ năm đó mình sát phạt quyết đoán, nhưng hôm nay lại nghe theo tiểu cô nương này, đổi ý mấy lần.

Quả nhiên nàng vừa nghe thấy thì mắt sáng rực, lập tức ném việc kia ra sau gáy. Trước kia từng đọc trong tiểu thuyết, nhân sâm ngàn năm là đại danh từ to lớn cỡ nào a, ăn vào làm cho người ta đột nhiên tăng thêm mấy trăm năm công lực, tuổi thọ tăng thêm mấy chục năm, có công hiệu cực kỳ nghịch thiên a. Có người còn nói, có lúc, nhân sâm thành tinh chạy loạn khắp nơi, khó có người tìm được bọn chúng. Nếu nàng có thể trồng ra một đống nhân sâm, chẳng phải có thể ngày ngày thoải mái ngủ ngon sao?”

Vậy mà Trường Thiên lại có vẻ khinh bỉ ý nghĩ của nàng: “Chỉ là mộng tưởng của người phàm thôi. Trong đan dược tiên gia, nhân sâm ngàn năm chỉ là thuốc dẫn mà thôi. Cái khác không nói đến, nếu ngươi có thể trồng được quả Nhất Nhật, chỉ một quả đó có thể bằng cả mười cái gọi là nhân sâm ngàn năm.”

Không ngờ hạt giống quả Nhất Nhật trong tay nàng, không đúng, là trong tay hắn, lại đáng giá như vậy!

“Nhưng mà, yêu lực dùng để trồng quả Nhất Nhật, cũng phải gấp mười lần nhân sâm. Từ giờ phải tích góp từng tí thần lực một của tức nhưỡng, nên trước tiên trồng nhân sâm vẫn tốt hơn.”

Câu “Nhưng mà” kinh điển của Trường Thiên quả nhiên là như hình với bóng. Hắn đả kích người ta quá ư là chuyên nghiệp đi, một ngày không đả kích nàng thì sẽ thấy khó chịu sao?

Nàng buồn bực bò lên tầng thứ năm của Thần Ma ngục, lấy tức nhưỡng ra. Cái vật nhỏ này vừa ra khỏi hộp liền nhanh chóng biến thành mười trượng ruộng tốt. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu cười nói: “Không cần phạm vi rộng như vậy.” Trường Thiên cho nàng đề xuất, là trồng năm cây nhân sâm ba trăm năm.

Tức nhưỡng liền điều chỉnh xuống, biến thành vùng đất chỉ còn một trượng vuông, nàng vứt hạt giống nhân sâm xuống. Cảnh tượng mọc rễ nảy mầm giống như thần kỳ, chỉ là tốc độ ngày càng chậm đi rất nhiều. Dù sao thần lực quá quý giá, mà cây trồng lớn lên càng chậm, thì thần lực tiêu hao càng ít.

“Nếu sáng mai không có việc gì, thì đi mua lò luyện đan, sau đó học thuật luyện đan, dùng nhân sâm ba trăm năm này để luyện đi.” Nếu nàng không muốn đi, thì phải tìm chuyện để cho nàng làm. Một khi đám người Quyền Thập Phương rời khỏi huyện Tứ Bình, nàng chỉ có thể tự mình bước lên con đường đi phía tây, nên sớm làm chuẩn bị.

Tuy nói từ trong đáy lòng hắn không ưa Quyền Thập Phương, nhưng cũng không thể không thừa nhận, có người này ở đây, hệ số an toàn của Ninh Tiểu Nhàn được tăng cao lên rất nhiều.

“A, sáng mai đã bắt đầu rồi sao?” Nhiệm vụ huấn luyện viên Trường Thiên sắp xếp đã xong, từ lúc nàng bắt được Thần Ma ngục đến nay, giống như không có ngày nào là nhàn rỗi a. Trưa nay nàng còn bị A Phúc dọa sợ không ít, cái loại cảm giác chỉ cần một giây sau là có thể đi gặp thượng đế này làm cho nàng ghi nhớ ở trong lòng, chả nhẽ không thể nghỉ ngơi, để an ủi tinh thần một chút sao?

Trong giọng nói của hắn đã mang theo sự không vui: “Chuyện hôm nay, ngươi còn cảm xúc đó không?”

“Đương nhiên là có rồi. A Phúc cũng chỉ là một tiểu yêu bia đở đạn cấp thôi, nhưng năng lực, tốc độ đã hơn ta rất nhiều lần, muốn lấy tính mạng của ta đúng là dễ như trở bàn tay, mà dưới kiếm của Quyền Thập Phương, A Phúc lại không thể chịu nổi một kích.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.