Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 38: Bức yêu nuôi nhốt huyết ngưu




“Hà. . . . . .” Nàng đang không chút hình tượng mà ngồi dưới đất há mồm thở dốc, cố gắng nhận thức sự tốt đẹp của sinh mệnh. Một khi móng vuốt của con bức yêu kia dính vào nàng, chắc chắn sẽ không do dự hút nàng thành xác khô, ngẫm lại chính mình gần như nghe được cả tiếng tử thần hít thở thì toàn thân nàng lập tức phát run.

Nhanh tỉnh táo lại đi Ninh Tiểu Nhàn. Đây cùng lắm chỉ là tiểu yêu cấp bia đở đạn thôi, trong game online chính là dã quái tặng kinh nghiệm, nếu ngay cả nó mà ngươi cũng sợ thì đường đi về phía tây sau này cũng đừng đi nữa, nhảy thẳng vào ổ yêu quái mời bọn hắn ăn tiệc thịt người được rồi. Nàng liều mạng khích lệ chính mình, hơn nữa thành công cảm nhận được tốc độ tim đập rõ ràng chậm dần.

Nàng lại không biết, Quyền Thập Phương cũng trộm thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi thấy nàng suýt chút nữa là rơi vào tay bức yêu, không biết sao hắn đột nhiên lo lắng.

Nàng lại tìm về được giọng nói của mình.”Quyền sư huynh, đừng giết nó. Bức yêu không chỉ có mình nó!” Hai nam nhân nghe vậy đều nhìn về phía nàng.

Nàng đang định nói tỉ mĩ, chỗ sâu trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp, thiếu niên vừa bị uống máu đang tỉnh dậy.

Dư Diêu kinh ngạc nói: “Hắn lại không chết?”

“Bức yêu đã chữa khỏi miệng vết thương của hắn, hắn cũng không đáng ngại nữa.” Trong ánh mắt khó tin của hai người, nàng nhanh chóng nói, “Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đổi chỗ khác rồi nói tỉ mỉ hơn.”

Quyền Thập Phương gật đầu với Dư Diêu, người sau ném ra một sợi tiên tác vàng óng, trói chặt bức yêu lại.

Ba người một yêu mới rời đi không lâu, thiếu niên trên mặt đất đã từ từ tỉnh dậy, lúc đầu còn mơ mơ màng màng, nhưng vừa mở mắt thấy mình lại nằm chỗ sâu nhất của con hẻm, chung quanh là rác rưởi thối um lên, thì bị dọa đến mức vừa quay người đã bò dậy, cho là bị người khác cướp. Nhưng hắn sờ sờ trên người thấy bạc vẫn còn, nhất thời cao hứng trở lại.

Thiếu niên này cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng trên người lại không có vết thương, liền cho rằng mình uống rượu quá nhiều, lung la lung lay bắt đầu đi về.

====

Sau khi trở lại Hoàng phủ, tất cả mọi người Triều Vân Tông tụ tập lại một chỗ, ngay cả Thạch Quý San bực bội giận dỗi cả tối cũng trình diện.

Ninh Tiểu Nhàn nói: “Mới vừa rồi lúc yêu quái này uống máu người, đã nói thiếu niên kia là huyết ngưu của người khác, hắn chỉ lén uống. Có thể thấy được còn có những con bức yêu khác, mà địa vị cao hơn cả hắn.”

Thạch Quý San lạnh lùng nói: “Bên trong thành đã chết hai người, thời gian cách năm sáu ngày, vừa đúng sức ăn của một con bức yêu. Nếu có những con bức yêu khác, người chết cũng sẽ không chỉ có chút như vậy.”

“Thạch sư tỷ nói rất có lý.” Ninh Tiểu Nhàn khen nàng một câu, “Nếu như chỉ cắn bị thương mà không cắn chết người thì sao? Vậy thì không có cách nào xác định trong huyện Tứ Bình có bao nhiêu con bức yêu đúng không?” Nàng chuyển hướng sang Quyền Thập Phương, “Quyền sư huynh cùng Dư sư huynh vừa rồi đều thấy thiếu niên bị bức yêu tấn công chỉ bị mất máu, chứ vẫn chưa chết đi.”

Hai người gật đầu.

Nàng nói tiếp: “Ta nán lại ở đó thật lâu, thấy sau khi bức yêu hút xong máu, thì lại đưa ngược máu mình vào trong miệng con mồi, kết quả vết thương trên cổ thiếu niên kia đã khép lại, không để lại chút dấu vết.”

Một gã đệ tử Triều Vân Tông không nhịn được nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi xác định?”

Quyền Thập Phương tiếp lời: “Ta có thể xác định. Lúc thiếu niên kia tỉnh dậy, ta ngầm quan sát một lát, vết thương trên cổ hắn quả thật không còn, hơn nữa bình yên về đến nhà.” Thì ra nhãn lực của bạn học Tiểu Quyền cũng rất tốt nha!

“Hôm nay đi qua mấy hiệu dược liệu, lão bản tiết lộ cho ta một tin.” Nàng đổi nguồn gốc tin tức thành hiệu dược liệu, tránh cho Thạch Quý San liên tưởng đến việc nàng đi bán ngọc bội, “Hai ba tháng gần đây, gia đình giàu có ở huyện Tứ Bình thường có người ngã bệnh, tìm đại phu đến xem, đều nói là thiếu máu thể hư, cần dược vật bổ huyết bổ khí đến điều dưỡng.”

Chẳng lẽ. . . mọi người nhìn nhau không nói gì, đều nghĩ đến một kết luận khiến người nôn mửa. Có đệ tử sắc mặt tái nhợt nói: “Ngươi nói là có số lượng bức yêu không xác định ở trong huyện Tứ Bình dựa vào việc hút máu người sống để sống, không giết người, chỉ uống máu, tựa như nuôi nhốt súc vật?”

Thật ra thì nàng muốn nói là nuôi nhốt bò sữa để uống sữa. Vừa rồi bản thân a Phúc cũng đã nói, thiếu niên kia là huyết ngưu của những con bức yêu khác.

“Hơn nữa những con bức yêu này có thể trà trộn vào trong những gia đình giàu có, dựa vào hấp thụ máu con cái nhà giàu làm thức ăn.” Ninh Tiểu Nhàn bổ sung, “Người giàu có mua nổi thuốc bổ, khả năng tái tạo máu càng nhanh hơn một chút, thì càng thích hợp làm ‘huyết ngưu’, hơn nữa con cái nhà giàu ham chơi bời, có chút bệnh thể hư khí nhược cũng rất bình thường, không dễ gây chú ý ánh mắt người ngoài.”

“Như vậy, hai người chết ở huyện Đông và huyện Nam là chuyện gì xảy ra?” Chuyện này lại trở về điểm bắt đầu. Quyền Thập Phương lắc đầu nói: “Vậy cũng chỉ có thể hỏi con bức yêu này rồi.”

A Phúc bị dây trói vàng của Dư Diêu trói lại, không thể giãy dụa chút nào. Hắn vẫn không nói một lời, giờ phút này thấy ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung qua, đột nhiên nói: “Một đám oắt con không có kiến thức, chẳng hiểu biết gì?”

Quyền Thập Phương cũng không tức giận: “Đang muốn thỉnh giáo ngươi đây.” Giờ phút này hắn lại khôi phục sự đoan chính trầm ổn, thái độ con yêu quái này không làm hắn nổi nóng chút nào.

Kết quả là con bức yêu này tự nghĩ mình hẳn sẽ phải chết, cũng không chịu mở miệng, cho đến khi Thạch Quý San uy hiếp muốn cắt đứt tay chân hắn, hắn mới cười lạnh nói: “Ngươi muốn chém thì chém đi, dù sao nói ra thì Bức lão đại cũng không để ta sống, còn không bằng chết trong tay các ngươi.” Kết quả Thạch Quý San giơ kiếm chém tới liền bị Quyền Thập Phương ngăn lại, yêu quái này vẫn nhắm mắt, hiển nhiên thấy chết không sờn.

Nếu nói một người hoặc yêu ngay cả chết cũng không sợ thì ngươi còn có thể lấy gì dể uy hiếp nó?

Ninh Tiểu Nhàn hỏi Dư Diêu “Sợi dây này của huynh trói có chắc không?”

Hắn ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đương nhiên! Đây là do sư tôn tự mình tế luyện, đừng nói con tiểu yêu này, mà ngay cả yêu quái Đại Thừa kỳ cũng trốn không thoát đâu.”

Như thế thì nàng an tâm rồi, nàng cũng không muốn một lát yêu quái này đột nhiên làm loạn. Ninh Tiểu Nhàn nói với Quyền Thập Phương: “Quyền sư huynh có thể cho ta thử một lần hay không? Ta nói riêng với hắn vài câu.”

Lúc này mọi người cũng không có biện pháp tốt, tự nhiên đều đồng ý, chỉ có Thạch Quý San trước khi đi hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.

Mắt thấy mọi người đều đi hết, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên đem cái ghế tới, khoan thai ngồi xuống bên cạnh bức yêu, cười nói: “Mặc dù vừa rồi người muốn ăn ta, nhưng đại nhân có đại lượng, ta không so đo với ngươi là được.”

A Phúc lạnh lùng nói: “Tiếc thật, hương vị máu của ngươi nhất định rất thơm rất ngọt.”

“Cám ơn khích lệ .” Trong lòng nàng rùng mình một cái, trên mặt lại bất động thanh sắc, “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi cam tâm sao?”

Cam tâm? Cam tâm cái gì? A Phúc nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào.

Tiểu cô nương trước mặt này như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói tiếp: “Ngươi nghĩ xem, ngươi ở nơi này chịu đủ tra tấn, kết quả là những con bức yêu khác ăn ngon uống sướng trong hang ổ. Ngươi chịu khổ, thậm chí mất đầu, thế nhưng bọn họ lại hồn nhiên không biết. Nỗi oan ức này ngươi gánh có oan hay không?”

A Phúc không lên tiếng.

Nàng lại nói: “Ta nghe nói yêu quái ăn thịt người thích chọn buổi tối, nhưng ta thấy mới giữa trưa ngươi đã lôi kéo thiếu niên kia vào trong ngõ tối hút máu, chắc là lén lút rồi? Thiếu niên này là huyết ngưu của bức yêu khác rồi, ngươi còn đi uống trộm đồ của người ta, nói vậy bình thường ngươi lăn lộn cũng không dễ, nếu không làm sao đến nỗi chịu đói chịu khát?”

“Nếu không có bọn họ, một mình ngươi chẳng phải tiêu dao tự tại, muốn uống thì uống sao? Chịu tiếng xấu thay cho loại yêu quái này, ngươi oan hay không oan?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.