Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 48: Không nghĩ tới hiện tại cậu ấy là 'bạn Trai 24 điều tốt'




Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

Khi mọi người đang nói chuyện, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.

Một mỹ nhân tóc ngắn đi tới. Cô ấy mặc bộ váy âu phục, tinh xảo lại già dặn.

"Thật có lỗi, tớ tới chậm." Tống Hề khẽ cười duyên, âm thanh êm tai, động lòng người.

Mọi người nhìn cô, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiện tại Tống Hề sớm đã không còn là nữ sinh mặc đồng phục thanh tú nữa rồi.

"Không nghĩ tới cậu thật sự đến rồi!"

"Khó có khi được tụ hội, vì cái gì mà tớ lại không tới chứ?"

"Thật sự kinh ngạc! Tống Hề, gần đây chúng tớ đều đang xem chương trình «Tiên sinh nhà tôi » mà cậu dẫn chương trình đó."

"Có góp ý gì, hoan nghênh mọi người góp ý nhé."

"Thật sao? Vậy về sau tớ biểu hiện tốt một chút. Có đề nghị nào tốt, hoan nghênh mọi người nha."

"Tống Hề, chương trình chào đón năm mới của đài vào năm sau nhớ nhớ đến chúng tớ nha! "

"Không vấn đề gì. Có vé tớ sẽ giữ lại cho các cậu."

Tống Hề cùng mọi người trò chuyện vui vẻ. Một lát sau, ánh mắt cô ta chậm rãi chuyển qua nhìn Nguyễn Chanh và Ninh Quân.

"Đã lâu không gặp. Tớ chúc mừng 2 người trước tiên nha."

Ninh Quân mặt không đổi nhìn cô ta. Năm đó, khi anh đem quyển sách đưa cho Tống Hề, chưa từng nghĩ tới cô ta vậy mà sẽ không đưa cho Nguyễn Chanh.

Nguyễn Chanh hơi gật đầu, "Đã lâu không gặp." Giờ khắc này, oán giận trong lòng cô cũng đã đều phai nhạt.

"Được rồi, người đều đã tới rồi, chúng ta bắt đầu đi." Lộ Minh nâng chén.

"Cạn ly! "

Vui chơi giải trí, mọi người trò chuyện chuyện làm ăn, nhưng thật ra ánh mắt như có như không mà quét qua Ninh Quân và Nguyễn Chanh.

Lộ Minh: "Các cậu chuẩn bị lúc nào thì kết hôn?"

Ninh Quân: "Dự định là cuối tháng 11." Đến lúc đó, họ sẽ chỉ mời bạn bè thân thiết và người nhà.

Lộ Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chúc mừng!"

Ninh Quân nâng ly, đứng lên, "Lộ Minh, ly này tớ mời cậu."

Lộ Minh cùng anh chạm cốc. Năm đó bị bạn ngồi cùng bàn ném bỏ, khi đó trời tim cậu ta vẫn còn có chút tổn thương, cảm thấy Ninh Quân không coi cậu ta là bạn bè.

Nhưng cậu ta đã sớm buông bỏ khúc mắc này. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta tìm được một công việc tốt trong một công ty đầu tư. Trải qua hai năm này, ngược lại cậu ta lại rất hoài niệm cuộc sống cao trung.

"Lộ Minh, có thể làm phù rể cho đám cưới của tớ chứ?" Ninh Quân một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, trần đầy thành ý.

Lộ Minh đưa tay vỗ vai anh, cảm thấy Ninh Quân thật ra cũng coi anh là bạn bè thân thiết: "Không có vấn đề!"

"Nghe Nguyễn Chanh nói, tửu lượng của cậu rất tốt."

Lộ Minh: "... Cái gì!"

Mọi người cười vang.

Thời gian cao trung sớm đã trôi qua, nhưng một chút tình cảm giữa họ cũng không bị biến dạng.

Nguyễn Chanh đứng dậy, "Em đi rửa tay đã."

Ninh Quân phản xạ có điều kiện, đứng dậy.

Nguyễn Chanh giữ anh lại, "Không cần, chỉ mấy bước thôi mà."

Mọi người nhìn hai người, không khỏi cười.

Ninh Quân ngược lại là một mặt lạnh nhạt.

Chờ lúc Nguyễn Chanh giải quyết xong vấn đề, thì thấy Tống Hề đứng trước bồn rửa tay. Ánh mắt hai người giao nhau, Nguyễn Chanh bình tĩnh như nước.

Tống Hề giật giật khóe miệng, "Đã lâu không có cơ hội cùng cậu trò chuyện một chút."

Nguyễn Chanh mở vòi nước, rửa sạch tay: "Cậu muốn nói gì?"

Gương mặt xinh đẹp của Tống Hề lóe lên một tia bi thương, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cậu và Ninh Quân còn có thể ở cùng nhau."

Nguyễn Chanh quay người, nhìn cô ấy, cô cười nhạo một tiếng, "Tôi cũng không nghĩ qua. Cậu làm sao lại có thể từng trở thành bạn của tôi vậy?" Cô ta cất giấu bí mật nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không áy náy, không hoảng hốt sao? Loại người này thật đáng sợ.

Tống Hề mím môi, "Tôi cũng không hiểu. Năm đó rõ ràng ghen ghét cậu, vì cái gì còn có thể làm bạn bè. Cậu đứng cuối danh sách toàn trường, không cố gắng nhưng vì cái gì lại có thể lấy được thành tích tốt? Cậu là tiểu công chúa của Chanh Tâm, cậu hào phóng mời cả lớp ăn bánh ngọt, cô Cao thích cậu, bạn cùng lớp cũng bị lấy lòng. Cậu hỏi tôi vì cái gì sao? Bởi vì khi đó tôi cũng thích Ninh Quân. Biết anh ấy muốn chuyển trường, tôi cố ý đi gặp anh ấy. Anh ấy bảo tôi đưa quà cho cậu, khi đó tôi khó chịu biết bao nhiêu, cậu biết không?"

Nguyễn Chanh nắm chặt mười ngón tay, trong lòng không thể bình tĩnh được. Nhưng cho là bây giờ có lật lại quá khứ, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Cô xoay người muốn đi ra, trong giây phút cửa được kéo ra, Nguyễn Chanh nghe thấy người phía sau nói, "Nguyễn Chanh, thật xin lỗi."

Động tác của cô dừng lại. Cô không khỏi nghĩ đến lúc cao trung, Tống Hề làm bạn với cô, trên mặt luôn luôn mang theo ý cười, ngọt ngào, rất đáng yêu.

Cửa mở, Ninh Quân đứng ở một bên, sắc mặt của anh tựa hồ không tốt lắm, giọng anh trầm trầm: "Em không sao chứ?"

Nguyễn Chanh gật đầu một cái.

Ninh Quân nhìn thoáng qua bên trong một cái rồi ldời tầm mắt đi, đỡ cô về chỗ ngồi.

Mọi người không khỏi lại trêu ghẹo Ninh Quân, "Ninh Quân, cậu cũng quá dính Nguyễn Chanh rồi đó."

Ninh Quân cười một tiếng.

Hơn chín giờ, bữa tiệc kết thúc, mấy người đàn ông đề nghị đi đánh bài.

Ninh Quân xin lỗi nói: "Lần sau đi. Nguyễn Chanh mang thai, phải về sớm một chút để nghỉ ngơi."

Đám người một mặt mù mịt, lại nhìn biểu hiện trên mặt Ninh Quân, rõ ràng trong mắt đều là hạnh phúc.

Cái này điển hình là khoe ân ái đây mà.

Ninh Quân: "Vậy chúng tớ đi trước, qua ít ngày nữa sẽ phát thiệp cưới cho mọi người. "

Mọi người đưa mắt nhìn hai người rời đi, không biết ai đã cảm thán một câu: "Lúc cao nhất tôi cảm thấy Ninh Quân rất lạnh nhạt, cũng không dám nói chuyện cùng cậu ấy, không nghĩ tới hiện tại cậu ấy lại là bạn trai 24 điều tốt."

"Đúng vậy. Thật sự là không nghĩ tới. Nhưng hai người này cũng thật sự là xứng đôi."

Bỗng nhiên, Tống Hề mở miệng nói: "Là một đôi trời sinh."

Trong bóng đêm, biểu cảm của cô cũng không quá rõ ràng, ai cũng không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì mà nói ra lời như vậy.

"Đi thôi."

Nhạc hết người đi, có ít người rốt cuộc vẫn không trở về được thời gian ban đầu.

Về đến nhà, Nguyễn Chanh nhìn Ninh Quân: "Sao vậy? Chuyện qua lâu như vậy mà anh còn tức giận à? Chúng ta đã ở bên nhau rồi mà."

Ninh Quân lắc đầu, "Anh không tức giận. Chẳng qua là cảm thấy lòng người có đôi khi rất đáng sợ."

Nguyễn Chanh xoa mặt của anh "Rốt cuộc là anh đã đưa gì cho em vậy?" Nếu như là món đồ bình thường, Tống Hề hẳn cũng sẽ không giấu đi.

Ninh Quân cong khóe miệng, "Một quyển sách, trong sách có thêm một bức thư."

"Thư tình?" Nguyễn Chanh lộ ra ý cười thật sâu.

Ninh Quân có chút mất tự nhiên, "Là thư tạm biệt."

"Thật sao? Vậy anh viết cái gì?"

Ninh Quân chần chừ một chút, "Đã nhiều năm rồi, anh không nhớ rõ."

Nguyễn Chanh nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Ninh tiên sinh, anh đang nói dối. Khi nãy anh vừa mới nói chuyện, ánh mắt liền nhìn sang chỗ khác, đó là biểu hiện của việc anh đang nói dối. Rốt cuộc là anh viết cái gì, khai mau!"

Ninh Quân trầm ngâm nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi." Anh cẩn thận từng li từng tí ôm eo của cô.

"Cảm giác bụng của em hôm nay lớn hơn một chút."

"Là do đêm nay em ăn nhiều." Nguyễn Chanh tức giận nói.

Ninh Quân sờ mũi một cái, biểu cảm ngại ngùng, "Anh cảm thấy em không mập một tí nào."

Nguyễn Chanh bật cười, "Cảm ơn ông xã đã khen."

Từ bạn học cho đến vợ chồng, thời gian bọn họ ở cạnh nhau không dài, thế nhưng vẫn còn cả quãng đời còn lại.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp kết thúc, cảm xúc hơi phức tạp, muốn đổi mới, viết chậm một chút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.