Nịnh Thần

Chương 24




Dưỡng bệnh

Quả nhiên không ngoài sở liệu, ngày tiếp theo lâm triều liền có người dâng sớ buộc tôi Tư Đồ Bích bất kính. Đại thần dâng sớ chính là môn sinh đắc ý của Trương Thái sư và ái tướng dưới trướng của Đỗ Thanh Lãng. Quân Thụy thật sự cảm khái với sự linh thông tin tức của đám triều thần này, trong lòng bất giác lại có chút không rõ mùi vị: Nếu mấy đại thần này có thể đem tin lực đặc lên dân sinh xã tắc, vậy người làm Hoàng đế như hắn quả thật có thể buông lỏng hơn không ít. Chỉ bất quá thế cục hiện giờ cũng không phải chỉ do hắn nói là được, qua hai việc vừa rồi đám đại thần này tuy có chút bị chấn nhíp thế nhưng thủy chung vẫn còn thiéu dạy dỗ, cần phải giáo huấn mạnh tay hơn chút nữa mới được.

Quân Thụy đối với bảng tấu luận tội kia vẫn không hề tỏ thái độ gì mà trực tiếp mang đề tài chuyển đến vụ án Đỗ Thanh Lãng ăn hối lộ. Lần trước, Tư Đồ Bích thẩm tra vụ án này lại bởi nhân chứng trọng yếu nhất là Trương Toàn sợ tội tự sát mà đánh mất đầu mối, thế nhưng dựa theo quyển sổ kia của Trương Toàn đi tra xét thì quả thực phát hiện không ít vấn đề. Thế nhưng mặc dù có vấn đề nhưng vẫn không thể định rõ tội trạng của Đỗ Thanh Lãng, vẫn đề cứ như thế trở nên có chút khó xử, các đại thần cũng vì vấn đề này mà cố chấp ý kiến, tranh luận xôn xao. Kết quả thảo luận sau cùng lại trở thành thỉnh cầu Quân Thụy xử lý nhẹ tay với Đỗ Thanh Lãng.

Quân Thụy tán thành, quyết định đem Đỗ Thanh Lãng giáng quan ba cấp, phạt bống hai năm, cũng bắt hắn diện bích sám hối trong nhà nửa năm. Đối với việc này kỳ thực trong lòng Quân Thụy không khỏi đau đớn vạn phần, dù sao Đỗ Thanh Lãng cũng là lương tướng do một tay hắn cất nhắc, trong quá trình hắn mưu đoạt ngôi vị gã cũng không ít lần lập đại công, thế nhưng cư nhiên lại bị Tư Đồ Bích bắt được nhược điểm, đúng là đáng giận cũng đáng trách mà.

Vụ án này kỳ thực có quá nhiều điểm khả nghi, thứ nhất chính là số sách trọng yếu như vậy Đỗ Thanh Lãng không có khả năng dễ dàng giao cho một trướng phòng tiên sinh không mấy thân tín như thế xử lý. Thứ hai chính là, cho dù Đỗ Thanh Lãng thực sự sơ xuất giao cho Trương Toàn, gã cũng không có khả năng mang theo bên người đến một nơi như kỹ viện, còn khiến sau khi uống say mà đánh rơi vào tay cô nương của Thanh Ngọc quán. Thứ ba, cho dù là bị kỹ nữ lấy được cũng không có khả năng trùng hợp rơi vào tay của Tư Đồ Bích nhanh như thế. Căn cứ vào ba điểm khả nghi đó, Quân Thụy có thể khẳng định sau lung Tư Đồ Bích nhất định có người âm thầm tương trợ. Người đó không những có thể thần không biết quỷ không hay trộm lấy sổ sách dứoi mắt Đỗ Thanh Lãng, mà còn có thể giúp y giải quyết Trương Toàn ngay trong lao phòng được canh phòng cẩn mật.

Giết người diệt khẩu, một chuyện tàn độc như vậy thực sự không thể nào liên hệ lên người một thanh niên thoạt nhìn văn nhã như Tư Đồ Bích, thế nhưng cố tình hai thứ trông có vẻ hoàn toàn khác biệt thế lại có thể liên hệ với nhau. Chính sự liên hệ đó khiến Quân Thụy cảm thấy vô cùng tức giận, mà lại bởi vì sự tức giận khiến hắn không ngừng quát mắng những đại thần có quan hệ trong việc nghị luận về tội bất kính của Tư Đồ Bích. Quân Thụy nhìn một đám đại thần im lặng quỳ rạp dưới điện không dám lên tiếng không nhịn được phất tay một cái, Trương Đình Hải bên cạnh thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng tuyên bố bãi triều.

Lúc Quân Thụy quay về tẩm cung vừa lúc nhìn thấy một bức tranh thế này: Tư Đồ Bích lười nhác nằm trên nhuyễn tháp, một tay chống lên thái dương một tay ôm lấy con mèo nhỏ lông đen hôm trước. Sắc mặt của y đã tốt hơn tối qua rất nhiều, tóc được tùy tiện vấn thành một búi lỏng phía sau đầu. vài lọn tóc đen rũ xuống trước ngực khiến gương mặt càng thêm trắng nõn như bạch ngọc, thật sự xinh đẹp không sao tả xiết. Mà con mèo đen trong lòng y, bộ lông dưới ánh mặt trời lòe lòe phát sáng, bóng mượt như tơ lụa thượng đẳng đang cuộn thành một đoàn trên đùi Tư Đồ Bích, ngửa phần bụng mềm mại ra để y tùy ý nhẹ nhàng vuốt ve, cái đuôi thật dài tinh nghịch đong đưa qua lại.

Quân Thụy đứng ở trước cửa nhìn một hồi, phất tay cho đám nội thị đang hầu hạ lui hết đi rồi mới chậm rãi bước vào. Tư Đồ Bích đang trong lúc buồn ngủ đến mơ màng nên cũng không chú ý đến hắn, thẳng đến khi Quân Thụy đứng ở trước nhuyễn tháp khiến con mèo nhỏ kia giật mình “Meo meo” một tiếng rồi nhảy khỏi người y bỏ chạy, Tư Đồ Bích mới chậm rãi mở mắt ra. Lông mi của Tư Đồ Bích thật rất dài, từ góc độ của Quân Thụy nhịn xuống, lúc y chậm rãi mở mắt như thế thật giống đôi làn sóng biếc chảy vào biển dương quang vàng óng ánh, thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

“Bệ hạ…” Tư Đồ Bích mở to mắt ngạc nhiên một trận nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng rướn người muốn đứng dậy, đáng tiếc cơn bệnh lần trước khiến cả người của y đều trở nên mềm nhũn, đầu váng mắt hoa. Hành động đứng lên đột ngột như thế khiến thân thể y trở nên loạng choạng suýt nữa ngã sấp vào khoảng không phía trước nhuyễn tháp, may mắn Quân Thụy nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng kéo y lại, hơi dùng sức một chút liền dễ dàng ôm trọn người kia vào lòng.

Quân Thụy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tư Đồ Bích, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xướng, cảm nhận mùi thuốc đông y nhàn nhạt trên người y, có chút cảm giác đắng chát, lại có chút khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái. Quân Thụy nâng cằm của Tư Đồ Bích lên để y đối diện với mình, đôi môi màu hồng nhạt khẽ nhếch lên tạo thành một đường cung gần như hoàn mỹ, Quân Thụy nhịn không được dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vài lần, lại dùng một loại âm thanh thập phần ái muội lên tiếng hỏi: “Đã khỏe rồi?”

“Tạ ơn bệ hạ quan tâm. Vi thần thật sự đã khỏe hơn rất nhiều” Tư Đồ Bích nhẹ giọng nói.

“Tối hôm qua ngươi một mực khóc lóc, bộ dạng thật sự rất đáng thương.” Quân Thụy cười rộ lên, “Hiện tại đã khôi phục lại thành Ngự Sử đại nhân vô cùng giảo hoạt rồi.”

Tư Đồ Bích mở to hai mắt lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong chốc lát tiếu ý lại đong đầy nơi khóe mắt, mỉm cười: “Bệ hạ, kỳ thực tối hôm qua cũng là Ngự Sử đại nhân giảo hoạt vô cùng, chỉ bất quá bệ hạ lại không phát hiện mà thôi.” Y cố ý nhấn thêm trọng âm trên mấy chữ “Ngự Sử đại nhân giảo hoạt vô cùng” khiến trong lòng Quân Thụy không tránh khỏi vài điểm ngứa ngáy.

“Tối hôm qua ngươi một mực kêu đau, rốt cuộc là đau ở đâu?” Quân Thụy cười hỏi.

“Ồ? Có sao?” Tư Đồ Bích giả ngốc, nghiêng đầu tò mò nhìn Quân Thụy.

“Không chịu nói cho trẫm sao?”

“Bệ hạ là đang ra lệnh cho vi thần?”

“Nếu trẫm thật sự ra lệnh, ngươi sẽ nói thật với trẫm sao? “

“Vậy còn phải xem bệ hạ có muốn nghe nói thật hay không.”

“Tư Đồ Bích, không nên dắt trẫm đi quanh co như thế.” Quân Thụy dùng lực ôm chặt lấy y, loại ôm ấp mạnh mẽ này khiến Tư Đồ Bích có chút không thở nổi, vội vàng giơ tay lên muốn đẩy người ra, thế nhưng lại bởi vì thân phận đế vương của Quân Thụy mà không dám quá vọng động, kết quả tạo thành hành động đẩy người của y lại mang theo không ít hàm xúc dục cự hoàn nghênh khiếng người ta đỏ mặt.

“Tư Đồ Bích, thật không biết trong miệng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lời thật lòng. Nếu không thì thế này đi, trẫm dùng một tin tức mật để đổi lấy một lời thật lòng, ngươi xem có được hay không?” Quân Thụy bắt lấy bàn tay của Tư Đồ Bích đang đặt trước ngực hắn, ngón tay của y tiêm dài lạnh lẽo thật giống như ngọc khí nhất đẳng, xoa nắn trong lòng bàn tay thật sự rất thoải mái, khiến Quân Thụy hiếm được một lần tốt tính cất tiếng, “Trẫm dùng kết quả cuối cùng của vụ án Đỗ Thanh Lãng đổi lấy lời nói thật của ngươi có được không?”

“Vụ án Đỗ Thanh Lãng? Bệ hạ, kết quả vụ án này thế nào khi thần xuất cung tự nhiên sẽ biết, một chuyện dĩ nhiên có thể biết như thế người nghĩ sẽ có cơ hội đổi lấy lời nói thật của thần sao?” Tư Đồ Bích cười đến rất vui vẻ, ngay cả bàn tay đang bị Quân Thụy nắm lấy cũng không hề phản kháng, khó được một lần ngoan ngoãn thuận theo.

“Thế nhưng nếu như ngươi biết được kết quả ngay bây giờ, liền có nhiều thời gian hơn để tính toán xem bước tiếp theo làm thế nào để đối phó trẫm, không phải sao? Trẫm biết, ngươi muốn giúp Quân Thái nên mới hạ thủ đối phó nhiều của trẫm, bất quá bước đi này của ngươi lại khiến trẫm có thể dễ dàng đoán được dụng tâm trong đó. Kỳ thực ngươi chỉ cần cố nhịn thêm một chút, không nên ngay lần đầu tiên đã gây ra động tĩnh lớn đến thế, như vậy có thể trẫm cũng sẽ không lập tức phát giác được tính toán của ngươi rồi, ái khanh nói xem có đúng thế hay không?” Quân Thụy rất nhàn nhã lên tiếng, giống như những gì hắn đang nói hoàn toàn không hề lien quan đến giang sơn xã tắc, mà chỉ là đang đàm luận về thi từ ca phú mà thôi. Hắn rõ ràng cảm thấy được thân thể của Tư Đồ Bích trong lòng hơi cứng đờ, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

“Bệ hạ thực sự rất lợi hại.” Tư Đồ Bích tán thưởng nói, “Nếu biết vi thần muốn đối phó thân tín của người, không ngờ còn có thể để thần chủ thẩm vụ án đó, thật sự là công chính nghiêm minh.”

“Như vậy ngươi có muốn biết trước kết quả hay không? Hiện tại thánh chỉ còn chưa được ban ra, ngươi có thể là người đầu tiên biết được cục diện cuối cùng của vụ án này, đề nghị này có đủ hấp dẫn hay không? “

“Được rồi.” Tư Đồ Bích thở dài, biểu tình có chút ai oán, lắc đầu nói, “Bệ hạ thật sự lợi hại, như vậy vi thần đành nói chân tướng cho người biết vậy.”

“Ngươi nói.”

“Chân tướng đó là —— vi thần… Hình như thực sự bị trúng tà.” Tư Đồ Bích dùng ngữ điệu thở dài ai oán nói ra đáp án, thế nhưng đến cuối cùng thật sự nhịn không được để lộ tiếu ý ra khóe miệng, khiến Quân Thụy cảm thấy vừa đáng giận lại vừa đáng yêu đến không biết làm thế nào.

Ánh sáng trong điện có chút hôn ám, chỉ có ánh đèn lúc nãy mấy thái giám trực ban vừa lúc điểm lên cùng với lánh lửa từ mấy chậu than sưởi ấm lặng lẽ bập bùng, ánh lửa màu quất chín ấm áp lại ái muội. Bóng của những tấm màn sa mỏng manh lấp lánh phản quang được treo trên cột đỏ cao chót vót lúc này đây tùy theo ánh lửa mà loạng choạng nhảy nhót.

Quân Thụy ôm lấy Tư Đồ Bích, hai người cùng ngồi trên nhuyễn tháp, tâm tình của Quân Thụy lúc này cực kỳ tốt đẹp, hắn để Tư Đồ Bích ngồi trên chân mình, nhẹ tay lôi kéo khiến y hơi nắm xuống, đầu gối lên tay vịn của nhuyễn tháp. Quân Thụy ôm lấy Tư Đồ Bích, từ trên cao nhìn ngắm đối phương, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của y, khó được một lần ôn nhu cất lời: “Tư Đồ ái khanh, ngươi có biết ấn tượng của trẫm đối với ngươi hay không? “

“Vi thần thật sự không biết.” Tư Đồ Bích tương đương phối hợp, biểu hiện cực kỳ nhu thuận, đôi mắt xinh đẹp như mắt mèo kia khẽ nheo lại tràn đầy tiếu ý, đôi con ngươi lóe sáng thật giống như hai viên ngọc lục bảo lộng lẫy nhất, sang đến khiến người chói mắt.

“Ái khanh, ngươi nếu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Quân Thụy trêu đùa, “Trẫm mong ngươi như thế, bất quá ngươi lại không chịu, cuối cùng là vì sao đây?”

“Nếu thần cứ mãi như thế này, chỉ sợ bệ hạ ở chung với thần chẳng được bao lâu sẽ lập tức chán ghét rồi? Vi thần cho rằng, chỉ có giảo hoạt thế này mới có thể buộc bệ hạ lại…” Tư Đồ Bích hơi mỉm cười, khỏe miêng hiện lên một độ cung nho nhỏ, lúm đồng tiền trên má mơ hồ lộ ra một chút, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ tinh quái.

“Tư Đồ Bích, ngươi thật quá lạnh lung rồi.” Quân Thụy kéo nhẹ một lọn tóc bên tai y đặt vào bàn tay thưởng thức, mềm mại khẽ nói, “Tuy rằng thoạt nhìn ngươi giống như đang cười đùa đang gây sự, thế nhưng trong đầy lại vô cùng lạnh lùng tỉnh táo. Ái khanh, đây là ấn tượng của trẫm đối với ngươi. Bất quá…”

Quân Thụy cúi đầu nhẹ giọng thì thầm bên tai Tư Đồ Bích: “Trẫm thật ra rất muốn nhìn một chút xem, một kẻ lạnh lùng như ngươi đến lúc động tình sẽ có bộ dạng như thế nào.”

Quân Thụy nâng cằm của Tư Đồ Bích lên, để y ngẩng đầu đối diện với mình, sau đó không hề chớp mắt chậm rãi cúi xuống thưởng thức đôi môi kia, nụ hôn dịu dàng triền miên không dứt. Thân thể Tư Đồ Bích có chút cương cứng, đại khái y không dám tin tưởng Quân Thụy có thể đột nhiên ôn nhu như vậy, phản ứng đó khiến Quân Thụy cảm thấy rất buồn cười, vì vậy nụ hôn lại càng thêm ôn nhu triền miên. Phản ứng của Tư Đồ Bích vô cùng trúc trắc, điều này lại làm cho Quân Thụy cảm thấy rất muốn cười: “Trước đây Quân Thái không dạy cho ngươi sao?”

Gương mặt của Tư Đồ Bích hơi ửng đỏ, quay đầu nhìn nơi khác thấp thỏm nói: “Vi thần đã từng nói, Thái ca chẳng qua chỉ là thân nhân.”

“Ái khanh, ngươi bây giờ là đang giải thích sao?” Quân Thụy cảm giác mình đối với hai chữ “Thái ca” có chút không vui vẻ, không khỏi cắn nhẹ môi của đối phương, nhìn thấy bộ dạng cau mày của y thì cười nói, “Hay là đang chứng minh cái gì?”

Tư Đồ Bích không đáp lời, giơ tay lên đặt trên môi của mình, nhg chỉ vừa đặt lên bàn tay đã bị Quân Thụy bắt được, bị hắn nắm lấy thật chặc trong tay.

“Tư Đồ ái khanh, trẫm thật muốn nhìn bộ dạng lạnh lùng này của ngươi bị xé rách…” Quân Thụy nhẹ giọng nói, “Muốn nhìn một chút xem Tư Đồ Bích lạnh lùng đến khi chân chính động tình sẽ có bộ dạng thế nào…”

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.