Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 51




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừm…” Chử Dịch Phong gãi gãi mũi, hướng vào trong chăn hơi co lại, Lăng Tiêu cười khẽ, cầm tua ngọc bội nhẹ nhàng quét lên gò má của Chử Dịch Phong.

Trong mộng Chử Dịch Phong tính tình cũng rất tốt, không hề thiếu kiên nhẫn, chỉ là hơi di chuyển né tránh, Lăng Tiêu không nhịn được cười, tối hôm qua dằn vặt hơi quá một chút, làm cho y hiện tại còn buồn ngủ không tỉnh được.

Dù ngủ không đủ cũng đã đến giờ thức dậy, lúc Lăng Tiêu đi ra bên ngoài thì bọn nha đầu đã thu thập xong, ngày hôm nay chỉ có một việc là không tốt, Lăng Tiêu nhẹ nhàng đẩy vai Chử Dịch Phong một cái: ” Đứng lên, nghe thấy không?”

Chử Dịch Phong vươn mình lập tức đâm vào lòng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bật cười, nhẹ giọng nói: “Sao còn chưa dậy nữa? Hôm qua ta đến Thánh Thượng thỉnh ân, Thánh Thượng đã đồng ý để hôm nay ta dẫn đệ đi săn giải sầu, lẽ nào không muốn đi à?”

“Cái gì?” Chử Dịch Phong lập tức mở mắt ra, vui vẻ nói: “Thật sự? Huynh ngày hôm qua sao không nói với ta?”

Lăng Tiêu đứng lên nói: “Ngày hôm qua quá nhiều việc, hết việc này đến việc khác nên đã quên nói cho đệ, mau đứng lên.” Lăng Tiêu biết tính tình Chử Dịch Phong như tiểu hài tử, nếu như tối hôm qua mà nói chắc chắn y sẽ hưng phấn đến mức không ngủ được, hơn nữa đứa nhỏ này hiện tại cũng học xấu, ngủ không được liền bắt kể chuyện cười, nói chuyện cười hai người đều không ngủ được. Vì lẽ đó vẫn nên để sáng sớm nói thì tốt hơn, còn có thể đùa y nhanh chóng rời giường.

Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu đứng dậy mặc quần áo, khi sửa soạn xong thì bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt ở bên ngoài mới đi vào, mỗi người mắt nhìn thẳng, tay chân lanh lẹ hầu hạ hai người rồi mới cho truyền gọi bữa sáng.

Bữa sáng hai người tùy ý ăn một chút liền lên đường, bãi săn ở ngoại thành cách Anh Vương phủ khá xa, phải cưỡi ngựa hơn một canh giờ mới chạy tới, may mà hai người đều ở trong xe ngựa, trò chuyện ăn chút điểm tâm trái cây cũng không cảm thấy thời gian quá lâu, giờ Tỵ liền đến nơi.

Ở bãi săn quan viên chờ đợi đã lâu, thấy hai người đến rồi vội vã đón vào hành cung, Lăng Tiêu đã sớm sai người thưởng trước, Hoàng tử Hoàng tôn yêu thích săn bắn không nhiều, bãi săn bên này quanh năm yên tĩnh, thật vất vả một hồi nhưng quan viên nơi này ân cần vô cùng, lại thấy Lăng tiểu Hầu gia ra tay xa hoa càng thêm chú tâm, một đường theo phía sau Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu, vuốt cằm nói: “Không biết Vương gia cùng tiểu Hầu gia đến nhanh như thế, thức ăn vẫn chưa chuẩn bị tốt, trước tiên dùng chút điểm tâm có được không?”

“Không cần.” Chử Dịch Phong tiến vào chuồng, chọn hai con ngựa lông đỏ thẫm đi ra, quay đầu nói: “Không phải huynh có mang thức ăn đến sao, khi nào đói lại cho người mang đến, đi thôi.” Nói xong nắm hai con tuấn mã đi ra, đem dây cương của một con đưa cho Lăng Tiêu, cười nói: “Không cần gọi quá nhiều người đến, một đội người thêm vào hai mươi mấy con chó là được, huynh muốn dùng loại cung nào?”

Lăng Tiêu theo Chử Dịch Phong đi tới giá đựng binh khí Lăng Tiêu cầm một cái cung dài, nắm dây cung kéo một hồi, nhưng lại kéo không được. Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Đây là Nhất Thạch cung, huynh dùng cái này nha.” Nói xong, lại chọn một cái khác đưa cho Lăng Tiêu: “Thử cái này xem, Ngũ Đấu.”

Lăng Tiêu mới vừa rồi không kéo được cái cung kia cũng không xấu hổ, cười một tiếng nói: “Ta xem trên sách có viết không phải là Tam Thạch cung, Ngũ Thạch cung mới không thể kéo nổi sao? Sao ta ngay cả Nhất Thạch đều kéo không được?” Tiếp nhận cung Chử Dịch Phong đưa cho, lần này hơi dùng sức liền kéo được, cười nói: “Được, vậy dùng cái này đi.”

“Ngũ Thạch?” Chử Dịch Phong trợn mắt lên: “Không phải chứ? Nhất Thạch bình thường ở trên chiến trường đã không thực dụng, Ngũ Thạch... cầm đánh người thì được ha ha.” Chử Dịch Phong cũng không chọn lại, chỉ lấy cung Lăng Tiêu vừa nãy chưa kéo được, lại gọi người đi lấy kèn lệnh, lưới vây, mình và Lăng Tiêu lên ngựa, cười nói: “Ngày hôm nay xem có thể săn được mẻ lớn hay không hay cả ngày đều là thỏ hươu.”

“Ừm.” Lăng Tiêu khẽ vuốt bờm tuấn mã dưới thân, cười một tiếng nói: “Có điềm tốt.”

Chử Dịch Phong vừa nghe lại càng cảm thấy hứng thú, quay đầu hướng quân sĩ theo hầu cười nói: “Có nghe không? Tiểu Hầu gia nói có điềm tốt, xem ai có may mắn săn được đầu tiên nha!” Chử Dịch Phong săn bắn từ trước đến giờ không thích một đám người giúp đỡ vây đuổi chặn đường cuối cùng chính mình chỉ cần cho nó một mũi tên, vô vị, còn không bằng để mọi người cùng nhau náo nhiệt chơi vui. Trên bãi săn mọi người đều biết tính khí vị Vương gia, nghe vậy sang sảng hô ứng.

Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu cười giục ngựa tiến vào bãi săn.

Lăng Tiêu cũng cưỡi ngựa bắn cung nhưng so với Chử Dịch Phong kém xa, hơn nữa hắn dùng chính là Ngũ Đấu cung, chỉ có thể bắn các loại thú nhỏ ở gần, còn đối với các loại ở xa dù cho có bắn xuyên qua cũng không gây sát thương lớn, cũng may Lăng Tiêu vốn là đến bồi Chử Dịch Phong chơi, hắn cũng không quá nhiệt tình săn bắn.

Chử Dịch Phong mấy ngày nay tinh thần dồi dào, lúc trước tới đây chơi đều là từ trong quân đi ra tiện đường săn bắt ít thứ, cũng không dám trì hoãn, nhưng lần này tới đây là được Hoàng gia gia ngự phê, còn có thể dùng hành cung, hơn nữa cũng không có quy định thời điểm phải trở về, chỉ nói không được trì hoãn quá lâu, Chử Dịch Phong càng nghĩ càng thấy tốt, không lâu sau liền săn được một con nai con, Lăng Tiêu vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau, nhìn y giục ngựa, nhìn y ngưng thần lắng nghe tiếng gió, nhìn y nâng cung bắn tên.

Gọi người hầu đến thu thập con nai đã chết, Chử Dịch Phong quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu cười nói: “Tiểu Hầu gia! Điềm tốt phải không?” Bọn quân sĩ nghe vậy cũng dồn dập ồn ào.

Lăng Tiêu cười cười đem một hầu bao ngày hôm nay mang theo cởi xuống, giục ngựa đến gần tự mình đeo lên cho Chử Dịch Phong mang theo, cười nói: “Bên trong có chứa một ít dược liệu trứ trọng lâu, bán chi liên còn có lang độc, tránh được ngũ độc.”

(Mọi người thông cảm ta cũng không biết cái đám dược liệu đó gì gì, biết là chống độc hén)

Chử Dịch Phong sững sờ cau mũi một cái, nghi ngờ nói: “Ta lại không phải tiểu hài tử... Tránh ngũ độc cái gì?”

“Ha ha... Đệ còn nói không phải là tiểu hài tử sao.” Lăng Tiêu không nhịn được cười: “Mang theo đi, vừa nãy chỉ là đùa đệ thôi, ta cũng không có mang cái gì may mắn đến, cái này vẫn là đồ mới.”

Chử Dịch Phong bĩu môi, nhưng nghĩ tới dược liệu trong hầu bao nhất định là Lăng Tiêu tự tay phối ngay lập tức lại cao hứng, trong hầu bao tăng thêm một chút mùi của hương liệu, đeo ở trên người cũng chỉ nghe được một làn hương vị nhàn nhạt không gay mũi, Chử Dịch Phong ngoài miệng nói không phải tiểu hài tử nhưng trong lòng vẫn là yêu thích không thôi, thay đổi một cái cung lớn giục ngựa đi sâu vào trong rừng.

Nơi này hai người chơi vui vẻ, nhưng lại không biết ở Trầm Hương Tạ trong Thọ Khang Hầu phủ huyên náo long trời lở đất...

—-

“Thật sự chỉ có những này?” Lăng Y xem lại một lần danh sách hồi môn, dường như không tin con mắt của mình, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ta đây dễ ức hiếp? Nói cũng thật dễ nghe là toàn bộ sáu mươi bốn thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chính người nhìn xem nơi này có cái gì? Không bằng một phần mười của Lăng Trĩ lúc trước?”

Hạ Lan cầm qua danh sách hồi môn tay cũng run rẩy, giường gỗ đào chạm vàng.. một chiếc, tủ gỗ đào ba ngăn mạ vàng.. một chiếc, màn trướng bình phong tiểu giường.. một bộ..., trang sức ngọc bích khảm vàng.. sáu bộ, trang sức phỉ thuý.. sáu bộ, vòng cổ vàng.. hai chiếc, vòng cổ bạc.. bốn chiếc...

Hạ Lan càng xem lửa giận càng tăng, móng tay bấm chặt vào bên trong hỉ đan, cả giận nói: “Đây rõ ràng là bắt nạt người khác! Đồ vật thiếu cũng thôi đi, sao ngay cả đồ cưới cũng đều kém hơn so với Lăng Trĩ khi đó? Nàng dùng đều là gỗ lê hoa tử đàn, mà hiện tại lại toàn là gỗ đào, trang sức cũng kém nhiều như thế, chẳng lẽ lúc trang điểm lại bày ra chút xíu trang sức này?”

“Đừng tưởng rằng ta dễ ức hiếp...” Lăng Y tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, ngón tay trắng nõn chăm chú nắm chặt, tàn nhẫn nói: “Đi, giúp ta gọi Đại thiếu nãi nãi đến, nói ta có chuyện gấp cần hỏi nàng!”

Thi phu nhân đã sắp xếp xong cho Lăng Trĩ, bây giờ chậm rãi đem mọi việc trong phủ giao cho Kinh Ngọc quản lý, lúc đầu Thi phu nhân còn có chút phòng bị nàng, cũng nửa úp nửa mở nói chờ Lăng Tiêu cưới Nhị thiếu nãi nãi sau đó đem quyền quản gia giao cho Nhị thiếu nãi nãi, Kinh Ngọc cũng đáp ứng.

Lại nói Lăng Tiêu bây giờ còn chưa đính hôn, coi như là sau này Nhị thiếu nãi nãi vào cửa, chính mình quản mấy năm gia trong phủ cũng có địa vị tương đối cao, nói sao đi nữa thì so với hiện tại vẫn tốt hơn, Kinh Ngọc tuy không thông minh bằng Lăng Trĩ nhưng thắng ở tính thức thời, cũng không có nhiều mưu đồ xấu như Hạ Lan, nàng hiện tại có hai nhi tử, tâm nguyện đã trọn, chỉ mong mình và phu quân trải qua những tháng ngày tốt đẹp, đến ngày Lăng Tiêu làm đương gia mà mình có nơi để ở là tốt rồi, nhớ đến Hạ Di nương, Kinh Ngọc càng thêm hiểu rõ, chờ đến thời điểm lão gia tử không còn, Lăng Tiêu chắc chắn không thể dung bà ta.

Hôm nay Lăng Hiên ở bên ngoài có việc vẫn chưa về, Kinh Ngọc lệnh cho vú nuôi ôm hai nhi tử đến chơi đùa, thời điểm nha đầu của Lăng Y đến nàng còn đang cầm cái trống bỏi đùa hai huynh đệ chúng cười, nghe nha đầu thông truyền xong Kinh Ngọc chậm rãi thả xuống trống bỏi, đứng dậy căn dặn vú nuôi vài câu mới chỉnh trang xiêm y đi ra.

Chương 51A*Trống bỏi

Nha đầu hồi môn Thúy Vân của Kinh Ngọc nhìn không thuận mắt, thấp giọng nói: “Nãi nãi cũng quá tốt, Đại tiểu thư thực sự là thiên kim tiểu thư, ngay cả giờ ngọ nghỉ trưa cũng cất công sai khiến nha đầu đến phòng đại tẩu tử, không biết quy củ... Nãi nãi trước khi xuất giá cũng là Đại tiểu thư trong phủ! Không thể so với sự cao quý của nàng ta sao? Hiện tại nàng cũng dám...”

“Thúy Vân.” Kinh Ngọc đánh gãy lời nói của Thúy Vân đang tức giận bất bình, thấp giọng nói: “Phía sau nghị luận chủ nhân, ngươi nói xem là quy củ sao?”

Thúy Vân nghe vậy cúi đầu không nói, Kinh Ngọc cũng biết nàng là muốn tốt cho mình. Thật ra Kinh Ngọc sao lại không biết những điều này, từ lúc gả vào trong phủ nàng đã thấy được kiến thức của đại gia tử, như Thi phu nhân Lăng Trĩ lời nói, việc làm đối nhân xử thế xác thực làm người khác kính phục, chính mình cũng âm thầm mô phỏng học tập theo, nhưng nói đến Lăng Y vị tiểu thư này... Kinh Ngọc an ủi mình, không tới một tháng thì nàng ta đã phải gả ra ngoài.

Tiến vào Trầm Hương Tạ, Kinh Ngọc liền nghe thấy một vài lời khó nghe, nàng chỉ cho là mình chưa nghe thấy, đi vào ôn nhu cười nói: “Y muội muội làm sao vậy? Đột nhiên kêu tỷ đến làm tỷ giật cả mình đây, lo lắng hay là không thoải mái?”

Mấy câu nói này làm nha đầu bà tử trong phòng đều ngượng ngùng, lời này nghe thân thiết, ý tứ nhưng rất rõ ràng, ngươi đánh chủ ý gì mà kêu người giữa trưa đến phòng kêu ta đến?

Lăng Y và Hạ Lan đang trong cơn thịnh nộ nên không có nghe ra, Hạ Lan ra lệnh cho bà tử và bọn nha đầu đều đi ra ngoài, Kinh Ngọc liếc mắt nhìn danh sách hồi môn trên bàn trong lòng liền hiểu rõ ràng bảy, tám phần, đuổi hết người đi thì ra là vì chuyện này? Vội vã cười nói: “Sao cho các nàng lui xuống hết? Uống chung trà cũng không có ai châm nước.” Nói xong vững vững vàng vàng ngồi xuống, chúng nha đầu bà tử nghe vậy cũng không dám đi ra ngoài.

Trong phòng nhiều người Lăng Y cũng không muốn đánh mất thể diện, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu không có chuyện gì cũng không dám làm phiền Đại thiếu nãi nãi, là Di nương vừa nãy đem danh sách hồi môn đưa tới cho ta xem, ta nhìn thấy không thích hợp.”

“Chỗ nào không thoả đáng muội muội cứ nói với tỷ.” Kinh Ngọc hai tay đặt nhẹ trên đùi cười nhạt nói: “Việc này chính là do tỷ lo liệu hết tất cả.”

Lăng Y cật lực nuốt giận, nói: “Ta chính là muốn biết tại sao hồi môn của ta so với Lăng Trĩ lại ít hơn nhiều? Ta không nghĩ có thể cùng với nàng so sánh, ai bảo ta không có ca ca tốt đây? Nhưng cũng không nên chênh lệch như thế, nói cho cùng cũng là vì thể diện của Hầu phủ.”

Kinh Ngọc nghe xong lời này mặt thoắt trắng bệch, không có ca ca tốt? Đây là muốn nói đến Lăng Hiên sao?

“Đại tiểu thư hiểu lầm, có ca ca tốt hay không tiểu thư trong phủ gả đi thông lệ cũng không có gì thay đổi.” Kinh Ngọc tức đến nổi tim phổi đều đau, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhạt: “Tiểu thư ở trong phủ là con thứ, lại không phải được nuôi dưỡng ở dưới gối thái thái, hồi môn cũng chỉ được có chừng này, mấy đời quy củ giờ đến tỷ nên tỷ cũng không dám cãi. Đại tiểu thư không tin cứ đi tra thông lệ trong phủ, không được nữa thì đi hỏi cô tổ mẫu, thực sự không cần nói với tỷ những lời này.”

Kinh Ngọc nói xong đứng dậy muốn đi, Hạ Lan vội vã ngăn lại rồi vội la lên: “Chúng ta không nói lệ, chỉ nói tiền lệ, Nhị tiểu thư xuất giá thì Nhị thiếu gia tự mình thêm nhiều như vậy, lẽ nào hiện tại Đại thiếu gia lại không cho thân muội muội mình thêm một chút?”

“Di nương nói đùa.” Kinh Ngọc gật đầu nở nụ cười: “Đại thiếu gia nếu như thêm một chút lẽ nào con thể làm chủ sao? Chuyện của phu quân một thân nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ) nhân gia nào dám quơ tay múa chân? Phu quân nói cái gì thì chính là cái đó, việc này Đại thiếu gia xác thực không có đề cập với con, Di nương muốn biết thì đi hỏi Đại thiếu gia đi, con tuy là vì chính thê nhưng vẫn không dám nhúng tay vào quyết định của phu quân.”

Kinh Ngọc thấy Lăng Y và Hạ Lan còn muốn nói nữa, lại nói: “Đại tiểu thư có ca ca tốt hay tốt nhất không nên nhắc lại, lời này tỷ nghe thì không sao, chỉ sợ người khác nghe xong chưa chắc sẽ không nổi giận. Còn có một câu, Đại tiểu thư sắp xuất giá vẫn nên lấy việc phụng dưỡng trưởng bối làm đầu, như vậy sau này có xảy ra chuyện không như ý còn có người nguyện ý làm chủ cho Đại tiểu thư, Di nương vẫn nên khuyên bảo nhiều hơn.”

Nói xong đặt tay lên tay Thúy Vân đứng lên, cười nhạt nói: “Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, Di nương cũng vậy.” Nói xong mọi người đi ra ngoài.

Lăng Y bị một lời nói của Kinh Ngọc tức giận đến suýt chút nữa bùng nổ, nhưng cũng nghe vào được một câu, mình xuất giá sắp, hiện tại cùng nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ lên sẽ không có quả ngon ăn, nhưng cơn giận này làm sao nuốt trôi, nàng mười mấy năm qua mọi mặt đều muốn hơn Lăng Trĩ, bây giờ là thời điểm nữ nhi nổi bật nhất lại bị Lăng Trĩ đè ép không thể ngẩng đầu!

“Đi... đi tìm phụ thân nói, hồi môn của con quá ít, không đúng như thông lệ.” Lăng Y chợt nhớ tới Lăng Nho Học, bây giờ có thể giúp đỡ nàng cũng chỉ có phụ thân thôi, vội vàng hướng Hạ Lan la lên: “Nhanh đi, đi nói cùng phụ thân!”

“Được được.” Hạ Lan cầm khăn vội vã rời đi.

Lúc này Lăng Y và Hạ Lan còn không biết, từ mấy ngày trước Thi phu nhân đã cho gọi Lăng Nho Học đến giáo huấn một phen: “Trĩ nha đầu xuất giá thì ngươi cho được cái gì, đợi đến Y nha đầu ra cửa ngươi có thể cho nhiều hơn thông lệ sao, Thọ Khang Hầu phủ là là phủ đệ có lễ nghi đàng hoàng, thứ đích khác biệt không thể huỷ, không thể để cho người khác chê cười.”

Lăng Nho Học mấy năm nay vẫn luôn sợ đại cô của hắn, tuy rằng cũng nghĩ đến khi Lăng Trĩ xuất giá thì mình cũng không cho gì, nhưng khi đó cũng lập tức đáp lại. Chỉ là lúc đó hắn còn chưa nghĩ đến chuyện sau này thôi.

...

Bãi săn bên kia đến đêm thì buổi săn bắn mới kết thúc, Lăng Tiêu săn được hai con thỏ, Chử Dịch Phong săn được bốn con nai, hai con hươu và sáu con hồ ly, hoặc là nói Chử Dịch Phong trong lúc săn hồ ly tiện thể săn thêm nai và hươu, y nguyên bản cũng không nghĩ tới, chỉ là săn được một con hồ ly thì người hầu bên cạnh thuận miệng nói một câu mùa thu da lông là tốt nhất, làm áo choàng mùa đông mặc sẽ rất ấm, Chử Dịch Phong liền chăm chú tìm săn hồ ly.

Sáng sớm hai người ở trên xe ngựa ăn chút thức ăn, hiện tại đã sớm đói bụng, Lăng Tiêu dặn dò nội thị đi thu thập hồ ly, chính mình mang theo Chử Dịch Phong về hành cung. Hành cung bên trong đã sớm an bài xong thịt nướng, Lăng Tiêu không có khái niệm quân tử xa nhà bếp, không cho nội thị động thủ, tự tay đi chuẩn bị đem thịt cắt mỏng rồi ướp gia vị, người bên trong hành cung tuy nói là do hắn thỉnh ân nhưng đến cùng không phải là người của mình, Lăng Tiêu không muốn để bọn họ chạm vào thức ăn của Chử Dịch Phong lại nói là không yên lòng thủ nghệ của bọn họ, tốt nhất là chính mình tới làm.

Chuẩn bị gần đủ rồi Lăng Tiêu liền cho người hầu lui ra, hai người vây quanh lò than tự mình nướng thịt, Lăng Tiêu để Chử Dịch Phong đem thịt đã tẩm gia vị để lên vỉ nướng, mình thì đi lấy một giỏ trúc đến, trên giỏ trúc che kín đầy lá cây, Chử Dịch Phong nghiêng đầu sang thăm dò, hiếu kỳ nói: “Đó là cái gì? Ta mới vừa thấy người của phủ huynh đưa tới, có gì mà gấp quá vậy?”

Lăng Tiêu nở nụ cười đem giỏ trúc mở ra, bên trong đầy cua Đại Áp to bằng miệng chén, mỗi con đều đã được cột chặt.

(Đây là hình ảnh bạn dùng tiếng Trung để tìm, kaka, hy vọng nó là cua Đại Áp)

Chử Dịch Phong nhìn những này con cua còn sống mắt liền toả sáng, vui vẻ nói: “Sao...sao vẫn còn? Năm nay phần lệ không phải cũng đã phân chia xong rồi sao?”

Năm nay cua Đại Áp không được mùa, từ trên phân xuống tới Anh Vương phủ cũng chỉ có nửa sọt, Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong không ăn đủ, dặn dò Khỏa Kế đến phương nam vận chuyển tơ lụa tiện thể đi Liên Hoa đảo mua cua với giá cao rồi cưỡi ngựa vận chuyển đến, mất mấy ngày cua chết không ít, nhưng còn sống cũng nhiều, ngày Khỏa Kế trở lại Hoàng thành nghe nói tiểu Hầu gia đi đến bãi săn liền vội vàng đưa đến, đây là thức ăn sống, coi như qua một tháng không chết thì trọng lượng cua cũng bị nhẹ đi.

“Ta biết lần trước đệ không ăn đủ.” Lăng Tiêu lấy cua ra, cũng không mở dây thừng, trực tiếp trộn cua với chút nước tương sau đó đặt ở trên vỉ, nhìn Chử Dịch Phong thèm chảy nước dãi liền nở nụ cười: “Ngày thường đều là chưng ăn, kỳ thực cua nướng ăn cũng rất ngon, chút nữa cho đệ nếm thử.”

“Ừ.” Chử Dịch Phong cũng không đi quản thịt nướng, liền nhìn chằm chằm con cua trên bếp hồng, chỉ chốc lát sau Lăng Tiêu cầm đũa bạc thử một chút, rồi đưa cho Chử Dịch Phong cười nói: “Chín rồi! Đệ ăn đi.”

Chử Dịch Phong vui vẻ nhận lấy xốc mai cua lên, Lăng Tiêu sai người ta mua tất cả đều là cua cái, gạch cua no đầy được nướng nóng hổi như nhỏ dầu xuống trơn bóng bắt mắt, Chử Dịch Phong cầm muỗng nhỏ đem gạch cua lấy ra, vẫn quy củ trước hết để cho Lăng Tiêu ăn trước, Lăng Tiêu nở nụ cười cũng không từ chối cúi đầu ăn, nuốt xuống nói: “Ăn nhanh lên một chút, cái này mau lạnh.”

Chử Dịch Phong đáp ứng, gương mặt hạnh phúc bắt đầu ăn, Lăng Tiêu nghĩ đến trước đây nghe nói cùng phi tử cưỡi ngựa dạo hồng trần còn cười mình cảm thấy mỹ cảnh xa xôi, bây giờ đến trên người mình mới biết, đau tận trong lòng, nói là mỹ cảnh hắn cũng thấy chưa đủ.

Lăng Tiêu lại sai người hâm rượu, nơi này so với trong Hoàng thành lạnh hơn một chút, Lăng Tiêu sợ y ăn cua lại chịu lạnh trở về sẽ bị tiêu chảy, Chử Dịch Phong cao hứng, đổ đầy rượu cho Lăng Tiêu, hai người vây quanh bếp lửa hồng ấm áp vừa tán gẫu vừa ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.