Đáng tiếc quân đội Từ gia giỏi cách tấn công chính diện, gặp
phải kẻ lòng dạ đàn bà như Tô Hy Tuần thì người ngay thẳng chỉ có chịu thiệt.
Tô Hy Tuần đợi đội quân áo giáp của Từ Xán đến lòi cả mắt. Đến
cả cái gọi là con đường lương thảo cũng là do hai người Diệp – Tô sắp đặt ra.
Chưa đợi đến lúc người ngựa của Từ Xán đến đúng vị trí thì đủ các vật nhằm cản
ngựa như quả cầu gai bằng sắt, chạc cây hình sừng hươu, vân vân đã được xếp tầng
tầng lớp lớp trên đường từ lâu.
Lại nói Tô Hy Tuần còn dẫn theo cả Ninh Phi đi xem xét bày
trận. Nàng còn chưa từng dùng cái trượng bao giờ, về chiến tranh ở thời đại vũ
khí lạnh[1] thì phần lớn nàng biết qua tiểu thuyết. Ngày trước, lúc xem tập
tranh có tám mao[2] một cuộn thì đã cảm thấy vô cùng tò mò với những loại vũ
khí đặt bẫy thời cổ đại như cầu gai, chạc sừng hươu, nay vừa thấy trong lòng liền
thầm nhủ thật thâm độc.
[1] Vũ khí lạnh: Các loại vũ khí không có thuốc nổ hoặc các
thành phần gây cháy khác.
[2] Tám mao: khoảng 2 nghìn rưỡi VND.
Những quả cầu gai này đều bằng sắt màu đen như những chiếc
đinh sắt rải trên đường. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được, huống hồ còn được
rải rải rác với cỏ dại cùng lá rụng trong rừng rậm vùng núi.
Cho dù những chạc sừng hươu chỉ được cắm xuống đất một nửa,
một phần chĩa xéo trên mặt đất, nhưng trên chiến trường, binh sỹ coi trọng nhất
tốc độ, ngựa chạy băng băng nên dù là người cưỡi ngựa giỏi nhất thì có thể
tránh được bao nhiêu chạc sừng hươu cơ chứ.
Đợi tới lúc quân Từ gia đến nơi, ngựa đi lại vô cùng khó
khăn, chưa đến nửa ngày đã có không dưới trăm con ngựa bị đánh gãy chân.
Không thể trách Từ Xán và những người khác vô dụng, thật ra
là trong Hoài An quốc thì đồng bằng chiếm phần lớn, những con ngựa tung hoành
ngang dọc này gần như không có địch thủ ở Hoài An, nhưng một khi bước chân vào
rừng rậm thì giống như đi vào mê cung vậy. Địa lợi, địa lợi, cái gì là lợi về địa
hình? Vì sao binh pháp Tôn Tử, binh pháp Tôn Vũ (cũng là binh pháp Tôn Tử) lại
phải để địa lợi xếp hàng thứ hai? Vì sao NBA, Premier League, Series A phải
chia sân nhà, sân khách trong thi đấu? Ưu thế của địa lợi chính là chỗ đó.
Sự nhẫn nại của kỵ binh áo giáp giảm dần, hơn nữa ngựa ngã sấp
xuống liên tục đã đánh động đến họ. Đường núi thì lại gập ghềnh khó đi, để ngựa
tập trung tại một chỗ, cho một tiểu đội trông cho xong, những người khác lên đường
về phía trước.
Kỵ binh áo giáp được mặc áo giáp, mũ sắt. Những mũi tên bình
thường sẽ không xuyên qua được, vì vậy họ không sợ kẻ địch dùng tiễn bắn lén.
Mấy ngày nay họ cưỡi ngựa đến chán cả người rồi, chỉ bực
không xuống ngựa đi lại giãn gân cốt ở hai đùi. Cũng giống như dân văn phòng tuổi
trung niên của thời hiện đại vậy, cứ muốn đứng dậy đi lại vài vòng rồi tính tiếp.
Vậy là họ xem nhẹ một chuyện, trên người mang cả bộ áo giáp mũ sắt gần năm chục
cân thì tốc độ làm sao mà nhanh được?
Cái gọi là con đường lương thảo này nằm ở một bên núi, kỵ
binh áo giáp nào ngờ rằng Tô Hy Tuần đã sai người đắp bụi gai cao thành đống
hơn mười mấy trượng. Mây mù vờn giữa núi, khí ẩm cao nên cây cối khó mà cháy nổi.
Nhưng nếu được đổ dầu lên rồi cho một mồi lửa vào thì tuy lửa cháy không lớn được
nhưng nhất định sẽ tạo thành khói độc dày đặc.
Đợi tới khi đội quân kỵ binh áo giáp này vượt qua một ngọn
núi, đang chuẩn bị đi xuống thì bỗng nhiên phải đối mặt với đám khói đen kịt
dày đặc, hít thở vô cùng khó khăn.
Lúc định quay người đi khỏi nơi khói bốc lên đó thì giáp sắt
trên người liền trở thành gánh nặng, mà gió thổi càng giúp khói tản ra nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, lớp khói phủ lên họ càng ngày càng dày. Nếu không mau chóng
rời khỏi nơi khói mù này thì sẽ bị ngạt chết.
Bọn họ chẳng màng tới áo giáp quý giá nữa, vứt la liệt mũ
giáp trên đường rồi chạy vội vàng về bên kia núi. Chỉ tiếc rằng chờ đợi bọn họ
lại là một trận tên bay loạn lạc, dày đặc như châu chấu.
Một đội trưởng ngẩng đầu lên trời cười khổ sở. Hắn từng là
thành phần ưu tú trong đội kỵ binh không giáp, nhiều lần lập công. Vì những
công lao đó tích lũy lại mà hắn được thăng chức lên kỵ binh áo giáp, rồi lại
thăng lên làm đội trưởng. Lẽ nào cứ mất mạng như thế này sao? Nhưng hắn thật sự
không cam lòng. Cả đời hắn đánh trận oai vệ, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải
tình huống khiến người ta vô cùng căm phẫn mà chẳng thể làm gì – Đến mặt mũi đối
phương còn chưa thấy một ai mà đã bị đuổi tới mức quăng hết cả mũ giáp, chưa thấy
bất kỳ mặt kẻ địch nào mà đã trúng tên bỏ mạng nơi đồng không mông quạnh này!
***
Ngân Lâm công chúa không dám cắn lưỡi tự sát nữa, mà lại bắt
đầu gây phiền phức bằng cách tuyệt thực. Liên tiếp hai ngày nay chỉ uống một ít
cháo loãng, còn lại bánh bao và thịt hun khói đều được mang ra ngoài chẳng động
chút nào.
Sau khi Tô Hy Tuần biết chuyện thì chỉ hơi chau mày, hắn sai
bảo người của nhà bếp: “Đừng có lãng phí cháo loãng nữa, mỗi ngày cho ả ta một
nửa bát nhỏ nước lạnh…” Nghĩ một lát lại bổ sung: “Nước sạch ở giếng là được rồi,
đừng cho nước dưới khe suối.”
Ngân Lâm không nuốt trôi thức ăn, ngày đầu tiên là vì lưỡi bị
đau, sau đó thì quyết tâm sẽ tuyệt thực đến chết vì nghĩ ít nhất thì tuyệt thực
sẽ chẳng đến mức đau đớn như thế đâu. Lúc mới đầu bụng còn phát ra tiếng ùng ục
ùng ục, quả là cực kỳ khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến ăn thức ăn vào thì dường như
có thể làm đầu óc nàng trống rỗng, trái tim đau đớn đập từng hồi, vì vậy nàng
càng quyết tâm với ý định kia hơn.
Nay đã rơi vào tay sơn tặc thì chết còn dễ chịu hơn so với
việc bị bọn họ giày vò đủ kiểu. Nàng nhớ lại cung nữ bị mẫu phi dùng trượng hoặc
dùng những cách tra tấn khác đánh đến chết mà vô cùng sợ hãi. Trước đây nhìn
thì chẳng cảm thấy làm sao, đó là vì ngày trước không biết cảm giác đau đớn
không chịu nổi là như thế nào. Từ sau khi nàng thử cắn vào lưỡi vừa rồi thì mới
biết, hóa ra chỉ một vết thương nhỏ như cây đinh thôi cũng khiến người ta đau đớn
sống không bằng chết. Vậy bị trượng đánh chết sẽ thấy thế nào, bị kim châm đến
chết sẽ có cảm giác bị giày vò ra sao?
Trong thời gian dài đằng đẵng, Ngân Lâm nằm dựa vào đống cỏ
khô, chẳng có việc gì làm. Đủ loại ảo giác bắt đầu hiện lên, thậm chí cuối cùng
còn thấy mặt mày dữ tợn be bét máu của cung nữ nhỏ tuổi kia, đang cười độc ác rồi
giơ tay về phía nàng. Các ngón tay của đôi bàn tay đó bị kẹp chặt bằng những
nan tre mỏng…
“A…” Nàng kêu lên một tiếng yếu ớt, mở trừng mắt.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh lên bề mặt tường
trát bằng bùn đất. Nàng ngẩn người nhìn, dần dần cảm thấy vô vàn đau đớn, giống
như ngạt thở vậy. Đến hôm nay, nàng mới biết những kẻ bị đánh trượng tới chết
dưới tay nàng vì sao lại căm hận nàng tới thế.
Từ trước đến nay Ngân Lâm không phải là một người mềm lòng,
nếu không thì đã không dùng mưu trí để đoạt lại địa vị, đã không lặng lẽ lôi
Giang Ngưng Phi khỏi ngai vàng được nâng niu yêu thương xuống. Mà hiện giờ nàng
sợ thật rồi, sau khi đi xa khỏi địa phận nàng quen thuộc thì một công chúa như
nàng cũng chẳng là gì. Nàng không quen biết những người ở đây, không biết quy tắc
nơi này, thậm chí không biết bị hành hạ sẽ đau đớn như thế, đói khát khiến người
ta yếu ớt mất sức như vậy.
Ngày nhỏ nhiều ma ma, cung nữ đuổi theo nàng để đút cho ăn,
ngày đó hạnh phúc biết bao.
Nàng hơi xoay mặt, hôm nay vẫn chưa có cơm đưa tới. Hai ngày
đầu có ý định tuyệt thực, nàng đã làm rất tốt, chưa ăn một hạt cơm nào. Sau đó
hai ngày nữa trôi qua, dường như nhà bếp chẳng còn ý đưa cơm cho nàng nữa, ngày
nào cũng chỉ có nửa bát nước trong vắt. Nhưng dù là một nửa bát nước thì cũng
còn xa mới đủ. Chẳng biết từ khi nào mà khoé miệng Ngân Lâm công chúa đã có những
vết nứt nẻ. Niêm mạc yếu đuối trong cổ họng dính lấy nhau vì thiếu nước. Lúc
hít thở cũng khiến nàng đau đớn không chịu nổi. Nàng chảy nước mắt, miệng khát,
muốn uống nước quá.
Bỗng nhiên cửa mở ra, Ngân Lâm mở mắt nhìn về phía đó. Một
người trẻ tuổi bưng một bát gỗ đi vào, sau khi đặt xuống đất thì chẳng nói lời
nào, đứng dậy quay người đi ra.
Ngân Lâm vực dậy chút sức lực, duỗi tay tóm lấy đoạn vải bó
chân của người trẻ tuổi kia, khóc lóc: “Cho ta, cho ta thêm một ít nước.”
Trong bát vẫn chỉ có một nửa là nước, hoàn toàn không đủ uống.
***
A Cương đi xuống lầu trúc với khuôn mặt buồn bực, nửa đường
thì gặp Ninh Phi đi từ ngoài về. Mấy ngày nay các xạ thủ đã bước vào cuộc chiến
thật sự, dần dần thoát khỏi những số liệu mà Ninh Phi và Giản Liên chuẩn bị từ
trước. Kinh nghiệm của họ càng ngày càng phong phú, cảm giác càng ngày càng tốt.
Ninh Phi cùng Giản Liên vẫn phải đi mỗi ngày một lần không thiếu, đến bãi luyện
võ giúp đỡ họ tổng kết lại sau cuộc chiến, chắt lọc những kinh nghiệm có ích rồi
truyền khắp đội.
Ninh Phi nhìn biểu tình của A Cương thì cảm thấy buồn cười.
A Cương có chuyện gì đều biểu hiện hết lên mặt, những người quen thân với hắn
không cần hỏi cũng đoán ra được.
“A Cương!”
“Ninh tỷ.” A Cương bừng tỉnh khỏi sự phiền não, thấy là nàng
thì vội chạy tới, giúp nàng giữ đầu ngựa.
Ninh Phi nhảy xuống ngựa: “Có chuyện gì mà không vui thế?”
“Cái vị công chúa kia thật là phiền hà, lúc đầu thì đòi tuyệt
thực, giờ lại muốn uống nước. Nhưng Nhị đương gia đã sai bảo rằng mỗi ngày chỉ
cho nàng ta nửa bát nước.”
“Hả? Nàng ta đòi tuyệt thực?” Ninh Phi rất ngạc nhiên.
Sau khi Ngân Lâm công chúa lên núi, vì biết xích mích giữa
hai người bọn họ nên Tô Hy Tuần không muốn Ninh Phi phải bận lòng, nếu không phải
là chuyện lớn động trời thì hắn đều không cho người khác báo đến nàng. Còn chuyện
tuyệt thực này, chẳng lẽ tuyệt thực là chuyện lớn động trời chắc?
A Cương gật đầu: “Nhưng Đại đương gia và Nhị đương gia đều bảo
không sao, hơn nữa Diệp đại còn tin chắc rằng nàng ta chẳng tuyệt thực được mấy
ngày. Diệp đại nói Nhị đương gia có cách làm nàng ta nghe lời. Mà giả như nàng
ta tuyệt thực thành công thì không cần nàng vẫn đánh thắng trận như thường.”
“Nàng ta không ăn cơm mấy ngày rồi?”
“Bốn ngày.”
“Hôm nay cho nàng thêm mấy bát.” Ánh mắt Ninh Phi đảo đi đảo
lại, “Hiện tại từ từ đừng đưa, giày vò nàng ta thêm hai canh giờ nữa. Đến tối
đưa vào một thùng nước giếng mới múc lên. Nhớ đấy, là nước giếng vừa mới múc
lên.”
Buổi tối, sau khi về lầu trúc thì Tô Hy Tuần vẫn không thấy
Ninh Phi, A Cương chạy đến báo cáo tình hình của nàng, cuối cùng còn nói: “Nhị
đương gia, huynh nói xem có tức không cơ chứ. Bạch Lô vừa nói cho đệ là trước
đây Ninh tỷ bị ả công chúa kia ức hiếp gần chết. Cha đệ cũng thấy cái ả công
chúa, quận chúa gì gì kia mà khó chịu cả người, bảo là mấy nữ nhân như thế hành
hạ người ta phát khóc lên. Nhưng sao Ninh tỷ lại có thể nhẹ tay với ả như thế? Ả
muốn uống nước thì đưa nước, lại còn cho cả thùng. Trại chúng ta chẳng phải là
có oán báo oán hay sao, chẳng phải ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu à?
Sao lại thế này được cơ chứ! Mà tuyệt thực cũng còn là do tự bản thân ả ta tình
nguyện.”
Tô Hy Tuần hơi sửng sốt: “Nàng biết chuyện tuyệt thực rồi
à?”
“Hiện giờ biết rồi.”
“Sau đó bảo đệ cho một thùng nước?”
“Đúng. Mà kỳ lạ là giống hệt với Nhị đương gia sai bảo, cũng
là cho nước giếng, lại còn là nước giếng mới múc lên trong đêm nữa.”
Tô Hy Tuần cười hì hì: “Một thùng nước giếng mới múc lên à,
thật độc ác.”
A Cương ngu ngơ: “Rất độc ác sao?”
Tô Hy Tuần cười tới mức hai mắt long lanh, nghĩ kiểu gì cũng
thấy gian xảo độc ác: “Đúng thế, vô cùng độc ác, ta phải đi xem xem.”
“Xem gì?”
“Tất nhiên là đi coi ả công chúa kia, chả tốn chút công sức
đã khiến ả ta không tuyệt thực nổi nữa. Hai người chúng ta lại nghĩ ra cùng một
cách.” Tô Hy Tuần nói: “Chẳng phải đệ nói chúng ta có thù tất báo sao, phải gọi
cả Ninh Phi đi theo.”
Nếu không phải Ngân Lâm tự dưng đòi tuyệt thực thì Ninh Phi
cũng chỉ mong có thể tránh được nàng ta càng xa càng tốt mà thôi. Không cùng
con đường thì không có chung tiếng nói, dù cành vàng lá ngọc đó có yếu đuối khiến
người ta yêu thương đến thế nào thì trong mắt Ninh Phi cũng chỉ có ba chữ đánh
giá khái quát nàng ta — Không có não.
Suy cho cùng thì nước giếng ở núi Nhạn Qua cũng là do nước
mưa thấm vào lòng đất tạo thành sau khi thấm qua các tầng nham thạch, nước
trong đến mức không thấy một hạt bụi nào, khi uống vào thì rất ngọt. Lúc Ninh
Phi còn ở kiếp trước thì phần lớn nước đã bị ô nhiễm, uống gì cũng phải đun một
lần. Nhưng từ khi nàng về thế giới này, đặc biệt là sau khi lên núi Nhạn Qua
thì do nhập gia tùy tục nên cũng thường cầm cái gáo nước uống trực tiếp luôn.
Nàng đoán trước là đêm nay nhất định sẽ có chuyện, thế là đợi
sau khi A Cương đưa nước cho Ngân Lâm vào buổi tối xong thì về phòng đi ngủ như
thường. Không lâu sau chợt nghe tiếng Tô Hy Tuần hỏi ngoài cửa: "Tiểu Phi,
ngủ chưa?"
Nàng giật mình một cái, ngồi dậy ngay lập tức: "Có chuyện
gì sao?"
"Nàng không thể nào ngủ rồi chứ? Chẳng phải nàng bảo A
Cương múc nước đưa đi sao, nàng không sợ đêm nay có chuyện à?"
Ninh Phi đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi đi ra mở cửa, thấy
Tô Hy Tuần và A Cương đều đứng bên ngoài. Tô Hy Tuần cười hì hì: "Sao? Làm
chuyện xấu xong lại muốn kê cao gối ngủ yên hả?"
"Cuối cùng huynh tới làm gì?"
Tô Hy Tuần nghiêm mặt lại: "Trăng đêm nay vừa đẹp, hân
hạnh được mời cô nương cùng tiểu sinh đây lên nóc nhà ngắm trăng, trò chuyện
tâm tình..."
Mới nói được một nửa thì A Cương đã lùi lại nửa bước, nhìn
Tô Hy Tuần như nhìn quái vật.
Ninh Phi cũng run run nói: "Đêm khuya huynh muốn một
màn tình yêu thì tự mình đi đi. Quả nhiên là mình buồn ngủ díp cả mắt rồi, chắc
chắn là nhìn thấy ảo giác... Đúng vậy, là ảo giác..."
Lại nói tới Ngân Lâm công chúa hớp từng ngụm nước nhỏ một, đến
lúc chạng vạng tối thì đã hết bát nước nhỏ đó. Buổi tối vẫn khát khô khó chịu
nhưng trước. Bỗng nhiên lại được một thùng nước ngọt lịm trong vắt, nàng vô
cùng vui sướng, thầm tính dù có uống thỏa thích thì cũng còn thừa hơn nửa
thùng. Vậy là nàng múc lên uống từng bát, từng bát.
Nước giếng mới múc lên trong đêm lạnh buốt răng. Bụng nàng
ta trống trơn, nhưng không chống lại cơn khát nơi họng, cả sự khô hanh như
thiêu như đốt trong bụng, trong phổi. Nàng uống từng ngụm lớn, cho tới bát thứ
ba thì mới cảm thấy hô hấp phục hồi như trước.
Đường đường là công chúa một nước chưa từng nhếch nhác thế
này, trước đây, nàng hoàn toàn không biết nước lại là thứ quan trọng tới thế.
Nàng nhớ lại cuộc sống ngày trước rồi nắm chặt lấy cái miệng bát, không kìm được
mà rơi lệ.
Lúc Tô Hy Tuần kéo Ninh Phi đến ngoài cửa thì vừa đúng lúc
Ngân Lâm cuộn mình ở góc phòng, nức nở khóc lóc.
Tô Hy Tuần ngẩng đầu nhìn trời, nhún vai rồi bất ngờ ôm Ninh
Phi phi người lên trên nóc nhà. Trên đó đã được trải một tấm da thú, hắn kéo đến
cho Ninh Phi ngồi lên.
Tuy khinh công hắn xuất sắc nhưng phải ôm theo dân đen Ninh
Phi nên tạo ra một vài tiếng động. Ngân Lâm đang khóc lóc thảm thiết trong
phòng nên không hề biết có khách không mời mà tới ở trên nóc nhà.
Tô Hy Tuần đắc ý cười với Ninh Phi. Nàng bị hắn kéo lại gần
người, khoảng cách gần nên nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của hắn. Da gà toàn thân
nàng nổi hết cả lên.
Càng ở bên hắn lâu, Ninh Phi càng nhìn thấy đủ kiểu Tô Hy Tuần.
Dường như hình ảnh của hắn vào ban ngày, lúc trước mọi người luôn là một dáng vẻ
cố định, mà thực tế thì bản thân hắn phức tạp hơn nhiều. Ví dụ như lúc này đây,
người đàn ông càng ngày càng dựa vào nàng, càng ngày càng áp sát này, đang cười
đến mức cả hàm răng trắng sáng đều lộ cả ra, đúng là Tô mặt ngựa nham hiểm độc
đoán kia ư? Là Nhị đương gia được toàn thể sơn trại tín nhiệm nọ?
Nàng thấy mình như nhìn thấy một kẻ chìm trong sắc đẹp và dục
vọng chính thống, hoàn toàn không phải chính nhân quân tử của ban ngày.
Tô Hy Tuần giữ lấy đầu nàng, nói nhỏ: "Đừng lên tiếng,
người bên dưới nghe thấy đấy."
Ninh Phi cũng nói nho nhỏ: "Đã biết sẽ bị nghe thấy thì
bỏ ra mau."
Nàng đang nói dở thì đầu chợt được nâng lên, hơi thở của đàn
ông ập tới. Còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì môi đã bị hôn lên. Lúc muốn phát
ra tiếng phản kháng từ cổ họng thì lại bị cái lưỡi gian ác luồn vào.
Tiểu nhân! Nửa đêm nửa hôm kéo nàng lên đỉnh đầu Ngân Lâm chẳng
lẽ để làm loại chuyện xấu xa này sao? Ninh Phi tức mà không nói ra được. Không
để nàng nghĩ nhiều, Tô Hy Tuần đã kéo nàng trong vòm tay hắn, hôn tới mức suýt
nữa không thở nổi.
Cánh tay, cơ thể, thậm chí cả hai chân đều bị đè chặt. Về khả
năng khống chế người ở khoảng cách gần thì Tô Hy Tuần phải nói là phi phàm, khiến
Ninh Phi không thể nhúc nhích, chỉ còn lại sự giãy dụa yếu ớt chẳng ảnh hưởng
gì đến việc chính, mà dần dần cũng hết.
Sau một hồi lâu, Tô Hy Tuần thỏa mãn thả người, hơi thở Ninh
Phi đứt quãng. Hôn một người phụ nữ thành thế này làm hắn cảm thấy vẻ vang.
Đây chính là kế theo đuổi của hắn. Một khoảng thời gian trước
còn làm tới mức phá tan cả hình tượng đàn ông đẹp đẽ của hắn, nhưng để củng cố
thêm ấn tượng tốt của nàng với mình, làm rõ ràng quan hệ giữa hai người họ hơn
nên hắn tiến hành từng bước một. Cho đến mấy ngày gần đây, cuối cùng có thể xác
định được rằng quan hệ của hai người ngày càng vững chắc, hắn quyết định tổng tấn
công.
Trong mắt Ninh Phi tràn đầy hơi nước. Sự giãy dụa không cất
nổi tiếng vừa rồi rất tốn sức, làm nàng hơi khó chịu, nhưng càng thấy có một cảm
giác khó diễn tả thành lời.
Nàng cảm giác được loáng thoáng rằng, có lẽ sẽ là đêm nay...
Tô Hy Tuần để nàng trên đùi hắn, cánh tay đưa sau đầu cho
nàng gối, cúi đầu hỏi nhỏ bên tai nàng: "Chi bằng chúng ta làm luôn trên
nóc nhà đêm nay đi." Sau khi nói xong thì lập tức kéo giãn khoảng cách,
ánh mắt nhìn nàng có chút vô lại.
"Huynh, đến giờ muội mới biết huynh vô lại thế đấy!"
Tô Hy Tuần lại hôn nàng một cái: "Ở đây tốt bao nhiêu,
trời đất làm chứng, hút hết tinh hoa của nhật nguyệt... Sao? Theo đại vương này
nhé?"
Ninh Phi nhìn thấy một bầu trời đen kịt không thấy đáy, những
ngôi sao thưa thớt, vầng trăng khuyết nhạt màu. Tô Hy Tuần che mất một khoảng lớn,
hắn đang cúi mặt chăm chú nhìn nàng.