Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 44: Xạ thủ bách phát bách trúng




Mặt trời nắng gay gắt đến mức cả bãi luyện võ như có hơi nước bốc lên hầm hập. Vì bị dẫm đạp quá nhiều nên ở đây chẳng có ấy một ngọn cỏ, hơi nước bốc lên từ bề mặt đất vàng cứng ngắc. Sau khi Ninh Phi đi ra, cuối cùng mới thấy Giản Liên trong lời đồn đại trông như thế nào.

Hắn cũng không nhiều tuổi hơn Bạch Lô là bao, tay chân dài hơn người bình thường một chút. Nhiều người thích buôn chuyện đang vây quanh hắn.

Vết thương của A Cương đã đỡ hơn rất nhiều rồi, vì nghe thấy tin này nên đến đây, hắn được Bạch Lô dìu một bên, giờ đang nói chuyện cùng Giản Liên. Xem ra ba người bọn họ rất thân thiết, quan hệ có vẻ rất tốt.

Chợt có người hô lên: “Nữ nhân kia tới rồi!” Rõ ràng đây là người của mười núi sáu động, không hề coi Ninh Phi là thầy.

Mà Giản Liên nhìn thấy Ninh Phi đội nắng gắt đi qua thì lại có vẻ ngượng ngùng, hắn cúi đầu nghịch cung tên cầm trong tay.

A Cương đã chào Ninh Phi từ xa xa: “Ninh tỷ, sao tỷ không mang ô thế? Nắng hôm nay gắt lắm!” Hắn từng nghe cha mình nói rằng con gái dưới núi đều có làn da trắng bóc, rất dễ thương. Khi ra ngoài, nếu không ngồi kiệu thì cũng sẽ có a hoàn cầm ô che, Ninh Phi từng sống một cuộc sống trong nhung lụa, ăn sơn hào hải vị, vậy mà lại đi lên núi Nhạn Qua, đúng là tự tìm lấy cái khổ mà.

Cha A Cương nói như vậy cũng là có ý muốn cải thiện cuộc sống Ninh Phi. Hai cha con họ đều nợ ân tình nàng, tuy Ninh Phi không nhớ nhưng thứ nàng cứu chính là tính mạng của hai cha con, vì vậy nếu muốn cha A Cương quên được chuyện này thì cực kỳ khó khăn. Thế là nghe mãi cũng bị ảnh hưởng, hắn vừa tò mò về cuộc sống của những người con gái dưới núi, vừa nghĩ cách để Ninh Phi vui vẻ hơn, thích thú hơn khi ở lại trên núi Nhạn Qua.

Ninh Phi nhìn lên bầu trời, trời nắng chói chang đến mức khó mở được mắt. Nhưng nắng thì nắng, mấy ngày nay da nàng đã bị phơi nắng đen đi một ít rồi, trông càng khoẻ. Xương cốt cũng có vẻ chắc khoẻ hơn. Khi Giang Ngưng Phi ở trong phủ Từ Xán, để lấy lòng phu quân mà có khi cả mùa hè không tiếp xúc với ánh mặt trời, cuối cùng có được làn da trắng mịn màng vô cùng. Nhưng có tác dụng gì chứ, nàng ta chẳng vui vẻ lên được chút nào, mà sức khoẻ thì sa sút nghiêm trọng.

Nàng nhận lấy cung tên mới làm từ Bạch Lô. Lấy tay kéo kéo dây cung để thử độ đàn hồi, chất lượng cực kỳ tốt.

Nghĩ tới đây, Ninh Phi xoay mặt nhìn về phía Tô Hy Tuần đang đi chầm chậm từ Tập Anh Đường ra. Chiếc cung mới tinh trong tay nàng là do hắn làm. Người ta nói làm việc gì cũng cần làm nhiều mới thành quen. Vốn dĩ Tô Hy Tuần không phải người thợ chuyên chế tạo cung tên, thậm chí trong các vũ khí quen thuộc của hắn còn chẳng có loại nào tên là cung, tiễn. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà hắn đã làm ra cây cung này, dù hắn không nói thêm gì nhưng Ninh Phi cũng có thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Sau chuyện xảy ra ngày nọ, buổi tối sau hôm nàng tỉnh lại, Tô Hy Tuần nói một câu đầy tiếc nuối: “Tiếc là cung của nàng bị gãy rồi.”

Nàng đáp lại một câu: “Cũng thấy hơi tiếc, chiếc cung này là do Từ Xán làm ngày trước, ta dùng quen tay.”

Lại sau đó mấy ngày, Tô Hy Tuần thản nhiên đưa cho nàng một cái cung còn chưa quét sơn, nói tự nhiên: “Nàng không có vũ khí quen thuộc thì không được, ta đã làm một chiếc đây. Nàng xem nếu dùng được thì ta đi quét sơn lên.”

Biểu tình, thái độ lúc đó của hắn, đến giờ nhớ lại, càng thấy có lẽ hắn đang ghen… Ninh Phi buồn cười, thế là cũng càng quý vũ khí mới được làm này hơn.

Nàng nhìn Giản Liên. Trong tay thanh niên đó là một chiếc cung khảm sừng. Loại cung khảm sừng này ngắn, nhỏ nhưng lại rất mạnh, cực kỳ hợp với việc bắn cung trên lưng ngựa. Nhưng do cần dùng nhiều sức mới kéo được nên không phù hợp với Ninh Phi.

Nàng nghiên cứu chiếc cung khảm sừng trong tay Giản Liên một cách chăm chú, mặt hắn càng thêm xấu hổ, giống như thứ bị nhìn chằm chằm không phải vũ khí mà là tình nhân của hắn vậy.

Cuối cùng cho đến khi Tô Hy Tuần không thể nhìn tiếp cảnh này nữa, không chịu được mà nói: “Nàng đừng nhìn nữa, Giản Liên là một người thật thà, nàng không thấy người ta không ngẩng nổi đầu nữa hay sao?”

Mọi người nghe xong đều cười hi hi ha ha: “Giản Liên sợ nhất là “vợ” huynh ấy bị trêu ghẹo.”

Ninh Phi giật mình, nàng ngạc nhiên nhận ra cả sơn trại đều biết thái độ của Giản Liên đối với cây cung của chính mình.

Giản Liên nói nho nhỏ: “À, à thì… Chúng ta bắt đầu luôn được không?”

Trưởng núi Quán Dương Pha cũng hô to: “Được, bắt đầu đi! Lề mà lề mề không phải phong cách của Quán Dương Pha chúng ta!” Lời nói mang theo hào khí ngút trời, bốn phía đều biết rõ Giản Liên là người có kỹ thuật bắn cung thần sầu nên ai nấy đều im lặng.

Tô Hy Tuần gật đầu: “Ngươi bắt đầu trước đi.”

Bình thường mà nói thì xạ thủ như kiếp sau của tay súng bắn tỉa vậy, luôn luôn phải đủ bình tĩnh, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng phải tập trung tinh thần, không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến. Hiện giờ Ninh Phi nhìn thấy dáng vẻ của Giản Liên, chẳng hề có chút thần thái nào của một xạ thủ cả.

Vậy mà sau khi Giản Liên được sự cho phép từ Tô Hy Tuần, lúc hắn cúi mặt chỉnh lại dây cung khảm sừng, Ninh Phi lập tức run sợ, biết mình gặp phải cao thủ.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi từ khi Tô Hy Tuần lên tiếng tới khi Giản Liên cúi đầu xuống mà thần thái của hắn có sự thay đổi vô cùng lớn, vững như bàn thạch, trầm lặng không lên tiếng, cứ như hắn không hề tồn tại ở nơi này vậy, mà sự tập trung của hắn thì dần tích tụ như có suy nghĩ riêng.

Giản Liên giương cung gài tên, dường như chẳng tốn chút sức nào cũng có thể khiến chiếc cung khảm sừng tạo thành hình trăng tròn, âm thanh của dây cung vẫn chưa truyền đến bên tai thì đã thấy chiếc tên vốn đang được lắp trên thân cung cắm phập vào chiếc bia cách đó hơn trăm bước.

Nhưng vậy vẫn chưa hết, tất cả những ai biết rõ hắn đều im lặng, quả nhiên Giản Liên lập tức rút ra chiếc tên thứ hai, không để phí một giây nào, vèo một tiếng đã cắm xuyên vào đuôi của mũi tên đầu tiên, lực đẩy mạnh đến mức cắm sâu tận đến cuối phần lông.

Tiếp đó lại là một mũi tên thứ ba, thứ tư, cho đến khi trên bia thủng một lỗ hổng ngay giữa bia, mũi tên không còn vật cản trở, bay xuyên thẳng qua.

Nói theo kiểu người núi Quán Dương Pha thì Giản Liên chính là nhân vật chính của Quán Dương Pha. Dù là người ngọn núi chính hay là người của những ngọn núi khác thì phần lớn đều đã nghe danh tiếng của hắn, mà rất ít người có cơ hội được quan sát gần như thế này.

Hôm nay vừa nhìn càng thấy quỷ khốc thần sầu, còn lợi hại hơn trong lời đồn không biết là bao nhiêu.

Ninh Phi nín thở. Khác với những người ham vui tụ tập chung quanh, thứ nàng nhìn thấy là kỹ thuật trong đó. Cảm giác kinh hãi khó diễn đạt thành lời khiến nàng nhất thời không nói được tiếng nào.

Thậm chí nàng còn tranh thủ nhìn Tô Hy Tuần một cái, không hiểu vì sao hắn lại có thể kéo nàng ra so tài cùng Giản Liên. Sự chênh lệch giữa hai người chỉ cần liếc nhìn là ra.

Tất cả mười mũi tên trong túi tiễn của Giản Liên đã bắn xong hết, hắn thả lỏng bả vai, vô cùng thận trọng, nhẹ nhàng mà buông dây cung ra. Sau đó chớp chớp mắt, bỗng phát hiện ra bốn phía im lặng khác thường. Hắn nhìn xung quanh một lượt, không ngờ tất cả đều có một ánh mắt long lanh đầy ắp sùng bái khi nhìn hắn. Hắn lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía trưởng núi Quán Dương Pha. Nhưng vị trưởng núi lẫm liệt đó không hiểu ý mà lại còn vỗ tay khen hay liên hồi.

Tức khắc, các huynh đệ đứng xem xung quanh vỗ tay không ngừng, đến mức Giản Liên xấu hổ gần chết.

Ninh Phi buồn cười, nàng và Tô Hy Tuần cùng nhìn nhau, thầm nhủ quả nhiên thiên tài nhiều người kỳ quái. Lần này tới lượt nàng, nàng cũng không định giấu sự yếu kém, cứ giương cung thẳng với cái bia cách đó hơn trăm bước kia.

Nàng cũng giống như Giản Liên, một khi cầm cung thì cũng không cần ngắm chuẩn hay xem xét nữa, cứ kéo căng dây cung, không tới mười lần hít vào thở ra đã giải quyết xong vấn đề nhanh như chớp.

Mười chiếc tên, tất cả găm chặt lên hồng tâm của chiếc bia không thiếu một cái.

Đối với nữ nhân mà nói thì kỹ thuật như thế này đã là đáng kinh ngạc lắm rồi. Mà so với đàn ông mà nói thì cũng rất hiếm có. Nhưng so với Giản Liên vừa thể hiện tất cả kỹ thuật kia thì vẫn thua một hai bậc, dù là sức lực, tốc độ tên bay hay là độ chuẩn xác cũng hiện rõ trình độ kém hơn.

Ninh Phi tự biết khả năng của chính mình. Nếu nói kỹ thuật bắn tên của Giản Liên là thần sầu thì nàng chẳng qua chỉ là kỹ thuật đơn giản mà thôi. Còn trong cái kỹ thuật đơn giản đó, 80% là dựa vào thị lực và cảm giác tay từ việc tập luyện không biết mệt mỏi ngày này sang tháng khác của Giang Ngưng Phi, 20% còn lại chính là sự tính toán chuẩn xác của nàng.

Hình dạng của trường cung và cung khảm sừng khác nhau rất nhiều. Thân cung của trường cung rất dài, vì thế lực cần thiết để kéo cung rất ít, đây cũng là lý do vì sao Từ Xán chế tạo cho Giang Ngưng Phi là trường cung chứ không phải là cung khảm sừng tiện lợi mang bên mình kia.

Vì lý do đó, tốc độ của mũi tên bắn bởi trường cung sẽ chậm hơn so với cung khảm sừng. Trên đường bay còn chịu sức cản lớn của gió, thêm ảnh hưởng mạnh từ trọng lực nữa, cho nên cần phải có khả năng tính toán vừa nhanh vừa chuẩn, để khi có cả sự cản trở của gió và trọng lực thì vẫn dự đoán chính xác được nơi mũi tên rơi xuống. Kỹ thuật bắn cung của Từ gia được xem là đệ nhất Hoài An cũng là vì khả năng dự đoán điểm rơi của mũi tên không ai bì được. Mà cái gọi là dự đoán này, nói đến cùng thì chính là một kiểu tính toán trong tích tắc.

Ngày này, kỹ thuật bắn cung của Ninh Phi còn cao hơn cả Giang Ngưng Phi năm nào, thậm chí còn vượt cả Từ Xán. Tất cả đều nhờ khả năng tính thần tốc bẩm sinh của nàng.

Nàng bỏ trường cung xuống, các huynh đệ xung quanh liền không tiếc lời khen: “Hay! Hay!”. Thực lực thể hiện ngay trước mắt, tuy không bằng Giản Liên nhưng xem ra trong sơn trại cũng không có ai vượt qua được khả năng bắn cung của Ninh Phi.

Ninh Phi nhắm mắt lại, máu trong lồng ngực ngày càng sôi sục theo sự cổ vũ hô hào của bọn họ. Trong con mắt đang nhắm lại đó vẫn nhớ rõ mồn một mười mũi tên mà Giản Liên vừa bắn. Cứ mỗi mũi tên bắn ra, tốc độ bay nhanh tới mức không kịp nhìn, đến âm thanh thả dây cung cũng vang tới bên tai khi tên đã cắm phập vào bia.

Nhanh! Vô cùng nhanh!

Nàng chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng. Mở mắt, nhìn chung quanh để tìm tung tích của Giản Liên. Cuối cùng mới thấy hắn đang trốn sau lưng của Bạch Lô và A Cương, sợ bị người khác chú ý. Nàng dở khóc dở cười, xạ thủ thần sầu như thế mà lại có tính cách như vậy. Nàng đi tới kéo áo Giản Liên lôi ra, cũng chẳng quan tâm tới sắc mặt Tô Hy Tuần dần trở nên khó coi. Những huynh đệ đứng chung quanh ngẩn người, sau đó lại càng hô to “Hay, hay!”

“Huynh cho ta mượn cung và tên của huynh chút.”

Giản Liên bị nàng kéo từ chỗ âm u ra đứng giữa chỗ sáng trưng, gần như suýt ngất đi. Huống chi một xạ thủ đầy kỹ thuật như hắn thì thị lực tốt tới mức nào, hắn thấy rõ nụ cười nguy hiểm lộ liễu ngay trên mặt Tô Hy Tuần đang đứng sau Ninh Phi thì càng không dám trái lời, vội vàng dâng cung và những mũi tên ngắn bằng cả hai tay. Ngoài ra còn buộc vội dây cung vừa mới tháo ra lên thân cung.

Ninh Phi cầm lấy, dùng sức thử kéo, nàng chỉ kéo được thành hình bán nguyệt.

Quả nhiên giống hệt như nàng đoán. Vì độ cứng cao nên tên bắn ra mới có tốc độ nhanh như thế, hơn nữa kết hợp với những mũi tên ngắn này, các nhân tố cản trở trong không trung giảm đi rất nhiều. Cũng chính là nói điểm mấu chốt của kỹ thuật bắn cung của Giản Liên là một chữ “nhanh”, còn của Từ gia là chữ “tính”[1].

[1] Tính toán

Nàng suy nghĩ trong lòng, nàng đã biết Tô Hy Tuần kéo nàng ra đây làm gì rồi. Người trong cùng một nghề, Giản Liên không nói được nên mới để nàng ra mặt giúp hắn nói ra.

Ninh Phi bực mình, cái tên đàn ông kia dù có không làm cướp thì ra ngoài cũng sẽ là tên buôn gian xảo. Đối với những người đàn ông chỉ có sức lực dồi dào mà nói, cung khảm sừng là lựa chọn tiện lợi hơn trường cung nhiều. Vì vậy Tô Hy Tuần muốn nàng tìm hết tất cả kỹ thuật của Giản Liên ra.

Dù là Giản Liên hay là bất kỳ ai thì đều không ngờ rằng Ninh Phi chỉ nhìn một chút kỹ thuật cùng cung tên của Giản Liên mà đã tổng kết được điểm quan trọng trong đó. Chỉ có Tô Hy Tuần, hắn chú ý tới vẻ mặt sâu sắc của nàng, trong lòng thầm thả lỏng rồi vui vẻ hân hoan hẳn lên.

Ninh Phi liếc hắn một cái, chẳng nói gì nhưng lại đưa cung tên trả lại cho Giản Liên. Hắn vừa cầm lấy liền định chạy về góc tối tăm kia để chăm sóc phần linh hồn bị thương khi phải đứng dưới ánh nắng mặt trời, ai ngờ vẫn không chạy được, Ninh Phi lại kéo áo hắn đứng yên thêm lần nữa.

Ninh Phi bèn hỏi một câu: “Mũi tên phải chếch bao nhiêu so với cái bia cách đây hơn trăm bước kia?”

Giản Liên đáp không cần suy nghĩ: “Đầu mũi tên chếch hơn một đốt ngón tay.”

Ninh Phi đánh giá chiếc cung khảm sừng của hắn, góc độ hướng lên quả nhiên cần phải bé hơn so với trường cung. Nàng lại hỏi thêm vài câu nữa, tiếp đó cũng chẳng quan tâm những người khác đang nhìn, nàng đến trốn dưới bóng râm của cây, cầm một mũi tên vẽ ngang vẽ dọc lên đất.

Những chữ viết trên đất ngoằn ngoèo như giun như dế, không ai đọc được gì cả.

A Cương tò mò hỏi: “Ninh tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?”

Giản Liên núp đằng sau lưng hắn, hơi run rẩy, nói nho nhỏ: “Không phải là đang viết bùa chú đấy chứ? Hay là đang gọi thần?”

A Cương trừng mắt nhìn hắn, cũng chẳng ai để mắt tới hắn nữa. Nói cho cùng thì Giản Liên này chỉ khi cầm cung mới tạm coi là đàn ông.

Một lúc lâu sau, Ninh Phi vứt chiếc tên sang một bên, thở dài một hơi rồi ngồi xuống đất. Vừa mới ngồi xuống liền bị một người kéo đứng dậy, nàng chóng mặt tới mức đứng không vững, trước mắt tối sầm không nhìn rõ được gì. Miệng vẫn kêu: “Đừng xoá những chữ trên mặt đất của muội!”

Một tay Tô Hy Tuần đặt ở eo nàng, tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương cho nàng, cuối cùng sau một lúc mới hồi phục lại.

Ninh Phi trừng mắt nhìn hắn: “Lấy giấy bút lại đây, muội tính là được rồi.”

Nàng vừa nói xong chợt nghe một trưởng núi lên tiếng: “Hình như chúng ta chuyển chủ đề rồi thì phải. Lần này ra chẳng phải là để tranh xem ai sẽ đảm đương vị trí dạy bắn cung sao?”

A Cương không phục: “Tranh cái gì mà tranh! Huynh không thấy mặt Giản Liên huynh đã xanh lét rồi à? Dạy gì! Huynh ấy bắn được nhưng không nói được thì dạy cái quái gì?”

Giản Liên liên mồm đồng ý, gật gù hai ba lần liền bị trưởng núi Quán Dương Pha véo tai cật lực, không cho nói tiếp nữa.

Ninh Phi đẩy Tô Hy Tuần ra, nàng nói: “Tuy về vấn đề truyền đạt kỹ thuật bắn cung thì Giản Liên không giỏi, nhưng nguyên lý khi sử dụng cung của huynh ấy vẫn có thể được truyền cho các huynh đệ trong trại.”

Những người khác đều cảm thấy kỳ lạ. Kỹ thuật bắn cung của Giản Liên có bí quyết riêng, muốn dạy người ta cũng chẳng đến lượt Ninh Phi – một người am hiểu trường cung dạy.

Ninh Phi hỏi Giản Liên tiếp: “Giản Liên, kỹ thuật của huynh có phải là bí mật gia truyền, có thể truyền cho người khác không?”

Giản Liên vội vàng lắc đầu: “Hoàn toàn không phải bí mật gia truyền, phần lớn là do ta tự tổng kết ra.”

Mọi người vừa nghe xong lại càng sùng bái hắn hơn, độ khó của việc tự mình tìm tòi ra so với việc được thầy chỉ dẫn thì đâu chỉ khó hơn một bậc chứ!

Ninh Phi đến gần Giản Liên cầm lấy chiếc cung khảm sừng. Nàng thử một chút, quả nhiên vẫn vượt quá sức lực của mình. Tô Hy Tuần nhìn thấy ý của nàng, một tay hắn áp vào lưng nàng: “Không sao, nàng thử lại lần nữa đi.”

Nàng há miệng kinh ngạc, nhất thời không nói được lời nào. Có một cảm giác rất kỳ diệu len lỏi từ lưng nàng thẳng vào cánh tay rồi tới những đốt ngón tay. Cảm giác đó không thể nói rõ ra được, nhưng cũng có thể cho nàng biết rằng nàng có thể kéo căng được chiếc cung này. Về chuyện sức lực thì không cần quan tâm, nàng chỉ cần phụ trách về kỹ thuật và độ tập trung.

Ninh Phi hít sâu vào một hơi, nhắm mắt trầm tư một vài giây rồi chợt mở to mắt, giương cây cung của Giản Liên lên, kéo đến hết cỡ.

Vút một cái, mũi tên ghim ngay vào một chiếc bia mới. Chỉ cách hồng tâm một chút. Là người mới dùng cung khảm sừng lần đầu thì thành tích này của nàng đã khiến người khác phải khen ngợi.

Nhưng vẫn chưa hết, tên thứ hai, tên thứ ba lần lượt được lắp lên.

Dường như mấy mũi tên trước đều chỉ là thử cảm giác tay mà thôi. Khoảng cách giữa bọn chúng và hồng tâm ngày càng gần.

Nếu biết bản chất thì sẽ suy ra được tất cả. Bắn cung cũng là chuyện phải biết bản chất rồi tự suy ngẫm. Nếu Ninh Phi không có nền tảng của Giang Ngưng Phi, hoặc không hỏi đáp với Giản Liên lúc vừa rồi, nếu không tính xong bài toán kia thì chuyện thế này hoàn toàn không thể hoàn thành được.

Dù lúc đầu những người xung quanh không nhìn ra độ khó của việc sử dụng cung khảm sừng lần đầu thì đến mũi tên thứ tư đã bắt đầu dừng thì thầm bàn tán, hai mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc bia – Mũi tên thứ tư đã cắm phập vào rìa hồng tâm.

Lúc này, ngay cả Giản Liên cũng cắn cắn môi dưới, chăm chú nhìn tư thế cầm cung của Ninh Phi một cách nghiêm túc.

Mũi tên thứ năm trúng ngay hồng tâm, hơn nữa còn trúng vị trí giữa không lệch chút nào.

Hình như Ninh Phi vẫn cảm thấy thành tích như vậy chưa đủ. Trong không gian im lặng như tờ, nàng lắp mũi tên thứ sáu lên dây cung, vút một tiếng rồi cắm phập vào đuôi của mũi tên thứ năm.

Chuyện tiếp sau đó chính là màn biểu diễn vừa rồi của Giản Liên được diễn ra lần nữa, mũi thứ bảy, thứ tám liên tục cắm chắc vào đuôi của mũi tên trước. Mọi người há hốc miệng, ngây người, trợn mắt nhìn chằm chằm vào một màn khó tin này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.