Vừa tỉnh lại, Ninh Phi mở mắt ra, điều đầu tiên mà nàng nhận
biết được chính là đây không phải phòng nàng.
Không có tấm chắn tầm nhìn quen thuộc phía trên giường, trước
mắt nàng giờ là nóc nhà. Nóc nhà cũng không giống. Nóc nhà Đinh Hiếu được lợp bằng
cỏ tranh, có thể nhìn thấy những bó cỏ tranh ngay ngắn giữa những thanh xà
ngang, còn ở đây toàn là trúc.
Nàng từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra, hình ảnh cuối cùng
trong đầu chính là bị một cái dây lưng trói lại. Dây lưng ở đâu ra? Nàng đau đầu
vắt óc nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi. Xương cốt toàn thân cùng với
tay chân nàng vô cùng đau nhức, yếu ớt tê dại. Nàng nhìn trái nhìn phải một
cách cẩn thận, thấy đây là một gian phòng rất ngăn nắp, bốn phía đều là dựng
lên từ tre trúc, và trên bức tường có treo thanh kiếm màu xanh cùng một cái roi
dài.
Đột nhiên, Ninh Phi nhìn thấy một người đang ngồi cạnh tường
làm nàng giật cả mình. Từ lúc tỉnh lại đến giờ trong phòng luôn im ắng. Thậm
chí còn không có tiếng hít thở hay tiếng quần áo sột soạt nên nàng mới tưởng
trong phòng không có ai. Ấy vậy mà vẫn có người ngồi trong phòng nãy giờ, ngồi
trên cái ghế trúc, hướng mặt vào tường, tay cầm một thứ gì đó mà nàng không rõ.
Ninh Phi giật mình nên hơi cựa. Người kia quay mặt lại khiến
nàng nghẹn thở, đó chính là Tô Hy Tuần. Người không muốn gặp thì lại cứ gặp, lần
này nàng rơi vào tay hắn không biết sẽ khốn khổ thế nào. Ninh Phi nhớ lại một
cách buồn bã, giờ nàng ở đây là do nàng hạ quyết tâm rời núi không quay lại.
Khi đi tiện tay lượm đại một cái tay nải trên mặt đất của đoàn buôn làm tiền đi
đường.
Nghĩ lại, có lẽ Tô Hy Tuần cho rằng nàng tiện tay cầm lấy;
nghĩ lại thì… Chắc không phải hắn tưởng nàng là gian tế, và những thứ trong tay
nải đó là những gì nàng ngắm tới. Ninh Phi toát hết mồ hôi, nàng vô tội! Tay nải
kia chẳng qua cũng chỉ là nàng tiện tay cầm đi, bên trong đừng có là mấy thứ
như thông tin tình báo hay báu vật gì vô giá.
Khi Tô Hy Tuần đứng dậy, Ninh Phi thấy rõ ràng sắc mặt hắn u
ám, trong tay đang cầm một xấp giấy và một cái bút lông ẩm ướt. Vẻ mặt hắn thay
đổi ngay, sau đó đặt hết đồ ở góc tường. Trong khoảnh khắc đó, Ninh Phi cảm
giác hắn đang che dấu sự tồn tại của những thứ kia.
Tô Hy Tuần đi đến làm cả người nàng căng thẳng, nàng chuẩn bị
tốt trường kỳ kháng chiến. Không ngờ hắn chỉ đứng ở cạnh giường chẳng làm gì,
ánh mắt đảo qua đầu giường. Ninh Phi nhìn theo hướng hắn nhìn thì thấy một bộ
quần áo sạch sẽ. Tô Hy Tuần nói: “Nàng ra nhiều mồ hôi quá, tự mình thay quần
áo đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Hả?” Vậy thôi sao? Không có chuyện gì khác cần nói?
Ninh Phi ngẩn người một hồi, chuyện này chắc sẽ không cho
qua đơn giản như thế. Nhớ lại lúc nãy khi Tô Hy Tuần đứng lên, vẻ mặt cực kỳ u
ám, không biết đã nghĩ ra chuyện biến thái gì nữa rồi. Ánh mắt nàng liếc nhìn
lên cái roi da treo trên tường. Nếu xét về tra tấn thì cái roi này khá tốt, đen
bóng, các khớp nối tiếp nhau. Nhưng về thể loại thì có chút đơn điệu.
Tiếng Tô Hy Tuần vọng vào từ bên ngoài: “Còn không thay đi!”
Nàng giật bắn mình, hắn vẫn đang đứng ở ngoài. Ý nghĩ đầu
tiên trong đầu chính là hình ảnh con ếch xanh đang bị một con rắn độc nhìn chằm
chằm, đúng là một con rắn đực chết tiệt! Nàng chống tay ngồi dậy, thấy trên người
mình đang mặc một bộ quần áo trong màu trắng rộng thùng thình. Bộ quần áo này
có mùi đắng thoang thoảng của thuốc đun, nhưng chắc chắn nó không phải là quần
áo của nàng.
Ngón tay Ninh Phi hơi run, trong lòng có suy nghĩ không mấy
tốt đẹp. Nàng cởi áo ra, quả nhiên là không mặc gì bên trong cả. Nàng nằm rạp
người xuống, chán nản không nói nên lời. Bên ngoài chợt vang lên giọng của Tô
Hy Tuần: “Là nàng tự thay đấy!”
Ninh Phi vô cùng kinh hoàng. Sao hắn nói đúng lúc vậy? Chẳng
lẽ hắn chọc một lỗ ở cửa nhìn trộm? Nhưng lúc nàng nhìn về phía cửa, liền thấy
một lớp giấy rất dày được dán trên cửa. Đừng nói là nhìn được gì, đến một chút
gió cũng khó mà lọt vào. Chẳng lẽ đây chính là thính lực siêu phàm trong truyền
thuyết… Nàng thay quần áo, rất vừa người. Sau khi thay quần áo xong thì mới
nghĩ ra quần áo này chắc cũng được cướp về.
Có tiếng gõ cửa, Ninh Phi lấy lại tinh thần: “Mời vào”. Chờ
một lúc lâu cũng không thấy có ai. Nàng kéo chặt áo, đứng dậy đi xuống giường đầy
nghi ngờ. Đi tới mở cửa ra, bên ngoài im ắng chẳng có một ai. Vừa cúi đầu xuống
liền thấy một cái nồi bọc trong khăn để cách nhiệt ở ngoài cửa, bên cạnh đó đặt
một cái cặp lồng thức ăn, ở trong có bát, đũa, thìa.
Trên chiếc nắp nồi làm từ gốm đó có một cái lỗ nho nhỏ, hơi
nước đang bốc ra thành đợt khói trắng từ đó, có vẻ như vừa được bắc khỏi bếp.
Nàng nhìn quanh một cách nghi hoặc, không có ai thật. Rõ
ràng lúc nãy Tô Hy Tuần còn đứng trên hành lang, mà giờ đã chẳng thấy đâu cả.
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, láng máng nhớ ra hình như Diệp Vân Thanh cũng ở đây.
Sau đó lại bất giác thốt lên “A!” một tiếng, nàng chưa kịp chào hỏi hắn. Hữu
duyên thiên lý năng tương ngộ, chuyện này cũng thật là trùng hợp. Nghĩ kỹ lại thì
Bùn Đất ca chính là Diệp Vân Thanh – là người có tiếng nói trên sơn trại này.
Ninh Phi đứng ở cửa, cúi đầu nhìn cái nồi gốm nho nhỏ ấy,
suy nghĩ thay đổi liên hồi. Vẻ mặt cũng theo đó mà đổi tới đổi lui. Có lẽ tình
cảnh của nàng không tệ đến mức như nàng tưởng. Cho dù Nhị đương gia cực kỳ
không muốn nhìn thấy nàng, nhưng chắc Bùn Đất ca sẽ không để cho hắn ra tay với
nàng đâu.
Nhưng vào lúc này, ở đây, kế tốt nhất là cứ ngoan ngoãn ở
yên tại chỗ, không đi đâu cả. Công việc trên sơn trại bận rộn, nàng không tin
Tô Hy Tuần có đủ một ngày rảnh rỗi đi nghĩ cách làm khổ nàng. Không chừng hai
ngày sau hắn quên sạch chuyện của nàng.
Nàng nhấc cái nồi và cặp lồng ở dưới đất lên, đặt trên bàn
trong phòng. Người đưa cháo tới rất cẩn thận, chỗ quai nồi còn để một miếng vải
dày. Nàng cầm lấy miếng vải, mở nắp nồi ra. Hơi nước liền bốc lên hầm hập,
hương thơm ngòn ngọt của cháo thịt gà lan rộng ra khắp phòng. Nàng đói bụng suốt
cả ngày rồi, lúc ban đầu còn cố nhịn được, đến giờ thấy thức ăn ngon thì không
chịu nổi nữa. Vừa chạm vào đũa liền nghĩ tới một chuyện – chắc không phải là bỏ
thuốc bên trong chứ? Bỏ mấy loại thuốc đùa đùa như thuốc xổ thì nàng không sợ,
nhưng nếu là thuốc độc thì sao?
Nàng ngẩn ngơ nhìn bát cháo không váng chút mỡ kia – Chắc là
không đến mức đó đâu. Hơn nữa kiểu này rất giống Đinh Hiếu. Ninh Phi từng thấy
hắn chăm sóc bệnh nhân rồi, quả thực rất cẩn thận chu đáo. Tất cả mỡ nổi bên
trên đều bị hớt đi hết. Ở thời đại này, thịt mỡ được xem như là thứ tốt. Người
nhà nghèo chẳng bao giờ được thấy chút váng mỡ nào, vì vậy có người bệnh rất
câu nệ với canh, cháo có mỡ đó. Mà Đinh Hiếu cũng chẳng quan tâm đến mấy lời mắng
keo kiệt, hắn luôn hớt hết mỡ đi, hắn nói vì dạ dày đáng thương của người bệnh.
Ninh Phi cảm thấy bớt lo một chút. Nếu thứ này đã qua tay Đinh Hiếu thì dĩ
nhiên có thể yên tâm.
Nàng lấy cái thìa và bát tô trong cặp lồng, chỉ múc ra hơn nửa
bát. Cháo có dạng hơi sền sệt, rõ là đã ninh rất lâu rồi. Da ở chân gà cũng
bong hết ra, có vẻ rất mềm và ngon. Nàng nếm một miếng nho nhỏ, xong thở ra một
hơi, nheo cả mắt lại.
Ngon quá đi mất…
Trong nồi còn có nhiều thứ khác nữa: hạt sen, bobo, cẩu khởi,
toàn là thuốc bổ. Những thứ này dù còn ở Từ phủ cũng không thể thường xuyên ăn
được. Tuy Đinh Hiếu làm bếp trưởng ở Từ phủ, nhưng thường chỉ phụ trách việc ăn
uống của Ngân Lâm công chúa. Cơ hội cho phía bên Giang Ngưng Phi được ăn no chỉ
có mấy bữa cơm đoàn viên trong những dịp lễ tết lớn mà thôi.
Nàng không nỡ ăn, cầm cái bát trong lòng hai bàn tay, đặt
vào giữa hai đầu gối. Hơi nóng hầm hập bốc lên cằm nàng, cảm giác ấm áp này khiến
người ta rất hạnh phúc. Giống như ngày trước, những lúc không phải đi làm, nàng
ngồi một mình trên sân thượng, ôm một chén hồng trà chanh là có thể ngồi ngây ở
đó cả ngày.
Rời khỏi kiếp trước, rời bỏ Từ phủ tới Hắc Kỳ trại, Ninh Phi
ngày càng quý trọng đồ ăn. Không chỉ ăn hết sạch thịt, mà còn tốn nhiều sức lực
gặm hai đầu xương. Không biết là gà ở đâu ra mà xương lại cứng như đá vậy. Tuy
Ninh Phi bực mình nhưng cũng thấy rất vui. Gà xương cứng mới là gà ngon. Quanh
năm suốt tháng chạy tới chạy lui trên núi nên gà con có xương cốt khoẻ khoắn dẻo
dai, đâu có mềm oặt giống như mấy miếng gà của chú K, bác M[1].
[1] Ở đây nhắc tới KFC và McDonald.
Ninh Phi hưởng thụ cháo gà một hồi lâu, cũng chỉ mới ăn hết
mấy miếng thịt gà và nửa bát cháo nhỏ. Nhìn cái nồi còn nhiều hơn nửa kia, tuy
không cam lòng nhưng cũng quyết định để phần một ít cho Diệp Vân Thanh cùng Tô
Hy Tuần. Nếu quả thật là do Đinh Hiếu len lén mang tới đây, thì chắc chắn là phải
để dành cho mấy vị lãnh đạo mỗi người một bát mới phải. Ninh Phi hiểu rõ phần lớn
những người được gọi là “Lãnh đạo” là như thế nào. Gặp phải người như Diệp Vân
Thanh thì còn được. Người ta làm việc dứt khoát, là một người thẳng tính. Gặp
phải dạng như Tô Hy Tuần thì khó đây. Thường ngày tất cả mọi chuyện đều phải cẩn
thận. Lại nói, Ninh Phi cảm giác hắn và nàng thuộc cùng một loại người, chuyên
thích tính kế với người khác. Chẳng qua gần đây nàng gặp nhiều chuyện quá, lực
bất tòng tâm, nếu đấu với Tô Hy Tuần chính diện sợ là phải thua.
Hay là… để lại cả đi. Đây là muốn tốt cho Đinh Hiếu. Nếu
không người ta lại nghĩ trong mắt hắn không có hai vị chủ nhà. Ninh Phi nuốt nước
bọt thèm thuồng. Nàng cất gọn lại, đậy nắp nồi, bọc vải cẩn thận để mùi hương
không bay mất ra ngoài. Quả là tra tấn người ta! Ninh Phi trở về giường, dùng
chăn che kín người mình lại, quay lưng với nồi gà thơm ngon mà ngủ. Đúng là tra
tấn, sau khi nàng cố gắng đếm được mấy trăm con gà thì cuối cùng cũng đi vào giấc
ngủ thành công.
***
Tô Hy Tuần làm một vườn thuốc nhỏ ngoài lầu trúc. Bình thường
không cần tốn nhiều công sức dọn dẹp, chỉ trồng mấy loại thuốc dễ sống thường gặp.
Và cũng vì không cần dọn dẹp nên vườn thuốc trở thành chỗ đất trống đầy chức
năng, ví như hầm thuốc ninh cháo đều được làm ở đây.
Hắn cầm nồi thuốc lên, lặng im không nói.
Đến trước cửa phòng mình, nghe được hình như nàng đã thay quần
áo xong rồi nhưng vẫn không lên tiếng. Hắn đứng đó một lát, trong lòng cẩn thận
nghĩ xem có cần đưa đồ gì khác không, đi lấy một thể rồi tới gõ cửa đưa vào
luôn… đỡ phiền phức.
Nhưng nghĩ mấy lần cũng không có thứ gì cần thêm. Phòng của
hắn vốn đã được dọn dẹp vô cùng ngắn nắp, những vật thường dùng đều được xếp gọn
gàng trong ngăn kéo bàn và gầm giường.
Nghĩ tới đây, Tô Hy Tuần đột nhiên nhớ ra một chuyện. Phòng
Diệp Vân Thanh chẳng có động tĩnh gì lâu rồi. Rõ ràng hắn đã bảo phải dọn phòng
xong xuôi mới được ngủ, chẳng lẽ Diệp Vân Thanh lại làm biếng?
Vậy là hắn cầm đồ trong tay đi đến gian phòng của Diệp Vân
Thanh, lắng tai nghe. Bên trong im ắng không tiếng động. Đừng nói là tiếng hòm
xiểng lạch cạch, đến tiếng hít thở cũng không có.
Tô Hy Tuần và Diệp Vân Thanh đều có nội lực thâm hậu, thính
giác cực kỳ tốt. Bình thường không ai có thể lên được lầu trúc nên cho dù giữa
những cây trúc có hở thì cũng kệ. Hắn nhìn vào phòng qua kẽ hở, sắc mặt càng u
ám. Bên trong quả nhiên không có người. Không những không có người, mà cái
phòng dường như mới trải qua một trận hỗn loạn vậy. Đồ đạc vất lộn xộn trên nền
nhà, rõ ràng là Diệp Vân Thanh lôi từ tủ quần áo, ngăn kéo bàn ra một đống không
rõ gồm những gì, sau đó lại không biết phân loại thế nào nên chất đống tạm trên
nền.
Nếu như hai tay hắn đều không phải đang xách đồ thì hắn rất
muốn vỗ trán. Bỗng nhiên, hắn nhớ ra một chuyện không thể không chú ý. Trong đống
hỗn độn này không hề có quần áo.
Tô Hy Tuần đưa chân đá cửa phòng, tầm nhìn càng thêm rõ hơn.
Hắn đứng ngay cửa, nhìn quanh quất khắp phòng, càng chắc chắn kết luận nọ. Diệp
Vân Thanh chắc hẳn là đi giặt quần áo trước rồi. Từ nhỏ hắn đã được hầu hạ
thành quen, hoàn toàn không biết gì về cuộc sống. Rời khỏi sự phục vụ của cung
nữ thái giám cũng đồng nghĩa với việc bất lực trước việc nhỏ, chẳng biết làm
gì. Đến việc chủ động ôm quần áo đi giặt cũng là trăm năm mới thấy một lần. Trước
đây thường đều do Tô Hy Tuần ngứa mắt quá mới lấy roi quất sau mông bắt hắn đi
giặt. Sau cũng lười đánh hắn, nên cuối cùng đành giặt hộ hắn khi giặt cho mình
luôn. Đây cũng là nguyên nhân của những biệt danh như “bà vú”, “vú em” mà hắn rất
để ý.
Hắn thầm nhủ không hay rồi, vội vàng quay người đi. Đặt cháo
gà và cặp lồng trước cửa phòng mình, sau khi gõ cửa thì đi luôn. Ninh Phi có ra
mở cửa lấy đồ ăn hay không tạm thời không quan tâm, chờ hắn trở về rồi tính.
Tô Hy Tuần bước đi rất nhanh, hắn còn nhớ mang máng về nơi rửa
mặt súc miệng yêu thích nhất của Diệp Vân Thanh. Cách lầu trúc khoảng trăm bước
có một con suối. Đá đen sau một thời gian dài được bào mòn thì trở nên trơn
tròn nhẵn bóng, thành một bậc thềm đá rất lớn. Nếu như Diệp Vân Thanh muốn đi
giặt quần áo, chắc chắn sẽ tới đó.
Đi xuống không lâu đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách qua
lớp rừng cây ngọn cỏ. Tô Hy Tuần bước nhanh hơn, đột nhiên dừng lại vì nghe thấy
tiếng nói chuyện, loáng thoáng vang lên ba chữ “Giang Ngưng Phi”.
Hắn do dự rồi đi chậm lại. Ngẩng đầu lên nhìn chung quanh,
có mấy cây đại thụ cành lá rậm rạp. Tô Hy Tuần vén vạt áo, vận khí nhún mình nhảy
lên một chạc cây to, sau đó mượn lực từ cành ngang này để nhảy sang cây khác rồi
dừng lại. Đi gần hơn nữa thì hắn không chắc sẽ không bị phát hiện, hơn nữa ở
cây này đã có thể nhìn rõ phía thềm đá đen kia.
Diệp Vân Thanh đã cởi áo ngoài, vạt áo buộc ở thắt lưng, ống
quần kéo lên tận đầu gối, đang ngồi xổm trên thềm đá đen vò quần áo. Dưới suối
có mấy nam nhân ngẩng đầu nói chuyện cùng Diệp Vân Thanh.
“Diệp đại còn vò như vậy, đảm bảo y phục sẽ bị vò thành hỏng
cho xem”.
Diệp Vân Thanh ngừng động tác vò ngay một cách ngoan ngoãn
và nghe lời. Hắn lấy một cái chày từ trong giỏ quần áo ra, bắt đầu đập đập.
Đám người cười hắn vì đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ giặt giũ.
Diệp Vân Thanh nói nho nhỏ: “Ta chỉ nói cho các ngươi nghe, sau này gặp Tô Hy
Tuần các ngươi chớ có nói với hắn đấy.”
Mọi người đều vội hỏi hắn có bí mật gì, Diệp Vân Thanh cười
trộm hề hề: “Lúc đầu ta cũng có một cây chày gỗ để giặt quần áo, nhưng không biết
đã bị ta ném đâu rồi. Cây chày gỗ ta dùng bây giờ là ta lấy trộm của Tô nhị,
lát nữa về sẽ trả lại nguyên hình nguyên trạng.”
Mọi người hô khẽ: “Lão đại, huynh tuyệt đối không được để Nhị
đương gia biết! Huynh ấy mà biết chày gỗ của mình bị huynh lấy dùng nhất định sẽ
nổi trận lôi đình ngay!” Câu này ám chỉ là quần áo huynh mặc bẩn tới mức kinh
hoàng, làm bẩn cả cái chày của người ta.
Diệp Vân Thanh cười ha ha: “Yên tâm, yên tâm đi. Ta có đầy
kinh nghiệm! Tuyệt đối là ma không biết quỷ không hay. Cái này hắn đặt ở phòng
dưới lầu, lấy đi dùng rất tiện.”
Tô Hy Tuần nghe xong, khoé miệng co giật. Ánh mắt tìm kiếm
trong đống quần áo chất quanh người Diệp Vân Thanh, bỗng nhiên con ngươi chợt mở
to. Hắn phát hiện bộ quần áo Ninh Phi thay ra bị nhét lẫn trong cái đống đó một
cách thê thảm. Hắn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cắn răng mở mắt nhìn lại một lần
nữa. Không phải ảo giác.
Hôm kia Ninh Phi chạy tới chạy lui, vừa xông qua trạm gác vừa
cưỡi ngựa bôn ba, quần áo cũng không còn sạch nữa. Chắc chắn cần phải giặt.
Nhưng quần áo nàng có bẩn đến thế nào chăng nữa cũng sạch hơn của Diệp Vân
Thanh. Diệp Vân Thanh lén xuống núi gần năm trời, quần áo không được giặt,
phơi, nhét trong tủ sinh cả bọ, hiện giờ trông như đống rách nát, toả ra mùi mục
rữa. Vậy mà lại ở trong cái đống đó!
Đúng là có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Một đám người tắm
quanh đống quần áo của hắn mà lại không thấy có mùi hôi thối gì khó ngửi. Tô Hy
Tuần tinh mắt nhìn thấy hình như trên cái quần nọ mọc ra một cái thân trắng dài
dài, trên đỉnh cái thân trắng ấy có cái tròn tròn màu cam giống như trứng
cá[2].
[2] Đang tả cây nấm.
Hắn choáng váng, suýt nữa ngã từ trên cây xuống. Bộ quần áo
của nàng chắc chắn không thể mặc được nữa. Sau này Ninh Phi có hỏi tới cứ bảo
Diệp Vân Thanh không cẩn thận làm mất rồi.
Lúc này mọi người đang giục Diệp Vân Thanh: “Lão đại, chuyện
lúc nãy huynh mới kể phần đầu thì không kể tiếp nữa, người ta tò mò chết đi được.
Mau mau kể tiếp đi.”
Diệp Vân Thanh vừa đập mạnh cái chày vừa kể lại chuyện mình
gặp Giang Ngưng Phi trong Từ phủ như thế nào.
Tô Hy Tuần từng nghe hắn kể một lần, lúc này nghe thì không
giống xưa. Hôm nay Diệp Vân Thanh thao thao bất tuyệt, mặt mày tươi như hoa, đầy
biểu cảm. Khi kể chuyện cho hắn thì vô cùng nghiêm túc quy củ. Giờ hắn nghe lại,
trong lòng cảm thấy vô cùng khác biệt. Tiếc là trước đó hắn đã làm ra nhiều
chuyện đáng xấu hổ, hiện tại cũng không biết nên giải quyết thế nào mới được.
Hắn từ từ ngồi xuống cành cây, thu mình hợp với bóng cây. Đầu
tựa vào cành, mắt nhìn đám mây trôi trên bầu trời, bên tai vang lên tiếng kể
chuyện trầm bổng của Diệp Vân Thanh.
Tên Diệp Vân Thanh này là một cây kể chuyện. Mọi người cực kỳ
kinh ngạc trước những gì hắn miêu tả. Đến nay mới biết trong Hoài An quốc cũng
có nữ tử dũng cảm như vậy. Tất cả ào ào hỏi hắn có phải có ý cưới nàng làm áp
trại phu nhân.
Diệp Vân Thanh trừng nói: “Vớ vẩn! Ta mà tự quyết chuyện
này, về nhà nhất định sẽ bị phụ mẫu tỷ đệ lột da.”
Mọi người đang tắm rửa trong đám đó nhất thời reo lớn: “Các
huynh đệ nghe thấy chưa, lão đại nói, nữ nhân đó huynh ấy không lấy, mà nàng
cũng không phải của Đinh đại ca! Vì vậy, giờ nàng là của chúng ta!”