Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 44: Đi nhanh về nhanh




Ninh Hân Nghiên choàng tỉnh giấc, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đã sáng rồi sao? Cô còn nhớ đêm qua gặp ác mộng, dù được Âu Trạch Dương bên cạnh an ủi, bảo vệ nhưng vẫn đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt. Tít tít... đồng hồ trên bàn trang điểm điểm 9h sáng. Đưa tay sờ phần giường bên cạnh, chẳng còn chút hơi ấm nào. Có lẽ hắn đã thức dậy từ lâu rồi. Ninh Hân Nghiên dậy, làm vệ sinh rồi xuống lầu, cô vừa đi vừa nghĩ. Mỗi lần cô gặp ác mộng vậy cô đều không thể nào ngủ yên giấc, hầu như là thức trắng. Nhưng tối hôm qua nhờ có Âu Trạch Dương, cô đã ngủ ngon hơn, hơn nữa còn dậy rất trễ.

Ninh Hân Nghiên rẽ vào phòng ăn, cô cứ nghĩ đã trễ vậy rồi có lẽ Âu Trạch Dương cũng đã đến Kim Thiều, nhưng không. Cô vẫn thấy hắn ngồi ở bàn ăn, nhã nhặn dùng bữa, trông sắc mặt hắn rất tốt, có chuyện vui gì sao?

"Dậy rồi sao? Ngồi xuống ăn sáng đi."

Người làm từ trong bếp bưng ra những món ăn vô cùng đẹp mắt, lại thơm nức mũi, thật sự thách thức chiếc bụng đói cồn cào của cô mà. Ninh Hân Nghiên ngồi xuống, xắn một miếng trứng cho vào miệng, từ từ cảm nhận vị thơm ngon của nó. Hai người ngồi cùng một bàn ăn nhưng chẳng ai nói với ai lời nào, không gian thật sự quá im ắng. Dường như Ninh Hân Nghiên nhớ ra chuyện gì đó, cô phân vân có nên hỏi hay không? Cuối cùng cô cũng quyết định mở lời.

"Âu Trạch Dương, tôi...", Ninh Hân Nghiên vẫn là không biết mở lời như thế nào.

"Có chuyện muốn hỏi sao?", Âu Trạch Dương hạ tờ bào xuống, gấp lại rồi để sang một bên, ngồi tựa lưng vào ghế chăm chú lắng nghe cô.

"Anh có biết Phẩm Bác Văn là ai không?", Ninh Hân Nghiên nhớ lại kí ức đầy ám ảnh đấy. Khi ba cô mang vật người đàn ông đó cần ra, ông ta đã kiểm tra lại xem có đúng hay không thì cô đã nghe thấy có vẻ như đó là một đoạn ghi âm lại cuộc hội thoại giữa hai người. Giọng nói của một trong hai người đó giống với giọng của người đã giết chết ba mẹ cô. Và người được nhắc đến trong đoạn hội thoại ấy chính là Phẩm Bác Văn.

Âu Trạch Dương nghe tên người này liền không nghĩ ngợi, trả lời cô ngay, có vẻ hắn biết người này.

"Phẩm Bác Văn là cựu bộ trưởng bộ Kinh tế. Tại sao em lại hỏi ông ta?"

"Vậy bây giờ người đó sao rồi? Nghỉ hưu rồi sao?", Ninh Hân Nghiên hỏi thêm.

"Ông ta vẫn còn đang thi hành án."

"Thi hành án? Ông ta phạm tội?"

"Phải, ông ta ăn hối lộ, đã đi tù lâu rồi. Mà sao em lại hỏi về ông ta?", việc Phẩm Bác Văn đi tù đã lâu, bây giờ báo chí cũng như người dân cũng đã thôi không còn nhắc đến ông ta nữa. Ngày đó sự việc ông ta ăn hối lộ đã gây chấn động dư luận làm lòng dân phẫn nộ. Việc ông ta đi tù là chuyện tất nhiên, vừa bài trừ con sâu thối trong bộ máy lãnh đạo vừa có thể trấn an được lòng dân. Nhưng chuyện qua đã lâu, Ninh Hân Nghiên cũng ở Úc một khoảng thời gian, lĩnh vực kinh tế cũng không phải lĩnh vực của cô, vậy tại sao hôm nay cô lại hỏi hắn về Phẩm Bác Văn?

"Không, không có gì. Chỉ là thấy bài báo nhắc đến ông ấy nhưng lại chẳng nói rõ. Thắc mắc nên hỏi thôi.", Ninh Hân Nghiên không ngờ người đàn ông tên Phẩm Bác Văn ấy lại là cựu bộ trưởng bộ Kinh tế. Vậy thì ba cô liên can gì đến chuyện này? Tại sao lại có cuộc hội thoại của hai người một nam một nữ mà nhân vật được nhắc đến lại là Phẩm Bác Văn? Quá nhiều sự ẩn khúc ở đây. Lúc đó khung cảnh rối ren, nhiều giọng nói hòa với nhau làm cô chỉ nghe được chữ được chữ mất. Cuối cùng đoạn hội thoại ấy quan trọng đến mức nào khiến ông ta phải vô tình giết đi hai mạng người để giữ bí mật này chứ?

"Có lẽ ba anh cũng biết ông ta nhỉ? Thường những người làm ăn lớn sẽ có mối quan hệ tốt với những người ở trên nữa, phải không?"

Âu Trạch Dương chau mày khó hiểu nhìn cô. Hôm nay cô quan tâm đến chính sự vậy ư? Lúc trước không có, vài tháng trước cũng không sao bây giờ lại hứng thú đến thế?

"Không có mối quan hệ. Ông ta nhiều lần ngỏ lời hợp tác nhưng ba tôi không đồng ý.", Âu Trạch Dương nhấp một ngụm cafe, từ tốn trả lời.

Ninh Hân Nghiên gật đầu. Làm sao cô không biết thương trường như chiến trường, hơn nữa khi ấy cô và hắn vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa thể hiểu hết những quy luật ngầm trong giới thì làm sao Âu Trạch Dương có thể biết được liệu giữa họ có mâu thuẫn hay không? Làm sao biết được ba hắn có thể là hung thủ giấu mặt gây ra tội ác tày trời cơ chứ.

Điện thoại Ninh Hân Nghiên reo lên, là tin nhắn của Vưu Thục Ly. Cô mở điện thoại ra xem, sau đó chợt như nhớ đến vấn đề chính cô cần nói với Âu Trạch Dương là gì. Ninh Hân Nghiên buông điện thoại xuống, uống một chút nước lọc sau đó khẽ gọi hắn. Đây là chuyện liên quan đến DNJ, cô không thể chỉ tự mình quyết định.

"Âu Trạch Dương."

Hắn đưa mắt sang nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ từ lúc sống cùng với cô, hắn đã được nghe tên hắn phát ra từ miệng cô nhiều hơn làm lòng hắn rất vui, như có hoa nở vậy.

"Thật ra chúng tôi chuẩn bị cho ra bộ sưu tập mới. Hơn nữa lần này chúng tôi muốn hợp tác với đối tác khác để cùng hoàn thành nó, tôi muốn hỏi ý kiến của anh...", Ninh Hân Nghiên có vẻ khá ấp úng, hình như còn có điều gì đó cô chưa tiện nói ra thì phải.

"Tôi đã nói mảng do em phụ trách thì sẽ do em quyết định tất cả.", Âu Trạch Dương hiểu ý cô, cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Chỉ cần cô thích, hắn đều có thể giúp cô toại nguyện.

"Anh không cần biết đối tác đó là ai, liệu có ổn hay không sao?", cái gật đầu nhanh chóng của hắn làm cô khá bất ngờ, có phải hắn quá vội vàng hay không? Hợp tác với người khác là một việc lớn, có sự ảnh hưởng nhất định đến DNJ, chẳng lẽ hắn tin tưởng cô đến mức này sao?

"Tôi tin tưởng sự lựa chọn của em.", một câu nói của hắn như câu trả lời cho hàng chục câu hỏi đang nảy lên trong đầu cô. Một câu nói làm cho tận sâu trong lòng cô dấy lên sự vui mừng nhỏ bé.

"Hơn nữa...", Ninh Hân Nghiên vẫn còn một chuyện nữa.

Vẫn còn sao? Âu Trạch Dương nhìn cô, hôm nay có phải quá nhiều chuyện quan trọng và cần thiết khiến Ninh Hân Nghiên phải nói với hắn?

"Bộ sưu tập lần này tôi muốn đi đây đó để lấy ý tưởng.", Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đã lên kế hoạch sẵn rồi, dù sao Âu Trạch Dương vẫn là chặn cuối cùng, qua được chặn này chắc chắn sẽ thành công.

"Đi đâu?", Âu Trạch Dương tỏ vẻ không hài lòng. Cô mới dọn về với hắn chưa bao lâu lại muốn bỏ hắn mà đi sao?

"Nhật Bản.", Ninh Hân Nghiên đã chọn Nhật Bản là địa điểm cô đi để lấy ý tưởng từ lâu, nơi đây thật sự thích hợp để cô vẽ nên những bản thảo đầy tâm huyết của mình.

"Không được.", Âu Trạch Dương không đồng ý. Đi xa như thế rất nguy hiểm, hắn không an tâm.

"Tại sao lại không được? Tôi đi cùng với Thục Ly, chỉ đi vài ngày rồi về mà.", Ninh Hân Nghiên cao giọng hỏi hắn.

"Thời gian này rất bận tôi không thể đi cùng em. Hai người con gái sang nước ngoài một mình không an toàn.", hắn cũng là nghĩ cho cô mà thôi. Hơn nữa Vưu Thục Ly kia đang là chú thỏ con của Trương Chấn Minh hết sức yêu thương cưng chiều, nếu hắn đồng ý cho cô đi, lỡ đâu lại bị Trương Chấn Minh lãi nhãi, càu nhàu thì chắc hắn sẽ nhức đầu đến chết mất.

Ninh Hân Nghiên không vừa lòng, chỉ đi có mấy ngày có cần làm quá đến vậy không. Chán nản, cô không muốn ăn nữa. Bỏ lại nĩa, thìa xuống bàn, cô đẩy ghế đứng dậy, mặt hậm hực xoay lưng bỏ đi. Nhưng chỉ đi được vài bước, đột nhiên Âu Trạch Dương lên tiếng ngăn cô lại.

"Đứng lại đó."

"Không cho đi thì kêu đứng lại làm gì.", Ninh Hân Nghiên xụ mặt nói nhỏ nhưng cô vẫn dừng chân đứng lại.

"Sang đây."

Ninh Hân Nghiên xoay lưng lại trừng mắt nhìn hắn. Âu Trạch Dương hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Sang đây.", hắn nhắc lại lần nữa.

Ninh Hân Nghiên miễn cưỡng bước lại, hành động đầy gượng ép, cứng ngắc.

"Có phải rất muốn đi hay không?", Âu Trạch Dương ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô, cơ mặt hắn cũng giãn ra phần nào, có vẻ hắn đang vui?

Ninh Hân Nghiên không nói gì, thầm mắng hắn trong đầu. Đã mở miệng nói với hắn thì chắc chắn rất muốn rồi, vậy mà còn hỏi ngược lại nữa chứ.

"Tôi sẽ cho em đi.", Âu Trạch Dương cong môi.

Ninh Hân Nghiên không phải nghe lầm chứ? Hắn cho cô đi sao? Chỉ vài phút trước còn kiên quyết không đồng ý mà bây giờ đã đổi ý rồi? Hắn thay đổi quyết định nhanh vậy ư? Dù là thế cô vẫn không thể giấu đi nụ cười trên môi, bây giờ trong lòng cô vui như pháo nổ vậy.

"Nhưng với một điều kiện.", Âu Trạch Dương nói phần còn lại khi nãy vẫn chưa hoàn thành.

Ninh Hân Nghiên liền thu lại nụ cười. Cô biết mà, người như hắn dễ dàng đồng ý với người khác sao? Chắc chắn phải có yêu cầu đi kèm rồi.

"Điều kiện gì?", Ninh Hân Nghiên hỏi.

Âu Trạch Dương giơ tay kéo Ninh Hân Nghiên gần lại, đặt tay lên gáy cô, đôi môi mỏng nhanh chóng bao phủ lấy đôi môi nhỏ của cô, tham lam chiếm hữu. Vài giây sau, hắn luyến tiếc rời khỏi, thấp giọng trả lời cô.

"Đi nhanh về nhanh với tôi."

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.