Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 94




Đoan Mộc Tuyết cười tủm tỉm đứng ở đại môn của cung điện Vệ quốc, khi Tiêu Tuấn Lương cùng Vương Nguyên Võ thống lĩnh binh sĩ của mình chạy tới trước đại môn hoàng cung, hoàng cung đã không có một bóng người. Đoan Mộc Tuyết cười tủm tỉm nói rằng: “Tiêu Vương gia, Vương tướng quân, bản vương đợi đã lâu.”

Tiêu Tuấn Lương vừa nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết thì sinh khí, lần trước hắn bẻ gẫy cánh tay của mình, dùng phương thức độc ác chỉnh mình, hiện tại lại đắc ý dào dạt như thế, thật không vừa mắt. Tiêu Tuấn Lương tức giận, ẻo lả nói rằng: “Người Tề quốc các ngươi, tay chân thực nhanh nhẹn, xem ra chúng ta không có gì.”

“Đúng vậy, các ngươi ăn thịt, một chút cũng không chừa cho chúng ta.” Vương Nguyên Võ rất bất mãn nói. Bọn lính phía sau hắn cũng không hài lòng, mặt đều dài thườn thượt, ai không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi kiếm chác chứ, hiện tại, hoàng cung trống không. Bọn họ oán hận tập thể nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tuyết. “Một chút cũng không chừa cho chúng ta.”

Đoan Mộc Tuyết cười đanh đá, nhún vai nói rằng: “Chúng ta đâu muốn các ngươi tức giận, các đại thần hoàng thân của Vệ quốc đều lưu toàn bộ cho các ngươi, nhà bọn họ so với hoàng cung cũng không kém đâu. Còn có phú thương nhà giàu, các ngươi tự đi thu thập a.”

“Hừ!” Tiêu Tuấn Lương cùng Vương Nguyên Võ hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa thống lĩnh binh sĩ nhằm phía nhà các đại thần hoàng thân của Vệ quốc, bắt đầu cướp đoạt.

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Du phân công nhau tìm kiếm Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dĩnh không biết Đoan Mộc Dư xảy ra chuyện gì, hắn đi nơi nào. Đoan Mộc Dĩnh cùng chiến sĩ Bạc Nhân sốt ruột tìm kiếm. Trên đường đều là thi thể, tiếng kêu thê thảm. Người Lương quốc cùng Tấn quốc điên cuồng cướp đoạt tài sản của bách tính trong thành, thậm chí có người còn cường gian nữ nhân, trong thành một mảnh khóc thét. Đoan Mộc Dĩnh không rảnh làm anh hùng, hắn muốn tìm kiếm ca ca. Đang ở thời khắc sốt ruột nhất, chợt nghe một tiếng gầm lên, “Ta giết những kẻ cầm thú các ngươi!”

Là thanh âm của nhị ca! Đoan Mộc Dĩnh theo thanh âm giục ngựa qua, xa xa trông thấy mấy binh sĩ Tấn quốc đang vũ nhục một tiểu cô nương, y phục nữ hài tử bị xé rách, Đoan Mộc Dư một tay che chở nữ hài tử, một tay cầm trường kiếm, tóc hắn tán loạn, ánh mắt dại ra, trong mắt đầy tơ máu, khuôn mặt biến hình đáng sợ. “Các ngươi những kẻ cầm thú, nàng còn nhỏ, các ngươi dám đối với nàng như vậy, các ngươi không bằng súc sinh.”

Binh sĩ Tấn quốc nhận ra Đoan Mộc Dư, bọn họ không dám rút chiến đao ra, Đoan Mộc Dư một tay cầm lấy tay tiểu cô nương, tiểu cô nương sợ đến khóc rống, một bên né tránh. Trong miệng Đoan Mộc Dư thì thào lẩm bẩm: “Không nên sợ, ca ca bảo hộ ngươi, nghe ca ca nói biết không…” Đoan Mộc Dư dũng mãnh đâm một kiếm, máu của binh sĩ Tấn quốc phun tung toé, mái tóc ngân phát của Đoan Mộc Dư bị nhiễm đỏ như máu. Tiểu cô nương sợ đến toàn thân run, động cũng không dám.

Đoan Mộc Dư mở to mắt. Nhìn quanh bốn phía, trong mắt hắn mọi người đều là cừu nhân, đều đã từng xâm phạm qua người của hắn, đều là ác ma từng dằn vặt hắn, lúc đó hắn bất lực khóc, cầu xin, hắn thê lương gọi, hắn muốn một tia thương hại của người khác. Nhưng không có bất luận kẻ nào thương hại hắn, tiếng gào của hắn càng khiến những người đó thêm điên cuồng đối đãi hắn. Thân thể hắn tràn ngập vết thương, vết thương chảy máu không dứt. Bây giờ vết thương trên thân thể đã chữa lành, nhưng vết thương tâm hồn vĩnh viễn không dứt. Trước mắt Đoan Mộc Dư đều là bóng ma của những người đó, hắn phải giết chết bọn họ, sợ hãi của hắn hóa thành phẫn nộ, như mưa rền gió dữ, hắn điên rồ, lôi kéo tiểu cô nương liều lĩnh sát nhân, liều mạng chạy trốn.

“Nhị ca!” Đoan Mộc Dĩnh không biết vì sao Đoan Mộc Dư cuồng loạn như vậy, hắn hô hoán Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dĩnh nhảy xuống chiến mã, bảo người bên cạnh truyền tin cấp tốc cho Đoan Mộc Du, chính mình đi về phía trước, đến bên người Đoan Mộc Dư, la lớn: “Ca ca, ngươi làm sao vậy!”

Đoan Mộc Dư phảng phất không có nghe, như cũ đi về phía trước, Đoan Mộc Dĩnh tiến lên kéo hắn, Đoan Mộc Dư một kiếm đâm tới, Đoan Mộc Dĩnh né tránh trong gang tấc, một kiếm xẹt qua mặt Đoan Mộc Dĩnh.

“Nhị ca, ta là Dĩnh nhi, ngươi làm sao vậy!” Đoan Mộc Dĩnh cố sức la lên, ý đồ để Đoan Mộc Dư tỉnh lại.

Đoan Mộc Dư bỗng nhiên đứng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chứa sát ý bắn thẳng đến Đoan Mộc Dĩnh, trong miệng lẩm bẩm: “Ngươi là người xấu, là cừu nhân của ta, các ngươi dằn vặt ta, xâm phạm ta, ta muốn các ngươi dùng sinh mệnh hoàn lại thống khổ các ngươi gây cho ta!” Đoan Mộc Dư đẩy tiểu cô nương ra, một kiếm hướng Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh vội vàng né tránh, hắn không đánh trả, hắn nhìn ra tâm Đoan Mộc Dư đang điên loạn, chiến sĩ Bạc Nhân đều xúm lại rất nhiều, nhưng bọn họ không dám động thủ, hai người đều là Vương gia, bọn họ giúp đỡ ai mới tốt chứ?

“Lo lắng làm gì, bắt hắn, trói hắn lại.” Đoan Mộc Dĩnh ra lệnh, chiến sĩ bạc Nhân không dám cùng Đoan Mộc Dư giao thủ thực sự, bọn họ sợ làm Vương gia bị thương sẽ không thể ăn nói. Đoan Mộc Dĩnh sốt ruột, những người này là thế nào, Đoan Mộc Dĩnh không ngừng hô hoán Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư vẫn cầm bảo kiếm hướng Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy Trảm Nguyệt đao cản một chút, Đoan Mộc Dĩnh không dùng lực đánh trả, đối mặt với hắn là ca ca, hắn không muốn đao kiếm đánh nhau. Đoan Mộc Dư chém vào vỏ đao của Trảm Nguyệt đao, Đoan Mộc Dĩnh cũng rất bất đắc dĩ, sao Đoan Mộc Du còn chưa đến, né tránh mãi cũng không được! Đang lúc Đoan Mộc Dĩnh oán giận, Đoan Mộc Dư một kiếm đâm xuyên qua thân thể Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh nhân cơ hội một cước đã Đoan Mộc Dư té trên mặt đất, ôm lấy vết thương chảy máu ròng ròng, chịu đựng đau nhức, quát: “Còn không mau động thủ.”

Chiến sĩ Bạc Nhân bắt đầu đè Đoan Mộc Dư lại, tiếc rằng khí lực của người điên cuồng lớn không gì sánh được, một vài tráng hán đều không giữ được Đoan Mộc Dư. Vừa lúc Đoan Mộc Du chạy tới, Đoan Mộc Dĩnh thở dài một hơi, nói rằng: “Hoàng thúc, nhị ca đang điên, hắn…” Đoan Mộc Dĩnh nói còn chưa dứt lời liền té trên mặt đất.

Đoan Mộc Dư thoát khỏi kiềm chế, hắn tiến đến chỗ Đoan Mộc Du, Đoan Mộc Du tức giận xoay người cho Đoan Mộc Dư một bạt tai, khiến Đoan Mộc Dư té trên mặt đất. Đoan Mộc Du bạo rống lên một tiếng: “Đoan Mộc Dư, ngươi làm cái gì vậy! Ngươi muốn giết chết đệ đệ của mình sao!”

Đoan Mộc Dư từ từ khôi phục thanh minh, hắn nhìn Đoan Mộc Du đang phẫn nộ, nhìn Đoan Mộc Dĩnh đang té trên mặt đất, Đoan Mộc Dư run run tay, ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, một bên vừa khóc vừa nói: “Dĩnh nhi, ngươi làm sao vậy, ca ca không tốt, ca ca không phải người, ca ca lập tức trị thương cho ngươi.” Đoan Mộc Dư một bên khóc một bên xuất ra thuốc trị thương, được Đoan Mộc Du giúp đỡ thượng dược cho Đoan Mộc Dĩnh. Một bên làm việc một bên xin lỗi, Đoan Mộc Dĩnh đau đến nhe răng trợn mắt, lần này thương thế không nhẹ, xem ra phải hảo hảo dưỡng thương.

“Nhị ca, ngươi sao vậy, ngươi đã khỏe chưa.” Đoan Mộc Dĩnh vô lực hỏi.

“Nhị ca không sao, nhị ca không bao giờ như thế nữa, nhị ca không muốn thương tổn Dĩnh nhi, Dĩnh nhi uống thuốc, uống thuốc nhanh lên một chút. Nhị ca cầm máu cho ngươi.” Đoan Mộc Dư hai tay run xuất ra một viên dược hoàn cho Đoan Mộc Dĩnh Dĩnh ăn vào, lần này Đoan Mộc Dĩnh rất nghe lời mà uống thuốc.

“Dư nhi, không nên như vậy, trở lại ta bảo sư phụ ngươi khai cho ngươi một thang thuốc an thần. ” Đoan Mộc Du ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, bất đắc dĩ thở dài. Quả nhiên vào đô thành của Vệ quốc, tâm Đoan Mộc Dư không ổn định, hắn chỉ tỏ ra trấn định tự nhiên, tỏ ra không quan tâm đến những thống khổ đã trải qua trong quá khứ, hắn chỉ là liều mạng đè nén, liều mạng quên.

“Hoàng thúc, ta không phải cố ý.” Đoan Mộc Dư thút tha thút thít khóc nức nở.

“Ta biết ngươi không phải cố ý, được rồi, lên ngựa, chúng ta đi.” Đoan Mộc Du cũng bình tĩnh lại một chút, đoàn người thượng chiến mã rời đi, Đoan Mộc Du không biết trở lại sẽ phải ăn nói thế nào mới tốt? Hắn làm sao giải thích được vết thương của Dĩnh nhi, hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ.

“Hoàng thúc, chuyện này không được nói cho phụ hoàng, chỉ cần nói là ta vì cứu một người vô tội nên bị thương, không được nói với phụ hoàng tình hình thực tế.” Đoan Mộc Dĩnh sợ Đoan Mộc Dư bị nghiêm phạt, nên dặn Đoan Mộc Du nhất định không được nói thật.

“Dĩnh nhi, không cần ta nói, hoàng thượng cũng biết chuyện này, hoàng thượng biết tất cả, hắn không mù.” Đoan Mộc Du tiếp tục đau đầu, thế nào giải thích chuyện này cho tốt đây.

Trở lại đại doanh Tề quốc, Đoan Mộc Dĩnh được xác định không có nguy hiểm, Đoan Mộc Dĩnh nói mình vì cứu người nên không cẩn thận bị thương. Sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam xấu xí, hắn không nói cái gì, chỉ là phiêu phiêu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư vẫn nức nở không ngừng, không dám ngẩng đầu. Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ huynh đệ tương tàn nói ra thật khó nghe, suy nghĩ một chút cười nói: “Dĩnh nhi thật là, muốn làm anh hùng cứu người, nữ hài tử ngươi cứu trẫm sẽ phái người an trí thỏa đáng, ngươi an tâm dưỡng thương a.” Đoan Mộc Thanh Lam thương yêu sờ sờ mặt Đoan Mộc Dĩnh, nhỏ giọng nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, “Ngươi dám lừa trẫm, lá gan không nhỏ.”

Đoan Mộc Dĩnh vô tội trát trát nhãn tình, ta vì người khắc, ta vô tội a.

Con mắt Đoan Mộc Thanh Lam nheo lại, trong mắt có chứa tiếu ý thoáng qua, thực sự là hài tử không chịu quan tâm bản thân, bất quá trẫm thích.

“Dư nhi, ngươi bị kinh hách, xuống phía dưới nghỉ ngơi đi. Tìm đại phu xem cho ngươi, khai dược an thần, ở đây giao cho trẫm, các ngươi nghỉ ngơi đi.” Đoan Mộc Thanh Lam hạ lệnh trục khách, mọi người đều đi ra. Đoan Mộc Thanh Lam thở dài một tiếng, “Dư nhi càng gần đến gần đô thành Vệ quốc hắn lại càng bất an, trẫm cũng đã nhìn ra nhưng không muốn để trong lòng, xem ra như vậy không được. Hừ! Năm đó, ai thương tổn hắn, trẫm giết kẻ đó.”

“Phụ hoàng, nhi thần có một biện pháp có thể trị tâm bệnh của nhị ca.”

“Biện pháp gì, nói nghe một chút.”

“Mạch Mộc có một hài tử, muốn giao phó ta nuôi nấng, nói thế nào thì Mạch Mộc cũng là sư thúc của ta, ta không thể cự tuyệt hắn. Ta đã cho người tìm kiếm hài tử này, đã có tin tức hay chưa.”

“Đã có tin tức, hài tử này ở Vệ quốc, hiện tại ở trong tay chúng ta.”

“Nhi thần muốn đem hài tử này giao cho nhị ca nuôi nấng, chuyện này sẽ khiến hắn suốt ngày bận rộn, hết sức chăm sóc hài tử, hắn sẽ không miên man suy nghĩ.”

“Đúng vậy, trẫm phái người mang hài tử này đến, hài tử còn chưa được một tuổi, để Dư nhi chăm sóc là hay nhất.” Đoan Mộc Thanh Lam ha hả cười rộ lên, Đoan Mộc Dĩnh nằm ở trên giường, nếu như có một người cởi ra được khúc mắc của nhị ca thì tốt rồi, mong hoàng thúc sẽ thành công.

——————————————————–

Đoan Mộc Du kéo Đoan Mộc Dư vào đại trướng của mình, Đoan Mộc Dư vẫn đang khóc, sao hắn lại làm đệ đệ bị thương, hắn tự trách rất nhiều.

Đoan Mộc Du sai người nấu nước nóng, Đoan Mộc Dư cần tắm, Đoan Mộc Du ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dư, cầm lấy khăn mặt lau khô mặt cho Đoan Mộc Dư. Đoan Mộc Dư thẳng thắn gặt khăn mặt ra, tiếp tục nức nở.

“Ngươi không nên khóc nữa, không ai trách ngươi, ngươi hà tất tự trách như vậy. Chúng ta biết ngươi bị tâm ma mê hoặc, hoàng thượng cũng không trách cứ ngươi, hiện tại hình dạng của ngươi đâu giống Đoan Mộc Dư bình thường, Đoan Mộc Dư bình thường là Vương gia ôn hòa lãnh tĩnh, bây giờ ngươi quá mất hình tượng.” Đoan Mộc Du ôn hòa nói, Đoan Mộc Du biết Đoan Mộc Dư tại Vệ quốc chịu nhiều ngược đãi, nhưng hắn không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, trở thành ám ảnh trong lòng Dư nhi của hắn. Tựa như vết thương, bên ngoài lành, nhưng lưu lại vết tích.

“Hoàng thúc, ta cũng không biết thế nào, tựa như ma quỷ, đi vào trong đô thành, thấy những binh sĩ hung ác, ta nhịn không được nghĩ bọn họ là kẻ hại ta, ta làm sao vậy. Hoàng thúc, ta sợ, ta ngày nào đó có thể sẽ sát hại thân nhân của mình.” Đoan Mộc Dư nghẹn ngào.

“Ngươi không cần nghĩ nhiều, tất cả đều là quá khứ, Vệ quốc đã bị chúng ta diệt. Từ nay về sau trên đời không còn có Vệ quốc, nó chỉ là một phần của Tề quốc, ngươi hiểu chưa.” Đoan Mộc Du nói.

“Đã hiểu, thế nhưng ta làm Dĩnh nhi bị thương, ta không phải ca ca tốt.” Đoan Mộc Dư lại khóc. Đoan Mộc Du bất đắc dĩ ôm hắn trong lòng, khẽ vỗ vỗ sau lưng giúp hắn thoải mái.

“Ngươi rất thiện lương, ngươi là người thiện lương nhất, để bảo trụ thái tử, ngươi đến Vệ quốc làm chất tử, đây là ngươi liều mình cứu ca ca mình, ngươi làm đại phu, ngươi chữa bệnh cho nhiều người, trong lòng bọn họ đối với ngươi vô cùng cảm kích, ngươi là người tốt. Lúc mê loạn ngươi làm Dĩnh nhi bị thương, Dĩnh nhi không trách ngươi, ngươi không cần tự trách.” Đoan Mộc Du phi thường kiên trì, ôn hòa nói.

“Hoàng thúc, ngươi biết Vệ quốc bọn họ đối đãi với ta thế nào không. Bọn họ dùng nhiều cách dằn vặt ta, thật nhiều người xâm phạm qua ta, trong mắt bọn họ ta không bằng chó lợn. Ta sợ nhưng không ai giúp ta, thậm chí là thương hại ta…” Đoan Mộc Dư nói ra bí mật giấu sâu trong tâm linh, hắn mở ký ức, nhưng gì hắn đã trải qua giống như thủy triều vọt tới.

“Không nên nghĩ nữa, Dư nhi, hoàng thúc biết ngươi chịu nhiều khổ, hoàng thúc biết.” Trong lòng Đoan Mộc Du bi ai cùng phẫn nộ, hắn hận không thể giết những súc sinh đó ngay bây giờ.

“Ngươi không biết, sao ngươi có thể biết.” Nước mắt của Đoan Mộc Dư làm ướt xiêm y Đoan Mộc Du y, giống như lạc vào trong lòng Đoan Mộc Du.

“Không khóc nữa, tắm rửa, ngủ một giấc, ngày mai sẽ có một chuyện rất tốt chờ ngươi.” Đoan Mộc Du cố gắng giúp Đoan Mộc Dư thoải mái.

“Dĩnh nhi không có việc gì chứ, ta muốn đến xem hắn, ta muốn cùng hắn.” Đoan Mộc Dư lại rơi vào hỗn loạn, bàng hoàng không biết làm sao.

Đoan Mộc Du thấy nước tắm đã chuẩn bị xong, hắn ôm lấy Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư kinh hô một tiếng ôm lấy cái cổ của hắn, Đoan Mộc Du vừa cười vừa nói: “Đi tắm, Dư nhi.”

Đoan Mộc Dư vừa tức vừa ngượng ngùng, hoàng thúc chết tiệt. Đoan Mộc Dư hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Du, trên gương mặt cương nghị của Đoan Mộc Du lộ vẻ ôn nhu cùng sủng nịch. Hắn hôn lên mặt Đoan Mộc Dư, ôm Đoan Mộc Dư rảo bước tiến lên dục dũng. Đoan Mộc Dư mặc kệ hắn tùy tiện chiếm tiện nghi, hai người bước vào bồn tắm. Trong lúc nhất thời bọt nước vẩy ra, nước nóng tràn ra ngoài không ít. Đoan Mộc Du khí lực lớn, cúi người hôn trụ Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư không có chống cự, hắn muốn tìm kiếm vui sướng để quên đi quá khứ.

Không hề có tiếng nói, nếu nói vào lúc này sẽ phá hư bầu không khí, Đoan Mộc Dư đáp lại Đoan Mộc Du, thân thể tiến sát gần kề Đoan Mộc Du. Đoan Mộc Du cởi y phục ái nhân của hắn ra, vẫn tiếp tục hôn môi. Thân thể của Đoan Mộc Dư hơi run rẩy một chút, dưới sự đụng chạm của Đoan Mộc Du phát sinh tiếng thở dốc liêu nhân. Đoan Mộc Du thong thả di động trên người Đoan Mộc Dư, không ngừng để lại những ấn kí. Đoan Mộc Dư cảm thấy những nụ hôn này giúp vết thương bình phục, tâm hắn ấm áp.

Bạch phát mỹ nhân thở hổn hển, hai tay tham lam ôm lấy Đoan Mộc Du, đòi càng nhiều âu yếm, hắn muốn quên đi những ký ức thống khổ, hắn muốn trong đầu đều là hạnh phúc. Loại cảm giác này giống như người sắp chết đuối gắt gao nắm lấy cành cây, Đoan Mộc Du vừa thương cảm vừa yêu thương Dư nhi của hắn, hắn ôm thân thể lão bà mình càng chặt.

Đoan Mộc Du vuốt ve thân thể trắng nõn trong ngực, nắm lấy hai điểm hồng anh của Bạch phát mĩ nhân, chậm rãi xoa nắn, Đoan Mộc Dư thở hổn hển, cảm giác được nhiệt độ thân thể ngày càng cao. Cũng không biết có phải là do tắm nước nước mà thân thể nóng lên, trong không khí phảng phất tình sắc, quan hệ loạn luân khiến Đoan Mộc Dư cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại, hắn không thấy nhưng cảm giác được mình đang hưởng thụ vui vẻ, khiến cho tâm của hắn xáo trộn.

Một lúc, Đoan Mộc Dư không còn rảnh bận tâm cái khác, Đoan Mộc Du cũng không nói gì, chỉ là nắm trụ thân thể đang giãy dụa của lão bà, nâng lên, Đoan Mộc Dư tựa sát vào dục dũng, Đoan Mộc Du mở miệng, hàm lấy dục vọng của Đoan Mộc Dư trong tiếng kêu kinh ngạc của hắn, đầu lưỡi Đoan Mộc Du linh xảo hoạt động, Bạch phát mỹ nhân thở gấp liên tục, chìm đắm trong vui vẻ không thể tự kềm chế.

Bạch phát mỹ nhân sung sướng giãy dụa, nhẫn không nổi phát ra tiếng rên rỉ, kích thích tâm Đoan Mộc Du, hắn càng thêm ra sức nhu lộng, thẳng đến khi Đoan Mộc Dư vô pháp nhẫn nại nắm tóc hắn, dục vọng trong miệng run một trận, sau đó tinh dịch thể phun ra ở chỗ sâu trong khoang miệng. Mặt Đoan Mộc Dư đỏ bừng, Đoan Mộc Du không chút do dự nuốt xuống phía dưới, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, trong mắt xẹt qua một tia dục vọng cường liệt. Sau đó hắn ôm Bạch phát mỹ nhân vào trong lòng, tách hai chân thon dài ra, nương theo nước, muốn khai thông hậu huyệt của đối phương.

Rõ ràng cảm giác được Đoan Mộc Du đang làm cái gì với thân thể mình, Bạch phát mỹ nhân bỗng nhiên hét lên một tiếng, chống cự giãy dụa giãy dụa, hai mắt tràn ngập khủng hoảng, rơi nước mắt.

“Không nên… Không nên như vậy… Van cầu các ngươi buông tha ta… …”

“Không nên sợ, Dư nhi, mở mắt nhìn ta, là ta, hiện tại cùng ngươi một chỗ là người yêu ngươi nhất trên đời, không nên sợ.” Đoan Mộc Du biết Đoan Mộc Dư nhớ tới quá khứ bị người khác xâm phạm, trong lòng sản sinh vô hạn sợ hãi. Đoan Mộc Du lập tức giúp Đoan Mộc Dư thoải mái, muốn hắn thả lỏng tâm tình của mình. Đoan Mộc Dư lại một lần nữa trầm luân. Đoan Mộc Du nói: “Chúng ta cùng nhau bội đức (trái đạo đức), cùng nhau trầm luân, chỉ cần hai người cùng nhau, dù rơi vào bóng đêm cũng được. Cho dù chết, trên đường xuống hoàng tuyền cũng làm bạn.”

Bạch phát mỹ nhân không hề phản kháng, Đoan Mộc Du thở hổn hển đưa một ngón tay vào hậu đình của đối phương, cảm giác được nội bích ấm áp cường liệt chống cự, trong lòng lão bà của hắn âm thầm bài xích loại chuyện này. Chính mình là nam nhân đầu tiên thật tình xóa đi vết thương trong lòng hắn, vừa nghĩ tới điểm này Đoan Mộc Du hưng phấn không nhịn được. Thuận lợi đưa vào một ngón tay, hai ngón, rồi ba ngón, thẳng đến thân thể của Bạch phát mỹ nhân thả lỏng, mà hai tay cũng ôm chặt mình, Đoan Mộc Du mới đưa vận sức đưa phân thân đã đứng thẳng từ lâu vào thân thể hắn.

“Ân, đau quá…” Đoan Mộc Dư nhíu mày, nước mắt càng chảy ra, Đoan Mộc Du hôn lên nước mắt của Đoan Mộc Dư, nương theo nước nóng làm trơn, hắn đong đưa thắt lưng, chạy nước rút trên cơ thể Đoan Mộc Dư. Thân thể của Đoan Mộc Dư xụi lơ, hắn chăm chú ôm lấy Đoan Mộc Du, Đoan Mộc Du là người luôn yêu hắn, hắn không muốn buông hoàng thúc ra, chí ít hiện tại không muốn buông hoàng thúc ra, bọn hắn cùng nhau trầm luân. Thân thể bị cường lực xỏ xuyên, bọt nước văng là ngoài dục dũng, Đoan Mộc Dư ôm chặt Đoan Mộc Du, hai chân bất tự giác quấn lên thắt lưng cường kiện, hắn muốn càng nhiều vui vẻ, lúc ban đầu có chút đau đớn, khi thích ứng lại xuất hiện một cảm giác khiến hắn tê liệt và vui sướng, hắn muốn càng nhiều, còn muốn nữa. Hắn muốn người nam nhân này ôm chặt lấy hắn, dùng nhiệt tình thiêu đốt linh hồn hắn.

Đoan Mộc Du rút phân thân ra, lại cố sức đính nhập, lại rút ra, lại một lần cố sức đính nhập, hoa huy*t mềm mại của lão bà hắn chăm chú bao vây phân thân của hắn, hắn thích cảm giác tiêu hồn này, “Dư nhi, thích không?”

“Ân… Thích.” Đoan Mộc Dư cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết là hiện tại Đoan Mộc Du tràn ngập trong thân thể hắn, sợ hãi trong lòng hắn được vui vẻ thay thế, hắn muốn càng nhiều.

“Vậy là tốt rồi, hảo hảo hưởng thụ vui sướng hoàng thúc đưa cho ngươi a, sau đó yêu thương hoàng thúc, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ. Cho dù ngươi không thương hoàng thúc cũng không quan hệ, chỉ cần ngươi để hoàng thúc yêu ngươi, hoàng thúc cũng đã thỏa mãn.” Đoan Mộc Du nhắm mắt lại, chỉ có chính mình mới biết được tư vị thầm mến trong lòng, bỗng nhiên hắn mở mắt, hai mắt càng thêm kiên định. Càng thêm cố sức thăm dò thân thể của Đoan Mộc Dư, hắn hận không thể cùng lão bà hòa hợp nhất thể, cố sức ôm Đoan Mộc Dư, thẳng đến khi Đoan Mộc Dư thấy khó thở, hắn mới buông tay.

Tiếng thở dốc gấp gáp, thanh âm thân thể va chạm, thanh âm bọt nước vẩy ra, đan vào nhau như chương nhạc quyến rũ, bỗng nhiên thanh âm của Bạch phát mỹ nhân la lên, Đoan Mộc Du hô một tiếng trầm thấp cùng xuất cao trào, hai người vì nhiệt tình quá độ nên mệt mỏi dựa vào nhau. Ngón tay Đoan Mộc Du khẽ vuốt, vỗ về chơi đùa khiêu khích trên người đối phương, Bạch phát mỹ nhân nhẹ nhàng nói: “Hoàng thúc, ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn một chỗ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.