Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 60




Sau khi Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Thanh Lam tiễn đoàn người Đoan Mộc Dư cùng Tiêu Thanh Phong rời đi, Đoan Mộc Dĩnh cũng nhìn ra Tiêu Thanh Phong đối xử với Đoan Mộc Dư rất tốt, luôn bám lấy nhị ca của mình, nhưng Đoan Mộc Dĩnh lo lắng. Tiêu Thanh Phong cho hắn cảm giác là lạ, lúc hắn phát hiện Tiêu Thanh Phong lấy thư từ chim bồ câu, khi đó hắn cảm thấy Tiêu Thanh Phong muốn giết chết hắn. Nếu Tiêu Thanh Phong biểu hiện là thích Đoan Mộc Dư, đồng thời biết Đoan Mộc Dư là ca ca hắn, vì sao còn muốn giết chết hắn. Hắn không tin Tiêu Thanh Phong thật tình thương ca ca mình, hắn muốn ngăn cản Đoan Mộc Dư yêu Tiêu Thanh Phong. Tình yêu của Tiêu Thanh Phong đáng tin, tình yêu của Tiêu Thanh Phong có lẽ chỉ là một đoạn tình mà thôi. Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở trên ghế, nâng chung trà lên ngửi ngửi hương khí nồng đượm của trà xanh, Tiêu Thanh Phong, hừ, hiện tại biểu hiện của ngươi rất quan tâm đến nhị ca, nhưng ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi.

“Dĩnh nhi nghĩ cái gì ni, trẫm đứng bên cạnh ngươi hữu một hồi, ngươi chưa từng phát hiện.” Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở phía sau Đoan Mộc Dĩnh, sủng nịch ôm lấy thiếu niên này.

“Nhi thần đang suy nghĩ, Tiêu Thanh Phong có thật tình thích nhị ca hay không?” Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Hắn thích nhị ca ngươi, ngẫm lại cũng đúng, nhị ca ngươi cứu hắn, cảm kích lâu ngày sinh tình, cũng coi như là có thích.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam phân tích mối quan hệ giữa Tiêu Thanh Phong và Đoan Mộc Dư, Tiêu Thanh Phong ra vẻ có ý đối với lão nhị, nhưng lão nhị lại đối với hắn như gần như xa, quan hệ của hai người kia rất kỳ quái.

“Phụ hoàng yêu thương nhị ca, sẽ không muốn nhị ca thích Tiêu Thanh Phong này chứ. Nhị ca nhặt được Tiêu Thanh Phong, chiếu cố hắn, bản thân là xuất phát từ lòng thương hại hắn, nhi thần cho rằng Tiêu Thanh Phong không phải là người đáng tin cậy.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Ngươi nói cũng đúng, trẫm cũng hiểu được Tiêu Thanh Phong không đáng tin cậy, hắn nói là Mạch Mộc hại hắn, hắn yêu Mạch Mộc kia như vậy, Mạch Mộc lại lấy oán trả ơn. Trẫm cũng hoài nghi nếu Tiêu Thanh Phong gặp lại Mạch Mộc, hắn nỡ giết Mạch Mộc sao?” Đoan Mộc Thanh Lam cũng còn nghi vấn, việc liên quan đến hài tử của mình, sao có thể không lo lắng. Lão ngũ hoang đường, cướp Trầm Luyện chạy đến chỗ hoàng thúc của hắn. Lão tứ mang theo bằng hữu du sơn ngoạn thủy, phải gửi thư cho hắn bảo nhanh nhanh trở về một chút. Những tiểu tử ở xa, sớm muộn sẽ trở về. Nhưng Tiêu Thanh Phong là Tấn quốc quốc chủ, nếu như lão nhị coi trọng hắn thì nguy, Tấn quốc xa xôi, nếu bị khi dễ có thể nói với ai, nhi tử của ta không thể bị lăng mạ được! Hạ quyết tâm, Đoan Mộc Thanh Lam cũng muốn cản trở Đoan Mộc Dư và Tiêu Thanh Phong. Lão nhị phải lấy một Vương phi, sinh vài hài tử mới là tốt nhất.

“Phụ hoàng, chúng ta thử xem Tiêu Thanh Phong thế nào?” Đoan Mộc Dĩnh giảo hoạt trát trát nhãn tình, vừa cười vừa nói.

“Thử xem trong lòng của hắn rốt cuộc lo lắng cho ai?” Đoan Mộc Thanh Lam tà tà cong khóe miệng, ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, Tiêu Thanh Phong, hừ. . .

——————————————————-

Tấn quốc là một đất nước ấm áp, khí hậu không ướt át như Tề quốc, Đoan Mộc Dư đến nơi đây còn có chút không thích ứng. Dọc theo đường đi Tiêu Thanh Phong giả vờ ngu ngốc rất giống, nên không có ai hoài nghi thân phận của họ, bọn họ giả trang là phụ thân mang theo nhi tử đi khắp nơi cầu người chữa bệnh. Lúc nghỉ ngơi, Đoan Mộc Dư cầm lấy túi nước uống một ngụm giúp nhuận nhuận tiếng nói.

Tiêu Thanh Phong trở lại cố hương của mình, dọc theo đường đi rất hưng phấn giảng giải phong tục của họ cho Đoan Mộc Dư nghe. Đoan Mộc Dư uống xong đưa túi nước cho Tiêu Thanh Phong, Tiêu Thanh Phong nói tạ ơn, cầm lấy túi nước uống nước.

“Phía trước có một thôn trấn, chúng ta đến đó tìm nơi ngủ trọ.” Đoan Mộc Dư nói.

Cách đó không xa có một trấn nhỏ như ẩn như hiện giữa một rừng thúy trúc, khói bếp lượn lờ bay lên, khung cảnh thực an bình. Tiêu Thanh Phong vừa thấy phong cảnh, hơi thất thần, cái thôn trấn này nhìn thập phần quen mắt. “Thôn trấn này gọi là Thúy trấn, ngày trước ta cùng Mạch Mộc đã tới đây. Thúy trúc ở đây là đẹp nhất, Mạch Mộc thích nên ta hạ lệnh đồ tre tiến cống trong cung toàn bộ đều do nơi này đưa vào, bởi vậy đồ tre của Thúy trấn rất nổi danh tại Tấn quốc.”

“Phải, đồ tre ở đây đẹp như vậy, ta cũng muốn mua mang về.” Đoan Mộc Dư vừa cười vừa nói.

Bạch phát ma y ngồi ở trên xe ngựa, trong tay nắm khối điểm tâm cuối cùng, do dự không nỡ ăn, đây là khối cuối cùng, ăn xong sẽ không còn điểm tâm ngon như thế nữa, thật luyến tiếc a. Bạch phát ma y nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm điểm tâm, đấu tranh tư tưởng, Tiêu Thanh Phong cho rằng Bạch phát ma y sinh bệnh, lại càng hoảng sợ.

“Dư, ngươi xem sư phụ làm sao vậy?” Tiêu Thanh Phong kéo kéo ống tay áo Đoan Mộc Dư, chỉa chỉa Bạch phát ma y.

Đoan Mộc Dư nhìn thoáng qua Bạch phát ma y thất thần nhìn điểm tâm, trong lòng buồn cười, liền giúp cho lão nhân gia hài lòng: “Sư phụ, điểm tâm ấy làm ra là để ăn, ăn xong rồi tại làm, làm xong rồi lão nhân gia ngài lại ăn, thứ này giữ không được, có cái gì mà luyến tiếc.”

Bách phát ma y quyết tâm một miếng ăn tươi điểm tâm, sau đó cười tủm tỉm nói rằng: “Đồ đệ, thôn trấn phía trước có sòng bạc không?”

“. . . .” Đoan Mộc Dư trong lòng mắng, cẩu không đổi được tính, lúc nào cũng không quên được bài bạc!

“Thôn trấn phía trước có sòng bạc, sư phụ có thể thoả thích mà chơi.” Tiêu Thanh Phong vừa cười vừa nói.

Đoan Mộc Dư đánh mã xa tiến nhập trấn nhỏ, đi tới một nhà khách điếm bình dân. Khách điếm bình dân này là Tiêu Thanh Phong chỉ cho bọn hắn, đối với nơi này Tiêu Thanh Phong thập phần quen thuộc. Đoan Mộc Dư xuống xe ngựa, cầm hành lý, Tiêu Thanh Phong cười khúc khích đi phía sau. Đôi mắt nhỏ của Bạch phát ma y liếc nhìn chung quanh, tỉ mỉ quan sát khách điếm bình dân này.

Lão bản vóc người mập mạp, dáng điệu ôn hòa đi tới nghênh tiếp khách nhân: “Khách quan, ngài nghỉ ngơi hay ở trọ?”

“Ở trọ.” Đoan Mộc Dư nói. Tiêu Thanh Phong đi ngang qua bên người lão bản, kín đáo đưa cho lão bản cái gì đó, thủ pháp của Tiêu Thanh Phong rất nhanh, nhưng không qua được mắt của Bạch Phát ma y, Bạch phát ma y cười đến hai mắt híp lại.

“Ở trọ a, tiểu nhị, đưa mấy khách quan lên trên lầu.” Lão bản nháy mắt ra hiệu với tiểu nhị, tiểu nhị lập tức nhiệt tình chạy tới dẫn đường cho đoàn người Đoan Mộc Dư.

“Mấy khách quan, các ngài ở chỗ chúng ta là chính xác, khách điếm của chúng ta nổi danh Thúy trấn, hơn nữa đầu bếp ở đây tay nghề rất giỏi, buổi tối bảo hắn làm mấy món ngon cho khách quan. . . .” Tiểu nhị một bên giới thiệu Thúy trấn có bao nhiêu tốt đẹp, một bên dẫn đường cho bọn họ. Ba người đi vào gian phòng, Đoan Mộc Dư phát hiện đây là phòng có nhiều gian, vừa đủ cho ba người ở. Phòng ngăn nắp, giường chiếu sạch sẽ

“Chúng ta đi đường mệt mỏi, tiểu nhị ca, phiền người mang cho chúng ta một bình trà nóng.” Đoan Mộc Dư phi thường khách khí nói, Tiêu Thanh Phong luôn luôn mệnh lệnh người khác, chưa bao giờ ăn nói khép nép. Đoan Mộc Dư cùng tiểu nhị khách khí, hắn nhìn không quen. Trước đây đầu óc hắn không tỉnh táo, hắn nhớ kỹ Đoan Mộc Dư vì hắn mà hướng người khác chịu nhận lỗi, một Vương gia, cúi đầu trước người khác đâu còn uy nghiêm.

“Nghỉ ngơi một chút a.” Đoan Mộc Dư cảm giác mệt mỏi, buông hành lý nằm thoải mái ở trên giường, Đoan Mộc Dư nghĩ lập tức đưaTiêu Thanh Phong trở lại hoàng cung, mình có thể về nhà, nghĩ tới đây cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Dư, theo ta đi ra ngoài đi một chút được không?” Tiêu Thanh Phong rất thành tâm mời Đoan Mộc Dư.

“Ngươi quang minh chính đại đi ra ngoài, ngươi không sợ bị Mạch Mộc phát hiện ngươi còn sống sẽ giết ngươi sao?” Đoan Mộc Dư nhắc nhở Tiêu Thanh Phong.

“Nơi này là địa bàn của ta, Mạch Mộc còn chưa nắm toàn bộ Tấn quốc trong tay, bây giờ ta quang minh chính đại đứng ở trên đường, cũng không ai dám tò mò.” Tiêu Thanh Phong phi thường tự tin nói.

“Thật sao, ta nghĩ tiên tri sẽ phái người ám sát ngươi.” Đoan Mộc Dư nói.

“Tiên tri. . .” Tiêu Thanh Phong nhớ tới tiên tri trong lòng lộp bộp một chút, tiên tri có thể thấy được tương lai, vạn nhất bọn họ biết ta không chết, hiện tại ta còn chưa đoạt lại vương vị, thận trọng một chút.

Tiêu Thanh Phong đành phải ở lại trong khách điếm, Bạch phát ma y đứng lên nói rằng: “Đồ đệ, lão nhân gia ta đi ra ngoài mua sắm a, thắm thú phong cảnh nơi này một chút.”

“Sư phụ, muốn đi bài bạc thì nói rõ, trời sắp tối, có thể nhìn ngắm cái gì?” Đoan Mộc Dư duỗi thắt lưng, tay trái chống đầu, nằm ở trên giường trát trát nhãn tình nói.

“Ngạch. . . Đồ đệ a, lão nhân gia ta đã nhiều tuổi thế này, còn có nhiều phong cảnh chưa được nhìn ngắm, hiện tại còn có thể đi lại thì phải tranh thủ, cáp.” Bạch phát ma y vừa nói vừa đi đến cửa, con mắt phiêu phiêu liếc nhìn Đoan Mộc Dư, trong lòng nghĩ mình thật xui xèo, làm sư phụ còn phải xem sắc mặt đồ đệ, lão nhân gia ta đã đắc tội với ông trời sao! Bạch phát ma y vừa đi tới cửa, buộc phải xoay người lưu lại.

“Sư phụ, người sống một nghìn năm cũng không có vấn đề gì, tục ngữ nói người tốt không sống lâu, kẻ tai họa sống trăm năm, người không cần lo lắng về tuổi thọ của mình, được rồi, không phải lần trước người đã nói không bài bạc nữa sao?” Ngữ khí Đoan Mộc Dư ôn hòa, Bạch phát ma y lại vô cùng sợ hãi, ta là tai họa, có người nào nói như vậy sư phụ mình như vậy chứ, lần trước ta nói không bài bạc nữa sao. Ta….Hình như là lúc ta thua bạc dưới tay Đoan Mộc Dĩnh nên mới nói thế…

“Đồ đệ a, bài bạc là phải suy nghĩ, sư phụ không muốn làm lão niên si ngốc, sư phụ muốn suy nghĩ, bởi vậy sư phụ đi đây!” Bạch phát ma y lướt qua cánh cửa, thân pháp rất nhanh, bay qua bên người tiểu nhị, tiểu nhị chỉ thấy bóng người không gặp người, còn cho rằng ban ngày gặp chuyện ma quái.

Đoan Mộc Dư thật không có biện pháp với vị sư phụ này, thở dài một tiếng, tùy hắn vậy.

———————————————-

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên giường, trong phòng yên lặng, Đoan Mộc Dư mơ mơ màng màng ngủ, hình như bên tai có người ở gọi tên của hắn, Đoan Mộc Dư nhìn kỹ, là phụ thân, phụ thân vận long bào đang từ ái mỉm cười nhìn hắn.

“Sao phụ hoàng lại ở đây?” Đoan Mộc Dư kinh ngạc nói.

“Đây là trong mộng của ngươi, Dư nhi, ngươi thấy Tiêu Thanh Phong thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam nghiêm túc hỏi.

Ta thấy Tiêu Thanh Phong thế nào? Có phải phụ thân hiểu lầm ta và Tiêu Thanh Phong có cái gì không. Đoan Mộc Dư nở nụ cười, là phụ thân lo lắng cho mình. “Nhi thần và Tiêu Thanh Phong rất thuần khiết, nhi thần chỉ thích một Tiêu Thanh Phong ngu ngốc, còn Tiêu Thanh Phong hiện tại rất khó nói rõ ràng.” Đoan Mộc Dư nói.

“Trẫm lo lắng cho ngươi, Tiêu Thanh Phong không phải là người khiến trẫm yên tâm, Dư nhi đã chịu nhiều cực khổ như vậy, phụ hoàng mong Dư nhi sẽ hạnh phúc, Dư nhi thích ai trẫm cũng không phản đối, thế nhưng Tiêu Thanh Phong không phải là lựa chọn tốt nhất.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Phụ hoàng tiếp xúc với hắn không lâu, sao phụ hoàng lại biết hắn không phải là sự lựa chọn tốt.” Đoan Mộc Dư hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi không tin thì đi theo trẫm lai, trẫm mang ngươi đi xem ngươi sẽ biết.” Đoan Mộc Thanh Lam kéo tay Đoan Mộc Dư, chỉ thấy hắn khoát tay cắt cảnh trong mơ, bọn họ đang đi qua cái khe, lần đầu tiên Đoan Mộc Dư thấy cảnh trong mơ của người khác.

Cảnh trong mơ của ai vậy, Đoan Mộc Dư thấy cánh hoa tử đằng bay đầy bầu trời, gió mát cuồn cuộn nổi lên, những dây hoa thật dài lung lay như nghênh tiếp hắn đến. Dưới giàn hoa tử đằng có một cái đu dây, một người mỹ lệ như tiên nhân đang ngồi đó, nhẹ nhàng lay động, hát một bài ca dao, thanh âm mềm nhẹ thuần mỹ như khung cảnh.

Tiêu Thanh Phong đi đến phía dưới giàn hoa tử đằng, hắn nhìn kỹ mỹ nhân đang ngồi trên đu dây chính là Mạch Mộc. Tiêu Thanh Phong trong cơn giận dữ, hắn đi tới nắm lấy Mạch Mộc, cho Mạch Mộc một bạt tai “Ngươi tiện nhân, trẫm yêu thương ngươi thật lòng, ngươi lại muốn hại chết trẫm, ngày hôm nay trẫm đánh chết ngươi.”

Mặt Mạch Mộc xám như tro tàn, không có một tia phản kháng, Mạch Mộc thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt như ngọc trai rơi xuống. “Hoàng thượng giết thần đi, hoàng thượng, thần xin lỗi ngươi.”

“Ngươi không cần xin lỗi trẫm, ngươi tiện nhân!” Tiêu Thanh Phong tung một cước, Mạch Mộc bay ra rất xa, nằm trên mặt đất co quắp.

“Ta là tiện nhân, Mạch Mộc sinh hạ đã bị an bài số phận, trước khi gặp hoàng thượng Mạch Mộc và Trữ là một đôi yêu nhau. Sư phụ muốn ta theo ngươi, ta có thể nào phản kháng lại đại tiên tri Phi Nhiễm, ngươi đâu biết ta thống khổ thế nào. Ngươi đối với ta thật là tốt, lòng ta minh bạch, cuộc đời này không thể báo đáp. Sư phụ muốn ta hại chết ngươi, ta cũng không muốn hạ thủ, Trữ nói ta không bỏ ngươi xuống được, ta nên làm cái gì bây giờ, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ.” Mạch Mộc khóc không thành tiếng, loạng choạng đứng lên, xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, điên cuồng kêu to, “Ngươi hận ta, ngươi giết ta đi, ta sẽ không phản kháng, nhanh lên một chút động thủ đi, ngươi giết ta a, mau giết ta a!”

“Mạch Mộc, vì sao ngươi không sớm nói cho trẫm, vì sao ngươi không nói ra.” Tiêu Thanh Phong rốt cục minh bạch ai mới là kẻ đứng sau chuyện này, hắn yêu thương ôm lấy Mạch Mộc, bọn họ lúc này đều là bị người hại, Mạch Mộc bị Phi Nhiễm bức bách phải giết hắn, Mạch Mộc của hắn thật đáng thương. Lửa giận của Tiêu Thanh Phong đã bị nước mắt của Mạch Mộc dập tắt, Đoan Mộc Dư nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Phong, đơn giản tha thứ cho Mạch Mộc như vậy, hắn thực sự là một kẻ si tình đến ngu si. May mà mình không bị cuốn vào trong chuyện này, thật là may.

“Dư nhi nhìn rõ ràng Tiêu Thanh Phong là dạng người gì, đây là thế giới nội tâm của hắn, trong lòng hắn không có ngươi. Nhưng hắn lại muốn có ngươi, hắn là một kẻ tham lam, phụ hoàng chỉ là nhắc nhở ngươi không nên bị lừa.” Đoan Mộc Thanh Lam nhắc nhở nhi tử, nơi này có một con sói đội lốt cừu.

“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không phạm sai lầm, người yên tâm đi.”

Đoan Mộc Dư tỉnh lại, con mắt sáng sủa oánh oánh loang loáng trong đêm đen, Tiêu Thanh Phong nằm bên cạnh đang nhẹ giọng nói mớ: “Mạch Mộc, Mạch Mộc. . . .”

Ngươi luôn miệng nói hận hắn, mỗi ngày trong mộng đều gọi hắn, ban ngày thanh tỉnh lại nói ngươi thích ta, thật dối trá a. Đoan Mộc Dư trào phúng cười, trở mình ngủ say.

Tiêu Thanh Phong vẫn mộng, Mạch Mộc hướng hắn khóc lóc kể lể nỗi khổ, Mạch Mộc của hắn là dương chi mỹ ngọc thuần khiết. Bỗng Tiêu Thanh Phong tỉnh lại, mở to hai mắt, hắn nhớ lại những giọt nước mắt của Mạch Mộc, cho tới bây giờ Mạch Mộc mới khóc, đây là lần đầu tiên hắn khóc. Tiêu Thanh Phong nhớ tới một khuôn mặt tươi cười khác, là Bạch phát tiên tử mỹ lệ vô tư cứu mình chăm sóc mình, hắn luôn luôn ôn nhu kiên cường mà bất khuất. Lúc mình ngu ngơ, luôn thích hắn, ngưỡng mộ hắn, nghĩ hắn có thể cho chính mình thứ mình mong muốn. Ta nên làm cái gì bây giờ, sao ta lại vì một giấc mộng mà quên cừu hận, ta quá nhu nhược. Ta sao có thể thương tổn ân nhân cứu mạng, ta không thể làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.