Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 54




“Xảy ra chuyện gì!” Đoan Mộc Thanh Lam cau mày, thực sự là chuyện này chưa kết thúc chuyện khác đã tới.

“Thần nhận được mật báo, Vệ quốc phái người giả dạng làm thương nhân, bỏ một số tiền lớn mua chuộc các bộ tộc phương Bắc, Ma Dung bộ tộc đi đầu liên hợp người các bộ tộc, tụ tập mười vạn nhân mã tuyên bố san bằng Tề quốc chúng ta, Bạc Nhân bộ tộc cùng tướng sĩ biên quan đã sẵn sàng đón quân địch. Tấn quốc quốc chủ nghe lời tiên tri, đột nhiên hạ lệnh, muốn son phấn Vương gia – Tiêu Tuấn Lương thống lĩnh tám vạn nhân mã, hai mặt công kích Tề quốc chúng ta.” Thám tử nói.

Nghe xong thám tử báo cáo quân tình, toàn bộ tâm tình tốt của Đoan Mộc Thanh Lam đều biến mất. Hắn vỗ án, hạ lệnh, “Người đâu truyền thừa tướng, Thành thân vương, Trầm Thanh Dung, thái tử, Diêu Thánh, Dạ Dương, Long Uyên, Nhân thân vương, Kính thân vương cấp tốc tới gặp trẫm.”

Đoan Mộc Dĩnh cũng nhíu chặt lông mày, lợi dụng biệt quốc hai mặt công kích Tề quốc, cái này Phi Nhiễm thật là có bản lĩnh. Đoan Mộc Dĩnh sai người lấy địa đồ mình vẽ ra, để bọn họ nghiên cứu kế hoạch tác chiến. Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh đứng ở trước địa đồ, tự mình suy nghĩ cách tiêu diệt đối phương.

Không lâu sau, thừa tướng thái tử và những người liên quan vội vã tới rồi, bọn họ biết có đại sự xảy ra. Mọi người hướng Hoàng thượng hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam phất ống tay áo, “Không phải trên triều, lễ nghi nhiều như vậy làm gì.”

“Bệ hạ vội vã chiêu thần tới, có sự tình gì khẩn cấp.” Thừa tướng nói đầu tiên.

“Quân chủ và tiên tri Vệ quốc hướng Tề quốc chúng ta khiêu chiến, bọn họ bỏ một số tiền lớn mua chuộc các bộ tộc phương Bắc, điều mười vạn binh mã tiếp cận, xúi giục Tấn quốc phát binh đánh tề quốc, chúng ta bị tiến công từ hai mặt, bọn họ ngồi đó ngư ông đắc lợi.” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, tính toán binh mã trong tay mình, chiến tranh cần tiêu hao rất nhiều vật tư.

“Thần cho rằng hiện nay ngân lượng trong quốc khố Tề quốc không đủ để chống đỡ chiến tranh trường kì, bách tính nghèo khó, nếu tăng thêm thuế má, chắc chắn người người oán trách.” Thừa tướng tỉ mỉ tính toán một chút, sau đó mở miệng nói.

“Chuyện ngân lượng, ngày mai lâm triều, văn võ bá quan, nhất là những kẻ ăn hối lộ, thì giao bạc ra mà chuộc tội, nếu không trẫm biếm vào thiên lao, trẫm dưỡng phì bọn họ chính là vì lúc này.” Đoan Mộc Thanh Lam nói xong, lấy trong người ra một danh sách, giao cho thừa tướng.

Thừa tướng tiếp nhận danh sách nhìn kỹ, bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, trên đó đều ghi chi tiết quan viên nào ăn hối lộ, nhân bao nhiêu bạc, vật phẩm tài bảo, thừa tướng thất kinh sát sát mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực nhìn sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam, sắc mặt hoàng đế bình thường, tựa như hắn đang nói đến việc nhỏ, không nhanh không chậm nói, “Những quan viên giao ra, miễn trừ tử tội, phạt bọn họ tới vùng ngoại ô khai hoang làm ruộng nửa năm, để bọn họ chịu chút khổ cực của trăm họ. Nếu không giao ra, xét nhà, xử trảm!”

“Thần tuân chỉ.” Thừa tướng tiếp tục lau mồ hôi, chuyện này ta phải đi đến từng quan viên, nhưng danh sách này rất dài, nhất định mệt đến chết, trong lòng thừa tướng mắng những quan viên này một vạn lần, thừa tướng thu danh sách xin cáo lui trước. Những người còn lại, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, Đoan Mộc Thanh Lam thật lợi hại, những quan viên này cẩn thận như thế, trách không được hắn đã định trước chiến tranh, xem ra làm việc cho hắn, phải làm việc thành thật, ít động tâm là tốt nhất.

“Các vị ái khanh, trận này nên đánh thế nào, làm sao đánh, mỗi người phát biểu ý kiến của mình xem.” Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt ôn hoà hỏi.

“Thần cho rằng thực lực của Tề quốc không đủ để chống đỡ thời quá gian dài, phải đánh nhanh thắng nhanh.” Diêu Thánh suy nghĩ một chút, nói rằng: “Trang bị của quân đội Tề quốc, thần nhìn một chút, chiến mã cùng binh sĩ đều là nhờ trọng giáp bảo hộ, thần cho rằng nếu muốn sử dụng chiến mã hiệu quả hơn, phải phụ trọng.”

“Làm sao phụ trọng?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, “Sauk hi phụ trọng sau thì làm sao nhanh chóng dành được thắng lợi?”

“Thần biết cách phụ trọng cho chiến mã và binh sĩ, làm một số áo giáp vũ khí nhẹ nhàng. Còn về chiến tranh, đánh như thế nào, phải thỉnh giáo các vị tướng quân.” Diêu Thánh nói.

“Nhi thần cho rằng man tộc phương Bắc dễ dàng tiêu diệt.” Đoan Mộc Dĩnh tự tin nói.

“Nga, Dĩnh nhi có cao kiến gì, nói mọi người nghe một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Con đường thông thương phía Bắc có một khe núi sâu, mọi thương nhân gọi nó là khe núi bán mặt, hai bên cây cỏ rậm rạp dễ dàng cho kỵ binh mai phục, phía nam khe núi là phạm vi của nước ta, phía Bắc là một con sông. Các bộ tộc Phương bắc muốn đi vào nước của ta thì phải đi qua đây, chúng ta phục kích bọn họ ở chỗ này, ngăn chặn Nam Bắc tiếp ứng, phong tỏa đường sống của bọn họ, nhi thần nghĩ chỉ cần dùng năm vạn kỵ binh là có thể chiến thắng mười vạn kỵ binh của bọn họ.” Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười nói, lấy bút điểm lên bản đồ, bởi vì vóc dáng thấp mà không với tới, phải nhảy một chút chỉ vào vị trí khe núi sâu.

“Hảo mưu kế! Những bộ tộc này sẽ không còn đường sống, bọn họ đã quên tổ tiên chúng ta là ai. Hướng chiến thần khiêu khích, thần nhất định cho bọn họ có đến mà không có về, hai mươi năm không thể vực dậy.” Trầm Thanh Dung xoa tay, nhiều năm không có chiến tranh, thân là võ tướng nhàn nhã tại nhà thật khó chịu. Lần này là một cơ hội, vừa lúc mang nhi tử đi học hỏi kinh nghiệm chiến đấu.

“Khanh mang hắc sắc chiến kỳ của chúng ta cắm ở trên ốc đảo của sa mạc, xem ai còn dám đến mạo phạm thiên uy.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thần sẽ thống lĩnh thần năm vạn Phiêu Kị quân, giết sạch không để lại một tên!” Trầm Thanh Dung có chút trầm tư, nên bố trí quân đội thế nào, chiến sỉ Bạc Nhân an bài thế nào để có kết quả tốt nhất.

“Trầm tướng quân nhất địch phải thống lĩnh kỵ binh mai phục nhanh chóng, hay nhất là trong vòng hai ngày có thể đến được khe núi bán mặt, binh sĩ không được động khói lửa, để tránh bị phát hiện.” Đoan Mộc Dĩnh nói thêm một câu, cẩn thận tỉ mỉ sẽ không phạm sai lầm. Trầm Thanh Dung gật đầu, hắn rất thán phục vị thân vương này, trách không được bệ hạ sủng ái hắn, không chỉ vì hắn xinh đẹp lại cứu hoàng thượng mà hắn còn là một nhân tài.

“Nếu như vậy nhi thần cũng muốn cùng đại tướng quân kiến công lập nghiệp.” Đoan Mộc Tuyết không cam lòng rơi phía sau đệ đệ, hắn cũng muốn tìm một cơ hội biểu hiện bản thân. Kỳ thực Đoan Mộc Tuyết nghĩ, lần này Trầm Thanh Dung chắc chắn cho Trầm Luyện theo, ta muốn cùng hắn tại thiên quân vạn mã đấu xem ai mới là kẻ dũng mãnh nhất. Hai người đối đầu với nhau từ nhỏ đã thành thói quen, không tránh khỏi cũng muốn đấu trên chiến trường.

Đoan Mộc Thanh Lam kinh ngạc, đột nhiên nhi tử của hắn tự động yêu cầu xuất chiến, thực sự là ngoài dự liệu. Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam đại hỉ, lập tức cười đáp ứng. “Hảo, Tuyết nhi biết tiến tới, toàn bộ là nhờ Thành thân vương giáo dục tốt, trẫm rất hài lòng.”

Thành thân vương Đoan Mộc Du trong lòng cũng có chút đắc ý, từ khi Quý quý phi giao Đoan Mộc Tuyết cho hắn, tiểu tử này cùng Trầm Luyện luôn tranh cãi khiến hắn đau đầu, xem ra giáo dục nghiêm khắc là một quyết định đúng đắn.

“Thần muốn thống lĩnh binh sĩ nghênh chiến son phấn Vương gia -Tiêu Tuấn Lương kia, nghe nói hắn dũng mãnh phi thường, được người Tấn quốc coi là đại tướng quân vương, thần muốn cho bọn họ biết ai mới là chiến thần.” Thanh âm thuần hậu của Đoan Mộc Du cương kính hữu lực, hắn tự tin chiến đấu vô số lần, hắn có thể thua son phấn Vương gia sao. Hắn nghe nói cá tính của Son phấn Vương gia không giống người thường, nhưng có khả năng được xưng là đại tướng quân, hẳn là một địch thủ mạnh. Khiêu chiến đối thủ ngang tầm, Đoan Mộc Du nhịn không được muốn lập tức dẫn binh xuất chinh.

“Cũng tốt. Như vậy đi, ngươi mang theo Dạ Dương làm phó tướng của ngươi, trẫm tin tưởng các ngươi nhất định sẽ thắng.” Đoan Mộc Thanh Lam suy nghĩ một chút, để Dạ Dương giúp hắn, đến lúc đó Long Uyên vì bảo hộ Dạ Dương, cũng xuất động nhân lực tài lực của Long thị, như vậy sẽ đỡ không ít bạc cho ngân khố.

“Vận chuyển lương thảo cùng vật tư để nhi thần và nhị đệ đi làm, người cứ yên tâm đi.” Đoan Mộc Phi cười, tìm cho mình một việc để làm, thuận tiện kéo thêm lão nhị. Đoan Mộc Dư liếc mắt nhìn thái tử liếc, cái ca ca này không cho mình thanh nhàn.

Sự tình phân phối hoàn tất, Đoan Mộc Dĩnh cảm giác không thích hợp, các ngươi đều phân phối hoàn tất, duy độc mình ta! “Phụ hoàng phụ hoàng, nhi thần cũng muốn xuất chinh.”

Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh từ trên xuống dưới, cuối cùng nói rằng: “Khi nào Dĩnh nhi cao đến vai phụ hoàng, Dĩnh nhi sẽ được xuất chinh.”

“. . .” Ngươi cao như vậy, hiện tại ta mới đến trước ngực của ngươi, đến lúc ta có thể cao đến vai, tất cả đã đánh xong rồi. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh mắng chửi phụ thân vô lương tâm của mình xối xả.

Mọi người buồn cười nhìn Đoan Mộc Dĩnh đang nhăn mặt, nhưng không dám thành tiếng, sợ vị thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn này đại phát.

Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi nói: “Có chí không để ý cao bao nhiêu, nhi thần đã mười ba tuổi, đã tới tuổi lấy vợ, nhi thần là đại nhân.”

“Ai nha, nguyên lai lục đệ muốn thành thân, bây giờ hoàng huynh mới phát hiện, có cần hoàng huynh tìm cho đệ một nữ tử đàng hoàng.” Đoan Mộc Tuyết cười tủm tỉm, không sợ chết oang oang nói, tiện đường vỗ vỗ vai Đoan Mộc Dĩnh.

Vừa nghe Đoan Mộc Tuyết nói, Đoan Mộc Thanh Lam nhất thời lại bắt đầu thả ra hàn khí, Dĩnh nhi muốn thành hôn, là ai dạy hắn loại ý nghĩ này! Xem ra phải loại bỏ một số người bên cạnh Dĩnh nhi, chỉnh kẻ nào lắm miệng trước. Trong lòng Đoan Mộc Phi rõ ràng quan hệ giữa phụ hoàng và đệ đệ rất mờ ám, nhưng hắn không muốn quản, mà cũng quản không được. Lão ngũ nói câu đó, phỏng chừng sau này phụ hoàng sẽ ngăn cản lục đệ tiếp xúc nữ nhân, lão ngũ gây chuyện, hắn không biết giải quyết thế nào. Chiến tranh quan trọng hơn, trước tiên chúng ta phải giải quyết địch nhân đã.

Lý Hoài An nghe xong tin tức, địch xâm chiếm biên cảnh Tề quốc, muốn gây chiến tranh. Hắn lập tức báo tin cho Quý quý phi, Quý quý phi vừa nghe lão ngũ yêu cầu muốn lên chiến trường, trống ngực đập mạnh! “Ngu ngốc, hoàng thượng không bảo hắn đi, sao hắn lại yêu cầu đi chịu chết.” Quý quý phi tức giận, cho tới bây giờ hài tử này cũng không chịu nghe lời, sao không đến thương lượng với ta trước.

“Nương nương không cần lo lắng, điện hạ còn chưa đi, nghe nói Hiếu thân vương cũng muốn đi chiến trường, nhưng bị hoàng thượng ngăn cản.” Lý Hoài An nói.

“Những hài tử này đều điên rồi, tính tình tựa như phụ thân bọn họ, vừa nghe nói chiến tranh còn vui hơn ăn tiên dược, cũng không ngẫm lại mẫu thân có bao nhiêu lo lắng.” Quý quý phi ôm Nguyệt Hoàn công chúa, đi qua đi lại ở trong phòng, không thể ngăn cản bọn nhỏ đi đánh giặc, những hài tử này muốn khẳng thính chính mình, hơn nữa đây cũng là một cơ hội kiến công lập nghiệp. Nhưng làm mẫu thân ai lại không lo lắng hài tử của mình trên chiến trường gặp chuyện không may, thực sự là mâu thuẫn a.

“Nương nương, Hoài An nghĩ điện hạ ra chiến trường một chút cũng không phải chuyện xấu. Có các tướng quân bảo hộ, hẳn là không gặp chuyện không may. Thành thân vương cùng đại tướng quân thắng trận vô số, không phải vẫn sống tốt đến giờ sao Kính thân vương điện hạ được Thành thân vương tự mình giáo dục, ngươi cứ yên tâm đi.” Lý Hoài An thoải mái nói.

Quý quý phi vừa nghe, thấy cũng có lý. Lúc đó là nàng tự mình giao Đoan Mộc Tuyết cho Đoan Mộc Du đưa đến đại doanh tử y vệ giáo dục, chỉ trong một thời gian ngắn đã thấy Đoan Mộc Tuyết mạnh hơn gấp trăm lần, có thể thấy được Đoan Mộc Du cũng không có bởi vì hắn là cháu trai của mình mà nương tay, ai, lo lắng cái gì.

“Nương nương, người xem chiến tranh cần bạc, trong cung chúng ta nên bớt chi tiêu, cấp hoàng thượng chút bạc. . .” Lý Hoài An nhắc nhở. Hiện này địa vị của Quý quý phi đã ổn định, nhưng muốn nó sừng sững không ngã, thì phải tỏ ra có ích.

“Ngươi không đề cập tới, ta thiếu chút nữa đã quên, phân phó xuống phía dưới, từ hôm nay trở đi bớt chi tiêu, bớt được bao nhiêu cứ bớt, sinh thần bản cung bốn mươi tuổi miễn đi. Tiết kiệm bạc mua lương thảo, nữ tử trong cung cũng phải làm gương.” Quý quý phi phân phó tiểu thái giám. Tiểu thái giám lập tức phân phó xuống phía dưới, mệnh lệnh tiết kiệm của Quý quý phi ban ra, phi tần lập tức noi theo, đều quyên ra một ít của cải. Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam rất vui vẻ, Quý quý phi rất hiểu hắn.

Đoan Mộc Thanh Lam tỉ mỉ ngẫm lại, hắn cùng với Quý quý phi là phu thê, kỳ thực phải nói là quan hệ bằng hữu mới chuẩn xác. Quý thục phi như là đại thần thân tín chứ không phải là thê tử của hắn. Đoan Mộc Thanh Lam đang nghĩ đến một số vấn đề, một bên chậm rãi đi tới Phi Oánh cung. Đoan Mộc Dĩnh còn đang oán giận mình không cho hắn chiến trường, ai, xem ra phải giải thích một chút.

Đoan Mộc Thanh Lam đi vào Phi Oánh cung lúc chạng vạng, sắc trời đã tối, Đoan Mộc Dĩnh không vui vẻ lắm, nằm trên thảm lông dê, cùng Khuynh Thành chơi đùa. Thập Lục và Thúy Trúc hành lễ với Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam ý bảo bọn họ lui ra ngoài, hai người rất thức thời thối lui. Đoan Mộc Dĩnh tức giận không thèm để ý tới Đoan Mộc Thanh Lam, ngược lại càng khiến Đoan Mộc Thanh Lam muốn đùa giỡn, lúc này Đoan Mộc Dĩnh rất khả ái.

“Dĩnh nhi còn đang tức giận.” Đoan Mộc Thanh Lam cười hỏi. Cũng nằm bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, cùng hắn và Khuynh Thành chơi đùa.

“Nhi thần nào dám sinh khí với phụ hoàng, nhi thần chỉ có thể cùng bản thân phân cao thấp ni.” Đoan Mộc Dĩnh ngoài miệng nói thế, nhưng giọng điệu là hoàn toàn mất hứng.

“Kỳ thực, Dĩnh nhi có thể tham gia chiến tranh, nhưng muốn tham gia. . . .” Đoan Mộc Thanh Lam cố ý kéo dài ngữ điệu, Đoan Mộc Dĩnh lập tức giống như tiểu cẩu vẫy đuôi, “Phụ hoàng nói thật.”

“Trẫm còn chưa nói xong ni, muốn đi đánh giặc, cái này, trẫm muốn xem biểu hiện hôm nay của Dĩnh nhi ra sao.” Đoan Mộc Thanh Lam cười ma mị, rất giống lưu manh đùa giỡn mỹ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.