Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 19




Đoan Mộc Dĩnh cúi thấp đầu, đứng ở một góc của ngự thư phòng, Đoan Mộc Thanh Lam ẩn nhẫn lửa giận, rốt cuộc nữ nhân dám quyến rũ hoàng tử, quả là lá gan không nhỏ. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh biết hoàng đế tức giận, phỏng chừng là hắn hiểu lầm mình cùng cung nữ có quan hệ, không thể biện giải, loại chuyện này càng nói càng nói không rõ, một hồi hắn sẽ tự minh bạch.

Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng bước chân mất trật tự, Lý Phúc vội vã đi vào hành lễ nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã đưa cung nữ Thúy Trúc tới.”

“Đưa vào đây.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh nói.

Mấy người thái giám khiêng vào một cái nạng, trên đó có một vị cung nữ, nằm úp sấp toàn thân cung nữ đều là máu, mặt mày dễ nhìn, không thể nói là kiều diễm động nhân, coi như là thanh tú. Sao Lý Phúc lại đưa một cung nữ máu chảy đầm đìa vào ngự thư phòng, cung nữ đang hấp hối, Đoan Mộc Thanh Lam nhướng mày, trầm thanh hỏi Lý Phúc: “Đây là chuyện gì, nói rõ cho trẫm.”

“Thúy trúc vốn là cung nữ của Dương quý phi nương nương, lúc nô đến thì nương nương đang ở gọi người đánh chết Thúy Trúc, đây là nô tài ngăn cản côn cứu người.” Lý phúc xoa xoa thắt lưng, tuy tránh né loạn côn, nhưng lại trúng thắt lưng. Thực sự là đã già, không còn nhanh nhẹn nữa.

Hành động mờ ám của Lý Phúc khiến cho Đoan Mộc Thanh Lam chú ý, Đoan Mộc Thanh Lam hỏi Lý Phúc, “Thắt lưng của ngươi xảy ra chuyện gì.”

“Nô tài không có việc gì, nô tài không cẩn thận bị trúng một chút.” Lý phúc giấu diếm, trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam càng tăng thêm lửa giận.

“Thúy Trúc, vì sao Quý phi nương nương muốn đánh chết ngươi?” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng hỏi.

Thúy trúc còn có chút thanh tỉnh, nàng muốn sống, người trước mắt chắc chắn cứu được cái mạng nhỏ bé của nàng, giãy dụa nói: “Bởi vì. . . Lục hoàng tử điện hạ thấy nô tỳ, người hỏi nô tỳ một người cung nữ trang điểm cần thời giam bao lâu . . . Nô tỳ nói chỉ cần một khắc . . . Điện hạ nói nô tỳ khéo tay. . . Nương nương biết chuyện này liền nói nô tỳ cấu kết với lục hoàng tử. . . Phải đánh chết nô tỳ.”

Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam minh bạch, Đoan Mộc Dĩnh vô ý ca ngợi một người cung nữ khéo tay, biết được đó là cung nữ của Dương quý phi, biết nàng sẽ gặp chuyện không may nên đến xin ta giúp đỡ. Dương quý phi, mọi việc đã quá phận, tàn nhẫn trách phạt một người cung nữ như vậy, ta sao có thể lưu ngươi.

“Sau này ngươi ở Phi Oánh cung chăm sóc lục hoàng tử, Lý Phúc, bảo ngự y chữa cho nàng, đưa nàng xuống dưới đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Thúy Trúc vừa nghe, vui mừng quá đỗi, rơi nước mắt, tạ ân, “Tạ ơn long ân của hoàng thượng, nô tỳ chắc chắn báo đáp hoàng thượng.”

Lý Phúc bảo thái giám đưa Thúy Trúc xuống phía dưới, chính mình cũng thức thời đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắc tới, “Phải hỏi ngự y thuốc cao, ai u, thắt lưng của ta.” (chết cười ~)

Trong Đoan Mộc Thanh Lam bình thản, giận dữ biến mất, Đoan Mộc Thanh Lam đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cúi thấp đầu không nhìn hắn, Đoan Mộc Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài, hắn mặt hắn lên, “Sao cúi đầu như vậy, ngẩng đầu lên phụ hoàng nhìn.”

“Phụ hoàng vừa hiểu lầm nhi thần, phụ hoàng suy đoán nhi thần cùng cung nữ có quan hệ, nhi thần sao có thể như vậy.” Đoan Mộc Dĩnh có điểm ủy khuất nói, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn hoàng đế, con mắt thâm thúy nhìn thẳng dung mạo anh tuấn vô song của Đoan Mộc Thanh Lam.

Đoan Mộc Thanh Lam yêu nhất con ngươi khiến hắn trầm mê này, yêu cái mũi lả lướt khéo léo, đôi môi thủy nhuận phong trạch. Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn lên mí mắt của Đoan Mộc Dĩnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng xoát qua mắt tiệp, lướt đến cái mũi khéo léo, dừng lại ở đôi môi, đầu lưỡi lướt qua, xâm hập vào miệng Đoan Mộc Dĩnh. Đầu lưỡi linh xảo dò hỏi, lại cuồn cuồn mạnh mẽ, Đoan Mộc Dĩnh phát sinh một tiếng rên rỉ, Đoan Mộc Thanh Lam mừng rỡ, nguyên lai không phải chính mình đơn độc cảm nhận. Đoan Mộc Thanh Lam khẽ cắn cái lưỡi, thân thể Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi xụi lơ, khí lực trên người giống như bị hút ra, hắn ngã vào trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dĩnh nhìn thấy sự yêu say đắm trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam, người khác yêu say đắm che chở cho hắn khiến hắn kìm lòng không đậu, tay chủ động ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam, thân thể trên người Đoan Mộc Thanh Lam ma sát. Quần áo Đoan Mộc Dĩnh bán giải, Đoan Mộc Thanh Lam cúi xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp. . .

“Ân. . . Phụ hoàng. . .” Đoan Mộc Dĩnh rên rỉ, cường liệt tê dại khiến hắn càng dựa sát vào nam nhân, như không như có cổ vũ Đoan Mộc Thanh Lam. Bàn tay to của Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu vuốt ve làn da trắng nõn như tơ của thiếu niên, khiến thiếu niên một trận run rẩy.

Ngự thư phòng tràn ngập không khí kiều diễm, thanh âm Lý Phúc vang lên, thật không đúng thời gian, “Khởi bẩm hoàng thượng, Lưu đại nhân thỉnh cầu yết kiến hoàng thượng.” (mừng hụt nga~)

Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, thanh tỉnh. Đoan Mộc Thanh Lam thập phần không muốn, ngày hôm nay Dĩnh nhi phối hợp như thế, cái tên Lưu Sĩ Lộ chết tiệt này tới thật không đúng lúc. Đoan Mộc Thanh Lam tức nói, “Bảo hắn chờ một lát.” Hoàng đế chỉnh lý lại y phục cho ái tử của mình, sắc mặt rất khó coi, Đoan Mộc Dĩnh bướng bỉnh le lưỡi, bên tai hoàng đế nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, lần này nhi thần không đẩy người ra, là có người đến quấy rầy, đừng oán nhi thần.”

“Ngươi phôi tiểu hài tử, một ngày nào đó, trẫm phải có được ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam sủng nịch nhéo nhéo một chút cái mũi nhỏ của Đoan Mộc Dĩnh, bướng bỉnh!

“Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui.” Đoan Mộc Dĩnh kiễng đầu ngón chân, khẽ hôn lên môi hoàng đế, sau đó mỉm cười chạy đi.

Đoan Mộc Thanh Lam xoa đôi môi của mình, cũng mỉm cười dung túng hài tử này rời đi, thở dài nói, “Không nên vội như vậy, cẩn ngã.”

“Đã biết, tạ ơn phụ hoàng!” Đoan Mộc Dĩnh chạy ra khỏi ngự thư phòng, Thập Lục đang chờ bên ngoài, vừa thấy chủ tử đi ra, lập tức theo sau. Lưu Sĩ Lộ hướng lục hoàng tử hành lễ, Đoan Mộc Dĩnh lập tức hoàn lễ.

“Hoàng tử điện hạ, thần hữu lễ.”

“Đại nhân không cần đa lễ, gặp được đại nhân hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Lưu Sĩ Lộ quan sát Đoan Mộc Dĩnh một chút, cũng không nói gì. Hài tử này quả nhiên cùng mĩ nhân đệ nhất Tề quốc – Phi Oánh thái hậu giống nhau như đúc, cười rộ lên đều tương tự, chẳng lẽ hắn là thái hậu chuyển thế, dung mạo như vậy thảo nào được quân vương ân sủng.

“Hoàng thượng có chỉ, tuyên Lưu Sĩ Lộ yết kiến.” Thanh âm Lý Phúc vang lên, Lưu Sĩ Lộ chắp tay nói, “Điện hạ, thần vào yết kiến hoàng thượng.”

“Ngươi đi a, tạm biệt.” Đoan Mộc Dĩnh xoay người cùng Thập Lục bước xuống tảng đá bậc thang, Đoan Mộc Dĩnh cúi đầu nhìn vài giọt máu trên mặt đất, đây là máu của Thúy Trúc, tính mệnh của cung nữ trong cung như rơm rạ, nô bộc tùy ý bị chủ tử xử tử. Ta không muốn tùy ý hại chết một nô bộc, ta không thể đối xử tàn nhẫn với người vô tội như vậy.

Lưu Sĩ Lộ tiến vào ngự thư phòng, hướng hoàng đế hành lễ, “Thần Lưu Sĩ Lộ tham kiến hoàng thượng.”

Đoan Mộc Thanh Lam ngồi lại vị trí của mình, ngồi phía sau ngự án thư, cầm lấy bút son tiếp tụp phê duyệt tấu chương, hắn giương mắt, có điểm hờn giận nói, “Ái khanh bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Lưu Sĩ Lộ đứng ở trước mặt hoàng đế, xuất ra một tấu chương, “Hoàng thượng, thần có mật báo trình hoàng thượng.”

“Mật báo? Lý Phúc, đưa trẫm nhìn một cái.” Đoan Mộc Dĩnh nhăn lại mi, dừng lại bút, vừa mật báo, các ngươi những người này không yên tĩnh một chút sao, xem ra Cơ thị cùng Dương thị đều muốn diệt vong nhanh chóng a. Hai con lang cắn xé, đối với tay thợ săn có lợi nhất.

Lý Phúc trình tấu chương lên, Đoan Mộc Thanh Lam mở tấu chương, Lưu Sĩ Lộ tham tấu Cơ thái sư mưu phản, quả nhiên, Dương thị không chịu nổi hướng Cơ thị làm khó dễ. Đoan Mộc Thanh Lam kinh hô một tiếng: “Không có khả năng, thái sư là nguyên lão ba triều, sao có thể mưu phản, ái khanh ngươi không nên nói chuyện giật gân.” (trao giải Oscar cho Lam ca a~)

“Thần không phải nói chuyện giật gân, thần một lòng vì nước.” Lưu Sĩ Lộ nói.

“Một lòng vì nước, vu cáo đại thần là tử tội, ngươi có chứng cứ sao.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

Lưu sĩ lộ tự tin tràn đầy, hắn rất nắm chắc, nói: “Thần có thể mang đến chứng cứ, nhưng cần bệ hạ cho phép, thần muốn mượn Tử y vệ của Thành thân vương.”

“Ái khanh cũng biết Tử y vệ là có ý tứ gì a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thần biết, thần sẽ không oan uổng một người vô tội, cũng sẽ không bỏ qua một người ác nhân. Thần từ lâu đối với sinh tử của mình không để ý.” Lưu Sĩ Lộ nói.

Đoan Mộc Thanh Lam khoát tay chặn lại, Lý Phúc lập tức đi tới, “Nói cho thành thân vương, bảo hắn mang theo Tử y vệ cùng Lưu Sĩ Lộ lục soát Cơ phủ. Tập trung các đại thần lại, trẫm có việc muốn nói.”

Lưu Sĩ Lộ thúc ngựa phía trước dẫn đường, phía sau Đoan Mộc Du ngồi trên lưng ngựa, cùng tử y vệ đi đến Cơ phủ, trên đường dân chúng nhìn thấy binh lính nhiều như vậy đều tránh ra, tử y vệ vừa ra có nghĩa là sắp sửa phát sinh đại sự, vị quan viên nào sẽ bị hoàng thượng xử tử.

Người ở Cơ phủ sớm biết rằng tử y vệ sẽ tới, sớm chuẩn bị tốt, đại môn Cơ phủ mở rộng, Cơ thái sư vững vàng ngồi ở phòng tiếp khách, nâng chung trà lên uống, khuôn mặt già nua nhàn nhã trấn định. Đôi mắt khuất sau mi mắt ẩn chứa mưu lược, chon râu ngân bạch đã dài theo năm tháng. Một thân lam sắc y bào, thêu vạn tự hoa văn, một lão nhân mộc mạc lịch sự tao nhã.

“Lão gia, tử y vệ tới, Lưu đại nhân cùng Thành thân vương tới!” Hạ nhân chạy vào báo cáo Cơ thái sư, “Tử y vệ vây quanh phủ chúng ta, thỉnh lão gia định đoạt.”

“Nói cho thiếu gia cùng công tử và các tiểu thư, tất cả như cũ, không nên kinh hoảng.” Cơ thái sư đứng lên, đi ra phòng tiếp khách, đi qua hành lang, đi hướng đại môn.

Đoan Mộc Du và Lưu Sĩ Lộ đã đi vào Cơ phủ, Cơ thái sư cười tiếp đón, “Ai nha nha, Vương gia cùng Lưu đại nhân đến đây, lão phu không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.”

“Lão thái sư, bản vương phụng mệnh đến đây, mang đến bất tiện cho ngài, mong ngài tha thứ.” Đoan Mộc Du đối vị nguyên lão ba triều này phi thường khách khí. Cơ thái sư là thâm căn cố đế tại triều đình, cũng có thực lực, hoàng thượng đều nhượng ba phần, huống chi là Vương gia. Đoan Mộc Du khoát tay, tử y vệ bắt đầu lục soát.

Lưu Sĩ Lộ ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Cơ thái sư: “Lão thái sư, chúng ta phụng mệnh hoàng thượng, có chỗ nào thất lễ, thỉnh tha thứ. Người, lục soát.”

Lưu Sĩ Lộ cùng tử y về đẩy ra đại môn của thư phòng, hắn dẫn đầu đi tới tấm biển tiên hoàng ngự ban, chỉ huy tử y vệ, “Lấy một cái ghế lai, kiểm tra phía sau tấm biển.”

Tử y vệ đưa đến cái ghế, đứng ở ghế kiểm tra cái biển, quả nhiên bên trong có cái gì. Cẩm y vệ lấy ra một cái hộp, giao cho Lưu Sĩ Lộ, “Đại nhân, nơi này có một quyển sách.”

Lưu Sĩ Lộ cầm quyển sách trong tay, thập phần đắc ý. Đoan Mộc Du cùng Cơ thái sư tiến đến, hắn đưa quyển sách giao cho Đoan Mộc Du xem, Đoan Mộc Du mở quyển sách, quyển sách thật là phản thư.

Đoan Mộc Du thu hồi quyển sách, nói với Cơ thái sư nói, “Hoàng thượng triệu tập các đại thần tiến cung, người cũng chuẩn bị một chút.”

“Lão phu biết, làm phiền Vương gia đã thông tri lão phu.” Cơ thái sư cũng không kinh hoảng, cũng không thèm để ý, trái lại chuyện trò vui vẻ. Đoan Mộc Du tâm sinh nghi ngờ, thái sư quá trấn định, không hợp lẽ thường.

“Bản vương phụng mệnh Hoàng thượng đi, thái sư cũng đi thôi.” Đoan Mộc Du nói.

Các đại thần của triều đình đều bị triệu tập, bọn họ không biết việc gì nên đều nghị luận.

“Hoàng thượng khẩn cấp triệu tập mọi người tới, có chuyện gì trọng yếu.”

“Dương đại nhân, ngài tin tức linh thông, ngài nhất định biết.”

Săc mặt Dương Cẩm Văn hơi trắng xanh, khóe môi hơi hơi cong, con mắt nhỏ dài nửa khép, hắn cười một tiếng, há mồm nói: “Lời này của đại nhân không đúng rồi, bản quan sao biết được thiên ý, tất cả phải đợi hoàng thượng đi ra mới biết.”

Huých mũi nhìn viên quan kia, chuyện này hiện tại nói không rõ sở, xem đi.

Dương Cẩm Văn nhìn những cây cột khắc kim long, nó đã ở đại điện này trải qua mưa gió, kim long vẫn vững chãi, nhưng ở đây đã có bao nhiêu đại thần đổ máu tại đây, không lưu lại vết tích gì. Cung biến năm đó, có bao nhiêu người chết ở tòa cung điện to lớn này, tiên hoàng ngồi ở long ỷ rơi lệ, hoàng tử hắn yêu nhất bị giết chết. Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười cầm kiếm chỉ vào tiên hoàng, thái tử lĩnh binh chạy ào vào, Đoan Mộc Thanh Lam chem. Chết thị vệ của thái tử. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Đoan Mộc Thanh Lam, tiên hoàng quát to một tiếng: “Chém giết phản bội, trẫm sẽ trọng thưởng!”

Phi Oánh hoàng hậu đứng ở phía sau thái tử, chém giết một hồi kịch liệt, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Du không thể chống đỡ được đông đảo quân lính, nàng thấy nhi tử của mình thụ thương, Đoan Mộc Du cũng bị thương, bọn họ quả là không địch lại chúng. Tính mệnh hai người con trai của nàng, bỗng nhiên nữ nhân này thình lình rút ra bảo kiếm của thị vệ bên người tiên hoàng, một kiếm đâm thái tử. Cuộc sống nhiều khổ cực, chà đạp lên nhân từ của nàng, nàng một có chút sợ hãi, thái tử gục dưới chân nàng, thái tử chưa chết, giãy dụa đứng lên, cung nữ Quý Diễm Dung cấp tốc nhặt lên một bả đao, một đao hạ xuống, thái tử mất mạng. Phi Oánh hoàng hậu cao giọng quát dẹp đường: “Thái tử đã chết, ngươi còn không đầu hàng.”

Tiên hoàng cực kỳ bi thương, ngã xuống đất ôm lấy thái tử, thất thanh khóc rống: “Ngươi là nữ nhân độc ác, dám giết chết thái tử của trẫm, trẫm không nên nhân từ lưu mẫu tử các ngươi sống ở trên đời này.”

“Hôn quân vô dụng, dễ tin tiên đoán của tiên tri , vứt bỏ bản cung cùng nhi tử của bản cung. Thân là hoàng hậu, nhi tử của bản cung mới là thái tử danh chính ngôn thuận của quốc gia này. Phế cả lập thứ, hoang đường!” Hoang hậu vẫn luôn nhắc nhục, chưa bao giờ nói một lời, nhưng lúc đó nàng đã bộc lộ mọi oán giận của mình, không lưu tình chĩa kiếm vào tiên hoàng, thù hân che đi khuôn mặt mỹ lệ, nữ nhân xinh đẹp lúc đó trở thành quỷ dạ xoa. Ai dám thương tổn hai nhi tử của bản cung, hoàng thượng sẽ mất mạng! Lập chiếu phong Thanh Lam là thái tử, nhanh lên!”

“Phi Oánh, sao ngươi dam bức bách trượng phu của ngươi!” Tiên Hoàng rơi nước mắt nói.

“Là ngươi bức bách chúng ta như thế, mẫu tử chúng ta tại hoàng cung sống được an nhần sao. Nhiều lần ngươi muốn giết chết chúng ta, đừng tưởng rằng bản cung không biết.” Phi Oánh đỏ con mắt, nghiến răng nghiến lợi nói. Kiếm của nàng gác ở trên cổ tiên hoàng, “Bản cung hiện tại có thể giết ngươi, nhưng bản cung sẽ không làm như vậy, nếu ngươi hiểu thì bây giờ viết chiếu thư, chiếu thư nói thái tử mưu nghịch, bị trẫm xử tử, sắc lập hoàng tử Thanh Lam làm thái tử. Mau viết!”

Tiên hoàng bị ép cầm lấy bút viết một phần chiếu thư, ấn thượng ngọc tỷ. Quý Diễm Dung lập tức đoạt lấy chiếu thư, giao cho Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn một lần, thu hồi chiếu thư, phi thường hiếu thuận đi tới, lấy bảo kiếm trong tay Phi Oánh hoàng hậu.”Mẫu hậu không nên nói chuyện với phụ hoàng như vậy, không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Mẫu hậu nên trấn định, nhi thần không có việc gì. Người đâu, hộ tống hoàng hậu hồi cung.”

Phi Oánh thái hậu hít sâu mấy hơi thở, Qúy Diễm Dung đi dìu nàng, đi tới phía trước, Đoan Mộc Du sai thị vệ của hắn đưa hoàng hậu rời cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.