Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 45




        Hạ Đình là một cô gái tinh tế với mọi thứ đã sẵn sàng, chốt thời gian đi ra ngoài, còn năm phút nữa là một giờ.
  Cô phải đến bến xe buýt một cách chính xác.
  Không, không, không, tốt hơn là nên đến muộn một hai phút, để không phải là cố ý.
  Mặc dù Hạ Đình nghĩ cô không cố ý chút nào, nhưng mái tóc của cô có mùi thơm thoang thoảng, mềm mại bồng bềnh, cô biết là đã gội sạch. Trên người cũng có mùi sữa tắm nhẹ, tuy vẫn là quần áo màu đen nhưng không hề lỏng lẻo như lúc đi học.
  Phần thân trên của Hạ Đình là ống tay ngắn màu đen với chất liệu vải sắc nét, thẳng không có nếp nhăn. Mặc một chiếc quần yếm bên dưới, đi giày thể thao Nike màu đen. Mặc dù Hạ Đình cũng muốn tìm một chiếc quần sáng màu, nhưng cô thấy quá khó để tìm được bộ quần áo thích hợp trong tủ của cô ngoại trừ bộ đồng phục học sinh có tay ngắn.
  Không thể mặc đồng phục học sinh để đi hẹn hò được đúng không?
  Mặc dù ăn mặc lịch sự, nhưng hôm nay Hạ Đình không buộc tóc, mái tóc đen dài ngang vai của cô xõa một phần, lộ ra chiếc hoa tai nhỏ màu đen trên tai.
  Nước da trắng lạnh và toàn thân đen tạo nên một tác động mạnh về thị giác, đặc biệt là ngoại hình của Hạ Đình.
   Lúc ra ngoài soi gương, cảm thấy sắc mặt hoàn toàn tái nhợt. Làm gì bây giờ? Cô không có những thứ như phấn má hồng hay son môi.
  Khi Lâm Tư Tranh nhìn thấy cô, nàng sẽ không nhịn được nói: "Hạ Đình, sao mặt cậu xanh xao thế? Nghỉ hè không ăn ngon sao?"
  "Hạ Đình, tớ rất lo cho cậu, cậu có quá mệt mỏi trong việc học không?"
  Chết tiệt, tên mọt sách này lo nhiều quá.
  Hạ Đình chỉ lấy bộ này, không muốn Lâm Tư Tranh lo lắng cho mình.
  Mình có thể làm gì nữa?
  Hạ Đình vươn hai tay vỗ trái tim, xoa xoa vài cái, cảm thấy còn chưa đủ, liền vỗ vỗ mặt vài cái.
  Khi Hạ Đình đến cổng tiểu khu, từ xa có thể nhìn thấy Lâm Tư Tranh đang đi ra từ cổng tiểu khu của nàng, đứng ngay ngắn bên cạnh biển báo dừng xe buýt.
  Khi Hạ Đình đang băng qua đường, Lâm Tư Tranh đã phát hiện Hạ Đình liền vui vẻ vẫy tay chào.
  Hạ Đình cong môi.
  Khi Hạ Đình đứng trước Lâm Tư Tranh, thời gian vừa vặn, còn hai phút nữa đã qua một tiếng đồng hồ.
  Lâm Tư Tranh nhìn Hạ Đình đi về phía mình, hai mắt sáng lên.
  Hôm nay Hạ Đình rất xinh đẹp, khiến tim nàng đập thình thịch.
  Hôm nay Lâm Tư Tranh mặc một chiếc váy trắng đơn giản có cổ búp bê, giày da nhỏ, đeo một chiếc túi da tròn nhỏ màu be trên lưng, trông nàng rất đáng yêu. Hạ Đình thấy môi của Lâm Tư Tranh căng bóng có vẻ như tô son bóng trong suốt.
  Không biết tại sao, Hạ Đình cảm thấy bên tai có chút nóng.
  ...
  Mình đang nghĩ gì đó! Không được nghĩ!
  Lâm Tư Tranh nở nụ cười: "Hạ Đình, cậu học thế nào rồi?"
  Hạ Đình gật gật đầu, giọng điệu có vẻ rất nghiêm túc: "Ừm, không tệ."
  Không tệ.
  Con khỉ.
  Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi của Lâm Tư Tranh, trái tim cô giống như không yên!
  Khoảnh khắc Lâm Tư Tranh mời cô đi ăn tối, cả người đều nổi sóng!
  Lâm Tư Tranh gật đầu nói: "Tốt quá, tớ luôn lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu. Thực ra, lão sư Từ đã trả lương cho tớ với vai trò người mẫu từ lâu rồi, tớ muốn đi ăn cùng cậu! Nhưng vì cậu bận học nên tớ không dám tìm cậu”.
  Sắc mặt Hạ Đình càng ngày càng tối.
  Gì?
  Từ lâu?
  Nếu cậu đã đặt lịch hẹn với tôi từ lâu, tại sao bây giờ mới mời! Tên mọt sách này!
  Lâm Tư Tranh không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Đình, nàng bước đến bên cạnh Hạ Đình nắm lấy cánh tay cô.
  Lần này không phải nắm ngón tay út của Hạ Đình.
  Mặc dù Lâm Tư Tranh rất muốn nắm tay Hạ Đình nhưng nàng không dám, bởi vì nàng sợ Hạ Đình sẽ nghĩ nàng kỳ quái nên từ từ nắm cánh tay cô.
  Lâm Tư Tranh cẩn thận nhìn biểu hiện của Hạ Đình, thấy người trước mặt không có biểu hiện gì liền tự tin tựa vào cánh tay Hạ Đình.
  Hạ Đình: "..."
  Tại sao tên mọt sách này lại ngọt ngào như vậy? Cậu ấy có phải là chất làm ngọt trái cây không?
  Tại sao bàn tay của cậu ấy nóng như vậy? Cậu ấy căng thẳng như mình?
         Hạ Đình gần như căng thẳng, nhưng cô không thể để cho Lâm Tư Tranh thấy cô đang ngượng ngùng vì một chút đụng chạm như vậy, cho nên cô phải giả vờ bình tĩnh.
  Hậu quả của việc này là Lâm Tư Tranh kêu lên: "Hạ Đình! Tay cậu sao lại nóng vậy!"
  Hạ Đình: "..."
  Ahhhhhhh, tên mọt sách này!
  “Ăn gì đây?” Lâm Tư Tranh thích thú nhìn Hạ Đình, “Gà rán thì sao?"
  Nhìn kìa, tên mọt sách này thích thứ béo ngậy nhiều calo này!
  Hạ Đình: "Được."
  “Được a!” Lâm Tư Tranh bắt taxi. “Vậy chúng ta có thể ăn KFC ở quảng trường thương mại. Tớ sẽ nói với bọn họ.”
  Hạ Đình sửng sốt.
  Bọn họ là ai?
  Chờ đã, đây không phải là ngày hẹn hò của hai người sao? !
  Hạ Đình muốn đánh người.
  Hạ Đình nghiến răng: "Cậu nói ai đi ăn chung?"
  Lâm Tư Tranh lấy điện thoại ra, đang dự định soạn tin nhắn, ngẩng đầu nói với Hạ Đình: "Không phải tớ định mời ăn tối sao? Lúc trước tớ chỉ nói với Trương Chu, cậu ấy nói với Lâm Yến. "
  Hạ Đình nhướng mày: "Chỉ có Lâm Yến?"
  “Nghe Trương Chu nói phải.” Lâm Tư Tranh gật gật đầu, cùng Hạ Đình ngồi vào ghế sau xe.
  Hạ Đình siết chặt tay: "Được."
  Chờ xem cô đánh Lâm Yến ngay cả mẹ cô ta cũng không biết cô ta. May mà chỉ có Lâm Yến đến, Hạ Đình đành để Lâm Yến đi.
  Vấn đề không lớn có thể khắc phục được.
  Phong cảnh bên ngoài xe đang nhanh chóng lùi lại, Lâm Tư Tranh nhìn rất kích động, không ngừng nói chuyện bên tai Hạ Đình, tuy Hạ Đình không nói nhiều, nhưng cô nghe kỹ, kịp thời đưa ra phản ứng của mình.
  "Ngày mai trường khai giảng rồi, Hạ Đình, cậu có thấy háo hức không?"
  Câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy? Hạ Đình cười trong lòng, thật không ai thích khai giảng, nhất là loại học sinh như cô.
  Lâm Tư Tranh: "Tớ rất vui! Vì tớ có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày sau khi giờ học." Tay nàng vẫy vẫy giữa không trung, cuối cùng buông xuống tự nhiên, đặt ở trên váy nàng, đầu ngón út khẽ chạm vào rồi nắm tay Hạ Đình.
  Trái tim Hạ Đình đột nhiên mềm ra, cô nói, "À, tôi cũng rất háo hức. Ngày học cuối cùng cũng bắt đầu."
  “Hơn nữa, sau khi ngày học bắt đầu, sẽ có kết quả cuộc thi thành phố, sau đó có thể xóa bỏ hình phạt.” Lâm Tư Tranh cười nhẹ, “Còn có, còn có bài kiểm tra cuối cùng của lớp nghệ thuật . Nhất định cậu sẽ làm tốt. "
  Trong mắt Lâm Tư Tranh tràn đầy vui sướng.
  Hạ Đình nhìn xuống bàn tay của Lâm Tư Tranh, nhỏ nhắn nhưng rất mảnh mai.
  Thật đáng yêu.
  Giống như cô có thể ... bao trọn cả bàn tay của nàng.
  Hạ Đình nghĩ liền làm như vậy. Cô giơ tay bao trọn tay Lâm Tư Tranh.
  Không ngờ bàn tay của tên mọt sách này lại nhỏ nhắn đáng yêu đến thế này. Nhịp tim của Hạ Đình đập kịch liệt đến nỗi lúc này cũng không nói lời nào, Hạ Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là không dám nhìn Lâm Tư Tranh.
  Mặt Lâm Tư Tranh đỏ bừng, nàng không biết nói gì.
  Hai người nắm tay thế này, hai người cũng như hóa thạch, cứng ngắc ngồi yên.
  Không biết qua bao lâu, Hạ Đình nói một câu: "Thế nào."
  Bản thân Hạ Đình cũng bối rối.
  Gì? ?
  Mình đang làm cái quái gì vậy? ?
  Lâm Tư Tranh: "Tốt"
  Hạ Đình:? ? ? Cái gì tốt.
  Hạ Đình nắm chặt tay.
  Các ngón tay ấn vào giữa các ngón tay hơi mở của Lâm Tư Tranh. Bàn tay của Hạ Đình và Lâm Tư Tranh đan vào nhau.
  Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn mở toang cửa sổ, gió nóng bên ngoài không thể làm giảm nhiệt độ bắt đầu leo ​​lên mặt cô.
  Bên cạnh đột nhiên có chuyển động, chính là Lâm Tư Tranh di chuyển vị trí, đến gần bên cạnh Hạ Đình.
  Trong lòng Hạ Đình chợt hồi hộp.
  Đủ hồi hộp rồi!
  “Hạ Đình.” Thanh âm của Lâm Tư Tranh giống như mùa xuân ngọt ngào cùng làn gió mùa hè ấm áp, cứ thế vang lên bên tai Hạ Đình, “Tớ rất thích cậu.”
  Pháo hoa nổ vào tim Hạ Đình.
  Chưa kể đến việc thân nhiệt của Lâm Tư Tranh đang chạm vào cánh tay cô, mùi thơm mê người, Hạ Đình cảm thấy Lâm Tư Tranh không chỉ đơn giản—
  Chết tiệt.
  Đây là loại cám dỗ gì?
  Hạ Đình đột ngột quay đầu lại, cô không ngờ Lâm Tư Tranh lại ở gần mình, gần đến mức môi hai người chạm vào nhau. Khẽ chạm vào còn có chút ẩm ướt. Hạ Đình như bị điện giật, pháo hoa trong lòng cô càng thêm lộng lẫy.
  Đôi mắt của Lâm Tư Tranh không còn ngoan ngoãn như trước, mà có chút giảo hoạt, mặc dù thấy mặt Hạ Đình đã quá đỏ nhưng Lâm Tư Tranh vẫn thè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi của Hạ Đình. Rồi nhanh chóng tách ra, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
  Hạ Đình:? ? ? ?
  Ah ah ah ah ah! !
  “Tư Tranh!” Hạ Đình nắm tay Lâm Tư Tranh kéo người vào trong lòng, Lâm Tư Tranh nhanh chóng mở cửa xe, nhếch đôi môi hồng hào: “Đây, Hạ Đình, xuống xe.”
  Xuống xe?
  Hạ Đình gần như không nổi giận với tên mọt sách này.
  Vừa bước ra khỏi xe, cô liền nghe thấy tiếng chào hỏi đinh tai nhức óc như gà trống gáy của Lâm Yến.
  "Đại tỷ!!!"
  Hạ Đình: "..." Cút, hiện tại tâm tình ta rất không tốt.
       Hạ Đình ngước mắt lên thì sững sờ khi nhìn thấy những người đứng bên cạnh Lâm Tư Tranh và Lâm Yến.
  Trương Chu: "Chào, gà rán làm sao có thể thiếu Trương Chu tớ."
  Lâm Yến: "Em cũng vậy! Hiện tại được tiểu hoa khôi mời, em nhất định phải đến!"
  Vũ Thanh: "Đại tỷ, kỳ nghỉ hè này không thấy chị buồn muốn chết, nên em cũng đến."
  Phác Xán Liệt: "Mọi người đều ở đây nên em cũng đến. Em sẵn sàng ăn thức ăn chó. Nuôi em bằng thức ăn chó đi hí hí."
  Chết tiệt, thức ăn chó gì?
  Cuối cùng, cô gái đeo kính gọng đen nở nụ cười thật tươi, hiếm khi không xách cặp đi học, cười toe toét: "Lâm Tư Tranh, Hạ Đình! Hè này học vẫn vui chứ?"
  Hạ Đình: "..." Chết tiệt.
  Tác giả có chuyện muốn nói: Ăn gà rán ~
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.