Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 40




        Thứ sáu, buổi học thứ ba vẫn như thường lệ.
  Trương Chu đang lật bài tập cho Lâm Tư Tranh: "Tư Tranh, cuối tuần này cậu định làm gì?"
  Lâm Tư Tranh nghe Tô Dư nói bà muốn làm một bữa ăn ngon cho nàng vào cuối tuần, khẽ cười: “Ở nhà.”
  Nhân tiện, nàng có thể giúp Hạ Đình sắp xếp ghi chú kiến ​​thức của cô.
  Nàng biết cuối tuần Hạ Đình gọi Hứa Diệc Hàm đến lớp học bù, mặc dù Lâm Tư Tranh muốn đi, nhưng Hạ Đình giống như có chút không thoải mái ở trước mặt nàng.
  Lâm Tư Tranh nghĩ đến khoảnh khắc Hạ Đình cắn vành tai của nàng ở đầu cầu thang.
  Nàng nghĩ đến mặt của nàng lại nóng lên.
  Hạ Đình, tên xấu xa này.
  Trương Chu không biết Lâm Tư Tranh đang nghĩ gì mà đột nhiên trở nên ngại ngùng, liền nắm lấy cánh tay Lâm Tư Tranh trìu mến nói: "Hay chúng ta đi xem phim đi?"
  Gần đây Trương Chu thực sự cảm thấy thoải mái.
  Sau khi Giang Nguyệt Nhi chuyển đến lớp nghệ thuật, Cao Thi Ý trong lớp đã rất yên ổn, không biết Hạ Đình có cảnh cáo Cao Thi Ý đừng đến gần Lâm Tư Tranh hay không, dù sao Cao Thi Ý cũng không còn như trước nữa.
  Sau khi cộng kết quả thi cuối kỳ lần này. Lâm Tư Tranh được xếp hạng cao như vậy trong lớp, nàng trực tiếp đứng thứ 5 trong lớp 1-3. Cao Thi Ý đứng thứ hai. Chuyện này trực tiếp đánh một cú vào cô ta vì cô ta luôn nghĩ mình là người đứng đầu.
  Giang Nguyệt Nhi không có trong lớp, Hoàng Nghị chuyển Lăng Linh, người đứng đầu trong lớp ngồi cùng Cao Thi Ý. Cao Thi Ý đang đuổi theo Lăng Linh, mặc dù bề ngoài cô ta luôn tỏ ra ổn.
  Trong lúc hai người đang tán gẫu, Hứa Diệc Hàm bước vào lớp 1-3, đi đến vị trí của Lâm Tư Tranh gõ gõ, vẻ mặt nghiêm túc.
  "Tư Tranh."
  Các bạn cùng lớp trong Lớp 1-3 khá ngạc nhiên khi thiên tài vật lý thường xuyên đến tìm Lâm Tư Tranh, không có tin đồn gì về hai người yêu nhau.
  Bạn học buôn chuyện cố ý nghe xem hai người này đang nói chuyện gì.
  Kết quả là, mọi người nghe nói--
  "Tư Tranh, tớ không nghĩ loại giải pháp này là tốt, không thích hợp với nền tảng yếu của bọn họ."
  "Hôm nay tớ dạy kèm cho họ, sử dụng kế hoạch cậu đã định hôm qua. Cậu nghĩ họ có thể tiếp thu được không?"
  "Không, câu trả lời cho câu hỏi lớn này là 1, cậu đã mắc sai lầm rồi."
  ...
  Được rồi, không có tình yêu giữa bạo chúa học đường.
  Nhưng Hoàng Nghị rất hài lòng hoan nghênh Hứa Diệc Hàm đến lớp để giao lưu học hỏi.
  Lâm Tư Tranh ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
  Hứa Diệc Hàm đột ngột hỏi: "Hạ Đình gọi cho cậu sao?"
  Lâm Tư Tranh có chút bối rối, không biết Hứa Diệc Hàm đang nói cái gì.
  “Không phải sao.” Hứa Diệc Hàm hiểu được vẻ mặt bối rối của nàng, lấy điện thoại ra, cầm trên tay “Hạ Đình vừa gửi tin nhắn thông báo muốn mời tớ ngày mai đến hội trường bi-a ở trung tâm thành phố!”
  “?” Trương Chu bối rối hỏi: “Ngày mai không phải đi dạy kèm sao?"
  “Ừ!” Hứa Diệc Hàm cũng bối rối, “Tớ chưa từng tới nơi đó, ở đó cũng có thể dạy kèm sao?"
  Cho dù chưa từng đến, Hứa Diệc Hàm cũng biết hội trường bi-a luôn luôn có âm thanh chói tai của trò chơi điện tử, ai có thể dạy kèm?
  Vì vậy, Hạ Đình chắc hẳn đang yêu cầu bản thân chơi thay vì dạy kèm!
  Hứa Diệc Hàm không sửng sốt, ngược lại có chút phấn khích.
  Dù gì thì nàng cũng chưa từng thấy nơi đó bao giờ.
  Lâm Tư Tranh nghĩ một chút nói: "Cậu ấy nói không học?"
  Hứa Diệc Hàm: "Không phải."
  Tin nhắn nói địa điểm ngày mai sẽ là hội trường bi-a, không có đề cập đến chuyện hủy tiết học.
  Hứa Diệc Hàm có chút áy náy: "Hạ Đình lười học sao? Như vậy không tốt! Thư thái một ngày sẽ trở nên lười biếng."
  Trương Chu: "Hứa Diệc Hàm, cậu thật tốt."
  Hứa Diệc Hàm: "Bởi vì Hạ Đình đã cho tớ lợi ích, chúng ta đã đổi với giá ngang nhau. Tớ phải xứng đáng với công sức khó khăn của Lâm Yến đã giúp tớ xếp hàng ở Băng Cô."
  Trương Chu: "..."
  Lâm Tư Tranh thu dọn tất cả đồ đạc rồi kéo cặp đi học "Tớ nghĩ cậu ấy sẽ làm những gì cậu ấy đã nói, tớ tin cậu ấy."
  Nhưng Hứa Diệc Hàm vẫn chưa yên tâm, nói: "Tớ nghĩ Hạ Đình chỉ ngoan ngoãn nghe cậu thôi, cho nên tớ muốn mời cậu tham gia buổi dạy kèm cuối tuần của tớ."
  Hai mắt Lâm Tư Tranh sáng lên: "Thật sao?"
  Hứa Diệc Hàm trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy."
  “Được!” Lâm Tư Tranh vui vẻ đồng ý.
  “Tớ cũng muốn đi!” Trương Chu hứng khởi, “Tớ muốn xem cách cậu dạy đám con gái không lành mạnh này trong hội trường bi-a như thế nào. Hẳn là lạ lắm nhỉ.”
  Hứa Diệc Hàm: "Trương Chu, vậy cùng đến đi."
  Lâm Tư Tranh nhìn chằm chằm vào điện thoại của Hứa Diệc Hàm, trong lòng thầm nghĩ tại sao Hứa Diệc Hàm có số điện thoại của Hạ Đình mà nàng còn chưa có.
  Ngày mai nàng phải tìm cơ hội để có được nó!
  -----------------------------
  Hạ Đình không biết Hứa Diệc Hàm đã cho Lâm Tư Tranh tham gia buổi dạy.
  Bảo đám người Lâm Yến mang giấy kiểm tra đến hội trường bi-a.
  8 giờ sáng thứ bảy, Hạ Đình gọi điện thoại cho đám người Lâm Yến, hôm qua Lâm Yến thức khuya xem truyền hình trực tiếp, mới ngủ được hai tiếng, cả người đều mệt mỏi. La Giai Giai và Vũ Thanh đêm qua cùng nhau chơi trò chơi, cả hai đều có hai quầng thâm dưới mắt. Phác Xán Liệt cũng không khá hơn chút nào. Sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết cũng đã ba giờ rưỡi sáng.
  Một nhóm người đều buồn ngủ ngáp tới ngáp lui.
  Lâm Yến ngáp một cái: "Đại tỷ, không phải chúng ta đến sớm quá sao? Hội trường bi-a còn chưa mở cửa..."
  La Giai Giai vô cùng cảm thấy hôm nay cô ngủ không đủ giấc. Danh hiệu nữ hoàng bi-a có thể sẽ không giữ được. Ai biết đại tỷ đến sớm như vậy! Kêu gọi mọi người ra sớm như vậy để chơi cùng! Nếu như thường lệ, để cho người ta ngủ đến hai giờ chiều.
  Hạ Đình hỏi: "Có mang giấy kiểm tra không?"
  “Ân, em có mang theo.” Lâm Yến còn không có lấy cặp sách, từ trong túi lớn lấy ra hai xấp giấy. “Cái này.”
  Những người khác noi gương Lâm Yến, lấy trong túi ra những giấy kiểm tra, tất cả đều nhàu nát, rõ ràng là họ nhét vào túi trước khi ra ngoài.
  Hạ Đình: "..."
  Quên đi, cứ mang đi.
  Hạ Đình: "Tôi đã đặt bữa sáng đến hội trường bi-a. Bây giờ chúng ta qua đi."
  La Giai Giai: "Đại tỷ, bây giờ qua đó chơi bi-a có quá sớm rồi không? Em phải ngủ trước khi chơi."
  Hạ Đình nghe vậy quay đầu nhìn cô: "Ai nói cho cậu tới đó chơi bi-a?"
  La Giai Giai: "?"
  Lâm Yến: "??" Không tốt, đột nhiên ta có dự cảm không tốt.
  Vũ Thanh và Phác Xán Liệt đều lắc đầu, một cơn ớn lạnh từ sau lưng họ.
  Lâm Yến run rẩy hỏi: "Không phải chúng ta tới đây chơi sao?"
  Chúa ơi! Đừng đối xử với chúng ta như vậy. Lâm Yến nhìn chằm chằm vào Hạ Đình rồi nhắm mắt lại trong đau đớn.
  Hạ Đình: "Không."
  Sau đó đám người Lâm Yến cảm thấy bị lừa dối: "..."
  Hạ Đình trực tiếp đi tới phía sau Lâm Yến và Phác Xán Liệt, nhéo cổ hai cô gái đang sắp co rút lại rồi đẩy về phía trước, nhân tiện đá mông của La Giai Giai và Vũ Thanh một chút: "Đừng nói nữa! Đi!"
        Bốn cô gái khóc trong tuyệt vọng.
  Mọi người đã bao giờ thấy một phòng chơi bi-a yên tĩnh không có ai vào lúc tám giờ sáng chưa?
  Đáng ghét hơn là khi lên lầu, thấy Hứa Diệc Hàm đang đợi ở cửa với chiếc cặp đi học, vẻ mặt phấn khích.
  Trời ơi!!!!
  Hứa Diệc Hàm, cậu có hứng thú như vậy a!
  Hứa Diệc Hàm nhìn đồng hồ, vội vàng chào hỏi: "Hạ Đình, sao cậu đến sớm vậy? Còn sớm năm phút đồng hồ!"
  Lâm Tư Tranh nói sẽ đến sau, cho nên Hứa Diệc Hàm không vội nói cho Hạ Đình biết.
  Nhìn những người bạn học này chỉnh tề xuất hiện trước mặt, Hứa Diệc Hàm cảm thấy gánh nặng trên người càng thêm nặng.
  Nàng chắc chắn sẽ dạy thật tốt!
  Hạ Đình đặt Lâm Yến và Phác Xán Liệt như con gà nhỏ xuống, ngây người nói với Hứa Diệc Hàm "Tại sao không đi vào?"
  “Ồ, tớ xin lỗi, tớ chưa từng đến đây.” Hứa Diệc Hàm gãi đầu tò mò nhìn vào bên trong “Hội trường bi-a có ồn ào không? "
  Lâm Yến nhàn nhạt nói: "Cậu có thấy ai dậy sớm chơi bi-a không?"
  Hứa Diệc Hàm: "Ồ."
  “Vào đi.” Hạ Đình tự mình đẩy cửa kính. Cô là khách quen nên rất quen với nơi này, vừa bước vào đã có người đến chào đón, Hạ Đình trực tiếp chỉ ngón tay với Hứa Diệc Hàm đang nhìn phong cảnh xung quanh, “Cậu ấy là bạn tôi. Cậu ấy muốn gì thì cứ việc đáp ứng là được rồi"
  “Được.” Ông chủ cung kính nghe lệnh của Hạ Đình, vì sợ chọc giận tiểu quỷ này.
  Hứa Diệc Hàm bị Hạ Đình làm căng thẳng một chút, lưng thẳng tắp, ánh mắt thành khẩn: "Được rồi! Chúng ta bắt đầu học!"
  Lâm Yến: "???"
  Chết tiệt, thật sao?
  Hạ Đình vỗ tay, bên ngoài có người mang giấy, bảng đen, phấn.
  Tất cả đều do lệnh của Hạ Đình ngày hôm qua chuẩn bị.
  "Hứa Diệc Hàm, ăn sáng chưa?” Hạ Đình hỏi.
  Hứa Diệc Hàm: "Tớ ăn rồi."
  Vừa mới nói xong bữa sáng mà Hạ Đình gọi đã được đưa đến. Có vài cái lồng nhỏ có ký hiệu Băng Cô trên đó.
  Bánh bao súp cua!
  Hứa Diệc Hàm đặt cặp sách xuống, nói: "Ở nhà ăn chưa no, tớ muốn ăn thêm."
  “Được rồi, lại đây cùng nhau ăn đi.” Hạ Đình kêu mọi người đặt đồ đạc xuống, “Làm sao vậy? Ăn đi.”
  Đám người Lâm Yến chỉ ngồi đó nhìn.
  Hạ Đình bổ sung một câu: "Ăn để có sức mà học ."
  Chết tiệt, xém chút nữa bị sặc nước canh.
  Lâm Yến tức giận cắn chiếc bánh, muốn chọc cho Hứa Diệc Hàm một cái lỗ bằng cây gậy bi-a.
  Hứa Diệc Hàm cười nói: "Có vấn đề gì không, Lâm Yến?"
  Lâm Yến: "..." Đi chết đi Hứa Diệc Hàm, đi chết đi, cái tên học sinh giỏi này.
  ------------------
  Một vài người trong số họ chiếm vị trí đẹp nhất trong hội trường, xung quanh là bàn bi-a trống. Hứa Diệc Hàm đứng ở chỗ đó gõ cái bảng đen nhỏ, Đám người Lâm Yến ngồi ở bên kia đàng hoàng, phải cố giương mí mắt nặng trĩu, ngồi ngay ngắn.
  Hạ Đình đứng ở giữa, lười biếng dựa vào mép bàn bi-a, bên cạnh có cái cây gậy bi-a, nếu ai dám ngủ gật, Hạ Đình sẽ ra tay mà không cần Hứa Diệc Hàm nói.
  Đám người Lâm Yến: Ta thực sự muốn chết.
  Sau chín giờ, lượng người trong hội trường bi-a bắt đầu đông hơn. Thật trùng hợp, đa số đều là học sinh trường cấp 3 số 1. Ước tính nhóm nhỏ đến chơi có sáu bảy người.
        Hạ Đình biết chắc chắn những người đó sẽ đổ dồn ánh mắt vào chiếc bàn này, làm sao có thể giảng bài nghiêm túc trong phòng bi-a? ?
  Nhưng Hứa Diệc Hàm thực sự ổn.
  Hứa Diệc Hàm vẫn say mê giảng bài, nhưng những gì đám người Lâm Yến nghe thấy là muốn giết Hứa Diệc Hàm.
  Điện thoại của Hứa Diệc Hàm đặt trên quầy reo lên, khi nàng nhìn xuống, chính là Lâm Tư Tranh gọi đến.
  Lúc này, đám người Lâm Yến mới ngồi chưa được một tiếng đã không còn ngồi yên được nữa!
  Âm thanh của những người chơi bi-a, xung quanh tất cả đều cám dỗ trái tim.
  Hạ Đình cũng nhận thấy sự bồn chồn của đám người này, cau mày, chạm vào cây gậy bi-a. Đột nhiên có bàn tay ngăn cản động tác của cô, Hứa Diệc Hàm nói: "Hạ Đình, không ổn rồi, bây giờ môi trường ảnh hưởng đến bọn họ, không có không khí học tập."
  Không khí học tập?
  Hạ Đình còn chưa lên tiếng, ánh mắt quét qua, nhìn thấy nhìn bóng dáng quen thuộc ngoài cửa kính.
  Chết tiệt! ! !
  Sao tên mọt sách này lại ở đây! ! !
  Tim Hạ Đình đột nhiên thắt lại, cả người cũng không lười biếng nữa.
  Khi Lâm Tư Tranh đẩy cửa vào, nàng nghe thấy một vài tiếng động lớn, Hạ Đình dùng gậy bi-a gõ vài cái nói trước ánh mắt kinh hoàng của toàn bộ hội trường bi-a:
  "Tất cả im lặng!"
  Tất cả mọi người: "???"
  Hạ Đình: "Nghe cho tôi".
  Tất cả mọi người: "???"
  Hạ Đình giả bộ nghiêm túc nhìn Lâm Tư Tranh, nghiêng đầu nói với Hứa Diệc Hàm: "Không khí thế này đủ chưa?"
  Hứa Diệc Hàm trầm mặc: "Đủ, đủ."
  Tác giả có chuyện muốn nói: Lâm Tư Tranh: Bạn gái yêu học quá, cảm động quá QAQ
  Hạ Đình: Nếu cảm động thì đến hôn ta đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.