Trong phút chốc, không khí vô cùng khó xử, không ai có thể lên tiếng.
May mà có Lạc Hòe, cậu nghe thấy giọng của Chung Cửu Đạo, bèn quay người nhìn, hơi ngại ngùng nói: “Đạo diễn Chung, quấy rầy anh rồi?”
“Không có quấy rầy tôi, nhưng...” Chung Cửu Đạo lạnh lùng liếc ba con ma, không nói tiếp.
Anh luôn có thể nắm bắt hành động của ba mươi ba con ma, nhưng vừa nãy có ba con ma bỗng nhiên biến mất, thậm chí Chung Cửu Đạo không cảm nhận được quỷ văn và người giấy.
Anh chợt thấy không may, vội vàng ra ngoài muốn lên tầng ba tìm ba con ma đó, lại thấy cửa phòng của Lạc Hòe khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nhai.
Chung Cửu Đạo sợ hãi, sợ vì sự lơ là của mình khiến Lạc Hòe bị hại. Anh tiến lên nhìn, thì thấy ba kẻ đó hạnh phúc ăn bánh ngọt của Lạc Hòe.
Xem như vẫn yên phận.
“Diễn viên ăn vặt nửa đêm, không cần vóc dáng nữa à?” Chung Cửu Đạo chuyển đề tài, nghiêm khắc nói: “Thích Vãn Liên, bụng cô sắp phình ra rồi, không mặc vừa sườn xám thì tôi chỉ hỏi cô.”
Lạc Hòe là người dẫn mọi người lén ăn vặt, tất nhiên là đầu sỏ, cậu cúi đầu nhận lỗi với Chung Cửu Đạo: “Do tôi mời họ trước, dụ dỗ họ ăn vặt.”
“Cậu có thể dụ dỗ được họ?” Chung Cửu Đạo nhìn Lạc Hòe đến trước cửa âm phủ một lần vẫn không hay, chẳng biết là nên vui hay nên giận.
Đúng là ngốc có phúc của người ngốc.
Nhưng cứ vậy không được, thể chất của Lạc Hòe quá đặc biệt, dính lên người cậu thì ba mươi ba con ma có thể trốn sự theo dõi của Chung Cửu Đạo. Nếu sau khi đóng máy, có con ma dính vào sau lưng Lạc Hòe để lén lút chạy khỏi biệt thự...
Thả những ác ma trăm năm đến trần gian, Chung Cửu Đạo sẽ gánh lỗi lầm lớn.
Phải nghĩ cách, để sau khi đóng máy, Lạc Hòe vẫn thường xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Cũng may chuyện này không gấp, cách lúc đóng máy vẫn có một khoảng thời gian.
“Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” Chung Cửu Đạo bảo.
“Vâng.” Một người và ba con ma cùng nói.
Ba con ma ngoan ngoãn bay đi, Lạc Hòe đóng cửa phòng. Cậu nhặt điện thoại trên đất lên, nhận ra cái tật chập chờn của nó đã khỏi rồi, thì thản nhiên nhét điện thoại xuống dưới gối, nằm xuống ngủ.
Tập thoại với ba diễn viên tiền bối nên tinh thần rất mệt mỏi, lúc nào cũng căng thẳng. Lạc Hòe ngủ rất ngon, cũng không nằm mơ.
Sau khi ra ngoài, Chung Cửu Đạo vừa muốn cảnh cáo hoặc dạy dỗ ba con ma, thì nghe Phó Nguyệt nói: “Hỏng rồi! Để đồ nhỏ vừa nãy chạy rồi!”
Chung Cửu Đạo: “Đồ gì?”
“Không biết một con ma đã chết nửa năm từ đâu đến trốn trong điện thoại của Lạc Hòe, tôi vốn muốn ăn tên dám chạy vào lãnh thổ của chúng tôi. Tiếc là vừa nãy có đạo diễn Chung, tôi sợ ném luôn điện thoại, để con ma đó chạy rồi.” Phó Nguyệt trả lời.
Từ khi khắc quỷ văn, bầy ma có thể tự do hành động trong biệt thự, Chung Cửu Đạo cũng bỏ đi nhiều trận bùa.
Vừa nãy phòng của Lạc Hòe tụ tập ba ác ma trăm năm, âm khí rất nặng, một oan hồn nhỏ chỉ mới nửa năm che giấu dưới âm khí của ba con ma, cứ thế chạy mất.
Cũng do Chung Cửu Đạo sơ suất, anh không ngờ còn có ma dám chạy vào trong căn biệt thự này.
Giữa ác ma có cá lớn nuốt cá bé, ba mươi ba con ma trong biệt thự có thể chung sống hòa bình là vì họ cùng ăn máu thịt của một thiên sư, tương tự như anh chị em ruột, không thể cắn nuốt nhau, chỉ mạnh ai nấy làm. Nhưng nếu hồn ma khác vào nhầm biệt thự, thì nó chính là bữa ăn ngon.
“Thiếp thân đi kiểm kê biệt thự, lấy công chuộc tội!” Thích Vãn Liên rất xảo trá, lợi dụng cơ hội này chạy lên tầng ba.
“Nếu tên đó chạy thoát từ tay tôi, thật là vô cùng nhục nhã, tôi phải rửa nhục!” Phó Nguyệt theo sát cô ta, không hề yếu kém.
Thẩm Lạc Sơn cũng muốn chạy theo, nhưng anh ta vừa bay, thì một thanh sô-cô-la và một hộp bánh ngọt rơi xuống từ trong linh hồn của anh ta.
Thẩm Lạc Sơn rất lúng túng: “...Tôi, tôi vứt rác.”
Chung Cửu Đạo: “...Cút đi.”
Lạc Hòe bình yên sống tiếp, xem như họ giữ quy tắc, tạm thời tha cho những con ma này một lần.
Thẩm Lạc Sơn rời đi, Chung Cửu Đạo nhặt hộp bánh ngọt lên, thấy bên trên dùng cọ vẽ viết: “Là diễn viên phải biết kiềm chế, một ngày chỉ được ăn nửa chiếc! Nhớ kỹ!
Cho nên vừa rồi ba con ma ăn đồ ăn vặt mười ngày của Lạc Hòe?
Chung Cửu Đạo hơi đau lòng cho Lạc Hòe, bị lừa đến đoàn làm phim nghèo nàn của họ, lấy tiền cát-xê thấp hơn diễn viên quần chúng, suốt ngày bị ma dọa, còn phải đóng góp bánh ngọt của mình.
Anh là đạo diễn và thiên sư sai khiến những con ma đó, nên bồi thường mấy miếng bánh ngọt này cho Lạc Hòe.
Nhưng tài chính khá eo hẹp, không sao, có thể mượn lão Tiền, cứ mượn một ít từ hai mươi nghìn tệ hoa hồng của anh ta.
Chung Cửu Đạo quan tâm đồ ăn vặt của Lạc Hòe, vốn không để ý con ma xông vào biệt thự. Nếu không bắt được con ma này, thì ma ở biệt thự đừng nói mình là ác ma nữa, mất mặt nhà ma.
Con ma xui xẻo vào nhầm biệt thự khi còn sống tên là Tưởng Phần, là nhà soạn nhạc mê uống rượu đến mức cái tên cũng có rượu, anh ta thích vừa uống rượu vừa viết nhạc đăng lên mạng.
Anh ta có chút tài năng, bình thường khinh thường người khác, thường làm mích lòng người ta. Tưởng Phần chỉ có một người bạn, hai người hay cùng nhau sáng tác bài hát, anh ta cũng sẽ nói ý tưởng sáng tác của mình cho người bạn.
Do anh ta rất nổi tiếng trên mạng, được mời tham gia một cuộc thi sáng tác âm nhạc, người bạn cũng cùng tham gia.
Tưởng Phần đầy tự tin, cảm thấy nhất định mình có thể giành được giải nhất, từ nay về sau sẽ có rất nhiều người đến hẹn, kiếm tiền mỏi tay.
Ai ngờ vào trận chung kết, người bạn lấy bài hát sáng tác của Tưởng Phần ra, còn giải thích ý tưởng sáng tác mà anh ta từng nói. Tưởng Phần vô cùng tức giận, trách mắng người bạn ăn cắp, nhưng mà không biết bài hát và nhật ký nói chuyện trong máy tính mình đã bị người bạn xóa lúc nào, không còn chút dấu vết.
Tưởng Phần chịu cú sốc lớn, không chỉ đau lòng không giành được giải nhất, mà còn có sự phản bội của người bạn.
Tối đó anh ta uống rất nhiều rượu, ngồi trên cửa sổ sân thượng gọi điện thoại cho người bạn, chất vấn vì sao người bạn làm vậy.
Người bạn rất lạnh nhạt mà trả lời: “Nếu không phải thấy mày có tác dụng, thì với tính cách thối tha của mày, ai muốn nịnh nọt mày!”
Giả, tất cả là giả! Từ lúc đầu đã không có bạn bè!
Tưởng Phần bị sốc đã uống rất nhiều, ôm máy tính của mình nhảy xuống tầng cao, đi đời nhà ma.
Thời hiện đại làm theo hỏa táng, Tưởng Phần và máy tính vỡ vụn của anh ta được thiêu chung, không có cơ thể, linh hồn của anh ta không có chỗ nương tựa, bèn ám vào trong wifi máy tính, có thể sống trong đường mạng.
Quả thật nếu lúc đó không uống say, có lẽ Tưởng Phần sẽ coi thường mạng sống, nhưng chắc chắn không có can đảm nhảy xuống, tất cả đều là rượu vào hại mình!
Cũng chỉ vì lòng muốn chết của anh ta không mạnh, linh hồn sau khi chết hóa thành rất yếu ớt, chỉ có thể bị nhốt trong phần mềm âm nhạc mình thường dùng, đăng tải vài bài hát sáng tác sau khi chết.
Vì oán khí và tâm lý cực đoan, bài hát của anh ta càng thêm mạnh mẽ rung động lòng người, nổi tiếng hơn lúc còn sống, có vô số người muốn tìm anh ta sáng tác nhạc, nhưng mà anh ta quá yếu nên không trả lời được.
Đến hôm nay, anh ta phát hiện một khung thoại có bóng cây cối không hề giống với người khác trong tin nhắn riêng, giống như đang nhẹ nhàng vẫy tay về phía anh ta.
Tưởng Phần thử trả lời, vậy mà lại thành công! Đối phương còn khen ngợi anh ta!
Tưởng Phần làm ma trong thời gian ngắn, ít hiểu biết, nhưng mà anh ta loáng thoáng có ý thức, giống như chỉ cần lừa được đối phương đồng ý, anh ta sẽ có thể sống nhờ trong người đối phương, sau đó linh hồn đuổi hồn thật đi, mượn cơ thể sống lại.
Thế là sau khi Tưởng Phần lấy được sự cho phép của Lạc Hòe, đã xông vào trong điện thoại của cậu, sau đó là chuyện mọi người đã biết.
Vừa vào điện thoại thì Lạc Hòe lên ổ ma trên tầng ba, con ma nửa năm nhỏ nhoi bị nhà ma bao vây, suýt thành thức ăn nhét kẽ răng của Phó Nguyệt, liều mạng gõ SOS trên điện thoại mà không ai để ý. Đến khi Chung Cửu Đạo xuất hiện ngoài cửa phòng của Lạc Hòe, Tưởng Phần mới có cơ hội chạy đến tầng ba từ trần nhà.
Phòng của Chung Cửu Đạo và Lạc Hòe kề nhau, trong vòng một trăm mét vuông phía trên phòng đạo diễn Chung không ma nào dám ở, phòng đó vẫn trống. Nhưng Tưởng Phần muốn chạy ra từ cửa sổ cũng là việc không thể, bởi vì Phó Nguyệt đã bố trí kết giới, bất cứ con ma nào cũng không thể chạy khỏi biệt thự từ cửa sổ, tường, cửa hoặc dưới đất.
Tưởng Phần chỉ có thể qua lại các phòng, anh ta “vù” một cái bay đến một căn phòng, thấy người phụ nữ trung niên mặc đồ bình thường ngồi bên trong.
Người phụ nữ cung kính đứng trước chiếc giường không có vật gì, bưng cái bát rỗng, nói với không khí: “Bà chủ, ăn canh đi.”
Bà ấy hiền hậu khuyên một lúc, không đợi được câu trả lời, sắc mặt đột nhiên hung ác, bà ấy ấn cái gối, liều mạng đổ canh lên gối: “Bà chủ, uống đi, uống đi! Bà mau chết, bà không chết thì con trai tôi phải làm sao!”
Tưởng Phần sợ hãi khóc ra tiếng, người phụ nữ trung niên chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Phần bay cạnh tường, nét mặt của bà ấy lấy lại vẻ hiền lành.
Bà ấy sửa lại mái tóc rối bên tai, dịu dàng đưa bát về phía Tưởng Phần: “Cậu ăn canh không?”
“Mẹ ơi!!!” Tưởng Phần kêu thảm thiết chạy qua bức tường, dọa chết ma rồi!
Vượt liên tiếp mấy bức tường, Tưởng Phần đến căn phòng phía Nam có âm khí nặng nhất (thật ra cũng rất nhẹ), mặc dù trong này có hại cho anh ta, nhưng làm người ta yên tâm hơn phòng khác.
Người đàn ông đeo kính râm đứng trước cửa sổ, anh ta mở rèm, yên lặng nhìn bên ngoài.
Tưởng Phần cảm thấy người trong phòng này cũng quá kỳ lạ, anh ta muốn bỏ chạy, bay được hai bước thì người đàn ông kính râm bỗng quay đầu, lên tiếng hỏi: “Cậu biết tôi đang nhìn gì không?”
“Không... không biết...” Tưởng Phần yếu ớt nói.
“Tôi đang nhìn tương lại, một tương lai đầy hòa bình, không có chiến tranh! Nhất định ngày đó sẽ đến, mắt của tôi tồn tại vì cái ngày đó!” Người đàn ông kính râm đột nhiên hùng hồn, anh ta tháo kính râm xuống, lộ ra hai hốc mắt đen thui.
“Cứu mạng!!!” Tưởng Phần hét thảm thương mà bay đi, nơi này thật đáng sợ, anh ta nhất định phải chạy.
Đường mạng, chỉ cần có đường mạng, chui vào máy tính của ai đó, thì có thể thành công chạy rồi!
Tưởng Phần cũng may mắn, lúc đám người Phó Nguyệt cuối cùng cũng khóa chặt vị trí của anh ta, vừa muốn bắt lại, thì Tưởng Phần phát hiện chỉ có tầng hai có máy tính đang dùng “nhà” của mình, cũng chính là phần mềm âm nhạc.
Sức kêu gọi của “nhà” dành cho ma quỷ mạnh hơn sức mạnh khác, cho dù Phó Nguyệt đã giăng lưới khắp nơi, Tưởng Phần vẫn thoát khỏi tầng ba, vào trong máy tính đó dưới lời kêu gọi của “nhà”.
Về đến “nhà”, Tưởng Phần thấy vô cùng yên tâm, cho dù ngoài biệt thự có kết giới, anh ta không thể chạy ra ngoài, cũng có thể thông quay đường mạng, di chuyển đến thiết bị mở phần mềm này, phút chốc nghìn mét trở nên ngắn ngủi.
Anh ta vừa muốn chạy, thì một ngón tay chỉ lên màn hình máy tính.
“Định!” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Tưởng Phần cảm thấy cả người cứng nhắc, cứ như bị dính trong chiếc máy tính này, không thể di chuyển nữa.
Chung Cửu Đạo nhìn bóng mờ trên máy tính, chỉ thấy hơi hoang đường. Hôm nay là cái ngày gì, con ma nửa năm dám xông vào nhà ma, ma đường mạng dám bò vào trong máy tính của thiên sư?
Thật là không biết trời cao đất dày!
Con ma này yếu đến mức không có tư cách làm sạc điện, Chung Cửu Đạo giơ tay trái ra muốn đuổi ma, lại nghe thấy con ma bên trong kêu thảm thiết: “Tôi nhìn thấy tài khoản của cậu rồi, cậu là đạo diễn Chung Cửu Đạo mời tôi phối nhạc phim cho cậu trước đó, tôi đồng ý phối nhạc cho cậu, đừng gϊếŧ tôi!”