Những Mảnh Vụn Vỡ

Chương 22: Trả thù




- Chưa gì đã muốn quyến rũ tôi? - Giọng nói khàn khàn cùng dục vọng đang dâng lên, anh nhìn cô, vuốt nhẹ đùi cô.

Ánh mắt thâm trầm mang theo cả hỏa dục. Đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt non mềm của Sở Thanh.

- Tránh ra. Anh muốn làm gì? - Sở Thanh sợ hãi đẩy tay Mạc Hàn ra. Tránh né sự đụng chạm cơ thể của anh. Nhưng càng tránh anh càng thích thú. Cúi sát xuống người cô, hít hà một mùi hưng quen thuộc. Lâu nay anh mới cảm nhận lại được. Cảm giác cực kì thoải mái.

- Cô đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?... Được Mạc Hàn này sẽ chiều cô. - Anh nói rồi đưa cô lên phòng ngủ mặc cô dãy dụa, van xin anh buông tha.

- Cô từ bao giờ lại ồn ào như vậy hả. Câm miệng lại ngay cho tôi. Bằng không, đêm nay cô sẽ chết ở trên giường đấy. - Mạc Hàn cười tà uy hiếp cô. Sở Thanh hai hàng lệ rơi xuống ướt đẫm cả vai áo anh.

Trước đây khác. Bây giờ... có muốn cô cũng chẳng thể giao thân thể này cho tên cầm thù như anh dày vò. Cả một cỗ đau thương dâng lên trong lòng. Từng chút từng chút dày xéo tâm can người con gái nhỏ bé này.

- Tôi xin anh mà. Tôi còn chưa đủ thê thảm sao? - Sở Thanh sợ hãi, tay túm chặt vạt áo anh. Cô quá đau không rồi. Không mong nhận thêm gì từ anh, chỉ mong anh - Mạc Hàn buông tha cho cô một lần.

- Chưa... đưng nhiên là chưa thảm. Những gì cô nhận được không bằng một phần gia tộc cô gây ra cho mẹ tôi đâu. - Mạc Hàn thản nhiên nói rồi cười lớn. Cười lên như một tên điên bệnh hoạn. Bàn chân vẫn bước từng bước lên phòng ngủ. Đưa cô vào phòng rồi khóa cửa lại.

Cô thấy anh như vậy càng sợ hãi. Anh nói vậy nghĩ là sao? Rồi từng biểu hiện và thái độ khác thường kia khiên cô càng thêm hoài nghi về gia tộc thất lạc của mình.

- Mạc Hàn. Tôi không biết gia tộc gì đó mà anh nói tới đã làm gì Mạc phu nhân. Càng không biết mối liên can giữa tôi và gia tộc đó. Chuyện là của nhiều năm về trước. Giờ anh tìm tôi báo thù liệu thay đổi được gì sao? - Cô không còn trầm ngâm, không còn tuyệt vọng. Ít nhất cô còn có thể biết mình cần làm gì lúc này. Nên khuyên nhủ anh ta. Đúng vậy, giờ đây chỉ có khuyên nhủ anh ta mới là giải pháp tốt nhất. Biết đâu anh ta động lòng mà tha cho cái mạng nhỏ này của cô. Im lặng hay phản kháng bây giờ chỉ có phản tác dụng, có khi cô chết lúc nào không hay.

Cô còn mẹ cơ mà, phải tìm mẹ, không để mẹ cô phải chịu bất kì tổn thương nào.

- Cô thì biết gì. Gia tộc cô còn không phải vì cô, vì năm đó mẹ tôi bị vu oan dáng họa hại cô liệt nửa người, phải chịu hình phạt của gia tộc đó. Mẹ tôi chỉ là người làm công ở đó, làm sao có thể chống lại cả một gia tộc uy quyền như Thiên Tuế Lăng. Ngậm ngùi nhịn nhục suốt hơn 5 năm trời, chịu biết bao hình phạt dã man, tàn nhẫn của các người, chết trong oan uổng. Cô nghĩ chuyện này không do cô thì do ai? Tất cả là tại cô. Cô là lí do tại sao mẹ tôi phải chết. - Mạc Hàn tức giận gầm lên. Bao nhiêu căm thù cùng chán ghét dồn lên người cô. Bây giờ anh như muốn sé xác cô ra thành trăm ngàn mảnh.

Cô sợ hãi lùi lại vài bước, tuy không thấy được anh lúc này nhưng cô có thể cảm nhận được cơn cuông nộ của anh. Cố gâng trấn an bản thân để có thể thuyết phục tên ác ma kia.

- Mạc Hàn chắc anh nhầm rồi. Mạc phu nhân sao có thể vì tôi mà chết oan được. Hơn nữa tôi cũng không biết Thiên Tuế Lăng gì gì đó. Tôi cũng chưa từng bị liệt nữa người hay thương tích năng nề gì cả. - Sở Thanh cố gắng giải thích cho Mạc Hàn hiểu. Nhưng cô càng giải thích anh càng không muốn nghe.

- Câm miệng. Cô đừng cố biến minh nữa. Mẹ tôi năm ấy bị gia tộc các người dày vo bao nhiêu thì cô - người thừa kế của Thiên Tuế Lăng nhất đinh phải chịu gấp vạn lần. - Anh nói rồi lao tới như con dã thú đói khát.

Anh đè cô xuống giường, mạnh bạo xé toạc chiếc váy của cô, từng chút tưng chút chiếm đoạt cơ thể cô, thỏa mãn dục vọng bây lâu kìm nén của mình. Cô chỉ biết im lặng, ban đầu có chút phản kháng nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó chua xót cùng thương hại. Cô không ngờ anh vì mẹ mình có thể làm tất cả. Nhưng có phải anh đã đi sai đường rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.