Hoàng thượng phái người đi theo dõi Vệ Yến Uyển, cũng giao công việc ở hậu cung cho cô ta xử lý.
Một là khiến cô ta bận rộn, hai là để cô ta không nói những lời không nên, ba là để cô ta không làm phiền hắn.
Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Như Ý.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vệ Yến Uyển an phận, khúc mắc trong lòng hắn cũng đã được giải thoát.
Vệ Yến Uyển cái gì cũng không biết, một lòng nghĩ rằng hoàng thượng tín nhiệm cô ta, coi trọng cô ta như thế nào.
Buồn cười nhất là cô ta cảm thấy hoàng thượng chăm sóc Như Ý chỉ để giữ thể diện, cô ta cho rằng hoàng thượng đã chán ghét Như Ý, làm những việc này để trấn an dân gian tiền triều cùng hậu cung, quan trọng nhất là thể diện của hắn, hắn làm như thế cũng là vì giữ thể diện cho Như Ý.
Chỉ nghĩ Như Ý vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại, sống như người chết là tốt nhất, sau này hậu cung sẽ là của một mình cô ta.
Lúc này, hoàng thượng đang dùng khăn ấm lau mặt và trán cho Như Ý, trong mắt hắn chỉ có nàng, có thể nhìn rõ tơ máu trong mắt hắn.
Đúng vậy, hắn rất nhớ nàng.
Mấy ngày nay hắn chăm sóc nàng, nàng quả thật gầy đi không ít, nàng gầy đi một vòng.
Miệng vết thương cũng bắt đầu tạo thành da non, vết bầm tím trên trán cũng dần mờ đi, nhưng nàng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn nhìn nàng, trong lòng rất đau, hắn đang nghĩ một ngày nào đó nếu nàng tỉnh dậy không thấy hắn, nàng sẽ cho rằng hắn không quan tâm nàng, sợ nàng sẽ nghĩ lung tung.
Đi lòng vòng, cái gì mới gọi là bắt đầu.
Hắn bắt đầu nhớ tới tương lai tốt đẹp của bọn họ, một đường trải qua, đúng vậy, là tin tưởng.
Hắn thở dài: "Đợi nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ bắt đầu lại.
Nàng đừng cố chấp, ta sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi.
Như Ý, mau tỉnh lại! Chúng ta sẽ nói những gì mình nghĩ trong lòng." Hắn nắm chặt tay của nàng.
Một lát sau, hắn cảm nhận được ngón tay của Như Ý khẽ cử động, trong lòng hắn vui mừng, vội vàng gọi thái y.
Giang Dữ Bân, Tam Bảo cùng Lăng Chi vội vã chạy vào, mí mắt của Như Ý rung động, chỉ chốc lát sau nàng chậm rãi mở mắt.
Nàng nhìn xung quanh, thấy được một người quen thuộc nhưng không kỳ lạ, nàng cảm thấy kỳ lạ là hắn cũng ở đây! Nàng nhìn hắn một cái liền quay đầu đi, nàng cảm thấy vì thể diện, hắn mới miễn cưỡng tới đây gặp nàng.
Giang Dữ Bân vui mừng nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, chúc mừng nương nương, nương nương đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh tâm dưỡng bệnh một thời gian là được."
"Được, các nô tài cùng thái y chăm sóc hoàng hậu đều có công, truyền ý chỉ của trẫm ban thưởng! Đem tin tức này truyền ra ngoài.
Giang Dữ Bân, một ngày ngươi phải bắt mạch bình an cho hoàng hậu lai lần, đảm bảo phượng thể nàng không sao! Có việc gì, phái người đến nói với trẫm.
Các ngươi lui xuống trước đi." Đám người Dung Bội vui vẻ lui ra ngoài.
Lúc này còn lại hai người bọn họ, nhất thời im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được nhịp đập trái tim của nhau....!Hoàng thượng vui vẻ, cầm lấy thuốc đút cho Như Ý, Như Ý thấy vậy liền quay đầu, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Thần thiếp không dám làm phiền hoàng thượng, thần thiếp đã bình phục, xin hoàng thượng yên tâm, hiện tại trời đã tối, người nên trở về đi.
Thần thiếp phạm tội, xảy ra chuyện này chắc chắn tổn hại đến danh dự của hoàng gia, làm hỏng hứng thú nam tuần của hoàng thượng, thật sự là có tội."
Hoàng thượng sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng vừa tỉnh lại sẽ đuổi hắn đi, nhưng hắn không quan tâm nhiều như vậy, nàng vừa tỉnh lại hắn rất vui vẻ.
Chỉ nghĩ nàng còn giận dỗi hắn, cho nên không muốn gặp hắn, cũng đúng, bọn họ xa cách lâu như vậy làm sao nàng có thể tiếp nhận hắn được? Hắn cũng không tức giận, ôn nhu nói: "Nàng nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của hậu cung không cần lo lắng, việc nàng bị bệnh không ảnh hưởng tới danh dự hoàng gia, nàng không có tội, không cần suy nghĩ nhiều, dưỡng bệnh thật tốt, trẫm trở về trước, mai sẽ tới thăm nàng!"
Dứt lời, hắn kê gối đắp chăn cho Như Ý, lúc này Như Ý cũng cảm thấy rất bối rối....!nàng không hy vọng hắn làm như vậy.
Sau khi hắn ra ngoài, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, từng bước từng bước đi xa.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hắn đã thay đổi..