Nhu Phong

Chương 19




Quá trưa ngày hôm sau, trong phòng Bão Kê nương nương vẫn không có động tĩnh. Bà chủ và mấy cậu người làm bồn chồn chụm đầu thảo luận.

“Hai vị khách này lạ lùng quá sức, không ăn không uống, chỉ toàn ngủ thôi. Chẳng lẽ có vấn đề gì?”

“Đêm nọ thấy cõng gã trai kia vào đã hơi bất thường rồi. Ta nói, cả mặt trắng bệch, còn xanh xanh đen đen, ngó y chang xác chết!”

“Hôm qua chúng ta tới xem, gã đó cũng đâu động cựa gì đâu nhỉ? Nằm thẳng đơ luôn.”

“Bà chủ, nghe bảo hồi đêm lại có chuyện đó, cả đám người đột nhập chùa Đại Từ Ân bắt tiểu vương tử. Bữa trước thủ hạ của Dương tướng quân để sổng mất gian tế mà nhỉ, hay là cùng bọn…”

Bà chủ vỗ bàn bật dậy: “Không xong! Vẫn phải qua kiểm tra thôi!”

Bà chủ cùng hai cậu người làm, rón ra rón rén, đầu tiên là mò đến ngó nghiêng dưới cửa sổ. Ai ngờ mặt trong cửa đã treo đầy áo che kín, chẳng nhìn được gì nữa.

“Hôm qua vô vẫn để trống mà?”

“Chắc che lúc tắm đó.”

Thế là đành phải lại gẩy then cài. Vừa gẩy ra, bà chủ đang tính nhẹ tay đẩy cửa, đã thấy cánh cửa bị kéo soạt qua. Người mở là một chàng trai mặt mày tuấn tú, hồng hào. Tuy chỉ khoác lên mình áo lam tầm thường của dân chúng, nhưng quả là thân cao như ngọc, vẻ người sáng sủa, tuấn lãng.

Bà chủ này kinh doanh bao nhiêu năm, vừa ngó tướng mạo trước mắt đây là biết ngay không phải hạng xoàng xĩnh. Bà ta vỗ tay đánh bộp, đon đả cười: “Ôi chao, lang quân đã dậy rồi, thất lễ thất lễ.”

Lý Nhu Phong nghe giọng nhận ra là bà chủ, bèn chắp tay làm lễ chào, nói: “Phu nhân, số là...” Chàng ngừng giây lát, “Tối hôm nọ nương tử ta nhiễm lạnh phát sốt, ngủ mê man hết một ngày hai đêm vẫn chưa thấy đỡ. Phu nhân từ bi, liệu có thể chuẩn bị ngựa và chỉ đường hộ tôi đến chỗ thầy lang chăng?”

Chàng cố ý pha thêm giọng Lan Lăng, bà chủ kia quả nhiên hỏi: “Thế ra lang quân là người Nam Lan Lăng à?”

Lý Nhu Phong nhã nhặn đáp: “Vâng, tại hạ họ Lý, gia đình gặp cảnh truân chuyên, vừa nhớ ra có bạn cũ làm quan trong triều nên cùng nương tử đến đây nương tựa. Nào ngờ chưa tìm được người thì đã bị cướp, bị thương.”

Bà chủ rất thích tướng mạo và thái độ lễ nghĩa chu toàn của chàng, nhất là lối nói văn vẻ du dương của dân Lan Lăng. Nên biết rằng Nam Lan Lăng là đất của đại tộc họ Tiêu, Trừng vương Tiêu Yên và Ngô vương Tiêu Tử An đều xuất thân Nam Lan Lăng, là dòng dõi quý tộc mấy trăm năm. Với người đời thì cả tiếng chó mèo gà vịt ở Nam Lan Lăng cũng dễ nghe hơn các nơi khác mấy bậc. Chàng nói chuyện rành mạch thế, mối nghi trong lòng bà chủ lập tức tiêu tan. Bà ta hết sức vui vẻ: “Được chứ được chứ, tôi đi chuẩn bị ngay đây. Tôi có quen một ông lang mát tay lắm, còn rẻ nữa.”

Lý Nhu Phong chắp tay cám ơn.

Bà chủ vẫn còn quyến luyến, muốn chuyện phiếm thêm đôi câu với chàng, bèn ân cần hỏi: “Lang quân chưa dùng bữa trưa nhỉ? Trong quán chúng tôi có chuẩn bị sẵn ít thức ăn nóng, để tôi bưng lên cho lang quân nhé?”

Lý Nhu Phong hòa nhã từ chối: “Nương tử ta mới đến nên vẫn chưa quen thức ăn ở đây. Chốc nữa tại hạ đưa nàng ấy ra ngoài dùng tạm thứ gì thôi, không dám phiền phu nhân.”

Bà chủ vẫn muốn cà kê thêm, Lý Nhu Phong đã khép cửa lại. Vào trong phòng, Bão Kê nương nương đang tựa lưng ngồi ở đầu giường, bờ môi khô nứt nẻ, giọng cũng khản đặc. Nàng uể oải nói: “Lý Nhu Phong, ngươi đổi tính rồi. Ngươi lừa gạt người ta hết câu này đến câu khác.”

Lý Nhu Phong lần theo âm thanh vươn tay ra. Bão Kê nương nương ngồi khá thấp nên chàng vấp phải cạnh giường. Chàng xác định lại nơi phát ra tiếng để sờ trán Bão Kê nương nương. Bão Kê nương nương nghiêng người né, chàng chỉ chạm được vào gáy nàng. Nơi tiếp xúc mềm mại, mịn màng, song lại ướt đẫm mồ hôi.

Bão Kê nương nương mắng: “Lý Nhu Phong ngươi giỏi lắm! Còn dám động tay động chân với ta! Đừng tưởng ta bị sốt thì không thể làm gì được ngươi. Ta...” Nàng với lấy nhánh hoa dành dành đã khô héo trên đầu giường, quất lên tay chàng, “Ta vẫn đánh ngươi được đấy!”

Cái quất này y như gãi ngứa. Vậy mới thấy mấy ngày nay nàng trọng thương mà vẫn phải bôn ba, tinh thần luôn căng thẳng, hoảng hốt, còn ăn uống ít ỏi, thực sự đã chẳng còn chút sức lực nào. Lý Nhu Phong bất đắc dĩ hơi nghiêng đầu, khuyên: “Ngài sốt cao quá, để lâu không tốt đâu. Phải tìm thầy thôi.”

Bão Kê nương nương cự tuyệt: “Ta lớn chừng này rồi mà đã bao giờ phải tìm thầy. Toàn bọn lang băm!”

Lý Nhu Phong cố khuyên: “Nhưng lần này ngài bệnh nặng lắm.”

Bão Kê nương nương cười lạnh: “Ngươi thì thấy ta bệnh bao giờ? Năm đó cả đám thầy lang đều phán ta chết đến nơi rồi, hết thuốc chữa rồi... Vậy chứ mà mụ buôn người vừa rót cho một chén nước pha mật ong là ta đã khỏe ngay.” Dứt lời lại ho khan, còn ho ra ít máu.

Khứu giác của Lý Nhu Phong rất nhạy nên lập tức nhận ra mùi máu tanh. Chàng nói: “Tôi nghe thái độ của bà chủ thì đoán là nha môn không dán cáo thị truy bắt chúng ta. Chắc phía bên Phùng Thời đã được Dương Đăng ém đi. Cái chết của lão đạo sĩ cũng không ai để ý. Chúng ta có thể yên tâm ra ngoài vào ban ngày.”

Bão Kê nương nương bật được mấy câu mới rồi xong thì đã kiệt sức, giờ chỉ cố gắng lắc đầu, dằn xuống cơn ho khan, nói không ra lời. Tất nhiên Lý Nhu Phong chẳng thể thấy nàng lắc đầu. Chàng lần tay qua, khẽ chạm lên bờvai gầy của nàng. Bão Kê nương nương giật nảy mình, giơ chân trần đạp chàng, lại bị chàng giữ lấy mắt cá chân, vòng cánh tay xuống dưới đầu gối nàng rồi bế bổng lên.

Lần này thì Bão Kê nương nương hoảng thật sự, liên tục giãy ra. Mắt thấy đã sắp trượt khỏi, Lý Nhu Phong lại hơi xốc nàng lên, ôm chặt Bão Kê nương nương như ôm gà con.

Bão Kê nương nương rướn tới cắn cổ chàng, Lý Nhu Phong liền vội ngăn: “Máu độc đấy.”

“Sao ngươi biết?”

“Lúc trước chó cắn xong thì lăn ra chết.”

“…”

Bão Kê nương nương lại choàng tay lên bóp cổ chàng. Lý Nhu Phong nói: “Đừng bóp... Ngài mới cắn mà sờ vào là lành lại ngay.”

“Vậy ta tự độc chết mình!” Bão Kê nương nương hung hãn há mồm định cắn tiếp, chợt thấy bà chủ đẩy cửa tiến đến. Nàng giật mình kinh ngạc, thu ngay vẻ mặt dữ tợn, dịu dịu dàng dàng ngả vào bên cổ Lý Nhu Phong.

Bà chủ tưởng vợ chồng son đang chàng chàng thiếp thiếp, liếc mắt đưa tình nên đỏ mặt không dám nhìn thẳng, chỉ bảo: “Lý lang quân, ngựa đã chuẩn bị xong, các vị có thể đi ngay rồi.”

Bà chủ dẫn đường phía trước,

Lý Nhu Phong lần theo tiếng bước chân bà ta cùng ra ngoài. Bão Kê nương nương dựa vào lòng chàng, đột nhiên cảm giác thật mỏi mệt. Chỉ khẽ xoay đầu, đã bắt gặp chiếc cằm như tạc từ ngọc thạch của chàng, lành lạnh mà thanh khiết. Trong lòng tưởng chừng được rót đầy sóng gợn, cứ khẽ khàng xao động. Lại nhìn qua, chiếc cổ thiên nga rắn rỏi cũng giống hệt thế, lạnh băng vững chắc, sáng ngời như ngọc. Hơi thở nóng hổi của nàng phả lên cổ chàng, tưởng chừng lập tức kết thành một tầng sương mù mờ mịt.

Lý Nhu Phong bế nàng lên ngựa ô, sờ soạng cầm dây cương đặt vào tay nàng, nói: “Tôi vô lấy tay nải rồi ra ngay.” Dứt lời thì vịn tường quay lại theo lối cũ.

Bà°chủ hơi hâm mộ nhìn bóng lưng cao ráo của chàng, hỏi Bão Kê nương nương: “Chồng ngài trông cử chỉ, tướng mạo thật cao quý, còn rất thương vợ... Sao ngài tìm được hay thế?”

Bão Kê nương nương ngồi trên ngựa, cười nhạt: “Bà không thấy à? Chàng mù mà.”

Bà chủ chỉ đường đến hiệu thuốc cho họ, bảo là không xa lắm, qua ba dãy phố là tới nơi. Lý Nhu Phong cám tạ bà chủ, rồi cùng Bão Kê nương nương phi ngựa mà đi.

Chàng chỉ dùng một tay để giữ Bão Kê nương nương, vừa qua một dãy phố, chàng đã ghì cương: “Ngài biết ngõ Ô Yì không? Ở cửa nam ngõ này có một nhà mở Tích Thiện đường, chúng ta qua đó đi.”

Bão Kê nương nương yếu ớt cười lạnh: “Lý Nhu Phong, ngươi đừng mơ! Tích Thiện đường kia chắc chắn là chỗ quen biết của ngươi. Được lắm, ta đây sẽ tới tìm Dương Đăng, tố cáo bọn Tích Thiện đường gian tế đó.”

Nàng vừa giật cương, tay phải liền bị Lý Nhu Phong giữ chặt. Chàng khẩn cầu: “Nương nương, ngài giúptôi thêm một lần này đi. Ngô vương hay Trừng vương, hay thiên hạ thuộc về ai, với ngài đâu có gì khác biệt?Chưa kể là Ngô vương tàn nhẫn, hẹp hòi, Trừng vương nhân hậu, khoan dung. Giả như Trừng vương bình định được thiên hạ này, cuộc sống của dân chúng chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?”

Bão Kê nương nương mỉa mai: “Ngô vương tàn nhẫn, hẹp hòi là không sai, nhưng Trừng vương mà nhân hậu, khoan dung? Hay ngươi lại mắt tình nhìn thấy Tây Th...” Mới nói nửa chừng, nàng bỗng sực tỉnh, “Trừng vương đã chết thì bình định thiên hạ kiểu gì?”

Lý Nhu Phong hạ giọng: “Nương nương, Trừng vương còn sống.”

Bão Kê nương nương cả kinh: “Sao ngươi biết?”

“Phùng Thời nói.” Lý Nhu Phong đáp, “Tôi chỉ chưa biết Trừng vương ở đâu thôi. Đoán có lẽ là đang bị Ngô vương giam cầm.”

Bão Kê nương nương lặng im suy nghĩ giây lâu, mới nói: “Trời đất bao la, mạng ta quý nhất. Không thể giúp ngươi được.”

“Nương nương!” Lý Nhu Phong ôm chặt nàng, “Trước kia chẳng phải ngài không muốn tôi giao xác âm này cho Trừng vương sao? Hiện tại đã chẳng cần làm vậy nữa. Giờ tôi chỉ qua báo tin thôi, họ nhận được tin rồi thì tự phái người đi cứu Trừng vương. Nếu hôm nay nương nương giúp tôi, tôi không còn gì để tiếc nuối, từ đây sẽ một lòng một dạ theo nương nương, nguyện làm trâu làm ngựa, mặc cho nương nương sai bảo!”

Ánh mắt Bão Kê nương nương rơi xuống ngón tay chàng đang nắm chặt tay mình, tuy rằng lạnh buốt, nhưng lại có sức lực và xúc cảm chân thực. Vành mắt nàng cay cay, chỉ hừ lạnh: “Làm trâu làm ngựa một lòng một dạ theo ta? E rằng Tiêu Yên mà được cứu ra thật thì ta cũng chẳng còn quyền quyết định nữa.”

Lý Nhu Phong quýnh lên, siết chặt bàn tay gầy rộc của nàng: “Nương nương, người cõi âm làm sao rời khỏi dương bạt được? Chỉ cần ngài sống hết đời này, tôi cũng sẽ là cái bóng của ngài cả đời!”

Bão Kê nương nương im lặng thật lâu, mới vạch trần: “Tiêu Yên vừa thoát nạn thì ngươi sẽ không còn lý do để sống tiếp nữa.” Nàng lạnh lùng bổ sung, “Ngươi có thể lựa chọn hóa cốt.”

Lý Nhu Phong ngẩn ra, chưa từng ngờ rằng nàng nhìn thấu triệt tất thảy mọi chuyện. Nhưng trước mắt, chàng đâu còn lựa chọn nào khác. Chàng đổi qua dùng tay trái nắm chặt bàn tay đang cầm dây cương của nàng, rồi giơ tay phải lên: “Ta nguyện lấy tính mạng Trừng vương lập lời thề, nương nương còn sống ngày nào, thì ngày đó ta sẽ không hóa cốt.”

Bão Kê nương nương lặng thinh không nói gì, dường như đang suy tư.

Lý Nhu Phong biết lòng nàng đã dao động, lại sẽ giọng: “Nương nương, nếu không ai đi cứu Trừng vương, đợi ngài ấy thật sự chết trong tay Ngôvương rồi, ngài nghĩ tôi vẫn muốn sống tiếp sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.