Như Lang

Chương 8: Chào buổi sáng, Chu Mặc




Tấm thẻ được đưa vào, cánh cửa phòng tự động mở ra.

Ở Mĩ không ít người không chỉ được hưởng lương cao, mà còn được cấp cả xe, cấp chỗ ở, ngay cả các khoản phí như điện sinh hoạt hay điện thoại cũng được trợ cấp, điều này làm cho một kẻ không xe không nhà phải đi ở khách sạn như Chu Mặc hâm mộ không thôi.

Hai con người bước ra khỏi bóng đen tiến vào phòng, dùng hết sức để dìu cái kẻ đang say khướt bên mình, vừa nặng nề bước vừa thở hổn hển, Chu Mặc ai oán kêu thống: “Sao ngươi lại nặng vậy hả. . . . . .?”

“Ai nha!” Một tiếng la thảm thương vang lên, vừa rồi bị ánh sáng trong phòng làm cho lóa mắt không để ý được phía trước có một bậc thang, kết quả là ngay lập tức ngã sõng soài trên đất. “Ba” – âm thanh của cơ thể hung hăng nện lên sàn gỗ trơn bóng, không chỉ có như thế, Chu Mặc mơ mơ màng màng phát hiện ra rằng Phí Nhĩ Đức hiện tại chính là đang đè lên người của mình.

Đau quá a, phổi như muốn vỡ ra.

Chống hai tay ra phía sau, hắn cố hết sức bình sinh, bằng mọi giá đẩy cái tên đàn ông say bí tỉ đang đè ép trên cơ thể mình, Chu Mặc hét lớn: “Phí Nhĩ Đức, đứng dậy mau! A, ngươi thật sự là rất nặng!”

Nam nhân kia miệng bỗng phát ra tiếng nói khẽ, nhưng hình như là vẫn không có ý định đứng lên, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Chu Mặc, đầu cọ cọ vào người của hắn, miệng vẫn tiếp tục phát ra những âm thanh say rượu ngả ngớn đầy sức gợi cảm: “Lệ Sa. . . . . .”

“Ta không phải Lệ Sa!” Dừng tay! Đừng có sờ loạn!

“Là Trân Ny sao?” Hơi thở mang theo mùi rượu của nam nhân kích thích kịch liệt đến thần kinh của Chu Mặc, giọng nói có chút khàn khàn nhưng nhưng âm thanh lại vô cùng quyến rũ khiến Chu Mặc thấy trong tâm ngứa ngáy một trận, “Trân Ny của ta. . . . .”

Lúc đầu là Lệ Sa, sau lại đến Trân Ny, này Phí Nhĩ Đức ngươi là người như thế nào hả!

“Ta là Chu Mặc! Chu Mặc!” Dùng sức đẩy, Phí Nhĩ Đức trên người vẫn không ngừng nói, bàn tay không chịu an phận cứ sờ tới sờ lui, động tác sờ soạng đó khiến chu Chu Mặc trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, đã nhiều năm không cùng nam nhân ở gần, giờ đây lại cùng Phí Nhĩ Đức thân cận khiến cho đại não của hắn nhất thời tê liệt.

“Cuối tuần? Ngươi cuối tuần thường cùng ta ở trên giường? Ngày mai chính là cuối tuần , chúng ta bắt đầu nhé. . . . . .” cứng ngắc thốt ra hai chữ “Cuối tuần”, một tổng tài ngày thường bình tĩnh lạnh lùng nay bỗng trở thành một kẻ ăn chơi phóng đãng, cùng với hơi rượu tỏa ra, khóe môi mê người khe khẽ nở nụ cười cười, Phí Nhĩ Đức bỗng nhiên nắm lấy cằm của Chu Mặc mà hôn lên.

“Ngô ——!” Không. . . . . . Không được!

Nắm lấy áo của Phí Nhĩ Đức cố gắng dùng sức đẩy người này ra, đồng tử màu đen co rút lại, cái cảm giác không thể kháng cự đột nhiên làm cho Chu Mặc trong đầu hiện lên cái cảnh bị xâm phạm ngày đó. . . . . .

“Ba!” Bàn tay giơ lên đánh xuống ngay sau gáy của Phí Nhĩ Đức.

“Ân ——” Phí Nhĩ Đức kêu lên đau đớn rồi ngã xuống người Chu Mặc bất tỉnh, chắc là đã bị đánh cho hôn mê nên không thấy đối phương nhúc nhích nữa.

Không phải chứ? Chu Mặc hoảng hốt mà theo bản năng áp tai vào ngực Phí Nhĩ Đức. Lúc sau nghe thấy được nhịp tim đều đều phát ra mới hoàn hồn, thở nhẹ nói: “Tim vẫn đập tốt. . . . . .”

—————————————————————————————

Dường như. . . . . . là bị một đống chăn mềm quấn lấy, nương theo khe cửa, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào, cảm giác thực mềm mại, ấm áp, thoải mái đến mức khiến con người ta không muốn tỉnh lại, cứ mãi như thế mà ngủ tiếp một giấc. . . . . .

Chậm chạp nâng mi mắt, người nằm trên giường rộng thoải mái, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, từng tầng mây trắng lười biếng lưu động gữa bầu trời, gió thổi nhẹ như đang dạo một bản nhạc trầm cổ điển, từng đợt nắng gió len lỏi vào cơ thể, làm sự mệt mỏi nhanh chóng hóa hư không.

Đầu óc trống rỗng kia dần lấy lại được ý thức, Chu Mặc miễn cưỡng di chuyển cơ thể nặng nề, chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen láy có chút mê mang chớp chớp nhìn xung quanh, sau đó —— lớn tiếng kêu lên: “A a a! Quần áo của ta, quần áo của ta đâu?!” Hắn không có mặc quần áo, hắn cư nhiên người trần truồng mà nằm ngủ trên giường!

“Đem đi giặt rồi.” Một âm thanh có vẻ bực mình từ ngoài cửa truyền vào, âm thanh quen thuộc đó khiến cho đầu óc Chu Mặc lập tức tỉnh táo, hắn nhớ là tối hôm qua bị cái tên say khướt Phí Nhĩ Đức đè lên người rồi người đó còn hôn môi hắn.

Nam nhân trên mặt bỗng nhiên một trận khô nóng, trong đầu miên man suy nghĩ đến sự việc xảy ra vào tối qua, hắn bị Phí Nhĩ Đức cưỡng hôn, hắn bị Phí Nhĩ Đức cưỡng hôn! Mùi rượu trên người Phí Nhĩ Đức. . . . . . Sức nặng của hắn. . . . . .

Dừng lại, đây không phải là thời điểm để nghĩ đến việc này!

Chu Mặc dùng sức lắc lắc đầu, hắn thật sự là không có mặc quần áo, cơ thể trần trụi bóng loáng như vách tường, không có chút tì vết. . . . . .

“Ta như thế nào lại ở trên giường. . . . . .” Chu Mặc lẩm bẩm.

“Ngươi đương nhiên sẽ không tự mình mà lên được, là ta bế ngươi lên, ngươi ngủ như chết.” Nam nhân ngoài cửa hình như là Phí Nhĩ Đức, sở dĩ nói là hình như, là bởi vì đôi mắt đen láy kia đang hoa hoa lệ lệ giống như là bị người ta đánh cho choáng váng.

Người tiến đến, tự nhiên ngồi xuống giường.

“Quần áo chưa có khô, ngươi mặc đỡ cái này.” Phí Nhĩ Đức ném đồ về phía Chu Mặc nói, “Ta là người ưa sạch sẽ, cho nên ta không thể chịu đựng được ngươi mặc quần áo bẩn mà nằm trên giường.”

“Cái kia. . . . . . thật là ngại quá, xin lỗi.” Không biết Phí Nhĩ Đức có nhớ những hành động của mình hôm qua không? Chu Mặc đợi phản ứng của Phí Nhĩ Đức.

“Nhờ phúc của ngươi, mà ta phải hủy bỏ chuyến đi hôm nay.” Phí Nhĩ Đức lạnh nhạt nói, ánh mắt lướt nhìn từng đầu đến chân Chu Mặc đánh giá, cười nói, “Ngươi đã đến độ tuổi này mà còn giữ được dáng người như thế chắc là phải vận động rất nhiều? Để bồi thường lại cho ta hôm nay ngươi ở lại cùng ta đi đánh tennis.”

“Ta cũng chỉ mới có ba mươi hai mà thôi, nghe ngươi nói giống như ta già lắm rồi vậy.” Chu Mặc bất mãn cười nói.

“Muốn hiểu sao thì tùy.” Có lẽ là không nghĩ tới là Chu Mặc sẽ phản bác lại, mắt Phí Nhĩ Đức sáng rực lên một chút, một lúc sau thì đứng lên đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.