Như Lang

Chương 18: Tiệc rượu ác mộng (thượng)




Chu Mặc thật không ngờ Phí Nhĩ Đức là người giận dai như vậy, liên tục mấy ngày liền không thèm nói chuyện cùng với mình, tuy rằng là cả hai ngày nào cũng gặp mặt nhau không ít, nhưng cái cảm giác này vẫn thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Loại xúc cảm như những người thường lang thang trên phố Wall, tất cả đều là màu đen.

Bắt mình đi may một bộ y phục thật tốt, Chu Mặc thậm chí suy nghĩ Phí Nhĩ Đức có thật là muốn mình đi chung đến bữa tiệc rượu đó hay không, người duy nhất có thể giải thích điều này là tên bằng hữu Kiệt Khắc không biết vì sao bỗng dưng biệt tăm biệt tích, làm cho hắn thấy thời gian trôi đi như trong địa ngục, không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt.

Không thể cứ như vậy mà tiếp diễn được, Chu Mặc quyết định nên cùng với Phí Nhĩ Đức hảo hảo nói chuyện một chút.

Vào giờ tan tầm, Phí Nhĩ Đức vẫn như cũ sau khi vào thang máy thì bấm tầng mười tám để đón Chu Mặc, hai người ở trong thang máy cũng không nói với nhau câu nào.

“Phí Nhĩ Đức, nếu ngươi cảm thấy phiền vì việc này thì từ hôm sau ta có thể tự đón xe đi về.” Chu Mặc nhìn chằm chằm vào cái nút thang máy nói, “Ta cũng sẽ nhanh chóng đi tìm một căn phòng.”

“Ngươi muốn dọn đi đâu?” Đây là lời nói đầu tiên sau mấy ngày im lặng của Phí Nhĩ Đức. “Có thẻ đen trong tay, việc tìm được một căn biệt thự tốt cũng đâu có khó, vừa tiện nghi lại vừa đẹp, thực sự đúng với ý của ngươi phải không?”

Lại bị hiểu lầm, Chu Mặc thật là muốn tặng cho Phí Nhĩ Đức một quyền, nam nhân hít một hơi thật sâu trừng mắt nhìn Phí Nhĩ Đức nói: “Phí Nhĩ Đức, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái thẻ đen đó không phải của ta!”

“Vậy thì là của ai?!” Khẩu khí của Phí Nhĩ Đức có chút không ổn, đôi mắt màu lục kia cũng không còn ôn nhu như mọi ngày, trong màn đêm ánh lên từng tia lãnh khốc giống một con dã thú khát máu tươi. Chu Mặc không nhịn được mà kinh ngạc.

Khoan đã. . . . . . Đây là cái hương vị gì?

Chu Mặc ngửi được quanh đây có mùi rượu, nghiêng đầu nhìn sang bên, là mùi rượu tỏa ra từ người Phí Nhĩ Đức, hắn nhíu mày nói: “Ngươi uống rượu ?”

“Ngươi làm cho ta nổi điên!” Phí Nhĩ Đức hung hăng đạp chân vào thang máy, cái bộ dáng vô cùng thịnh nộ đó khiến Chu Mặc ngẩn ngơ không biết phải làm sao. Lại nhìn thấy Phí Nhĩ Đức bỗng chuyển hướng nhìn sang mình, hắn bất giác dâng lên một mạt lo lắng, ngay lập tức muốn chạy thoát thân, nhưng ở trong thang máy làm gì có chỗ mà chạy.

“Ngươi mấy ngày nay vì cái gì mà không thèm chú ý đến ta?” Điều này nằm ngoài dự kiến của Chu Mặc, vốn tưởng rằng Phí Nhĩ Đức sẽ đánh mình, ai biết là lập tức đem hắn áp sát vào thang máy ủy khuất nói, “Vì cái gì mà ngươi lại không nói chuyện với ta? Ngươi chán ghét ta sao ?”

Chu Mặc cười khổ. Phí Nhĩ Đức, những câu này đáng lẽ là ta hỏi ngươi mới phải.

“Chúng ta hiện tại không phải là đang nói chuyện với nhau sao?” Được rồi, ngươi thả ta ra mau, ta thực sự không chịu được sự hấp dẫn này của ngươi, đừng để ta bị biểu tình này của ngươi mà lại sinh ra ảo giác, chúng ta. . . . . . chỉ có khả năng là đồng sự mà thôi, nếu xa hơn thì chỉ là bằng hữu.

“Thực xin lỗi. . . . . .” Biểu tình của Phí Nhĩ Đức lập tức ôn nhu lại, cả người úp sấp lên người Chu Mặc, thật lâu sau đó —— vẫn không nhúc nhích .

Cái con người này! Như thế nào mà cứ uống rượu vào lại thành ra như thế! Chu Mặc oán hận nghĩ, tình cảnh hiện giờ tự nhiên khiến hắn nhớ về cái cảnh đêm nọ.

Bọn họ, ngày đó hôn môi.

Tuy rằng không phải nụ hôn đầu tiên, nhưng tại sao lại in sâu trong trí nhớ như vậy.

Khó khăn kéo cái tên say rượu này về nhà, Chu Mặc cảm thấy may mắn khi Phí Nhĩ Đức không tưởng lầm hắn là Trần Ny hay một nữ nhân nào khác.

“Chu Mặc, chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Người nào đó bắt đầu say khướt.

“Ta nghĩ hôm nay ta sẽ ôm ngươi.” Không thể nói năng lung tung như thế chứ!

“Ngô. . . . . . Lão nam nhân, ta thích ngươi nhất.” Lại bị người nào đó đặt ở phía dưới không thể động đậy được, Chu Mặc vẫn cảm thấy may mắn vì họ đang nằm trên giường, chứ không phải là trên sàn nhà.

Lời nói vừa nãy của Phí Nhĩ Đức là như vậy nhưng… Chu Mặc chỉ có thể một lần nữa tự nhắc nhở mình, giữa họ chẳng qua là bằng hữu thôi, không có gì hơn.

————————————————————————————————

Quan hệ giữa hai người càng ngày càng trở nên khăng khít, Chu Mặc không biết có phải mình đang bị áo giác hay không, hình như Phí Nhĩ Đức đối với hắn ngày càng tốt hơn gấp bội, nói đúng hơn là ngày càng bám chặt không rời.

Đi siêu thị? Cùng đi.

Đi chơi bóng? Chờ ta, ta cũng phải đi.

Đi gặp khách hàng? Người khách hàng kia là ai? Chờ ta đi xem trước đã.

Đi tắm rửa? Ta cũng đi.

Cái gì? Cùng nhau tắm rửa?! Chu Mặc không chút khách khí một bên cời quần áo, một bên tống cái tên Phí Nhĩ Đức kia đi ra ngoài, sau đó là ngâm mình trong bồn nước ấm, nghĩ đến khuôn ngực rộng mới thấy khi nãy của Phí Nhĩ Đức.

“Cơ thể hắn thật là rắn chắc, ngay cả ngực cũng vô cùng rắn chắc.” Lão nam nhân sau đó lại tự chọt chọt vào ngực mình, không rắn chắc, cũng không quá mềm, độ co giãn vừa phải, quả nhiên là không thể so sánh với cơ thể cường tráng kia.

Đủ rồi, Chu Mặc, dừng lại, ngươi cũng là đàn ông mà, đàn ông không ai tự sờ mó cơ thể mình rồi so sánh với kẻ khác! Một bên tự nói với chính mình, một bên Chu Mặc rất nhanh tẩy rửa.

Buổi tối hôm nay là tiệc rượu, hai người đều phải về sớm để lo chuẩn bị đồ.

“Hoàn mỹ.” Xoa xoa cằm, Phí Nhĩ Đức vô cùng hài lòng với bộ âu phục mà Chu Mặc mặc trên người, lão nam nhân này không biết vì sao mặc cái gì cũng toát mị lực đáng sợ, lại để lộ ra cái cổ vô cùng hấp dẫn nữa chứ, mà Chu Mặc đặc biệt có khí chất của phương đông, làm cho người ta đứng bên cạnh liền muốn hóa thành lang sói.

Lời nói của Phí Nhĩ Đức làm cho Chu Mặc có chút xấu hổ nhưng lại vô cùng tự hào, trên mặt nam nhân đó hiện ra rõ bốn chữ “Đó là đương nhiên”.

Tiệc rượu như thế này là lần đầu tiên Chu Mặc tham dự nên trong lòng cảm thấy vô cùng hứng thú và tò mò, Phí Nhĩ Đức phát hiện được điều này liền chau mày rồi sau đó kéo hắn về phía mình.

“Đừng đi đâu quá xa ta.” Phí Nhĩ Đức một bên hướng đến người khác cười, một bên nói thầm với Chu Mặc.

“Ân.” Chu Mặc hơi phấn chấn, vì trong suốt thời gian từ nãy đến giờ đi theo Phí Nhĩ Đức, thấy Phí Nhĩ Đức giao tiếp một cách điêu luyện liền lập tức tự hỏi, người đó quả thực có phải là một thiếu niên hay không, và cuộc đối thoại giữa họ chỉ đơn thuần là nói về tình hình kinh tế, chính trị của Mỹ, và tìm giải pháp để cứu vãn tình hình.

Hắn cũng tìm một vài thời điểm thích hợp mà nói chen vào, nhưng hình như là không ai chú ý đến lời nói của hắn, nếu có chú ý thì là chú ý vào sự quyến rũ mê người của nam nhân Trung Quốc này.

“Tiên sinh, có người mời ngài một ly Martin.” Một bồi bàn lễ phép đưa ly Martin đến trước mặt hắn, nam nhân thấy có chút kỳ quái, hỏi, “Là ai?” Hắn ở đây làm gì quen biết ai, như thế vì sao lại có người mời rượu hắn?

“Là vị tiên sinh bên kia.” Nhìn theo hướng người bồi bàn chỉ, một nam nhân Trung Quốc đứng gần cửa sổ đang giơ ly rượu hướng về phía Chu Mặc, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm lãnh.

Đáp trả lại ánh mắt như đang trêu đùa đó của nam tử, trong nháy mắt, ly rượu trên tay Chu Mặc rơi xuống đất “Ba” một tiếng vỡ tan, sắc mặt Chu Mặc trắng bệch.

Như thế lại là hắn. . . . . . Làm sao hắn lại có mặt ở đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.