Như Châu Tựa Ngọc

Chương 28: Chương 28





Bạch Hiền phát hiện kể từ sau buổi sáng, bệ hạ thường hay mất hồn, liên tục hỏi canh giờ đến lần thứ ba rồi.

Thân là thái giám hầu cận bên cạnh đế vương, mặc dù thắc mắc đầy bụng nhưng cũng chỉ biết thắc mắc mà thôi.
Nhìn thấy bệ hạ gạch bỏ hai chữ PHÓ vừa viết, hắn bước lại nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Thái hậu cho gọi Cố Huyện quân tiến cung ở lại một thời gian.

Có lẽ lúc này Cố Huyện quân đã đến rồi.”
Đế vương vẫn tiếp tục luyện chữ, nét bút không ngừng lại, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Ngài hỏi lần thứ tư rồi đấy.
“Bệ hạ, đã là giờ Tỵ một khắc rồi.”
“Ừ.” Tấn Ưởng di chuyển cổ tay, chậm rãi viết tiếp nét cuối cùng mới bỏ viết lông xuống: “Đã mấy ngày chưa tán gẫu cùng mẫu hậu rồi, hôm nay ta đến bái kiến mẫu hậu một lát.”
“Vâng.” Bạch Hiền cùng mấy cung nữ thái giám hầu hạ Tấn Ưởng thay y phục, cũng không tuỳ tiện nói bất cứ lời nào.

Gần một năm qua, Hoàng thượng càng lúc càng tỏ ra uy nghiêm, tuy cũng không làm khó hay nổi giận với các cung nhân phục vụ bên người, thế nhưng người trong Tử Thần điện không có ai dám lười biếng, ngược lại còn hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Bên ngoài Tử Thần điện, Cố Tồn Cảnh đang làm nhiệm vụ vùng phụ cận cung Càn Khôn thấy Tấn Ưởng đi ra liền dừng bước.

Các Long cấm vệ đi phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Tấn Ưởng.
Tấn Ưởng quay sang họ gật đầu, ngồi lên ngự liễn rời đi.
Đợi ngự liễn rời đi được một đoạn xa, các Long cấm vệ mới đứng dậy, Phó Thủ Cố Tồn Cảnh lên tiếng đầy bùi ngùi: “Bệ hạ càng lúc càng uy nghiêm.” Vẻ uy nghiêm của Đế vương chẳng phải ở khí độ hay hình dáng, càng không phải vui buồn nhất định, hay cái uy đánh loạn giết bừa, mà là khí thế, mặc dù bệ hạ chẳng nói câu nào, thế nhưng người khác vẫn cảm nhận được, cũng không dám ngước nhìn.


Những người đứng sau lưng Cố Tồn Cảnh hầu hết đều là người cùng phái với Cố Tồn Cảnh, bọn họ cũng biết rõ, đế sư được bệ hạ tín nhiệm nhất chính là Ninh Bình Hầu phụ thân của Cố Tồn Cảnh, chỉ là Ninh Bình từ trước đến nay đều hay cười ít lời, tính tình ôn hoà dễ chịu, phương thức dạy dỗ bệ hạ lại không giống với những người khác.
Chẳng lẽ còn bị ảnh hưởng của mấy vị đế sư khác?
Bệ hạ có năm vị đế sư chính, tính cách của năm người này đều khác biệt nhau hoàn toàn, ngoại trừ hữu tướng Trương Trọng Hãn ra, bốn người kia đều xuất thân thế gia và điều trùng hợp nhất chính là người trong bốn thế gia này đều rất ít lui tới với nhau, bốn người này đều là danh sĩ có tài hiếm có trong gia tộc.
Có thể thấy Thái hậu rất dụng tâm trong việc tuyển chọn đế sư, có thể nói là hao hết tâm lực, đối với con ruột cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
“Bệ hạ ngày càng uy nghiêm, chính là phúc phận của Đại Phong ta, phúc phận của bách tính.” Cố Tồn Cảnh ôm quyền cảm tạ trời xanh, sau đó lại quay sang nói với mọi người: “Cũng là phúc phận của chư vị.”
Mọi người cười đáp phải, thế nhưng trong lòng lại thầm than thở, bản lĩnh tâng bốc của Cố đại nhân quả thật càng lúc càng cao siêu.

Đừng xem lúc này Hoàng thượng vắng mặt mà lơ là, không tới một ngày sau thì những lời Cố đại nhân vừa nói chắc chắn sẽ truyền tới tai Hoàng thượng.
Cung Càn Khôn, cung Khang Tuyền, cung Loan Hoà là ba toà cung điện rộng rãi sang trọng nhất trong hoàng cung, hôm nay bởi vì ngôi hậu còn trống nên cung Loan Hoà vẫn chưa có người ở.
Từ cung Càn Khôn đi đến cung Khang Tuyền, phải đi tắt ngang qua cung Loan Hoà, Tấn Ưởng ngồi trên ngự liễn, nhìn bề ngoài toà cung điện có phần tĩnh mịch, ánh mắt ám trầm, có lẽ chờ sau khi hắn tự mình chấp chính sẽ cho người của công bộ đến sửa chữa toà cung điện này.
Ngự liễn dừng lại trước cung Khang Tuyền, Tấn Ưởng thấy các cung nữ thái giám đang khuân đồ bên ngoài cửa cung, liền hỏi thái giám đứng ngoài cửa: “Họ đang làm gì thế?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu giữ Cố Huyện quân ở lại Tây Phối điện một thời gian ngắn, mọi thứ trong điện này cần được đổi đồ mới.” Thái giám nhỏ giọng đáp.

“Huyện quân hiếm khi ở lại trong cung, cẩn thận một chút cũng là việc nên làm.” Tấn Ưởng gật đầu, hơi trầm tư một lái, lại nói: “Bạch Hiền, ngươi đi xem trong kho đồ cá nhân của trẫm có món gì phù hợp với sư muội không, mang ra đây.”
Bạch Hiền thầm nhủ: Bệ hạ à, kho đồ cá nhân của ngài có rất nhiều thứ phù hợp cho cô nương dùng đấy, đừng nói là mang hết chúng ra đây nhé?
“Rõ, nô tài đi làm ngay.” Bạch Hiền xoay người dẫn một tiểu thái giám đi đến ngự khố chọn đồ mang đến.

Lúc tiên đế còn sống, đã chuẩn bị rất nhiều thứ tốt để dành làm phần thưởng cho phi tần hoặc công chúa, đáng tiếc ngài ấy không có nữ nhi, mấy thứ chuẩn bị ban thưởng cho công chúa chỉ có thể xếp trong kho đóng bụi mà thôi.

Dựa theo tuổi tác và thân phận của Cố Huyện quân, lựa ra một loại đồ thích hợp nhất.
Vào nội điện, Thái hậu và sư muội không có ở đó, Tấn Ưởng đành phải ngồi uống trà chờ đợi, mới ngồi một lát, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tấn Ưởng quay đầu nhìn lại, liền thấy Cố Như Cửu đi theo phía sau Thái hậu.
Mới mấy tháng không gặp, sư muội tựa hồ cao hơn một chút, bộ cung y thêu hoa khoác trên người sư muội tựa hồ toát thêm một phần sức sống, bớt đi một phần khô khan.

Ngay cả mái tóc đen kia, tựa hồ cũng sống động xinh đẹp hơn so với ngày xưa.
“Thần nữ gặp qua bệ hạ.” Cố Như Cửu cười tủm tỉm tiến lên hành lễ với Tấn Ưởng, Tấn Ưởng đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Sư muội chớ đa lễ.” Nói xong, quay sang chắp tay thi lễ với Thái hậu: “Hôm nay mẫu hậu có khoẻ không?”
“Tốt tốt tốt.” Thái hậu cười tươi kéo Cố Như Cửu ngồi xuống bên cạnh, sau đó sai cung nữ đổi bình trà mới: “Ta nghe nói những ngày gần đây bệ hạ đều chuyên tâm học hành, chắc cũng mệt nhọc nhiều?”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi tử luôn biết cách cân bằng mọi thứ, bất quá, những người dưới lo lắng cho nên lời nói có chút khoa trương.” Trải qua hai ba năm ở chung, mối quan hệ giữa Tấn Ưởng và Thái hậu cũng cởi mở hơn

nhiều, Thái hậu biểu lộ rõ thái độ, Tấn Ưởng không có khúc mắc, mặc dù hai người chẳng phải mẹ con ruột thịt, nhưng vẫn đem đến cảm giác thân thiết, an tâm để dựa dẫm lẫn nhau.
“Không thể trách bọn họ quá lo lắng được, chỉ vì thân thể con từ trước đến nay đều không được tốt, họ lo lắng cho con, cũng lo lắng cho chính họ mà thôi.” Chu Thái hậu nói: “Nếu như con gặp phải chuyện gì không may, họ cũng rơi vào kết cuộc không tốt đẹp gì.”
Thái hậu nói như vậy cũng là sự thật, kể từ lúc Tấn Ưởng kế vị, cái gì cũng tốt, chỉ có sức khoẻ là kém, thái y cũng không chuẩn ra bệnh tật gì, chỉ nói là trong lúc mang thai không bồi dưỡng đầy đủ, cho nên sức khoẻ yếu, cẩn thận giữ gìn sẽ không sao nữa.
Giữa người và người, thời gian chung đụng lâu sẽ nảy sinh cảm tình, huống chi cách đối nhân xử thế của Tấn Ưởng quả thật không tìm ra được điểm gì để chê bai, cho nên Chu Thái hậu chăm lo cho Tấn Ưởng cũng thành tâm thật ý chẳng khác nào con ruột mình.
Hai mẹ con họ say sưa thảo luận một hồi về tình hình sức khoẻ của Tấn Ưởng, Cố Như Cửu ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn vào tách trà trên tay.

Tấn Ưởng thấy trâm cài hình cánh bướm trên mái tóc nàng khẽ dao động, khi ẩn khi hiện theo mỗi cử động của nàng, nhịn không được cười nói: “Hiếm khi sư muội tiến cung, chi bằng ở lại đây vài ngày nhé.”

Chu Thái hậu nâng chung trà lên cũng cười nói: “Việc này không cần nói, ta cũng có ý muốn giữ Cửu Cửu ở lại đây.

Ngày mai ta muốn đi đến Ngũ Trang quan dâng dương cầu phúc, Cửu Cửu cũng đi theo nhé.”
Cố Như Cửu gật đầu, Ngũ Trang quan rất có tiếng tăm ở triều Đại Phong.

Tuy triều Đại Phong không tồn tại quốc giáo này nọ, ngũ trang quan dường như có địa vị đạo giáo cao nhất ở Đại Phong.
Nhắc tới cũng kỳ quái, triều Đại Phong tuy rằng đã cho ra nhiều đế vương xuất chúng, nhưng không một ai theo đuổi thuật trường sanh bất lão, các chân nhân trong Ngũ Trang quan tựa hồ cũng không thiên luyện đan dược tương tự như trường sinh bất lão, chỉ chuyên luyện các loại thuốc chữa bệnh, nghe nói còn có công dụng rất tốt.
Có thể thấy được các đạo sĩ không am hiểu y thuật cũng chưa hẳn là đạo sĩ không tốt.

Từ phạm vi chức nghiệp của ngũ Trang Quan mà nói, ngoại

trừ giải quẻ, xem tướng, còn cầu phúc tụng kinh, xem bệnh bốc thuốc, thảo nào hương hoả vượng thịnh, ngay cả người trong hoàng gia cũng có thói quen đi đến đây cầu phúc.
Cố Như Cửu đột nhiên nhớ lại, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của thân mẫu Thái hậu, thảo nào Thái hậu có lòng muốn đi Ngũ Trang quan cầu phúc.
Tấn Ưởng cũng nhớ lại việc này, bèn nói: “Ngày mai nhi tử không phải thượng triều, nếu mẫu thân không ghét bỏ, cũng dẫn nhi tử đi cùng nhé.”
“Nếu con đã muốn đi, thì đi cùng thôi.” Chu Thái hậu nhìn bộ dáng của Tấn Ưởng cũng phì cười: “Chẳng lẽ ta còn chê con hay sao?”
Cố Như Cửu nghe vậy, che miệng cười.

Một lát sau, Bạch Hiền mang theo một đống thứ đi vào, nào là mành sa trướng, nào là bình bảo ngọc, tất cả đều là những món đồ hiếm quý mà con gái thường thích.
“Ý, ở đâu ra nhiều đồ hiếm quý thế này.” Chu Thái hậu cầm lấy một bộ cờ thuỷ tinh, cười nói: “Năm đó nghe nói nước thuộc địa tiến cống một bộ cờ thuỷ tinh, quân cờ trong suốt không hề có tạp chất, đáng tiếc chưa ai được trông thấy qua, thật không ngờ bị tiên đế giấu kỹ như vậy.”
Có điều mấy thứ hiếm quý này chỉ để chơi mà thôi, chỉ sợ tiên đế cũng quên mất mấy món đồ này rồi, bằng không sao không đem nó chôn theo, mà còn cất trong ngự khố?
“Vậy để ở chỗ cô là thích hợp nhất, dù sao con cũng không rành cờ.” Cố Như Cửu cầm mấy quân cờ lên ngắm nghía.


“Đặt ở trong điện Tây Phối, có chút lãng phí.”
“Đồ quý như thế, nếu như không dùng đến, vậy có khác gì cục đá bị vứt ven đường đâu.” Chu Thái hậu cười nói: “Thứ này hay là cứ để lại cho con dùng, nói không chừng con thấy quân cờ xinh đẹp thế này lại nổi hứng học đánh cờ đấy.”
Cố Như Cửu phồng má, tỏ vẻ chán nản, tỏ rõ bản thân cũng chẳng mấy yêu thích trò đánh cờ này, cho dù đây là một bộ cờ thuỷ tinh, cũng không làm giảm bớt nỗi ai oán trong lòng.
“Con như thế trước mặt ta còn được, chứ để mấy quý nữ khác biết con không biết đánh cờ, không chừng họ sẽ lén chê cười con đấy.” Thái hậu lắc

đầu, bất đắc dĩ mỉm cười: “Ta thấy có lẽ cha mẹ con chiều con quá thành hư rồi.”
“Ngài nói cứ như ngài chẳng chiều con vậy.” Vẻ mặt Cố Như Cửu càng thêm chán chường.
Chu Thái hậu ngạc nhiên, lập tức lấy khăn tay che miệng cười to: “Ta thấy con tiến bộ không nhiều lắm, thế nhưng da mặt này càng lúc càng dày ra rồi.”
Thế nhưng trong lòng lại chẳng có chút oán giận nào với Cố Như Cửu, ngược lại còn thích thú, nếu không phải bé con cảm thấy vô cùng thân thiết với mình, thì sao dám nói như vậy chứ?
Tấn Ưởng nhìn Cố Như Cửu cười hi hi rất ngây thơ, trong lòng lại thấy rầu rĩ, sư muội cái gì cũng dám nói như vậy, nếu ngày sau xuất giá, vẫn còn ngây thơ thành thật thế này, như vậy sao sống tốt cho được?
Có người trong thế gia nào chẳng một lời ba nghĩa, ngoài mặt luôn tỏ ra hiền lành, thế nhưng trong thâm tâm lại ẩn chứa mưu đồ, thật giả khó phân.

Với tính tình sư muội như vậy, sợ là sẽ chịu nhiều thua thiệt.
Càng nghĩ càng buồn, càng buồn càng lo, Tấn Ưởng cảm giác bản thân mình có chút không yên.
“Chỉ còn vài tháng nữa là Cửu Cửu tròn mười bốn nhỉ?” Chu Thái hậu sau khi ngưng cười cũng thuận miệng hỏi.
Cố Như Cửu gật đầu: “Còn năm tháng nữa.” Nàng còn có thể giả bộ ngây thơ thêm một khoảng thời gian nữa.
“Thời gian trôi qua thật mau.” Thái hậu suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Chớp mắt là qua thôi.”
Vì vậy Tấn Ưởng càng thêm lo âu.
Trong kinh thành không ít quý nữ vừa qua mười ba, mười bốn tuổi đã bắt đầu tìm người hứa hôn, sau đó đợi thêm ba bốn năm nữa sẽ xuất giá.
Sư muội của hắn thế này, phải tìm một người có tính cách thế nào, gia thế thế nào mới thích hợp đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.