Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 41




Khôi Nguyên bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ từ điện thoại. Anh mở mắt và cảm thấy đầu nặng vô cùng, anh với tay lấy thêm gối che kín mặt và bịt tai để ngăn cản âm thanh khó chịu đó. Nhưng âm thanh đó vẫn xuyên qua làm đầu anh thêm đau nhức. Khôi Nguyên đành ngồi dậy, với tay lấy chiếc điện thoại để bên cạnh tủ đầu giường lên xem.

Đã hơn 6 giờ sáng, Khôi Nguyên ngắt chuông định nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng cảm giác khát nước đến khô cháy cổ làm anh không ngủ được nữa. Anh ngồi lên, lắc cổ qua lại cho bớt mỏi sau đó đứng dậy dời giường.

Khôi Nguyên tìm chiếc áo phông tròng vào người, rồi anh đi xuống nhà bếp tìm nước uống.

“Sao hôm qua cậu lại uống say đến không biết gì thế?”

Hồng Ánh đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong bếp cùng người giúp việc, cô hỏi Khôi Nguyên khi thấy anh đang mở tủ lạnh lấy nước uống.

Khôi Nguyên đang khát khô cổ họng nên chẳng thể trả lời, anh đưa chai nước lên cổ họng tu một hơi.

Hồng Ánh thấy Khôi Nguyên yên lặng không nói gì thì tưởng anh gặp chuyện buồn không muốn nói ra.

“Nếu đau đầu quá thì báo trợ lý Quang Dũng nghỉ buổi sáng nay đi, chiều đi làm giải quyết công việc cũng được”. Hồng Ánh lo lắng cho sức khỏe của Khôi Nguyên.

“Em không sao. Bà dậy chưa ạ?” Khôi Nguyên hạ chai nước xuống, tiến tới bàn ăn ngồi xuống.

“Bà cùng ba đi tập thể dục từ sớm rồi, chắc cũng sắp về”. Hồng Ánh ngó đồng hồ rồi nói tiếp.

“Cậu lên nhà tắm ngay đi, người vẫn còn mùi rượu đấy. Bà không biết cậu uống say bí tỷ đâu. Hôm qua ba và Mike, phải hai người mới khiêng nổi cậu về phòng đấy”.

Khôi Nguyên bật tivi lên xem, tay anh với một miếng bánh Hồng Ánh đang làm bỏ vào miệng. Từ tối hôm qua tới giờ chưa ăn gì lại chỉ toàn uống rượu nên bây giờ anh thấy cồn cào hết cả ruột.

“Lên tắm đi rồi xuống ăn tiếp. Tối nay bà hẹn gia đình Thùy Anh đi ăn tối đấy, cậu liệu mà tính toán”. Hồng Ánh nhắc nhở Khôi Nguyên.

Khôi Nguyên nghe vậy cau mày không nói gì, đang đinh đứng dậy bỏ lên phòng thì tin tức của chương trình chào buổi sáng thu hút anh.

“Chào quý vị khán giả, các thông tin thú vị trên khắp thế giới trong ngày hôm qua sẽ khiến quý vị có niềm vui ột ngày làm việc mới. Đầu tiên xin phải nói tới màn cầu hôn lãng mạn tối hôm qua. Tại khu vui chơi giải trí lớn nhất của tỉnh A, người đàn ông tên Vũ Thanh, với sự giúp sức của chương trình Ngày hạnh phúc đã cầu hôn bạn gái mình sau cú nhảy bungee từ độ cao 120m. Màn cầu hôn lãng mạn này đã thu hút hàng triệu người xem sau khi được đưa công khai lên mạng trực tuyến”.

Hình ảnh vắn tắt trên tivi khiến Hồng Ánh thốt lên.

“Kia chẳng phải là Vũ Thanh, đứa bạn thân hồi cấp 3 của em sao?”

Khôi Nguyên nhìn chăm chăm màn hình, anh chau mày cố nhớ lại. Lúc mới tỉnh dậy, do ảnh hưởng của rượu làm anh đau đầu nên không nhớ ra. Bây giờ, từng hình ảnh rời rạc tối qua càng rõ nét dần lên trong đầu anh “Vũ Thanh nói người cậu ta lấy là chị họ của Hiểu Hân. Vậy là Hiểu Hân…” Nhớ đến đây mắt Khôi Nguyên sáng bừng lên, anh ngoác miệng cười hớn hở.

“Chị em phải đi luôn đây, chị tìm cách né vụ ăn uống tối nay giúp em nhé”.

Nói rồi Khôi Nguyên nhanh chóng biến mất trong sự ngỡ ngàng của Hồng Ánh.

“Sao mới sáng ngày ra trông cậu ta lại hớn hở thế kia?” Mike tiến lại hôn lên má Hồng Ánh một cái.

“Em cũng không biết. Anh mau đi đánh thức con gái dậy đi”. Hồng Ánh cũng hôn đáp trả Mike một cái, rồi đẩy nhẹ anh ra.

Khôi Nguyên lên phòng, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi lấy khóa xe ô tô ra khỏi nhà. Anh ngó đồng hồ, sau đó lái xe đến thẳng khu nhà nơi Hiểu Hân đang ở. Anh đỗ cách đó một quãng, vị trí đấy đủ để anh nhìn thấy bóng dáng cô.

Đợi được một lúc thì Khôi Nguyên nhìn thấy Hiểu Hân đi ra từ căn nhà. Anh lái xe chậm, dõi theo cô đến tận bến xe buýt. Khôi Nguyên lái xe đến không định đưa Hiểu Hân đi làm vì anh biết cô sẽ không lên xe của anh ngay lúc này. Anh chỉ đơn giản muốn được nhìn thấy cô ngay lúc này.

Nhìn Hiểu Hân đứng đợi ở bến xe buýt, khiến cho Khôi Nguyên nhớ lại hình ảnh của năm năm trước. Anh cũng đã từng ngồi trên xe như thế, lặng yên ngắm cô trong nắng sớm. Hình ảnh của cô bây giờ và lúc đó chẳng khác nhau là bao. Vẫn khuôn mặt điềm nhiên lạnh nhạt, mái tóc buông xõa trên bờ vai. Trên tai luôn gắn dây nghe nhạc, ánh mắt hơi nhìn xuống làm hàng mi dày rũ nhẹ. Hiểu Hân không biết rằng hình ảnh này của cô luôn khiến Khôi Nguyên mê mẩn nhớ mãi không quên.

_o0o_

Hiểu Hân lấy đuôi bút gãi nhẹ lên mái tóc được buộc căng của mình. Từ hôm qua tới giờ, tâm trạng của Hiểu Hân rất tốt, có lẽ do ảnh hưởng từ chuyện vui của Vũ Thanh và Ngọc Trúc. Chuyện này khiến Hiểu Hân vui đến nỗi khiến cô vô thức nhắn tin trả lời ẹ của mình lúc nào mà không biết. Khi chuông điện thoại kêu lên, cô thấy số của bà đang gọi đến, lúc đó cô mới giật mình nhận ra. Cô vội vàng tháo pin điện thoại để không phải nghe. Được một lúc thì chiếc điện thoại khác của Hiểu Hân lại rung lên báo tin nhắn đến. Hiểu Hân mở ra xem thì hết sức ngạc nhiên, một dãy số lạ hoắc nhắn tin với nội dung: “Buổi trưa đi ăn với anh nhé! Anh sẽ xuống đón em”.

“Anh nhầm máy rồi”. Hiểu Hân nhắn lại.

“Anh biết mình không nhầm. Anh bây giờ rất nhớ em!”

Hiểu Hân đọc tin nhắn xong liền rùng mình xuýt nữa thì rơi máy, sau đó rủa thầm “tên dở hơi nào nhầm số máy vậy?”

Ở một căn phòng khác, trên tầng cao nhất.

“Hắt..xì”

Khôi Nguyên đưa tay lên vuốt mũi, sau đó cười nhẹ khi nhìn vào màn hình điện thoại “Chắc cô ấy đang mắng mình đây”

Khôi Nguyên bấm máy bàn gọi.

“Ngọc Vân, buổi trưa nay đừng để cuộc gọi nào làm phiền tôi đấy nhé”

“Vâng ạ!” Tiếng của Ngọc Vân vang lên qua loa thoại.

Bên ngoài văn phòng, thư ký Ngọc Vân nhìn điện thoại đến ngây ra. Từ sáng tới giờ, cô phát hiện tổng giám đốc có vẻ rất kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc vui như thế. Tổng giám đốc đã từng vui khi ký kết được hợp đồng quan trọng, nhưng hôm nay khuôn mặt của anh vui theo kiểu tràn đầy xuân tình.

Khôi Nguyên hôm nay làm việc hết sức hăng hái, chẳng mấy chốc đồng hồ chạy đến giờ nghỉ trưa. Anh liếc đồng hồ, sau đó đứng dậy khoác áo dời đi. Anh vào thang máy nhấn số tầng 22 sau đó đợi trong giây lát. Khi thang máy mở cửa, Khôi Nguyên bước ra thì đụng ngay Mike đang định đi vào thang máy.

“Cậu xuống tìm tôi sao?”

“Không em xuống tìm người của phòng anh”

“Có việc gì sao?” Mike ngạc nhiên.

“Anh đi trước đi, đây là việc cá nhân của em ấy mà”.

Khôi Nguyên vẫy tay chào, trong ánh mắt khó hiểu của Mike.

_o0o_

Hiểu Hân, lắc cổ tay cho đỡ mỏi sau đó tháo ống tay áo vải ra. Cô vừa rút giấy ướt lau tay xong thì điện thoại rung lên. Hiểu Hân nhìn dãy số gọi đến chính là dãy số lúc trước nhắn tin cho cô, cô bắt máy nói.

“Alo! Hình như anh nhầm máy rồi”

“Em xong việc chưa, anh đang đợi em đây này”

Giọng nói này khiến Hiểu Hân cứng người lại trong giấy lát. Âm thanh phát ra từ điện thoại lẫn trong không gian rất gần khiến cô đứng bật dậy tìm kiếm.

Khôi Nguyên đứng ngay ngoài phía cửa phòng Mike, điện thoại đang để trên tai gọi cô. Hiểu Hân vội ngồi thụp xuống, tránh tầm nhìn của Khôi Nguyên sau đó nói nhỏ vào điện thoại.

“Tổng giám đốc đang làm gì vậy?”

“Anh nhắn tin cho em rồi mà, anh xuống đợi em cùng đi ăn trưa”.

“Tôi có hẹn ăn trưa với bạn rồi, tôi không có gan ngồi ăn cùng tổng giám đốc đâu ạ!” Hiểu Hân nhăn nhó từ chối.

“Anh lại có gan lôi em đi trước ánh mắt của nhiều người đấy. Một là em đi ra đây, hai là anh sẽ đến chỗ em ngồi”. Giọng Khôi Nguyên nói nhỏ qua điện thoại nhưng lại đầy uy quyền.

Hiểu Hân cắn môi tức giận ngắt điện thoại. Cô đứng dậy, trừng mắt lên nhìn cái người đàn ông bỗng dưng giở thói ngang ngược với cô.

Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân đứng bật dậy, tức giận nhìn mình. Anh chỉ cong môi cười nhẹ sau đó đi ra ngoài đợi cô.

Hiểu Hân ra khỏi phòng, cô nhìn trước ngó sau xem có người không thì mới yên tâm bước lại gần nơi Khôi Nguyên đứng.

“Tổng giám đốc à! Ngài bận trăm công nghìn việc sao lại rỗi rãi xuống đây trêu tôi chứ”.

“Biết anh bận như vậy thì mau đi nhanh, anh đói quá rồi”. Khôi Nguyên nắm cổ tay Hiểu Hân kéo đi.

Hiểu Hân bất ngờ bị anh nắm lấy kéo đi, cô phản ứng kéo tay ngược lại, nhưng sức cô chẳng thể nào so với Khôi Nguyên được.

“Giám đốc à, trưa này tôi cũng có hẹn mới Mai Phương rồi”

“Vậy thì hôm nay rủ cả cô ấy đi cùng luôn, em gọi cô ấy đi, chúng ta qua đó bây giờ”. Khôi Nguyên vừa nói vừa kéo Hiểu Hân vào thang máy.

Hiểu Hân phát cáu vì sự ngang ngược đó, cô gắt lên rồi giật mạnh tay lại.

“Chú! Chú đừng tự ý quyết định theo ý mình như thế được không?”

Khuôn mặt Khôi Nguyên đang có nét cười bỗng khựng lại, anh tiến lại gần cô hơn, ép cô sát vào vách tường thang máy. Mắt Hiểu Hân mở lớn nhìn Khôi Nguyên, cô nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp khi anh đang ở cự ly quá gần với cô. Đôi mắt Khôi Nguyên nhìn xoáy chặt vào Hiểu Hân, nói từng chữ.

“Đừng có gọi anh là “chú”, em muốn biết anh sẽ làm gì nếu em tiếp tục gọi như vậy không?”

Hiểu Hân sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt như đang cười của anh khi nói điều đó. Cô nhìn xuống bờ môi anh, mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên khi nhớ đến nụ hôn bạo liệt đó. Ánh mắt của cô không dám nhìn tiếp đành hạ mi xuống.

Khôi Nguyên nhìn cô xấu hổ thấy đáng yêu vô cùng. Anh không làm khó cô nữa, liền đứng lùi ra xa một chút nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô.

“Anh chỉ muốn ăn cơm cùng em thôi mà cũng khó vậy sao. Anh không ngại kéo thêm Mai Phương đi làm kỳ đà, nếu điều đó khiến em thoải mái”.

Hiểu Hân nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, ngón tay cái của anh không yên phận cứ miết nhẹ trên mu bà tay của cô. Hành động đó như luồng điện nhẹ chạy khắp cơ thể cô, khiến cô ngây ngẩn không biết mình có đang nằm mơ không.

Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân cúi mặt lặng thinh không nói liền lắc lắc cổ tay của cô.

“Em có nghe anh nói không vậy? Em mau gọi Mai Phương ta sảnh đợi đi, anh cùng em đi ô tô ra đón”.

Hiểu Hân bất lực thở dài, cô biết không thể thay đổi quyết định của anh lúc này. Cô nhấc máy gọi Mai Phương. Khôi Nguyên thấy cô nghe lời vậy liền rất vui mừng, khóe miệng khẽ cong lên.

Thang máy vừa xuống tầng hầm, Khôi Nguyên dắt tay Hiểu Hân thẳng ra xe của mình. Anh mở cửa trước của xe cho cô ngồi vào ghế phụ. Hiểu Hân ngồi xuống liền thắt dây bảo hiểm ngay, cô sợ như tình huống lần trước anh quay sang thắt dâ

y giúp cô.

Thấy Hiểu Hân khẩn trương như vậy, Khôi Nguyên thấy buồn cười, nhưng anh dáng nhịn xuống để cô không cảm thấy xấu hổ.

Hiểu Hân bỗng bị thu hút bởi chiếc móc khóa trên ổ cắm điện của xe, khi Khôi Nguyên xoay ổ khóa khởi động.

“Chiếc móc khóa kia của tổng giám đốc từ đâu mà có vậy?” Hiểu Hân nghi hoặc nhìn Khôi Nguyên hỏi.

Khôi Nguyên quay sang nhìn cô cười, vừa nói vừa đánh tay lái cho xe chạy đi.

“Em nhận ra rồi sao? Mà anh không muốn em gọi anh bằng chức danh như những người khác ở nơi chỉ có riêng hai chúng ta đâu”.

Hiểu Hân phớt lờ lời anh nói, liền hỏi tiếp.

“Tại sao tổng giám đốc lại có nó?”

Khôi Nguyên nheo mắt nhìn Hiểu Hân.

“Em thật chẳng biết nghe lời, anh sẽ kiên trì dạy em đấy nhóc”.

Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên khó hiểu, trong lòng tự hỏi “sao bỗng nhiên anh ấy lại như vậy chứ, anh ấy muốn gì ở mình đây?”

“Vậy cái này là sao ạ?” Hiểu Hân chỉ tay vào móc khóa hỏi.

Khôi Nguyên vẫn nhìn thẳng đường lái xe, rồi nói.

“Em nhớ lần em đánh nhau với Lệ Chi hồi còn đi học không. Anh vẫn giữ nó từ hồi đó đến giờ”. Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Em đừng đòi lại nó, nó đã theo anh năm năm rồi, nó không muốn về với em nữa đâu”.

Hiểu Hân bật cười khi nghe anh nói vậy, nó chỉ là đồ vật thôi mà, anh nói như thể nó biết nói chuyện với anh vậy.

“Tôi không đòi đâu, tôi chỉ thắc mắc vì tôi không nhớ đã để rơi nó ở đâu. Biết nó còn là tôi yên tâm rồi, tôi vẫn giữ một chiếc còn lại. Cái này là do tôi và ông nội tự tay làm”.

“Hóa ra nó lại có ý nghĩa với em như vậy. Cái này cũng có đôi, có cặp ư? Anh mừng là nó có thể tìm lại được nhau”. Trong lòng Khôi Nguyên còn một câu nữa mà anh chưa nói ra “Anh mừng là đã tìm lại được em”.

Câu chuyện của họ bị cắt ngang khi xe tới đại sảnh. Mai Phương vui mừng leo lên xe tíu tít cười nói.

“Em chào tổng giám đốc! Hôm nay có chuyện gì vui mà anh lại mời chúng em đi ăn vậy?”

“Chào em! Hôm nay cũng không có gì đặc biệt. Từ lúc các em vào công ty đến giờ, anh vẫn chưa mời các em đi ăn một bữa riêng nào cả”.

“Cảm ơn tổng giám đốc vẫn nhớ tới bọn em!” Mai Phương ngồi ghế sau, nhoài người lên nói.

“Các em từ sau không có người ngoài có thể gọi anh như trước cũng được”. Khôi Nguyên nói với Mai Phương nhưng lại nhìn về Hiểu Hân đầy ý vị.

Mai Phương vô tư không để ý thấy.

“Vâng! Tuân lệnh sư huynh”.

“Hiểu Hân nhìn Mai Phương mà học tập đấy, đừng khách sáo với anh như vậy biết chưa?” Khôi Nguyên nhân thể vuốt nhẹ tóc Hiểu Hân

Hiểu Hân giận mà không thể nói được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Khôi Nguyên. Đáp lại ánh mắt đó, Khôi Nguyên nháy mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.