Vượt qua ngọn núi thứ hai thì đã ra khỏi phạm vi sơn trại Mộ Giai Nam
chiếm cứ, đám sơn tặc đưa tiễn Mộ Giai Nam cũng thức thời dừng lại cách
xa đội quân canh giữ ngoài Hoàng một đoạn, Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào
bắt đầu hành trình không rành đường đi, ít nhất Thu Anh Đào là cho là
như vậy .
Hoặc là nói, đối với Thu Anh Đào mà nói đây là chuyện mới mẻ và kích thích, được xuyên qua, nàng phải tận lực
không để uổng phí a.
Mộ Giai Nam mỗi ngày trước
khi đi ngủ câu nói đầu tiên là: lại một ngày bình an vô sự. Mà ý tứ
trong đó chỉ có mình hắn hiểu được.
Thu Anh Đào
ngẩng đầu nhìn sông lớn đồ sộ chắn ngang trước mặt, nước sông đục ngầu,
chảy xiết, cảm giác như sa tăng thường lui tới vậy.
Chỉ là trên sông có cây cầu độc mộc thật dài, phía dưới được chống đỡ bằng
một hàng cọc gỗ không theo quy tắc, cây cầu đại khái khoảng hai Michael
,nước sông lại mãnh liệt chảy xiết, trên mặt cầu nước bắn tung tóe loang lổ nước. Mộ Giai Nam sớm biết nơi này có sống, không chút hoang mang
xuống xe ngựa, chuẩn bị vật phẩm, làm thành một bao lớn vác lên lưng.
Thu Anh Đào cũng lấy mấy bộ xiêm y và bạc làm thành bọc nhỏ ôm vào trong ngực, xe ngựa đương nhiên là không thể đem theo, chỉ có thể chờ khi qua bên kia sông lại mua ngựa mới. Nàng nhìn một vị nông dân gánh một đòn
gánh nặng trịch đi rất thong dong phía trước… Nàng ôm chặt lấy bọc nhỏ
thán phục, hẳn là không có việc gì đi?
Qua cầu
độc mộc có không quy củ bất thành văn nào, nếu đối diện bên kia có người lên cầu trước, thì người đối diện bên đây phải đứng chờ, Mộ Giai Nam
nhìn sang bờ đối diện tạm thời không có người đi qua, ý bảo Thu Anh Đào
lên cầu đi trước, hắn cản phía sau. Thu Anh Đào nuốt nuốt nước miếng đi
từng bước, mặt cầu nhỏ hẹp ẩm ướt nhất thời phát ra “Chi chầm chậm” động tĩnh, nàng sợ hãi, tức khắc đứng yên không nhúc nhích, không khỏi hướng Mộ Giai Nam bắn ra ánh mắt cầu cứu… Mộ Giai Nam trừng mắt nhìn: “Đừng
nhìn xuống dưới cầu, hãy tự nhiên đi như bình thường.”
“…” Thu Anh Đào khiếp sợ nhìn nước sông rít gào, nếu bất cẩn trượt chân,
nhất định nàng sẽ bị dòng nước chảy xiết mang ra xa vạn dặm, nàng theo
bản năng kéo kéo góc áo Mộ Giai Nam ý muốn hắn đi trước, Mộ Giai Nam hai tay ôm trước ngực đi lên cầu độc mộc, còn từng bước từng bước làm mẫu
cho nàng, đi khoảng ngoài năm thước Mộ Giai Nam dừng lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mau lên đây nha, rất vững vàng.”
Thu
Anh Đào khóc không ra nước mắt chu miệng lên, đem bọc nhỏ buộc chặt sau
người, nàng cố gắng bước ra từng bước, run rẩy đứng ở đầu cầu, chỉ cần
nàng đi ba bước nữa là tới mặt nước. Nàng thuận thuận khí, vừa định nhấc chân, chỉ cảm thấy thân cầu bắt đầu kịch liệt chấn động, nàng giương
nanh múa vuốt, bên ngoài ánh mắt sợ hãi, bên tai lại ẩn ẩn truyền đến
tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Mộ Giai Nam, Thu Anh Đào híp
mắt nhìn… Phát hiện Mộ Giai Nam cư nhiên đang ở bên trên cầu, vừa cười
vừa dùng sức lắc lư cây cầu, còn tề mi lộng nhãn hướng nàng khiêu khích… Thu Anh Đào lúc này đã tìm được “hung thủ hại người” là ai, nàng hổn
hển thẳng hướng Mộ Giai Nam đi đến, hôm nay nàng sẽ đem cái tên không
bằng heo chó này quăng xuống sông!
Mộ Giai Nam
thấy Thu Anh Đào bước nhanh thế tới rào rạt đuổi theo, không chút hoang
mang quay đầu lại tiếp tục đi, lại cùng Thu Anh Đào bảo trì khoảng cách
năm bước an toàn, hắn không biết sống chết khích tướng nói: “Bắt không
được bắt không được, ha ha a…”
Thu Anh Đào đang
tức giận, cũng không để ý đến động tĩnh dưới chân, nàng giận dữ như vậy
mà đi đến giữa cầu, Thu Anh Đào lơ đãng nhìn xuống nước sông cuồn cuộn,
ngoái đầu nhìn về phía bờ xa xôi, nhất thời hai chân mềm nhũn xụi lơ…
Nàng khóe mắt xuất hiện nước mắt nhìn xung quanh, chỉ liếc mắt một cái
nàng càng sợ hãi hơn. Mộ Giai Nam cười tủm tỉm xoay người, vốn định tiếp tục chọc nàng để nàng qua cầu, nhưng phát hiện nàng cư nhiên hai tay ôm chặt ván gỗ trên cầu không dám đi nữa. Mộ Giai Nam thấy phía sau Ngưu
Nữu Nữu có vị lão thái thái chống trượng đã đuổi kịp, mà lão thái thái
cầm quải trượng một bên vừa tới gần, một bên vừa thúc giục Ngưu Nữu Nữu
đi mau đừng chặn đường, Mộ Giai Nam hai ba bước quay lại giữa cầu, ôm
lấy cả người Ngưu Nữu Nữu, nhưng Thu Anh Đào cố sống cố chết ôm lấy tấm
ván gỗ nói cái gì cũng không buông ra.
“Ta nói
này tiểu nha đầu, ngươi như vậy đứng giữa trời nắng sẽ bị đen đó! Đi mau a, khóc sướt mướt cũng không làm nên chuyện gì!” Lão thái thái ngữ khí
không vội, so với thái độ bề ngoài cùng cả vú lấp miệng em hoàn toàn
không hợp.
“Người đừng lửa cháy đổ thêm dầu, cô
nương nhà ta khó tránh khỏi nhát gan.” Mộ Giai Nam nhíu mi ngồi xổm
xuống, nhìn Thu Anh Đào cười sáng lạn: “Nữu Nữu, ngươi đi đến giữa cầu
đều vô sự, còn một đoạn ngắn nữa thôi chúng ta liền qua cầu, nghe lời,
ta dắt ngươi chậm rãi đi.”
Kỳ thật Thu Anh Đào
rất muốn đứng lên sải bước đi tiếp, nhưng hai chân chính là không nghe
lời, nàng khiếp đảm vươn một bàn tay, Mộ Giai Nam đúng lúc cầm lấy đem
nàng kéo lên, sau đó tự xoay người hướng bờ bên kia đứng thẳng, hắn lại
duỗi tay kia ra ý bảo nàng nắm chặt… Phía sau lão thái bà kêu gào không
ngừng, Thu Anh Đào chỉ đành run run đứng lên, cúi đầu lại thấy dòng sông chảy xiết, nàng hoang mang rối loạn nghiêng nghiêng người, đột nhiên ôm lấy thắt lưng Mộ Giai Nam cũng không buông tay, lại gắt gao nhắm mắt,
khuôn mặt dán tại trên lưng Mộ Giai Nam. Mộ Giai Nam bị nàng đột ngột
hành động nên lắc lư vài cái, mà giờ phút này phiền toái lại theo nhau
mà đến, nông phu đối diện chờ đợi qua sông cũng không kiên nhẫn bắt đầu
lải nhải thúc giục, Thu Anh Đào đã làm giao thông bế tắc nghiêm trọng.
Mộ Giai Nam nhìn xuống một đôi nắm chặt tay nhỏ bé trên thắt lưng, cảm
thấy đầu ngón tay nàng đang run rẩy, trong lòng khóc không ra nước mắt,
hắn đối với hai hướng trước sau quát to mắt điếc tai ngơ, vỗ vỗ mu bàn
tay nàng an ủi: “Nữu Nữu đừng sợ, ổn định tinh thần rồi chúng ta đi
tiếp.”
“Uy ! Nói chuyện yêu đương cũng phải biết
lựa chỗ chứ?!” Lão thái thái dùng quải đầu trượng chọt chọt cái mông Thu Anh Đào: “Cử động, cử động a, đừng giống như bị điểm huyệt có được
không? !”
Thu Anh Đào bị quải trượng cọ cọ vào,
nàng thật muốn đem lão thái thái đá xuống sông, nhưng hiện tại nàng còn
đang sợ muốn chết, trước mắt đành chặt chẽ ôm chặt lưng Mộ Giai Nam,
nhắm hai mắt cố gắng định thần…
Mộ Giai Nam
nghiêng đầu cười yếu ớt, nói bóng nói gió: “Vị Đại thẩm này, không bằng
người phóng qua trước đi, ta dùng bả vai đỡ người”
Lão thái thái đầu tiên là ngẩn ra, thuận theo híp mắt lại: “Tiểu huynh đệ
đang nói chuyện cười sao? Xem ta là lão bà không có bản lĩnh sao?”
“… Người muốn nhanh chóng qua cầu, bả vai bổn thiếu gia cũng không phải là ai cũng có thể dùng, đừng để ta đổi ý” Mộ Giai Nam không kiên nhẫn giơ
tay lên, lão thái bà đi đứng không tiếng động, lời nói thập phần lo
lắng, chắc là có việc gấp, hơn nữa trông bộ dáng bà ta cũng không phải
là người tầm thường.
Lão thái thái tựa hồ cũng
lười nói tiếp, đứng thẳng thân thể cũng không xoay người, bà ném quải
trượng về phía sau, lui mười bước, khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh, tức
khắc vận khí đan điền, mũi chân điểm lên vai Mộ Giai Nam phi thân bay
qua… Thu Anh Đào chỉ cảm thấy “Bá” một trận gió lạnh xẹt qua đỉnh đầu,
nguyên lai bà ta cũng là một cao nhân nha, may mắn nàng lúc nãy không
động thủ đánh lão thái bà, nếu không người làm thức ăn cho cá khẳng định là nàng… Đối diện nông phu vừa thấy lão thái bà gần trăm tuổi bay vọt
tới trước mắt, thì ngây ra như phỗng cũng quên thúc giục, ngốc hồ hồ vỗ
tay.
Lão thái thái chỉ nhướng mày, không tiếp tục đi trước mà quay đầu lại nhìn Mộ Giai Nam đang tới gần, đối với gương
mặt mị hoặc không kiêng nể gì một phen đánh giá, sau đó thanh âm lại trở thành một cô gái: “Dáng vẻ cũng không tệ, ngươi tên gì?”
“…” Mộ Giai Nam xoa xoa huyệt thái dương, nghiêng đầu nghi hoặc: “Ngươi không vội sao?”
“Ta có nói mình vội sao? Chỉ là thấy nha đầu kia chặn đường cảm thấy phiền
lòng thôi!” Lão thái thái đứng trên mặt cầu lắc lư, tâm tình có vẻ tốt
hơn, cố ý hù dọa Thu Anh Đào, Thu Anh Đào thực không có chí khí càng ôm
chặt Mộ Giai Nam không buông tay, hai chân lại bắt đầu nhũn ra.
Mộ Giai Nam coi như cũng nhẫn nại cực hạn, hắn vừa chuyển tay ôm Thu Anh
Đào vào lòng, Thu Anh Đào biết vậy nên tầm mắt lại càng nhắm chặt, trên
cầu độc mộc không hề có cảm giác an toàn, nàng ôm cổ Mộ Giai Nam, bả đầu chôn vào hõm vai hắn, thân thể cương cứng.
Mộ
Giai Nam ôm nàng, hướng bờ bên kia đi đến, lão thái thái ưỡn ngực ngẩng
đầu ngăn trở đường đi, một bộ dáng “Không cho quá, sẽ không cho ngươi
quá!”.
“Tránh ra.” Mộ Giai Nam lời nói rất nhẹ, nhưng xuất hiện phiền chán và mệnh lệnh.
“Không cho!” Lão thái thái không lùi bước mà còn đến gần, hướng Mộ Giai Nam le lưỡi: “Ngươi có thể làm gì được ta? Hì hì…”
Mộ Giai Nam nhìn mặt lão thái bà mang vẻ “bướng bỉnh”, không khỏi thong
thả nháy mắt mấy cái có lòng tốt nhắc nhở nói: “Cũng tốt, cứ náo loạn
như vậy đi, dù sao lúc này người chặn đường không phải ta a…”
Lão thái thái vừa muốn cãi lại, thì nghe nông phu phía sau lại bắt đầu thúc giục, nàng uốn éo đầu uy hiếp nói: “Sốt ruột thì bơi qua đi, còn kêu
nữa ta cắt đầu lưỡi ngươi bây giờ!”
Nông phu che miệng lại lui về phía sau hai bước, lão thái bà thật hung dữ dữ a.
Thu Anh Đào giờ phút này bị ôm cũng không còn sợ hãi nữa, dù sao có Mộ Giai Nam làm chỗ dựa lớn, nàng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn lão bà liếc mắt một cái, lão thái bà cũng không yếu thế, trừng mắt lại nhìn nàng làm
một cái mặt quỷ. Thu Anh Đào kéo lỗ tai hỉnh mũi tạo hình thành Trư Bát
Giới, sau đó nhìn sang lão thái bà, Mộ Giai Nam giả vờ như không thấy
chỉ lo ngắm phong cảnh, coi như hai người đánh nhau trong im lặng không
quan hệ tới hắn, lão thái bà ngẩng đầu hừ một tiếng: “Nhàm chán, vừa rồi không biết là ai sợ tới mức tiểu ra quần!”
Thu Anh Đào chỉ chỉ vào ống quần khô ráo, sau đó nắm khóe mắt làm thành một đống nếp nhăn, sau đó làm động tác buồn nôn.
Lại nói, đối với nữ nhân nếu muốn đổ dầu vào lửa biện pháp hữu hiệu nhất
chính là nói đối phương xấu, lão thái thái tức giận đến nghiến răng
nghiến lợi, nhưng nàng cũng chỉ có thể ôm trong lòng, bên ngoài vẫn bày
ra vẻ lấy đức phục nhân, nàng hầm hừ đi lên từng bước: “Xú nha đầu, con
hổ không phát uy ngươi cho là mèo bệnh sao? Xem chiêu…” Lời còn chưa
dứt, ma trảo của nàng đã đánh tới Thu Anh Đào, Mộ Giai Nam chậm rãi nâng tay lên đỡ cánh tay lão thái thái, thuận thế phản thủ nắm chặt cổ tay
nàng, đem cả người kéo về phía trước, hắn như trọng tài phân tích nói:
“Ta cho rằng ngừng lại đi, hai vị cô nương đều rất ngây thơ, đứng tại
giữa cầu làm cản trở người khác qua lại, không bằng đợi khi lên bờ thì
hãy phân cao thấp đi?”
“…” Thu Anh Đào liếc mắt nhìn Mộ Giai Nam một cái, hắn còn ra vẻ “chí công vô tư” nữa chứ!
“Buông tay!” Lão thái thái tựa hồ không ngờ nam nhân này có thể kiềm chế hành
động của mình, hơn nữa người này mặc dù ngoài miệng giả mù sa mưa nói
lời công đạo, nhưng lực đạo trong tay càng lúc càng mạnh, thật sự muốn
đem nửa thân người của nàng đẩy ra bên ngoài cầu, xem tình hình này
không thể đùa nữa rồi, haiz, thật sự phải buông tay a…”Được rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi! …”
Mộ Giai Nam thực vừa lòng với sự tỉnh ngộ của nàng, buông tay, ha ha cười: “Thế này mới ngoan chứ…”
Lão thái thái phẫn hận cắn cắn môi dưới, không cam lòng hướng bờ bên kia đi tới, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trước mắt chỉ có thể nhẫn
nhịn, chờ xem đi, nàng tuyệt đối sẽ cho tên xú nam nhân này quỳ xuống
đất cầu xin nàng tha thứ.
… Thu Anh Đào vừa lên
đến bờ sông liền nhiệt tình ngã xuống đất, cỏ xanh, cây cao, đất tốt,
thậm chí tro bụi cũng trong lành! … Tất cả đều rất đẹp a.
Mà Lão thái thái đáng ghét kia đã biến mất không thấy bóng dáng, trước khi đi tựa hồ lưu lại một câu, dường như là “Nữ tử báo thù mười năm không
muộn” linh tinh, trong lời nói có vẻ cảnh cáo. Mộ Giai Nam không cho là
đúng cười cười, vắt nước ở đẩu ống quần, nhớ tới một màn thân thiết vừa
rồi, ngón tay dừng một chút, lại làm như không có việc gì vươn vai làm
động tác giãn gân cốt: “Lên núi thôi, đêm nay ăn thịt Hưu nướng, thế
nào?”
Hưu nướng? Nàng chưa từng ăn qua thịt hưu
nướng nha! … Thu Anh Đào chảy nước miếng, nổi sợ hãi lúc nãy biến thành
cảm giác thèm ăn, vội vàng đứng lên đuổi theo Mộ Giai Nam, ăn thịt, ăn
thịt a .