Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)

Chương 6




Sinh viên lũ lượt rời lớp phải đi vòng qua Shelley, và cô đang đứng như trời trồng nhìn trừng trừng vào anh. Anh xem cô như là cái gì đây, một con rối nhảy lên mỗi lần anh giựt đúng dây chăng? Anh không ngó ngàng gì đến cô cả tuần lễ, giờ lại yêu cầu cô làm phụ tá.

“Tôi… tôi nghĩ không được, giáo sư Chapman.” cô lạnh lẽo nói.

Trước khi cô quay lưng đi, anh vội vã thêm “Ít nhất cũng cho tôi phân tích rõ công việc đã, rồi nếu cô không hứng thú thì tôi sẽ mời người khác.”

Trên bề mặt của cuộc đối thoại xem ra bình thường. Nhưng đằng sau mỗi từ lịch sự của anh ẩn chứa dục vọng và hận thù. Shelley muốn mắng vào mặt anh vì đã phớt lờ cô những tuần qua, và cùng một lúc lại muốn nhảy vào vòng tay anh, van xin anh ôm cô. Cô khinh bỉ sự yếu đuối của bản thân nhưng đủ trưởng thành và chân thật để chấp nhận đó là nhược điểm của cô. Không muốn phản bội cảm giác của mình, cô giữ bộ mặt dửng dưng, thản nhiên. Thân hình cô thẳng tắp như lính trong giờ chào cờ.

Khi người sinh viên cuối vừa rời khỏi và cửa đóng lại, Grant bình tĩnh nói. “Mời ngồi, cô Robins.”

“Tôi đang vội, giáo sư Chapman. Tôi xin phép được đứng. Tôi không có hứng thú làm phụ tá cho ngài.”

Anh lắc đầu, cáu kỉnh vò vò mái tóc sau gáy.

Cô nhớ lại cái cách anh đã giễu cợt mô tả hình ảnh của vị giáo sư già và muốn bật lên cười. Anh trông giống bất cứ thứ gì ngoại trừ cái hình ảnh đó. Quần anh may vừa đúng cỡ ôm sát hai bờ hông hẹp như người ta đeo găng vậy. Áo sơ mi vải bông mềm sọc ca rô đậm nhạt màu xám, xanh lá cây và nâu đồng căng ra bởi bắp thịt cuồn cuộn trên vai, ngực anh. Cô cố dứt ánh mắt khỏi phần lông ẩn hiện nơi cổ áo chữ V, và ngước mắt lên đụng độ với ánh mắt đăm đăm của anh.

Bắt gặp tia nhìn của anh chứng tỏ cô đã hấp tấp phạm một sai lầm. Chúng nhìn cô biểu lộ một tình cảm vô cùng mềm yếu. Sự đói khát cô nhìn thấy trong đó phản ảnh hệt như cô.

“Tôi cần một người làm công tác nghiên cứu cho tôi, cô… chết tiệt … Shelley. Công việc bao gồm cả việc báo cáo cho tôi phần tài liệu em đã đọc. Báo cáo miệng, không phải viết. Chúng ta có kỳ kiểm tra tuần tới và tôi cần phụ chấm bài. Tôi có năm lớp, mỗi lớp có hơn bốn mươi sinh viên.”

Cô chăm chú nghiên cứu ngón chân đôi giày bốt của cô, nó chẳng có hấp dẫn bằng dáng dấp đàn ông của anh, nhưng nó an toàn hơn. Khi cô nhìn anh, sức mạnh trong giọng nói bỏ rơi cô. Cô buộc phải dốc hết sức tàn còn lại cho những lời cuối. “Tôi không thể giúp anh được.”

Anh tiếp tục như chưa nghe thấy cô nói gì. “Em là một sinh viên giỏi. Tôi biết thời khoá biểu của em dầy đặc mùa này, nhưng tôi chẳng nghi ngờ điểm của em bây giờ kém hơn hai chấm năm. Em không đi làm và không có bận rộn gia đình. Và tôi cần em.”

Đôi mắt cô phóng lên mặt anh. Những từ này là một tiếng vọng của những gì cô đã nghe thấy lúc trước. Vẻ tội nghiệp như vừa bị ai tước đoạt mất cái gì trên mặt anh khiến cô nghi ngờ cái ý mờ ám trong câu nói đó. Nhưng cách dùng từ của anh đã đạt được mục đích. Cô cảm thấy sợi chỉ bảo vệ mong manh cuối cùng vừa bị bựt đứt.

“Tôi chắc anh có thể tìm được người khác.” cô khẽ run run nói.

“Tôi cũng chắc là tôi có thể. Nhưng tôi không muốn ai khác. Tôi muốn em.”

Thân hình căng thẳng của cô dần dần thư giãn cho đến khi đôi vai cô trở nên mềm mại như thường ngày. Tránh nhìn vào đôi mắt màu rêu của anh, cô nhìn ra cửa sổ, ngoài trời xám xịt, gió lạnh thổi ào ào.

“Chỗ… chỗ nào anh muốn để làm việc chung đây?”

“Chỗ hợp lý nhất là căn hộ của tôi. Tất cả sách đều ở đó. Chúng nặng quá để em có thể mang đi chỗ khác. Tôi có một hệ thống đặc biệt tốt nhất cho em tìm thấy những tài liệu cần thiết hoặc phân chia bài để chấm, …vân vân và vân vân …”

Cô lắc đầu. “Thật là điên, Grant.” Để không phải thố lộ với anh là cô không thể chịu đựng được việc ở chung với anh trong một căn phòng ấm cúng, cô tìm lý do khác “Nếu viện trưởng Martin biết được…”

“Tôi sẽ nói tôi cần một phụ tá, đó là sự thực, và em là sinh viên giỏi nhất của tôi, đó cũng là sự thực luôn.”

Cô đối diện anh bằng một tác phong bình tĩnh mà cô phải cố lắm mới giữ được. “Tôi chắc chắn là người ta sẽ xin phép anh chọn một phụ tá nam sinh viên.”

Lần đầu tiên, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười vô hình. “Xin phép chọn… ai??”Anh cũng dụ được bóng một nụ cười từ cô, trước khi anh nói với giọng tha thiết mềm lòng, “Anh nhớ em, Shelley.”

“Đừng,” cô nghẹn ngào, buộc phải cúi mặt xuống, lắc lắc đầu. Cô tự chửi rủa dòng nước mắt đong đầy trong mắt. “Xin anh, đừng. Đừng làm cho nó khó khăn hơn nữa.”

“Em mới là người đang làm cho nó khó khăn hơn đó chứ. Anh bảo em anh sẽ tùy thuộc vào thời gian của em, nhưng mà anh không thể chịu nổi cái tình trạng không lui không tới này lâu hơn được nữa.”

“Anh lờ tịt em gần 3 tuần lễ,” cô bật khóc với tự ái con gái bị tổn thương. “Làm như em đã chết mất rồi ấy.”

“Ồ, không đâu, Shelley. Anh cũng nhận thấy em như vậy. Đồ ngoan cố, anh hy vọng là em cũng bị đau khổ như anh. Mỗi đêm anh nằm trên giường chỉ nghĩ về em thôi, mùi thơm của em, cảm giác da thịt em, vị ngọt môi em.”

“Không…”

“Anh muốn em quá đỗi làm anh đau đớn…” anh bước về phía trước và đặt tay lên vai cô. “Shelley…”

Cửa vụt mở.

“Thưa giáo sư Chap… ồ, xin lỗi.” người nữ sinh kéo dài giọng nói bóng gió, ra vẻ thờ ơ dựa người vào thành cửa, đôi mắt nheo lại giảo quyệt.

Shelley quệt vội nước mắt trên má và quay người ra hướng cửa sổ. Cô khoanh hai tay trước ngực tự vệ.

“Có chuyện gì, cô Zimmerman?” Grant hỏi ngắn gọn.

Không phải là người dễ bị doạ nạt, cô gái nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm khắc của anh với một nụ cười xấc láo. “Không có gì. Nó có thể chờ, để sau đã.” Cô ta nói và bước ra ngoài sau khi đóng mạnh cửa lại sau lưng.

Qua một phút nặng nề căng thẳng không ai nhúc nhích, rồi Grant hướng về cô “Shelley, anh xin lỗi…”

Cô quay phắt lại đối diện với anh “Tại sao anh không hỏi cô ta làm phụ tá cho anh đi? Cô ta có vẻ muốn làm bất cứ điều gì anh yêu cầu.”

Cái nhìn ngạc nhiên trên mặt anh khiến cô hả dạ, nhưng không bắt đầu hạ được cơn giận của cô. Bực bội, cô trút hết cơn thịnh nộ với bản thân vào anh. Cô không hơn gì những cô gái khác dâng hiến mình cho anh, thèm muốn anh. Có bao nhiêu trái tim đang bị anh đoạ đày? Cô có thể là một trong những người phụ nữ bị nhốt trong lâu đài tình ái đang làm cho người khác ghen tị “Tôi chắc là cô Zimmerman của anh hoặc ai nữa giống như cô ta thèm chết được để có một buổi tối dài đăng đẳng với anh và chăm chỉ đọc mớ sách đầy bụi của anh.”

Grant khổ sở giữ cho mình không nổi nóng. Cô có thể đoán được bằng quai hàm dưới anh bạnh ra và hai cánh tay nắm cứng ngắt hai bên hông.

“Cô ta không phải là “cô Zimmerman của tôi”. Quỷ tha ma bắt, cô ta thì dính dáng gì với chuyện này chứ? Cô ta chỉ là một cô sinh viên nhỏ bé ngu dại, thế thôi? Cho anh một chút uy tín đi, Shelley,” Anh nói, cay cú vì bị cô chọc tức. “Bây giờ, em có giúp anh hay là không?”

Một sự thách thức, táo bạo và không nhân nhượng. Cô phải đối đầu trực diện “Được, tôi giúp anh, tôi sẽ làm bản nghiên cứu cho anh và tôi sẽ chấm bài phụ anh. Nhưng tuyệt nhiên chỉ là công việc thuần tuý, không ý gì khác.”

“Rất tốt”

“Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, chỉ là thuần tuý công việc.”

“Anh hiểu.”

Họ đang nói dối và cả hai biết rõ điều đó. Cuộc chạm trán một chọi một này không có liên quan gì đến công việc, nhưng nó phù hợp với mục đích của họ vào thời điểm mà họ giả bộ là đúng.

“Anh sẽ trả lương tôi cái gì?”

Anh lẩm bẩm chửi thề, thọc sâu hai tay vào túi quần kéo căng sang hai bên hông. Cô quay mắt đi.

“Hai chục đồng một tuần tốt chứ? Một tuần hai buổi tối.”

“Tôi thích được trả bốn chục đồng một tuần. Hai chục đồng một buổi tối, ba tiếng tối đa, 7 giờ tới 10 giờ.”

“Đồng ý.” anh gầm lên “Anh chờ em tối nay.”

“Tôi có bài tập Kinh tế học tôi phải làm tối nay. Anh có thể gặp tôi tối mai.”

“Được.” anh căng thẳng nói. “Anh sẽ tới đón em.”

“Tôi tự mình lái xe đến.”

Càng bực tức vì thất bại không thể ngăn cản tạo ra một bầu khí ngột ngạt sờ thấy được bao quanh anh. Anh là một con thú đang xù lông giận dữ. “Em đã biết chổ ở của anh.”

“Vâng, 7 giờ đúng, ngài Chapman.” Cô hùng dũng vượt ngang anh, mở cửa và lái được mình ra ngoài trước khi cô vâng phục sự thôi thúc tận đáy lòng chôn bàn tay cô vào bộ ngực lông vô trật tự kia và van nài anh hãy hôn cô.

“Em rất đúng giờ.” anh nói, trả lời tiếng gõ cửa của cô tại cửa nhà anh đêm hôm sau.

“Tôi đã hứa mà.”

“Vào trong đi.” Anh mặc một chiếc quần jean cũ rích và áo lạnh với tay áo bị cắt rời. Chân trần đi trong đôi xăng đan. Nhìn thấy anh mặc quần áo xuềnh xoàng làm tim cô đập mạnh và tay cô đổ mồ hôi ẩm ướt, nhưng cô phớt tỉnh đi ngang qua mặt anh vào nhà.

Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng hồ cứng với những nếp gấp đằng trước và sợi dây đen thắt ngang eo. Váy cô bằng len màu đen. Đuôi tóc ngay ngắn cộng thêm vào cho dáng dấp khô cứng mà cô đã cố ý tạo ra. Cô ghê người thu nhặt núi giấy rác trên bàn cà phê của anh và trên nền nhà.

“Tôi bắt đầu từ đâu đây?”

Anh mắc áo choàng của cô lên mắc áo gần cửa và quơ tay ra dấu cô nên để anh đi trước vào phòng. “Anh nhờ em đọc qua 3 cuốn sách này - anh sẽ chỉ em phần phải đọc - và trích dẫn những ví dụ khi Quốc hội từ chối quyền phủ quyết của Tổng thống. Cũng nên để ý nếu một dự luật đã được thông qua dần dần mang lại những lợi ích cho công dân, lập danh sách một loạt lý do tại sao. Nó sẽ là một câu hỏi thí dụ rất tốt, nếu sinh viên nào có đọc qua tài liệu, anh ta sẽ có thể đưa ra vài dẫn chứng cụ thể.”

“Tôi có làm cùng một đề bài không?”

“Em sẽ có những câu hỏi dự khuyết.”

Cô gật đầu, không nghĩ gì đến những điều vừa nói, không nghĩ đến thứ gì khác ngoại trừ việc đôi mắt của anh mới quyến rũ làm sao.

Anh nhìn cô một lúc lâu, căng thẳng trong lòng tăng dần lên. Đôi mắt anh trượt xuống đến miệng cô, nhưng chỉ trù trừ một giây trước khi anh cộc cằn nói, “Anh sẽ làm việc bên này nếu em có bất cứ câu hỏi nào cần anh.”

Suốt cả buổi tối cả hai chia nhau căn phòng làm việc, không chuyện gì khác. Anh đối xử với cô đúng tư cách của một vị giáo sư. Khi cô chuyển mình đổi tư thế cho thoải mái hơn trên bộ ghế sa lông, anh mở nhạc, rồi đi lại bàn làm việc hỗn độn bắt đầu ngâm cứu đống sách của anh. Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau đó, anh đứng dậy vươn vai, giơ tay cao lên khỏi đầu. Shelley bất ngờ nhìn lên và bắt gặp làn da bụng của anh giữa đường viền áo và lưng quần jean eo thấp. Rốn anh, lẩn với đám lông đen đậm màu mượt mà gợi nhớ trong lòng những ngón tay cô, nó trở nên là chỗ cấm kị, khêu gợi khi bị nhìn trộm như thế này.

Cái lối phô trương tồi tệ của chiếc quần jean mòn xơ hằn lên phần kín đáo khiến cho tim cô càng dội mạnh vào xương sườn. Liếm đôi môi đột nhiên trở nên khô nứt nẻ, cô chậm chạp đưa mắt xuống trang sách đang đọc, mặc cho vài phút đã trôi qua, những dòng chữ lẫn lộn vẫn không thể tập trung lại được.

“Sô đa không?” anh gọi với từ trong cửa phòng có quầy rượu.

“Vâng,”

Anh trở lại phòng mang theo hai ly cao đựng đá. Anh để một ly trên miếng đệm lót ly lên mặt bàn.

“Cám ơn,” cô nói khô khan.

“Không có chi,” anh lịch sự trả lời.

Đúng mười giờ, cô cất viết vào ví tay, xếp gọn ghẽ những tờ giấy cô ghi nhận những chi tiết theo như yêu cầu của anh và đứng dậy. Cô mang tất cả giấy tờ đến bàn làm việc của anh.

“Xong cả rồi à, Shelley?” Đôi mắt anh đang chăm chú theo nhịp lên xuống của ngực cô theo từng bước đi.

“Vâng, tôi đã làm hết rồi, nhưng nếu những chú thích của tôi cần xác định, tôi sẽ vui lòng giải thích cho anh.”

Đôi cánh tay trần của anh trông tuyệt đẹp trong ánh sáng dịu. Vồng bắp thịt láng mịn nổi bật bởi ánh sáng và bóng tối. Cô muốn được sờ vào anh, được vuốt ve yêu thương anh như một nhà điêu khắc tự hào về tác phẩm mà mình đã nhào nắn nên từ đất sét.

“Anh chắc là những chi tiết đều rõ ràng và súc tích.” Anh đứng dậy. “Anh trả em bằng tiền mặt được không?”

Anh quá gần, cô phải rút lui về phía cửa. Tránh không nhìn thẳng anh, thay vào đó cô tháo chiếc áo choàng ra khỏi mắc áo.

“Không cần, anh có thể viết chi phiếu cho tôi mỗi hai tuần hay thế cũng được.”

“Tốt thôi.”

Giọng anh trầm, khản đặc ngay sau lưng là một sự lôi cuốn không thể cưỡng được. Cằm cô sượt qua vai anh khi cô nhìn lên anh. “Ngủ ngon nhé, tạm biệt.”

Tay cô đặt trên nắm cửa, nhưng cô do dự xoay nó. Cô ước mong anh nói gì đó, làm gì đó, yêu cầu họ hãy chấm dứt cuộc chơi kì quặc này. Vào giây phút này, khi mà toàn bộ con người cô đang kêu gào cô rủ lòng thương, cô sẽ vui lòng vâng phục anh, ném bỏ tàn tích cuối cùng của sự thận trọng.Tại sao anh không với tới cô đi, vuốt ve cô, hôn cô đi?

Anh trơ trơ như gỗ, không lộ ra chút gì của trận bão đang trêu ngươi trong lòng. Lời giã từ của anh ngắn và dứt khoát “Ngủ ngon.”

Vào phiên làm việc đêm hôm sau, cô chấm bài. Anh đưa cho cô danh sách những trọng điểm mỗi bài văn phải đạt được. “Chỉ đánh dấu những chỗ đó. Anh sẽ chấm điểm sau.”

Cùng cách cư xử trái khoáy như đêm hôm trước, họ ngồi xuống làm việc. Sự im lặng tuyệt đối không hề bị phá vỡ cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo vang. Grant lôi mình dậy từ trong lòng chiếc ghế sa lông, nơi anh đang nằm giãn lưng, cuốn sách đề thi dựng đứng trên ngực.

“Alô,” anh nói vào ống nghe chiếc điện thoại để ở cuối bàn. “Không, cô Zimmerman, tôi không nghĩ là nó đã được chấm xong… Không, cô sẽ biết được điểm của mình cùng với mọi người khác… Tốt quá, tôi lấy làm biết ơn, nhưng… không. Tạm biệt.” Anh cúp điện thoại với vẻ bực mình. “Cái con bé này không bao giờ chịu thua!”

“Pru?”

Anh quay về phía Shelly với cái nhíu mày không chắc chắn. “Pru?”

Cô giơ bài kiểm của cô nữ sinh mà cô đã chấm vài phút trước ấy lên. “Viết tắt của Prudence. Nó được viết ngay đây. P-R-U-D-E-N-C-E với dấu ngoặc kép trên ba chữ đầu.”

Anh lật ngữa đầu ra sau cười ngất “Khỉ thật, nếu nó không cố ý bị lầm tên, anh cũng không biết nó là cái gì.”

“Cô ta gọi điện thường xuyên không?” Shelley hỏi một cách tình cờ khi cô xếp ngay ngắn chồng tập kiểm tra.

“Ghen?”

“Không.” cô nói ngắn gọn, nhưng sự tương phản bốc khói trong đôi mắt xanh báo cho anh biết ngọn lửa đang âm ỉ cháy ngay bên dưới lớp vỏ ấy.

Anh cười ranh mãnh “Cô ta gọi vào những ngày cô ta không để quên thứ gì trong lớp phải quay lại để lấy hoặc khi cô ta không vô tình gặp anh ở trung tâm dành cho sinh viên. Cô ta sắp sửa thành cái đầu máy xe lửa chạy êm ái đến nỗi đâm sầm vào anh bất cứ lúc nào không hay.”

Shelley cũng định bảo anh, cô thấy một nữ sinh không nên gọi điện cho anh, nhưng cô có quyền hạn gì để cấm chứ? Khi đặt vấn đề ra, thì cô và Pru Zimmerman đều cùng một loại.

“Cô nàng có cái đẹp… đồ sộ đấy nhỉ!” cô buột miệng nói.

“Kiểu đồ sộ có phải em ám chỉ cô nàng có bộ ngực núi lửa?”

Cô há miệng kinh ngạc và anh phá lên cười trước phản ứng của cô.

Nổi giận, cô ngậm phắt miệng lại. “Tôi thấy là anh cũng để ý lắm đó chứ.” Cô nói qua đôi môi mím chặt.

Anh càng cười dữ dội hơn. “Anh cũng sẽ để ý cả cái xe ủi đất nếu nó cứ phăm phăm tiến tới anh ở khắp mọi nơi.”

“Tội anh ghê nhỉ,” cô nói. “Anh đâu thể tránh được nếu mọi cô gái trong trường bị cú sét ái tình, phải không nào?”

Nụ cười của anh thình lình đổi thành cái nhăn mặt dữ dằn. “Em lại là cô gái đẹp để tán đấy. Anh đã từng thấy hắn, tên ngồi bên cạnh em hau háu đôi mắt bò từ bên kia dãy bàn, cũng nhận ra.” Khuôn mặt anh dịu đi đôi chút. “Anh đoán anh phải cám ơn em đã khiến hắn ta tỉnh ngủ suốt giờ lên lớp.”

Anh bước về phía cô cho đến khi chỉ còn cách vài phân. Cô phải ngữa đầu ra sau để nhìn mặt anh. “Anh cũng phải nhấn mạnh. Ảo tưởng về em cũng khiến anh không ngủ được.”

Miệng khô khốc, cô nhìn đi chỗ khác và mau lẹ đứng dậy “Đến giờ tôi phải về rồi.”, cô khàn giọng nói, chân bước vòng qua mặt anh và va vào bàn bầm tím cả hông khi cô vội vã ra đi.

Thật đáng ngạc nhiên, anh không tìm cách ngăn cô lại, nhưng anh theo sát dấu chân cô như một tên thợ săn khi cô đi một vòng nhặt túi xách, áo khoác, hồ sơ, những thứ mà cô mang theo.

“Shelley ?”

“Vâng ??” cô nói, xoay hẳn một vòng đối diện với anh trước khi tên cô được phát ra trọn vẹn trên môi anh. Đôi mắt anh lục soát mặt cô, nấn ná một lúc lâu trên miệng cô.

“Không có gì.” anh thở dài nói. “Nếu được thì chúng ta làm việc tối thứ Sáu, vì anh có cuộc họp tối thứ Năm?”

“Được.”

“Hẹn gặp lại em.”

***

“Trời mưa sao?” Grant vụt dậy từ trong lòng ghế sâu và đi ngang qua phòng đến bên cửa sổ, kéo một cánh cửa ra xem. “Đúng vậy. Mưa nặng hạt lắm.”

“Trời đã lạnh lúc em đến tối nay.” Cô gần như đến trễ.

Chiều nay, hội nữ sinh danh dự của cô tổ chức bữa tiệc trà cho phụ nữ trong ban giáo vụ. Cô ở lại sau cùng phụ dọn dẹp và đã trễ nên cô đi bộ tới căn duplex của anh. Vì nó gần hơn là bãi đậu xe cô đã đậu hồi sớm mai trong ngày. Cô chạy tới nơi muốn đứt hơi, vẫn còn mặc chiếc áo nhiễu xám bên dưới là bộ com lê cắt khéo màu xám xanh.

“Bộ có ai vừa mới đám cưới sao?” anh châm chọc lúc đón cô ở cửa. Anh mặc quần jean, dường như đó là đồng phục ở nhà của anh và chiếc áo lạnh cao cổ màu vàng đồng.

Họ làm việc trong im lặng cả giờ đồng hồ. Giờ đây, với chồng bài kiểm họ chấm đã gần xong, Shelley ngước đầu lên để nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái lầu hai.

“Em thích anh đốt lò sưởi không? Em để chân em co quắp dưới người như thế mấy tiếng đồng hồ qua, anh biết là chúng có thể lạnh tới đâu.” Lời anh là một mối thương cảm gợi nhớ đêm ở thư viện khi chính đôi tay anh làm ấm chân cô.

Họ nhìn nhau một lúc trước khi cô thèm thuồng nhìn vào lò sưởi. “Anh không nên bận tâm. Chỉ còn vài bài nữa để chấm là đến giờ em về rồi.”

“Không phiền gì.”Anh nói, đang quỳ gối xếp lại củi trong lò hình như đã được sắp xếp từ trước trên nền lò sưởi. Trong khi anh châm củi, Shelley đọc xong thêm hai bài kiểm và ghi chú thích bên lề.

Cô đang tập trung vào một bài viết khó hiểu thì đèn trên đầu vụt tắt, nhận chìm căn phòng vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ lò sưởi. Cô ngước đầu lên và nhìn thấy Grant vừa hạ tay xuống từ công tắc đèn trên tường. Trong ánh sáng lập loè anh hiện ra to lớn, mạnh mẽ hơn, đàn ông hơn bao giờ hết. Ánh lửa tô điểm khuôn mặt anh, làm cho những chỗ trũng chìm sâu trong bóng tối. Sự tương phản hoàn toàn làm nên vẻ bí hiểm trên khuôn mặt anh, nhưng dáng điệu tướng cướp anh hướng về cô đã thông báo ý muốn của anh.

Cô duỗi chân và đặt đôi chân đi vớ xuống sàn như sẵn sàng chạy.

“Em còn một bài nữa để chấm.” cô run rẩy nói.

“Nó có thể chờ. Anh thì không thể. Anh đã chờ mười năm rồi.”

Anh đứng trước chiếc ghế bành sâu lòng là nơi làm việc của cô suốt buổi tối. Ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt sâu thẳm của anh khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Đưa tay vuốt những sợi tóc loà xoà xuống chân mày cô, ngón tay anh nâng cằm cô lên, ngón tay cái xoa bờ má đã trở nên nóng bất thường và đỏ bừng của cô.

Cô nhắm mắt lại khi ngón tay cái anh vuốt ve miệng cô. Môi cô hé mở dưới sự khêu gợi dịu dàng, và ngón tay cái của anh nhẹ nhàng phiêu lưu giữa răng cô và chạm đến lưỡi cô. Đẫm ướt mật ngọt của miệng cô ngón tay anh mân mê tắm ướt bờ môi dưới của cô. Hơi thở cô dồn tắc trong phổi khi tay anh lần xuống cổ. Anh nhấn mỗi đầu ngón tay vào vùng tam giác nhỏ trũng sâu nơi cổ họng, trong khi ngón tay cái anh trân trọng vùng xương cổ mỏng manh.

Đê mê ngon ngọt thấm vào cơ thể cô qua những ngón tay của anh và cô xa hoa tận hưởng chúng. Làm sao cô có thể chịu trách nhiệm cho cái gì phải xảy ra khi sự đụng chạm của anh khiến cho cô mềm nhũn?

Nhưng uể oải bị xua tan khi ngón tay trỏ của anh dò theo cổ áo cô xuống điểm sâu nhất cổ chữ V. Cô mở mắt nhìn anh. Một cái nhìn sâu vào trong khuôn mặt anh, và tất cả những cẩn thận, kiềm chế và cấm đoán bị quên lãng ngay. Khuôn mặt anh là một sự nghiền ngẩm của khao khát. Mắt anh ánh lên say mê. Qua môi anh, hơi thở không đều thầm thì như tình yêu dâng hiến cho người đàn bà mà bàn tay anh đang nâng niu trân quý. Một tay anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô khi cô đắm đuối nhìn anh, trong khi tay kia kinh ngạc khám phá làn da láng mịn như tơ lụa của cô.

Tim cô ngừng chỉ một giây để bắt đầu đập dồn khi tay anh dừng lại ở chiếc nút áo đầu tiên. Anh đợi, thưởng thức phút giây mầu nhiệm, ánh lửa hồng, mưa rơi tí tách, cảm giác đê mê thuyên chuyển khuôn mặt cô. Rồi ngón tay anh mở chiếc nút áo bọc vải. Anh ấn tay vào nơi tim cô, như thể để nắm bắt từng nhịp đập vào lòng tay anh. Chiếc nút áo thứ hai rời ra theo sự điều khiển khéo léo của anh, cả hai vẫn bất động. Mỗi bên sững sờ trong khi họ nhìn nhau đăm đăm, đầu ngón tay trỏ của anh vuốt theo đường biên của chiếc áo lót lụa màu xám. Hơi thở nặng nhọc của anh hòa cùng một nhịp với cô. Cô mỉm cười quyến rũ, anh cười đáp trả, nhưng không thay đổi nét mặt. Anh chăm chú thật lâu vào làn da trắng ngà căng đầy nhựa sống. Anh thốt lên vui sướng khiến cô lại mở mắt nhìn. Anh mơn trớn cô trìu mến vô tận. Một tiếng thở dài buột khỏi cổ họng cô.

Cô điên cuồng sờ soạng tìm chỗ vịn giữ cô lại trên thế giới này, giữ cô khỏi bị bay ra ngoài không gian. Tay cô vùi trong áo lạnh của anh, bốn ngón tay cô xuyên qua lưng quần jean, móc chặt vào đó với ngón tay cái cô bên ngoài. Cô dụi dụi trán vào bụng anh khi anh trình diễn sự hành xác ngọt ngào của anh trên ngực cô. Tay anh khum sau gáy cô, siết cô gần hơn.

“Grant, Grant,” cô nhắc đi nhắc lại trong tiết tấu kích động cùng nhịp độ nhanh với những ngón tay anh. Chiếc áo lót của cô rơi hẳn xuống bên dưới ngực cô. Bàn tay anh lang thang dường như không có hướng nào nhất định, nhưng chúng mơn trớn cô mê say đến nỗi từng đợt sóng đê mê sung sướng tràn ngập cô.

“Làm ơn...” Cô thở hổn hển. Tay cô giật mạnh, cố kéo anh xuống.

Cuối cùng anh quỳ xuống bên cạnh cô, anh nâng mặt cô lên giữa lòng bàn tay, kéo lại gần mặt anh “Shelley, anh yêu em.” Hơi thở ngọt lịm nóng bỏng của anh dập vào môi cô. “Không gì có thể ngăn anh lại được đâu.”

Cô lắc đầu “Em không muốn anh dừng lại.”

Với hai bàn tay hết nghi ngại và nhiệt tình, cô ôm chặt đầu anh kéo xuống ngực cô. Anh hôn da thịt thơm ngát xa xỉ với những cái hôn ướt át, nồng nàn bỏ rơi bừa bãi khắp nơi. Khi miệng anh siết trên núm vú và mút nhẹ, theo bản năng cô cong người. Tay anh luồn quanh cô, tìm thấy đường sống lưng và thúc cô rướn lên về phía trước. Khi cái đói khát man dại quan trọng nhất của anh đã được thoả mãn, anh lịch sự trả cho cô thêm âu yếm, với những cái nhay bằng môi, tắm bằng lưỡi. Tay cô nóng rực trong mái tóc đậm màu, dầy, và lượn sóng của anh. Ngón tay cái của cô xoa hai bên thái dương và xương gò má anh. Anh hôn ngược lên đến miệng cô và làm tình với nó, ngỗ ngược với lưỡi cô, ham muốn chinh phục, nhưng đành cam chịu đầu hàng.

“Cho phép anh cởi dùm em được không?” anh thầm thì bên tai cô.

“Vâng.”

Anh kéo chiếc áo ngoài dúm dó khỏi hai vai cô và chiếc áo lót tụt theo xuống eo cô. Anh cởi nút chiếc váy cô, kéo phẹc-mơ-tuya xuống, cả áo lót và váy rơi xuống sàn. Anh giúp cô bước ra khỏi đống quần áo. Anh ngắm toàn thân đẹp như pho tượng của cô, đôi tay anh cũng mơn trớn theo ánh nhìn. Anh vuốt đôi tay lên che kín vú cô, trong lòng anh dâng lên một niềm cảm phục, không phải là dục vọng, anh hôn môi cô ngọt ngào trước khi quỳ xuống lần nữa. Đôi vớ da người của cô màu xám nhạt, lại là đôi vớ da đăng ten bóng lưỡng và anh hôn cô xuyên qua nó. Anh đặt môi hôn làn da mịn màng của cô theo lớp vải mỏng khi anh kéo nó ra khỏi chân cô, anh ham muốn cô đến nỗi muốn làm rách đôi vớ mà anh đang chật vật cởi ra khỏi chân cô. Vẫn nguyên vẹn lòng thèm muốn đó, anh tiến tới từ tốn. Cô vuốt ve chân mày đậm của anh với những ngón tay yêu thương, trong khi anh thám sát từng ly da thịt cô, vuốt ve cô bằng tất cả tâm hồn, hôn cô đê mê, nếm trải mùi vị cô. Anh dấn lên trước chà xát vào vùng tam giác đàn bà của cô.

“Grant,” cô rên rỉ.

Anh đứng dậy lập tức, bồng cô trên tay, nhẹ nhàng đưa về hướng cầu thang xoắn. Anh đặt cô xuống cạnh giường, tung mền ra. Đôi mắt anh rực lửa nhục dục tranh đấu với âu yếm dịu dàng khi anh đặt cô nằm lên giường.

Trở nên bạo dạn, cô không hay mình đã bị quyến rũ, trường hợp này chưa bao giờ xảy ra với cô trước đây. Cô chống khuỷu tay nhỏm dậy ngắm anh cởi bỏ quần áo. Khi chiếc quần lót của anh lột xuống bắp đùi rắn chắc, cô như bị thôi miên vào vẻ khoẻ mạnh rắn chắc của anh.

Anh chầm chậm tiến về cô, không vội vã, không muốn làm cô sợ hãi. Anh ngạc nhiên hơn khi cô nói, “Anh tuyệt đẹp, Grant. Đẹp lắm!” Những ngón tay thẹn thùng vươn ra chạm vào bắp đùi chắc nịch của anh. Rồi cô rướn tới hôn anh, ướm trước, sau đó mạnh bạo hơn vét sạch hơi thở, xoá sạch mọi suy nghĩ, cướp sạch đời anh.

“Lạy Chúa tôi, Shelley.” buông rơi người nằm bên cạnh cô, anh ôm cô vào lòng. Tay anh siết mạnh lưng cô sát người anh. Cô mềm mại thẩm thấu sức mạnh khao khát của anh, họ cùng hoà một nhịp. Anh chầm chậm vuốt đùi cô khiến cô lẩm nhẩm những lời khẩn cầu trên môi. Anh đáp trả bằng chính đôi môi mình khi bàn tay yêu đương của anh tách cặp đùi cô ra và chạm đến tâm đàn bà của cô. Sự mơn trớn của anh dịu dàng say sưa, càng tò mò hơn khiến tay cô bấu chặt cổ anh. Bên tai anh hơi thở cô dồn dập khi cô nức nở sung sướng, “Em không tưởng tượng việc này xảy ra cho em. Đây có phải là một giấc mơ nào khác không? Ồ, Chúa ơi, xin đừng.”

“Thật đấy, em yêu. Em là thật, người phụ nữ tuyệt diệu quý giá của anh.”

Một tiếng rên xé họng khi anh mơn trớn cô đúng kiểu cô chưa bao giờ cảm giác được. Trái tim cô, linh hồn và lý trí cứ nở lớn mãi cho đến khi vỡ tung ra ngàn vì sao lấp lánh.

“Grant…” cô gọi, cố kéo anh lên người cô.

“Không, em yêu,” anh thì thầm bên cổ cô. “Chúng ta sẽ chia sẻ công bằng ngay từ đầu.”

Lời anh chẳng có ý nghĩa gì với đầu óc mê muội của cô. Cô chỉ biết vẻ rực rỡ của tay anh luồn dưới đường cong eo cô nhấc cô lên tiếp nhận cái thúc mạnh yêu đương của anh. Cô tiếp nhận tất cả anh, nâng đùi cô qua đùi anh, ấn anh vào tận cùng cô. Lửa dục anh quét sạch cô. Trong đời cô chỉ xảy ra một lần chỉ trong vòng vài giây, giờ lại đang xảy ra, kỳ diệu hơn, ý nghĩa hơn lần đầu vì anh đang ở trong cô.

Với thân thể vẫn còn gắn với nhau, họ nằm thoả mãn thở hổn hển. Tóc cô ướt đẫm bóng lưỡng phủ lên ngực anh. Tay anh vuốt ve trân trọng tấm lưng cô.

“Grant,”cô thầm thì, ngập ngừng phá vỡ giây phút hạnh phúc hoàn hảo này, “Anh có tin chuyện thần tiên không?”

Anh hít thở thật sâu và cô cảm thấy anh thức dậy lần nữa, quậ̣y bên trong cơ thể cô. “Không tin cho tới… đêm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.