Nhìn Em

Chương 42: Chúng ta cũng thế, chỉ cần có một người như vậy tồn tại thì sẽ không từ bỏ hi vọng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Lạc nằm ườn ở đối diện bàn làm việc của Thẩm Hàm, nhìn anh không chớp mắt.

Thẩm Hàm đang nói chuyện cùng mấy đứa trẻ mà anh dạy, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

“Thầy ơi, em thấy con quái vật đó đáng thương quá. Tại sao chỉ vì ngoại hình quá xấu xí mà người khác lại cho là nó có tội kia chứ? Nó to khoẻ như thế, mạnh mẽ hơn đám người đó rất nhiều, nếu nó là đồ quái vật, vậy thì chúng ta là gì?”

“Chúng ta là đồ bỏ đi hay sao?”

Đó là một cậu bé mắc bệnh bại liệt bẩm sinh, gần như đều ở trong phòng cả ngày; có điều, cậu học tập và nhận mặt chữ nhanh hơn những đứa trẻ khác.



Quái vật Frankenstein (hình minh hoạ)

Cậu bé ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Thẩm Hàm, mở to cặp mắt nhìn anh.

Thẩm Hàm chìa tay ra: “Đưa tay cho thầy được chứ?” Cậu bé ngoan ngoãn giữ tay anh. Thẩm Hàm vỗ lên mu bàn tay cậu, “Vậy những việc xấu mà nó làm thì sao?”

Cậu bé giận dữ nói lớn: “Nhưng nó cũng từng giúp đỡ những người trong làng, nó còn tự mình đi học để biết đọc sách viết chữ! Nó chỉ là tức giận quá thôi, nếu họ đối xử với em như thế, thì em, em cũng sẽ…”

Khoé mắt cậu dâng lên hơi sương, nhưng vẫn ấm ức nuốt xuống mấy chữ sau cùng. Cậu biết người thầy hiền từ này sẽ không thích mình có suy nghĩ kiểu ấy.

Thẩm Hàm nắm chặt tay cậu: “Không đâu, em sẽ không làm thế đâu. Như con quái vật đó vậy, cho dù bị tổn thương thì cũng vẫn hi vọng Frankenstein chế tạo cho nó một quái vật nữ, vẫn muốn được yêu một người. Chúng ta cũng thế, chỉ cần có một người như vậy tồn tại thì sẽ không từ bỏ hi vọng.” Anh mỉm cười, “Huy Huy, không phải bên cạnh em cũng có rất nhiều người tốt với em hay sao?”

Khi anh nói chuyện, tầm mắt Dương Lạc vẫn luôn dõi theo anh.

Dẫu bị tổn thương, thì cũng muốn học cách yêu một người.

Thầy ơi, em có thể xem đây là lời thầy nói với em không?

Cậu bé tên Huy Huy còn chưa lên tiếng, cô bé đứng bên cạnh cậu đã cướp lời: “Phải đấy, thầy Thẩm cũng rất tốt với bọn mình mà. Nếu cậu mà trở nên xấu xa, thầy ấy sẽ không thích cậu nữa đâu.”

Huy Huy lườm cô bé một cái, quay đầu lại, nói khẽ với Thẩm Hàm: “Thưa thầy, em biết rồi ạ.” Sau đó cậu nhìn đồng hồ treo tường, quan tâm hỏi, “Thầy ơi, sắp đến giờ xe thầy chạy phải không ạ? Chúng em đi trước thầy nhé.” Thẩm Hàm ân cần xoa mái đầu nhỏ nhắn của cậu, “Được. Các em phải ngoan đấy nhé, thứ tư thầy lại tới dạy tiếp.”

Lũ trẻ năm mồm bảy miệng chào tạm biệt anh, sau đó đỡ Huy Huy ra ngoài.

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh. Thẩm Hàm mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp sắt dẹt có hoạ tiết năm sao. Anh nhẹ nhàng đẩy cái hộp về phía Dương Lạc.

“Cái gì thế ạ?” Dương Lạc vẫn giữ tư thế nhoài người, chiều nay vừa thi cuối kỳ hết môn cuối, bấy giờ mới cảm thấy hơn hai tuần sống dựa vào cà phê, gần như đã rút cạn cả người. Cậu đưa một tay ra cầm lấy nó, lắc lắc, nghe tiếng va chạm phát ra bên trong.

Mặt Thẩm Hàm hơi đỏ: “Tôi để dành ít đồ lót dạ trong giờ học. Không phải em bảo buổi chiều thi xong sẽ ghé qua à, tôi sợ em đói.”

Dương Lạc ngồi ngay lưng lại ngay, nhanh nhẹn mở nắp ra. Bánh quy tròn bình thường, bên trên phủ một lớp đường kính. Khoé môi cậu khẽ nhếch: “Đồ lót dạ trong giờ học, không phải chỉ phát cho mấy đứa bé kia thôi ạ? Sao thầy lại có?”

Nhớ đến cảnh tượng khó xử hồi sáng, khi bảo với cô giáo phát bánh quy là cho mình mấy cái, mặt Thẩm Hàm càng đỏ hơn: “Em không cần thì thôi.”

Dương Lạc đã nhét một miếng bánh vào miệng, đồng thời cầm hộp đi đến bên cạnh anh: “Tất nhiên em cần chứ. Đây là bánh thầy để dành cho em mà.” Cậu cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn.

Kể từ ngày nói thẳng nói thật mọi chuyện trong nhà ra, dường như quan hệ của cả hai đã ổn định rất nhiều. Dương Lạc chẳng bỏ qua cơ hội làm rất nhiều cử chỉ gần gũi. Thẩm Hàm không tránh né, thỉnh thoảng còn chủ động nghiêng đầu, coi như đáp lại nụ hôn phớt trên mặt của cậu.

Có điều, phần thưởng như thế, hôm nay lại không có. Chờ cậu hôn xong, Thẩm Hàm chỉ chìa tay ra với cậu: “Tôi cũng đói. Em cho tôi một cái đi.”

Dương Lạc nhìn ba chiếc bánh còn lại trong hộp, do dự giây lát, vẫn nhét một chiếc vào miệng anh. Sau đó đóng chặt nắp hộp: “Được rồi, chúng ta đừng ăn nữa. Tối về không ăn được cơm, dì lại mắng thầy nữa.”

Khoé môi Thẩm Hàm khẽ giật.

Biết ngay em ấy sẽ vui mà. Đúng là, y hệt một thằng nhóc to xác.

Bởi vì phải ngồi xe buýt quay về thành phố, Dương Lạc đỡ Thẩm Hàm đi dọc theo con đường ngoài cổng trường đến một trạm xe cách đó không xa.

“Đã đăng kí học thêm tiếng Anh rồi chứ?”

“Vâng.” Dương Lạc gật đầu, “Ngày mười bảy tháng một bắt đầu, học đến ngày mười tháng hai. Tết thì được nghỉ năm ngày ạ.”

Sau khi biết nguyên nhân cậu không muốn đi du học, Thẩm Hàm vẫn ra sức khuyên nhủ cậu.

“Đằng nào tôi cũng không chạy thoát được. Em lo cái gì chứ?”

Lúc nói câu này, mặt anh đỏ bừng, nhưng vẫn nói hết sức dõng dạc và nghiêm túc.

Dương Lạc ôm chặt anh, ghì anh vào lòng mình.

“Đó cũng là ước mơ của tôi mà. Nếu em có thể thực hiện được…” Thẩm Hàm khẽ khàng nói, “Tôi cũng sẽ cảm thấy mình cách nó gần hơn một chút.”

“Hơn nữa, ắt hẳn đây cũng là mong muốn của em. Không nói đến lợi và bất lợi, nhưng mà, có cơ hội mà không đi thực hiện. Đúng là, quá đáng tiếc.”

“Em yên tâm, được không?”

Dương Lạc dựa đầu lên vai anh, cố gắng kìm nén xúc động muốn khóc, gật đầu.

“Thế, nghỉ đông em ở lại ký túc xá à?”

“Không ạ, em thuê nhà bên ngoài. Nghỉ đông ít người ở lại trường lắm, trong ký túc không cấp nước nóng, căng tin cũng chỉ mở một cái.”

Thẩm Hàm suy nghĩ.

Thật ra, có thể để em ấy đến nhà mình ở mà.

Anh cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Không sao cả. Dù sao dì đã coi em ấy như người nhà rồi, trước khi ăn cơm bữa nào cũng phải gọi điện hỏi một tiếng xem em ấy có ghé qua không.

“Người nhà” ư? Nội tâm Thẩm Hàm run lên. Cuối cùng vẫn ngẩng đầu: “Dương Lạc…”

Khi ấy, Dương Lạc đương nhìn về con đường phía trước: “Xe đến rồi thầy ơi.”

Cậu không nghe thấy Thẩm Hàm đáp lại, cúi đầu nhìn anh.

Sao mặt lại đỏ thế này? Cậu đưa tay sờ trán anh, lấy làm lạ hỏi: “Không sốt mà?”

Thẩm Hàm tức giận gạt tay cậu ra: “Em mới sốt ấy. Không sợ người khác nhìn thấy chắc.”

“Thế thì có sao, không phải thầy bảo đến ngôi trường này mới biết, tiếp xúc thân thể với học sinh là việc quan trọng lắm à?”

Thẩm Hàm bị cậu nói cho dở khóc dở cười: “Ý tôi không phải như thế.”

Tựa như nhớ ra điều gì đó, anh nghiêm trang nói: “Lũ trẻ trong trường hầu như đều bị khuyết tật bẩm sinh, nhưng cha mẹ cũng không vì thế mà bỏ rơi chúng. Có điều từ nỗi đau lòng và áy náy, cũng sợ làm tổn thương chúng nên dần dần không đề cập đến khiếm khuyết của chúng nữa, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc. Thoạt trông thì như đang bảo vệ, nhưng thật ra, lâu ngày lũ trẻ cũng sẽ nghĩ, rằng liệu có phải bản thân chúng không tốt nên ba mẹ mới không muốn gần gũi với chúng như những người khác hay không. Sau đó chúng bắt đầu né tránh tiếp xúc kiểu này trong vô thức, cảm thấy mọi người ai cũng nghĩ thế.”

“Vốn dĩ không gian sống của chúng đã hạn hẹp hơn bạn cùng trang lứa, bản thân lại khép kín.”

“Vậy nên tôi mới chủ động đi tiếp cận chúng.”

Nói xong, anh cười ngượng: “Dạo gần đây tôi cứ nghĩ về chuyện đó suốt. Nên là em vừa nhắc đến thì đã hăng say rồi. Cơ mà tôi cũng muốn kể cho em nghe lâu rồi, giờ nói ra cũng tốt.”

Dương Lạc nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa thương vừa nể.

“Em biết rồi, thưa thầy.”

Cùng lúc ấy, Dương Hoa ở trong công ti, trên bàn làm việc phía trước xếp một chồng sách cao vút.

Trong một cặp đồng tính nam, có thể sẽ có một bên đảm đương vai trò tương tự như phái nữ…

Ông cau mày, nhớ lại hôm nọ lúc đang định mang cam vào phòng bệnh thì nghe thấy mấy câu của Bao Vân.

“Nếu sau này con gặp thất bại, người đó có thể đứng ra che chở con; bình thường cũng có thể đối xửdịu dàng với con…”

Dương Hoa nặng nề gục đầu vào lòng bàn tay. May mà ông thông minh, vừa thấy bất thường thì ngay lập tức quay về tìm sách vở tài liệu.

Nói vậy là, Lạc Lạc, có lẽ chính là cái bên, “đảm đương vai trò phái nữ” gì đó rồi.

Ông đau đớn rên lên một tiếng.

Vậy thì bên còn lại sẽ là cái giống gì chứ?

Có lẽ còn cao hơn cả Lạc Lạc. Ông thầm tưởng tượng ra dáng hình cao một mét tám của Dương Lạc, sau đó thêm vào chiều cao của một cái đầu.

Hơn nữa sẽ còn cường tráng hơn Lạc Lạc, Dương Hoa tưởng tượng thêm một thân hình khổng lồ.

Hình dung ra cái giống gì thế này? Chẳng khác gì con gấu cả.

Sau đó ông lắc đầu nguầy nguậy, muốn thoát khỏi mớ hình dung này.

Nghe nói còn là một người khiếm thị nữa.

Dương Hoa lại đeo thêm một chiếc kính râm cho hình ảnh mà mình đã gạt bỏ kia.

Trời ơi!

Ông kêu thảm trong lòng, dứt khoát cầm điện thoại nội bộ lên, gọi vào một số: “Vương Trúc Chương à? Cậu lên đây, tôi có chút việc muốn hỏi cậu.”

Mấy phút sau, trưởng phòng bảo vệ đi vào văn phòng của tổng giám đốc. Ông là người phụ trách công việc bảo vệ cho cả công ti này từ khi mới bắt đầu thành lập.

Liếc mắt qua chồng sách trên bàn làm việc, vừa mới mở cửa, thư kí đã nói sơ qua, từ sáng khi nhận được chỗ sách kia gửi đến, sếp Dương đã khoá cửa ở lì trong phòng làm việc không chịu đi ra.

Có điều, đúng là không ngờ, một lần mà mua nhiều như thế.

“Trúc Chương.” Dương Hoa ló đầu ra khỏi chồng sách, “Tôi có chút chuyện riêng muốn hỏi cậu, nếu cậu thấy khó trả lời quá thì thôi. Tôi chỉ hỏi vu vơ mấy câu thôi.”

Vương Trúc Chương gật đầu.

“Ba cậu, ý tôi là chú nhà, từ năm ngoái ông ấy đã không nhìn được nữa đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi nhớ trước đây chú là một người rất khoẻ mạnh, vẫn luôn đi bơi vào mùa đông.” Dương Hoa dừng lại giây lát, “Tôi chỉ muốn hỏi xem, bây giờ tính tình chú ấy thế nào, liệu có phải…”

Vương Trúc Chương bật cười: “Hoá ra anh hỏi chuyện này. Không sao, người già bây giờ đã quen rồi, chỉ là thi thoảng cũng sẽ nháo nhào lên. Cơ mà dù sao cả nửa cuộc đời đã không thích làm phiền người khác. Lúc mới đầu mẹ em định đút cơm cho ba, làm ông giận tới nỗi đẩy cả người cả bát xuống đất ngay tại chỗ. Nhưng mà sau đấy ông ấy cũng hối hận, về sau không xảy ra chuyện như thế nữa…”

Dương Hoa hít sâu một hơi lạnh, đoạn sau ông chẳng nghe vào được chữ nào, trong đầu toàn là cảnh tượng Dương Lạc bị đá ngã xuống đất.

Gì mà chuyện của trẻ con thì tự nó giải quyết cơ chứ!

Chị dâu, đã đến nước này rồi, chi bảo em làm sao mà yên tâm? Ông âu sầu, lông mày nhíu chặt vào nhau.

Không được, nhất định mình phải đi xem, rốt cuộc thằng kia là cái giống gì.

Ông siết chặt tay, hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.