Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 14




Máu loãng trào lên chân, toàn thế giới đều nhuốm một màu đỏ chết chóc.

Phong Mộ Ngôn lảo đảo lùi dần ra sau, cúi đần nhìn Tô Kỳ Duyên đã chết.

Hắn đã nghĩ, mấy ngày nữa mình sẽ đích thân đến nhà, dập cầu tạ lỗi với nhạc phụ đại nhân để hỏi cưới Tô Thanh Mặc.

Làm một thế gia thư hương, nhất định ông sẽ bảo thủ gia trưởng, tính tình cổ hủ cứng nhắc. Có khi còn đánh hắn một trận, mắng hắn một hồi, sau đó tống cổ ra khỏi nhà.

Nhưng dù có thế nào, chân thành cũng mài mòn sỏi đá. Chỉ cần Tô Kỳ Duyên còn sống, rồi cũng sẽ tới ngày bị thuyết phục.

Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt.

Thế nhưng Phong Mộ Ngôn chẳng tài nào đoán được, còn chưa kịp dập đầu chào hỏi, hắn đã giết chết nhạc phụ rồi.

Tô Kỳ Duyên, Tô Thanh Mặc.

Sao hắn lại không đoán ra họ là hai cha con chứ. Rõ ràng mặt mày có đôi phần tương tự, khí chất cũng chẳng khác nhau là bao.

Gian nan lùi về hai bước, Phong Mộ Ngôn vươn tay sờ miếng vải đen trên mặt mình.

À phải rồi, hắn che mặt mà, chỉ cần lẳng lặng bỏ đi, Tô Thanh Mặc sẽ chẳng nhận ra hắn rồi.

Hắn không thể để hạnh phúc vỡ tan thành bọt nước, để tình này trở thành một giấc mộng cũ xưa.

Hắn thương y, thương y mà, không thể mất y được.

Hít thật sâu, Phong Mộ Ngôn đứng vững, định nhún người bỏ đi, đã lại thấy Tô Thanh Mặc thê lương vọng gọi: “Đứng lại —”

Chân đã ngừng, mà Phong Mộ Ngôn lại chậm chạp không dám quay đầu.

Hắn sợ, một khi quay đầu, mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng Tô Thanh Mặc phía sau không có ý buông tha cho hắn, tiếng bước chân giẫm lên máu loãng vang ra từng tiếng ‘lẹp bẹp’, kéo theo tiếng gọi đứt quãng, “Phong, Mộ, Ngôn.”

Cả người Phong Mộ Ngôn run rẩy, đè giọng, “Ngươi, nhận sai rồi.”

“Sai ư?” – Tô Thanh Mặc cúi đầu cười, trong tiếng cười pha lẫn cả giá băng, “Ta nhớ ngươi, khắc khoải ngươi, tìm ngươi suốt mười bốn năm, đừng nói trên mặt ngươi che một miếng vải, mà dù ngươi có cắt mũi móc mắt, chặt đứt tứ chi, thì chỉ một cái liếc mắt, ta cũng nhận ra ngươi. Ta đào tim đào phổi cho ngươi, dốc hết ngọt lành cho ngươi, vậy mà, tại sao ngươi lại —” – nói tới đây, y ho ra một ngụm máu, quỳ sụp xuống trước thi thể mẹ mình, “Giết cả nhà của ta.”

Đúng rồi.

Tại sao, tại sao, tại sao…

Phong Mộ Ngôn kéo tấm khăn đen che mặt, thất thểu lại gần Tô Thanh Mặc, “Không phải, ngươi nghe ta nói —” – lời còn chưa dứt, một mũi kiếm đã đâm vào bờ vai hắn.

Tô Thanh Mặc nắm chặt tay mẫu thân, tay kia cầm kiếm, đôi mắt đầy thù hận, “Là ta dắt sói vào nhà, là ta có mắt như mù.”

Phong Mộ Ngôn lảo đảo bước lên trước, mặc cho thanh kiếm ghim sâu vào bờ vai mình cùng tiếng ‘Phập’ hoắm sâu vào da thịt. Hắn vươn đôi tay vấy máu, nắm bả vai Tô Thanh Mặc, “Thanh Mặc, ta không biết —”

Tô Thanh Mặc như chẳng hề nghe thấy, y rút kiếm khỏi người Phong Mộ Ngôn, rồi lại hết sức đâm vào bụng hắn.

Một dòng máu trào lên cuống họng. Phong Mộ Ngôn đau thương nhìn y. Những tình nồng ý ngọt, nhưng lưu luyến không rời trong quá khứ, sẽ chẳng tồn tại nữa ư.

Sau này, sẽ chẳng còn ai đứng bên cầu đá, nửa nghiêm túc nửa ngả ngớn í ới gọi “Vợ ơi vợ ơi —”

Cũng chẳng còn ai mặt dày kì kèo “Ta muốn lấy ngươi” bao nhiêu lần không biết chán.

Phong Mộ Ngôn cúi đầu cười, nắm chặt tay Tô Thanh Mặc, rút thanh kiếm ra khỏi người mình, đặt lên vị trí trái tim, “Nào, đâm ở đây.”

Tô Thanh Mặc đỏ ngầu nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta không dám ư?”

“Không, ngươi dám.” – Phong Mộ Ngôn run rẩy vươn tay, vuốt gò má y thì thào, “Chính vì ngươi dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, ta mới yêu ngươi.”

Lời dứt, thanh kiếm cũng xé tim.

Một ngụm máu đào bắn lên mặt Tô Thanh Mặc, Phong Mộ Ngôn nhoẻn cười, hàm răng vấy đầy máu, nụ cười tuyệt đẹp và chan chứa yêu thương, “Ngươi thấy đó… ta yêu ngươi cũng vì thế… khi yêu… là trao đi hết… khi hận … là hận tận cùng…”

Nói xong, hắn ngã xuống, không động đậy nữa.

Tô Thanh Mặc rút kiếm về, y cười rưng rức trong màn mưa ngày một tầm tã.

“Rượu tỉnh phá giấc mơ xuân, mộng đứt nào sẽ trở về…”

Y thì thào, đặt kiếm lên cổ, kéo đi.

Lời hứa cho mai sau, chung quy vẫn phụ lòng…

Bên ngoài tường, có mấy gã lần lượt nhảy vào, kiểm tra từng thi thể trên mặt đất một, lắc đầu, lại nhảy ra.

Vụ án thảm sát cả một nhà trong yên lặng, đến khi có người phát hiện đã là trưa ngày hôm sau.

Lại đúng lúc Tiên Hoàng vừa băng hà, cả nước chịu tang, không còn ai dư sức điều tra vụ thảm sát nhà Tô Kỳ Duyên nữa. Hoàng Đế mới lên ngôi giao vụ án cho Hình bộ, sau đó phái người mai táng qua loa cho một nhà hơn ba mươi mạng người.

Chỉ có điều theo như người ta báo lại, toàn bộ Tô phủ hơn sáu mươi bảy thi thể, thiếu mất Tô Thanh Mặc.

Từ đó, không ai biết y đã đi đâu.

*

Phong Vô Nhai mất kì đà cản mũi là Tô Kỳ Duyên, việc buôn muối lậu vô cùng thuận lợi. Chỉ sau vài vụ buôn bán, hầu bao của gã đã ngày càng dày, lại liên tục đầu cơ vào mấy hiệu buôn, bạc ngày một chất cao.

Đêm đó, khi đang khoái trá mơ mình nằm trên đống của cải, gã bỗng thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, cùng với tiếng cười dài đầy lười biếng và mị hoặc, “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn ngăn cản ta ư? Phong Vô Nhai cũng sơ suất quá, ai lại phái võ công tốt nhất là Tiểu Nhị Tiểu Tam đi thu nợ, để mấy kẻ vô tích sự các ngươi bên cạnh vậy bao giờ.”

Phong Vô Nhai giật mình bật dậy, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở đó, chỉ thấy Phong Mộ Ngôn mặc bộ đồ đỏ tươi, tóc đen đổ như thác, nhẹ nhàng liếm vết máu trên tay, mỉm cười hệt như ác quỷ, “Bảo Phong Vô Nhai ra đây, ta tới để lấy mạng chó của hắn.”

Phong Vô Nhai hoảng sợ, Phong Mộ Ngôn đã chết rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây?

Nhìn hắn ta ra tay tàn bạo, chiêu chiêu trí mạng, cả đám người không ai ngăn được hắn, còn để hắn chiếm phần hơn.

Trái tim đập bình bịch, gã cuống cuồng dọn đống ngân phiếu, nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Trên đường có mấy cửa hàng, cùng lắm thì kiếm đại một chỗ trốn trước, tiểu nhị trong các đó đều thuộc hạng có võ, ai cũng lưng hùm vai gấu, cao to lực lưỡng, có thể để chúng kéo dài từng nào hay từng ấy.

Gã tính toán đâu ra đấy, nhưng trời chẳng toại lòng người.

Phong Mộ Ngôn xử hết đám người trong sân thì lập tức đuổi theo.

Bóng đêm thảm đảm, gió rít từng cơn, trên đường lập lòe vài ba ngọn đèn, không trung phấp phới vụn giấy vàng, chính là thời khắc lệ quỷ đến gọi hồn, vô thường đến gọt mệnh.

Phong Vô Nhai loạng choạng chạy, qua cầu đá, trốn vào một con hẽm tối tăm.

Sau lưng gã, tiếng bước chân ngày một gần, không nhanh cũng chẳng chậm, như chơi trò mèo vờn chuột đầy khoái trá.

Ánh trăng trùm lên người Phong Mộ Ngôn lớp ánh sáng bạc, mái tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt mang theo cả ý cười, như dò hỏi: “Nghĩa phụ à, người chạy làm gì thế?”

“Mộ Ngôn.” – Phong Vô Nhai không chạy nổi nữa, gã thở hồng hộc, lắp bắp, “Nghĩa phụ là ân nhân cứu mạng con mà, ta nhặt con về, hết lòng hết dạ bồi dưỡng con, con không thể giết ta được.”

“Thật ư?” – Phong Mộ Ngôn cầm kiếm lại gần gã, nhìn gã lảo đảo ngã ngồi ra đất, sung sướng bảo: “Ngươi nuôi ta được mấy chục lượng không, ta thì kiếm về cho ngươi mấy nghìn lượng rồi. Ngươi cứu ta một lần, phải, nhưng ta chắn đao chắn thương cho ngươi, liều mạng vì ngươi, có dưới mấy chục lần không. Phong Mộ Ngôn ta không tính toán với ngươi, coi như đã trả hết, vậy mà ngươi hại chết cả nhà phu quân ta, món nợ này phải tính thế nào?”

“Không, không phải.” – Phong Vô Nhai điên cuồng lê lết ra sau, dáng vẻ chật vật, nào còn bình tĩnh như ngày thường.

Phong Mộ Ngôn nhíu mày. Kẻ từng được coi là đao phủ máu lạnh, giờ lại yếu ớt hèn nhát thế này. Mấy năm qua, gã đã bị tiền tài mụ mị đầu óc, mài mòi hết nhuệ khí rồi.

Phong Vô Nhai trườn trên mặt đất, liều mình xin tha, “Mộ Ngôn, ta không biết y là người yêu ngươi, ta không cố tình. Nếu ngươi thích kiểu thư sinh trắng trẻo, ngày khác nghĩa phụ sẽ tìm mấy người cho ngươi, đảm bảo chúng đẹp hơn y, dâm đãng hơn y, thân thể cũng mềm mại hơn y.”

“Câm mồm!” – Phong Mộ Ngôn trừng mắt, vung kiếm chém bay đầu lưỡi gã, máu văng ra, gằn giọng: “Ta muốn cho ngươi chết dễ dàng, sao ngươi vẫn không biết điều thế.”

“Ô ô.” – Phong Vô Nhai ôm mồm không ngừng chảy máu, lắc đầu nguầy nguậy, “Không…”

“Phập —” – một nhát đâm vào đùi gã. Phong Mộ Ngôn lạnh lùng nói, “Kiếm này, là vì những câu nói ngông cuồng vừa rồi.”

“Phập —” – rồi tới nhát kiếm thứ hai. “Kiếm này, là vì tôi tớ đã chết trong Tô phủ.”

Kiếm thứ ba. Phong Mộ Ngôn nói, “Đây là vì nhạc phụ nhạc mẫu ta.”

Kiếm thứ tư. “Đây là vì những huynh đệ bị ngươi nhận nuôi rồi trở thành chó cho ngươi sai bảo.”

Kiếm thứ năm.

Kiếm thứ sáu…

Con hẻm âm u quanh quẩn từng tiếng kêu rên thảm thiết, cùng với sự giết chóc mù quáng và điên cuồng, không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.

Phong Mộ Ngôn rút kiếm, lau vết máu trên mặt, nhìn gã đàn ông đã sống dở chết dở trên đất, cười rằng, “Một kiếm cuối cùng, là vì người ta yêu.”

Nói rồi, thanh kiếm đâm vào tim Phong Vô Nhai.

Gã đàn ông nằm trên đất co giật, rồi không cử động nữa.

“A, ha ha.” – Phong Mộ Ngôn lùi ra sau.

Thù lớn đã báo, kế tiếp thế nào?

“À phải rồi, ta chưa chết đâu, ta còn phải sống tiếp, còn phải chịu tra tấn mà…”

Phong Mộ Ngôn gọt đầu Phong Vô Nhai, thất thểu đi ra ngoài thành, ngồi xuống trước nấm mồ chôn quần áo, lẩm bẩm, “Ngươi xem, ta giết gã rồi…”

Hắn vuốt tấm bia lạnh giá, “Ta cũng muốn chết, nhưng ngày đó ngươi đâm lệch ba phân, cố ý giữ mạng ta lại, là muốn ta sống phải không…”

“Ngươi giỏi lắm, Tô Thanh Mặc, ngươi giỏi lắm… còn sống mới đau, chết rồi, lại thành giải thoát.”

“Ta hỏi ngươi, dưới đó có lạnh không?”

“Tại sao ngươi không nói.”

“Ta mặc hỉ phục cho ngươi xem này, ngươi thích chứ?”

“Tô Thanh Mặc…”

Hắn cứ ngồi đó, tự hỏi thật lâu, lại chẳng chờ được tiếng trả lời.

Cái người mồm mép tép nhảy, dịu dàng ngọt ngào đó, đã không tồn tại nữa rồi.

“Ngươi không đoái hoài đến ta.” – Phong Mộ Ngôn cười, cắn đầu ngón tay, viết lên bên cạnh hàng chữ “Vong phu Tô Thanh Mặc” một hàng chữ máu —

“Thê Phong Mộ Ngôn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.