Nhiên Đăng

Chương 39: Độ Ách cảnh 8




Edit by Mặc Hàm

Nhiên Đăng từ Đại Phạm Thiên trở về nhân gian, ở Tu Di đón trận tuyết lớn đầu tiên. Hắn từ trong biển mây đến, tăng y trắng tuyết, mặt mày sương hàn, thoạt nhìn xa không thể với tới.

Tạ Phùng Thù cuối cùng nhìn thấy trong ảo cảnh chính là bộ dáng này của hắn.

Y bỗng nhiên nhớ tới mình vừa mới xuống núi, lúc mới vào Tu Di, trong đêm tuyết, đối phương đứng trong rừng cầm đèn nhìn mình, cũng là mặt không chút thay đổi như vậy, phảng phất như vầng trăng cô độc trong núi cao cao không thể với tới.

Phong Tịch vung tay lên, vách đá khôi phục nguyên dạng. Hắn nhìn Tạ Phùng Thù, nhẹ nhàng thở dài.

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi qua, nếu như mình thật sự là tu luyện phi thăng, vì sao ngay cả kim đan cũng không có?”

Thấy Tạ Phùng Thù ngẩng đầu, Phong Tịch nói: “Một ngàn năm trước, ngươi trải qua luân chuyển kiép thứ hai, hắn lại trở lại nhân gian, trấn áp ngươi chuyển thế, lấy kim đan của ngươi.”

Sắc mặt hắn lạnh lẽo, không còn ôn hòa như vừa rồi: “Ngươi giết yêu trừ ma, muốn cứu muôn dân, kết quả lại chiếm được cái gì? Đám thần tiên kia hết lần này tới lần khác muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, kiếp thứ nhất giết ngươi ở Tu Di, kiếp thứ hai còn không buông tha ngươi, nhất định phải ngươi hồn phi phách tán mới vừa lòng. Còn có hòa thượng kia —— ngươi cho rằng vì sao các ngươi mới gặp được bao nhiêu thời gian, ngươi liền thích hắn? Đó là hắn lừa dối ngươi, hắn sẽ giết ngươi! Một kiếp không giết được ngươi, vậy thì kiếp thứ hai, kiếp thứ ba, để cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Ngữ khí của hắn hùng hổ dọa người, thanh âm vang vọng trong tháp trống trải, chấn động ánh nến trên tường khẽ lay động, một trận cuối cùng, hóa thành một câu thương hại cao cao tại thượng.

“Tạ Phùng Thù, ngươi sẽ không thật sự cho rằng nhân gian liếc mắt một cái, được trăm năm chứ?”

Một lúc lâu sau, Tạ Phùng Thù muốn mở miệng nói gì đó, nhưng câu đầu tiên lại không phát ra âm thanh.

Cổ họng y giống như trong nháy mắt mất tiếng, ngay cả nửa chữ cũng không nói nên lời. Ánh nến lúc sáng lúc tối, rơi xuống tiên bào màu trắng của y, mặt mày y đều ẩn trong bóng tối, thần sắc tối tăm không rõ.

Cuối cùng, y chỉ nhìn Phong Tịch, giọng nói nhẹ nhàng: “… Ngươi nói với ta điều này, ngươi muốn làm gì?”

“Ta không đành lòng để ngươi lại bị lừa gạt.”

Phong Tịch cau mày, thần sắc lo lắng, hắn nhìn Tạ Phùng Thù, nhẹ giọng mở miệng: “Ta quen biết ngươi từ thượng cổ, năm đó ngươi đúc tháp trừ ma, ta biết ngươi là tiên mệnh gia thân, nhưng cuối cùng ngươi đạt được cái gì? Ngươi hao hết linh lực, rút vảy đúc tháp, nhưng ngay cả yêu ma trong tháp này cũng có thể sống tháp, hết lần này tới lần khác chỉ ngươi đáng chết sao?”

Mặt mày hắn mang theo bi thương, nhìn Tạ Phùng Thù hỏi: “Có đáng không?”

Có đáng không?

Tạ Phùng Thù cũng muốn tự hỏi mình.

Trách không được cả Thiên Thần Phật đều không muốn lui tới y, mình là một ma đầu thiếu chút nữa tàn sát Tiên giới, là một đại yêu đáng chết không có chỗ chôn, làm sao có thể khiến người ta thích?

Y lại nhớ tới trong thạch thất hắc ám, Giáng Trần dùng hàm dưới từng chút từng chút cọ rớt mồ hôi nhỏ trên trán y, y tự nói với mình, “Tạ Phùng Thù, ngươi phải nhớ rõ lời hôm nay.”

Đại khái là thời gian Tạ Phùng Thù trầm mặc quá dài, Phong Tịch lại đi tới chỗ y một bước. Khuôn mặt của hắn ở trong ánh nến mờ nhạt thoạt nhìn mang theo ôn nhu vô tận, giọng nói nhẹ nhàng như mây bay.

“Nếu ta là ngươi, tất yếu phải lấy lại kim đan, lại lên cửu thiên hỏi một đám thần tiên ra vẻ đạo mạo này, cái gì gọi là thiên ý?”

Hắn lộ ra một chút ý cười, đưa tay khoác lên vai Tạ Phùng Thù: “Trời đất bất nhân, ta lại có thể giúp ngươi.”

Giúp như thế nào, tự nhiên là muốn ra khỏi Trấn Ma tháp này trước.

Sau khi yên tĩnh dài dằng dặc, Phong Tịch nghe thấy thanh âm khàn khàn của Tạ Phùng Thù.

“Ta trấn áp ngươi mấy vạn năm, ngươi lại nguyện ý lấy đức báo oán, thật sự là… Ân sâu khó tiêu.”

Y nói rất chậm, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, một chữ cuối cùng khi xuất khẩu đột nhiên ngước mắt lên, sau một khắc, Phong Uyên đã ra khỏi khỏi vỏ!

Phong Tịch phát hiện không đúng, lập tức xẹt chân lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, đao ý lẹt xẹt qua vạt áo hắn, trong nháy mắt cắt ra một vết thương. Một đao này uy áp thật lớn, xích sắt bốn phía đều hơi chấn động, bụi bặm trên vách tường cùng nhau rơi xuống đất.

Phong Tịch ổn định thân hình, lúc ngẩng đầu đã là mặt như băng sương, đè nén tức giận từng câu từng chữ chen ra ngoài: “Như thế nào, ngươi không tin ta? Tâm ma của Nhiên Đăng, ta còn có thể làm giả sao? Hay là ngươi vứt bỏ huyết hải thâm cừu không để ý, lại muốn đi làm chó cho Tiên giới?”

Những lời này của hắn thật khó nghe, Tạ Phùng Thù ngay cả lông mày cũng không nhấc lên một chút, y cầm Phong Uyên ở trước người, thản nhiên đáp: “Không phải không tin ngươi, bất quá là không  tin tưởng ngươi hoàn toàn mà thôi.”

“Cái gọi là tâm ma, hoặc là vọng niệm cầu mà không được, hoặc là chuyện mình từng trải qua ngày xưa không muốn đối mặt nhất. Ta chỉ là không rõ, nếu là thượng cổ giết ta thành tâm ma của Giáng Trần, sao hắn còn có thể ở kiếp thứ hai giết ta lấy đan?”

Trong đầu Tạ Phùng Thù vẫn là thần sắc lạnh lùng của Giáng Trần vừa rồi, trong miệng lại không ngừng, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì: “Nếu như kiếp thứ hai hắn thật sự giết ta, còn lấy kim đan của ta, đó mới là huyết hải thâm cừu, ngươi không nên nhanh chóng cho ta xem tâm ma trong kiếp thứ hai của hắn, lại sinh động nói một tràng, làm cho ta hận hắn thấu xương sao?”

“Ngươi nói một ngàn năm trước ta chuyển thế, nhưng ta nghe nói bảy trăm năm trước, ngươi cũng từng ra khỏi Trấn Ma tháp, sau khi vào lại nhân gian, nơi đầu tiên đi chính là núi Tu Di.”

Y ngước mắt nhìn Phong Tịch: “Ngươi là đi tìm Giáng Trần, hay là đi tìm ta?”

“Nghe nói sau đó ngươi bị tru sát ở núi Tu Di là bị Giáng Trần giết, hay là ta giết?”

Phong Tịch nghe xong, thần sắc càng ngày càng lạnh, cuối cùng cười một tiếng, trong lời nói mang theo tức giận vô tận: “Ngươi tin hòa thượng đã giết ngươi kia, lại không muốn tin ta?”

“Yêu ma, Thần Phật, ai cũng muốn giết ta.” Tạ Phùng Thù nói xong, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng kéo khóe môi. Y nói, “Ta không biết tin ai, nhưng có một số điều, ta vẫn muốn tự mình nghe.”

Ít nhất về Giáng Trần, y  muốn tự mình đi nghe một chút.

Y không muốn quản Phong Tịch nữa, xoay người đi tìm cửa vào tầng thứ chín, vừa mới đi được vài bước, phía sau chợt có sát ý trực tiếp hướng tháp mà đến!

Tạ Phùng Thù xoay người chợt lóe lên, mắt thấy cỗ uy áp bá đạo kia từ bên cạnh hiểm trở mà qua, chấn động đến khóa sắt lắc lư va chạm, phát ra tiếng nặng nề. Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phong Tịch nói: “Ân oán của ta và ngươi ngày khác tính toán lại, hiện tại ta muốn đi tìm người.”

“Ngày khác?” Lệ khí trên mặt Phong Tịch tràn đày, “Ta chờ ngày này mấy vạn năm, thứ cho khó tuân mệnh, tiên quân.”

Tạ Phùng Thù biết chuyện kiếp trước nhập ma, lúc này lại vội vàng tìm Giáng Trần hỏi cho ra nhẽ, không muốn trì hoãn thời gian nhiều, nghe vậy lộ ra một chút ý cười châm chọc: “Như thế nào, vừa rồi còn nói muốn giúp ta, nhanh như vậy liền thiếu kiên nhẫn?”

Trong tay Phong Tịch đột nhiên xuất hiện thanh phong ba thước, cười lạnh nói: “Được, chỉ cần tiên quân một câu, ta trước giúp ngươi giết hòa thượng bạc tình lạc nghĩa kia!”

Sắc mặt Tạ Phùng Thù lạnh lùng, rút đao hướng Phong Tịch lướt chân mà đi!

Phong Uyên đao ý sắc bén, khí thế bức người, ánh nến trên tường bị gió đao mang theo thổi qua, ánh nến run rẩy, lúc sáng lúc tối, duy chỉ có phát ra một chút dư quang rơi trên lưỡi đao, phản chiếu mặt mày Tạ Phùng Thù.

Phong Tịch rút kiếm nghênh đón, đao kiếm chống nhau, phát ra tiếng vang vọng. Tạ Phùng Thù xoay người lại trảm, giữa đao quang kiếm ảnh, bụi đá vụn trong tháp bị chấn đến hơi run rẩy, tiếng xích sắt va chạm kèm theo tiếng đao kiếm đồng loạt vang vọng, yêu ma trong mấy tầng tháp khác dường như nhận thấy động tĩnh, có chút bất an gầm thét.

Tạ Phùng Thù không muốn ham chiến, nhưng hết lần này tới lần khác Phong Tịch không chịu buông tha, y có chút nóng nảy, xuống tay càng thêm quả quyết. Phong Tịch bất đắc dĩ lui vài bước, lộ ra một chút ý cười châm chọc.

“Lăng Hành tiên quân hiện tại ngược lại có chút bộ dáng năm đó khi nhập ma.”

Tạ Phùng Thù nghe vậy theo bản năng ngẩn ra, chiêu thức chậm lại một lát, Bị Phong Tịch một chưởng vỗ vào ngực!

Một chưởng này vô cùng tàn nhẫn, uy áp như biển, Tạ Phùng Thù chuyển cổ tay lấy Phong Uyên chống đỡ, vẫn bị đánh lui về phía sau mấy bước, mũi đao nhập vào mặt đất hơn ba tấc, trên mặt đất bổ ra một đạo dấu vết thật sâu.

Y cắn răng ngước mắt, xẹt chân rút đao, chém về phía Phong Tịch giữa không trung!

Chiêu thức này so với trận chiến vừa rồi chỉ vì muốn thoát khỏi dây dưa, sát khí cực nặng, ngay cả hai mắt Tạ Phùng Thù cũng mang theo ý ngoan tuyệt, thân đao Phong Uyên hơi rung động, phát ra tiếng đao thanh thúy.

Rõ ràng khoảng cách còn xa, Phong Tịch đã cảm nhận được đao ý đáng khủng bố che ngợp trời đất mà đến. Sau lưng hắn không còn đường lui, lui không thể lui, chỉ có thể cầm kiếm chống lại.

Trong một thời gian, uy thế như sóng lớn ngập trời, tản ra bốn phía, toàn bộ tám tầng tháp cư nhiên đều rung động!

Nến trên tường rơi xuống đất, xích sắt bị chấn nát nhao nhao rơi xuống, khói bụi bốn phía hỗn loạn, trong lúc đất rung núi chuyển, Tạ Phùng Thù còn chưa kịp ổn định thân hình, đột nhiên dưới chân trống rỗng!

Địa chấn lợi hại, gạch đá tầng thứ tám lại trống rỗng xé mở ra một vết nứt lớn, trong lúc nhất thời, Tạ Phùng Thù ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, lăn xuống  cùng bụi đất bùn!

Tạ Phùng Thù không biết khe hở này sâu bao nhiêu, trong hỗn loạn,  ngay cả phong tịch với y có rơi xuống cùng nhau hay không còn chưa kịp nhìn, chỉ có thể lấy chân nguyên hộ thể trước, khi tiếp xúc với mặt đất nhanh chóng thuận thế lăn về góc, tránh né đá vụn không ngừng rơi xuống.

Chờ hết thảy gió êm sóng lặng, Tạ Phùng Thù lại ngẩng đầu, vết nứt kia rất cao, đã có chút nhìn không rõ, nhưng đối với y mà nói nếu muốn đi lên cũng không phải việc khó. Tạ Phùng Thù suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn không trở về tầng thứ tám, mà quay đầu quan sát xung quanh.

Hiện giờ y ở một gian thạch thất rộng lớn, không khác gì  thạch thất phía trên, nhưng Tạ Phùng Thù luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cảm giác đầu tiên của y chính là ấm

Đoạn đường này vừa xuống nước lại xuống đất, mỗi một chỗ đều là hàn ý thật sâu, hết lần này tới lần khác nơi này mang theo vài phần ấm áp, thậm chí có chút sáng ngời, giống như dưới chân có liệt hỏa trùng trùng điệp điệp.

Tạ Phùng Thù nhìn một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt ở giữa thạch thất.

Nơi đó có một cái án đá lớn bằng tấc vuông, thô ráp vô cùng, tựa hồ là tạm thời điêu khắc, phía trên đặt một cái đài đặt đao đen kịt, vân văn nâng đáy, cổ xưa tối giản, không biết là chất liệu gì làm thành.

Tạ Phùng Thù nhìn trong chốc lát, chợt nhớ tới lời nói của Phong Tịch.

“Những thần tiên kia lo lắng ngươi thân chết thần tụ, đặt đao của ngươi ở tầng thứ chín.”

Tạ Phùng Thù lẳng lặng đứng tại chỗ, y nghĩ: Có lẽ Phong Tịch là vì ra khỏi tháp lừa gạt y, có lẽ trong đó có hiểu lầm gì, hoặc có lẽ đây chỉ là đồ chơi rách nát bị người ta ném ở đây, không có quan hệ với mình, hiện tại y nên trước tiên đi tìm Giáng Trần, hỏi một chút chuyện trước kia của đối phương.

Nhưng cuối cùng, y vẫn từng bước từng bước đi tới trước thạch án, giơ tay thả Phong Uyên lên.

Trường đao đặt ở trên đao đài, không kém chút nào, trong bóng đêm phát ra lãnh ý vắng vẻ. Tạ Phùng Thù nhìn thoáng qua, lại cảm thấy có chút không có nghĩa: điều này có thể chứng minh cái gì?

Y muốn lấy đao trở về, bất quá vừa mới đưa tay, toàn bộ thạch thất bỗng nhiên nổi lên biến hóa.

Đầu tiên là có một chút ánh sáng, phá tan bóng tối trong phòng, ánh sáng này không giống như ánh nến, vắng vẻ, càng giống như một chút ánh trăng còn sót lại.

Nhưng tháp thứ chín đã chôn sâu dưới lòng hồ, làm sao có thể có ánh trăng chiếu vào trong được?

Tạ Phùng Thù giương mắt, cảnh tượng bốn phía cũng thay đổi, không còn là một gian thạch thất, mà là mông lung giống như cảnh vẽ.

Tạ Phùng Thù sửng sốt, lập tức nhớ tới —— trong tháp thứ chín, dễ thấy tâm ma.

Ta cư nhiên có tâm ma sao?

Y mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, họa cảnh biến ảo, đầu tiên là gió tuyết vô biên, vách đá cô độc cheo leo, lại là vạn đóa sơn hoa, rực rỡ như lửa. Có rất nhiều người không quen biết lóe lên trước mắt Tạ Phùng Thù, bên tai cũng tràn ngập tiếng người.

Trước mắt y xuất hiện một lão đầu mặc áo bào trắng, xách bầu rượu hồ lô, trên mặt say đến đỏ bừng, cười ha hả nói với y: “Đồ đệ ngốc, còn không tới đây.”

Bên cạnh lão nhân là một nữ tử tóc đen, một thân quần áo màu xanh nhạt, cười tủm tỉm nhìn qua, giống như đang dỗ dành trẻ con, ôn nhu nói: “Tiểu sư đệ, về nhà rồi.”

Tiếp theo là Trào Khê mặc đồ đen, trên mặt hắn không đeo mặt nạ, dung nhan tuấn lãng, hết lần này tới lần khác mang theo thần sắc không kiên nhẫn, hung dữ nói: “Ngu chết đi được, đường về nhà cũng không tìm được sao?”

Tạ Phùng Thù kinh ngạc nhìn, nhịn không được đi về phía ba người một bước, nhưng hết lần này tới lần khác, thân hình của bọn họ lại chậm rãi phai nhạt, biến thành tuyết rơi liên miên, tăng y như sương trắng.

Giáng Trần trong tuyết lớn giương mắt nhìn lại, ngữ khí lưu luyến ôn hòa.

“Tạ Phùng Thù, lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.