Vì Lạc Hành Vân dâng cho Bùi Diễn tám cái đầu, nên Kobold của hắn sắp sửa giành chức vô địch rồi.
Cả trận đánh chỉ toàn tàn sát, bất kể là địch hay ta, cứ mỗi lần Q là một bạn nhỏ ra đi.
Đêm hôm ấy, nhóm đầu gấu khu vực phía Nam đều có cảm giác như mình chưa từng được sống.
Trận đấu đầy thảm khốc kết thúc, trên mặt đất ngổn ngang tám cái xác. Mười người chỉ còn lại Kobold của Bùi Diễn và Lạc Hành Vân vì sợ hãi nên luôn núp sau thác nước.
Người của hai phe bước ra gặp mặt, một bên là Lạc thần đóng giả anh hùng cân team, một bên là Bùi thần anh hùng thứ thiệt.
Lạc Hành Vân: Vừa nhìn đã biết là tôi thua rồi.
Cậu muốn chạy, song lại bị Kobold của Bùi Diễn tóm được một cách dễ dàng. Nhưng sau đó, đối phương không ra tay giết cậu mà chỉ đứng yên trước mặt cậu, một lúc lâu sau vẫn không hề nhúc nhích.
“Hai người làm gì thế?” Đinh Mặc Phàm không phải học sinh lớp 8, không biết chuyện xảy ra vào chiều hôm nay, ngơ ngẩn hỏi: “Đánh Summoner’s Rift mà còn đứng đó say “hi” nữa hả?”
Hạc Vọng Lan cảm thấy cơn điên của Bùi cẩu là một cơ hội tốt. Hắn rủ mấy người còn lại hồi sinh rồi âm thầm bao vây Bùi Diễn.
Kết quả, Bùi Diễn đứng giữa vòng vây của kẻ thù, nhảy múa cho Lạc Hành Vân xem.
Hạc Vọng Lan hết sức vui mừng: “Thịt nó đi!” Dứt lời, hắn xung phong đánh lén đối phương!
Trong nháy mắt đó, Bùi Diễn lập tức rút rìu tàn sát trên diện rộng, một kỹ năng bắn ra là một bạn nhỏ đi đời. Sau khi giết hết đám người Hạc Vọng Lan, hắn lại thản nhiên quay về chỗ cũ, tiếp tục nhảy múa cho Lạc Hành Vân xem.
Hạc Vọng Lan: “…” Cuối cùng hắn cũng hiểu ra rồi, Tiểu Lạc chính là gián điệp của Bùi Diễn. Thế mà thằng chó kia dám dùng Tiểu Lạc để dụ hắn.
Máu chó nổi lên, Hạc Vọng Lan đứng dậy đạp mạnh vào ghế của Lạc Hành Vân, khiến cả cậu lẫn ghế trượt đi một quãng: “Đ*t mẹ mày, còn dám diễn kịch với tao?!”
Loading...
Chiếc ghế đang ngồi trượt một đoạn dài, còn đập mạnh vào ghế của người khác, Lạc Hành Vân sợ đến tái cả mặt.
Hạc Vọng Lan còn định đá thêm vài phát nhưng Bùi Diễn đã đứng lên, tóm chặt cổ tay hắn để cản lại.
Những ngón tay thon dài trắng nõn cùng các khớp xương cứng cáp rõ ràng, trông có vẻ mong manh nhưng lại tràn đầy sức mạnh. Chúng dễ dàng giữ Hạc Vọng Lan đang nổi điên ở yên tại chỗ.
Cảm nhận hơi thở nguy hiểm cực độ của đối phương đang mạnh mẽ lan tràn, Hạc Vọng Lan lập tức bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng quay mũi giáo, dùng ánh mắt hung hãn và đầy cảnh giác nhìn Bùi Diễn. Nào ngờ, kẻ đang chiếm ưu thế kia lại không nhân cơ hội vật hắn ngã xuống đất mà chỉ nhẹ nhàng trấn an: “Đừng nóng giận.”
Cặp mắt hoa đào của Hạc Vọng Lan lập tức trợn to, hắn cảm thấy lửa giận đang không ngừng thiêu đốt ruột gan mình: “Đm cái thằng chó này! Mày cho diễn viên tới lừa tao, lại còn chạy ra giả làm người tốt. Bùi Diễn, mày hay lắm!”
“Vậy mày trả cậu ấy lại cho tao là được.” Dứt lời, Bùi Diễn không chờ Hạc Vọng Lan đáp lại đã nói với Lạc Hành Vân đang hoang mang vì sợ hãi ở cách đó không xa: “Sang đây.”
Lạc Hành Vân không dám nấn ná thêm, nhấc mông chạy vèo đến bên cạnh Bùi Diễn. Bùi Diễn thuận đà nghiêng người, để cậu lọt vào phạm vi bảo vệ của mình.
“Thẩm Thư Ý.” Bùi Diễn dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương nhường chỗ.
Thẩm Thư Ý chửi thề một tiếng trong lòng. Hôm nay hắn đã bị Lạc Hành Vân chiếm chỗ hai lần rồi, một trên sân bóng rổ, một ở đấu trường Summoner’s Rift. Vì sao người phải nhường chỗ luôn là hắn?
“Mày có thể mở một cái máy khác để chơi PUBG.” Bùi Diễn đề nghị.
Ở phía đối diện, trán Hạc Vọng Lan nổi đầy gân xanh, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy tức giận. Nhưng hắn không nói một câu nào.
Dáng vẻ nghiến răng chịu đựng của Hạc Vọng Lan khiến Thẩm Thư Ý vui ra mặt. Hắn đứng dậy, ra vẻ thần bí đẩy gọng kính vàng trên mặt, nói: “Tiểu Lạc, ngồi đi. Tôi đi chơi PUBG.”
Thẩm Thư Ý hắn, chính là người đầu tiên dám chơi PUBG ngay dưới mắt Hạc Vọng Lan.
Thật là kích thích!
Lạc Hành Vân ngoan ngoãn ngồi xuống. Bùi Diễn nhẹ nhàng nói với Hạc Vọng Lan: “Chúng ta chơi một trận công bằng đi.”
Rõ ràng là chỉ là một câu xã giao sáo rỗng, nhưng khi được Bùi Diễn nói ra lại khiến người ta vô cùng tin tưởng.
“Hừ.” Hạc Vọng Lan cười lạnh một tiếng, lia mắt qua lại giữa Bùi Diễn và Lạc Hành Vân đang cúi đầu vờ như không hề tồn tại, nghiến răng một cái.
Hai tên này có vấn đề!
—
Lạc Hành Vân nhặt được mạng chó của mình về, thấy Hạc Vọng Lan cuối cùng cũng nổi điên xong, liền nghiêng mặt, ai oán hỏi Bùi Diễn: “Vì sao cậu…”
Hại tôi.
Nhưng hai tiếng sau cùng, cậu không thể thốt ra thành lời. Vì cậu phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn mình.
Trận đấu vừa rồi, rõ ràng Bùi Diễn đã lợi dụng cậu để khiêu khích Hạc Vọng Lan. Đầu trận, cậu là tên bị thịt, Bùi Diễn hiển nhiên có thể coi cậu như cây ATM để rút điểm game; nhưng về sau, hành vi giết sạch tất cả chỉ chừa một mình cậu của hắn chẳng khác nào chiếu cáo với thiên hạ, Tiểu Lạc này là đồng bọn của tôi.
Chơi nằm vùng, điều quan trọng nhất chính là phải ẩn thân cho tốt. Nhưng Bùi Diễn có vẻ còn ước Hạc Vọng Lan sớm phát hiện ra. Trên đời chỉ có gián điệp hại chủ, chứ đâu ra chuyện chủ đi bán rẻ gián điệp nhà mình?
Lạc Hành Vân bị Hạc Vọng Lan hăm dọa, trong lòng cũng hơi ấm ức. Một đám trâu bò đánh nhau, người chịu tội lại là Tiểu Lạc, thảm thương biết nhường nào.
Nhưng lúc này, khi đối diện với ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của Bùi Diễn, Lạc Hành Vân lại hơi choáng ngợp.
Alpha ngồi bên cạnh cậu, hai tay đặt lên phím – chuột trên mặt bàn, nhưng tâm trí lại chẳng ở trong game mà một mực híp mắt nhìn cậu. Ánh mắt hắn không thâm sâu như ngày thường, giữa vẻ thản nhiên lại đan xen vài phần bỡn cợt. Thậm chí thái độ lơ đễnh bất cần vốn có của hắn, giờ này cũng chợt lộ ra một loại mong chờ vô cùng nghiêm túc.
Dường như hắn đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
“Tôi làm sao?” Ý cười trong ánh mắt Bùi Diễn ngày càng rõ ràng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, chậm chạp hơn so với bình thường.
Lạc Hành Vân bỗng giật mình. Có lẽ không phải Bùi Diễn muốn khoe bản thân có khả năng sắp xếp gián điệp vào hàng ngũ địch để khiêu khích Hạc Vọng Lan đâu, mà thật ra… hắn muốn… chơi game cùng cậu… giống như hiện giờ.
Thế nên hắn cố ý chọc giận Hạc Vọng Lan, khiến đối phương nhảy dựng lên, sau đó tiện tay đòi người…
Ba ba vẫn rất yêu mình! Biết mình phải sống những ngày tháng khổ đau trong lòng địch! Tiểu Lạc hèn mọn tìm thấy một chỗ dựa vững chắc, cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Chính vì thế, hai tiếng “hại tôi” định nói vừa rồi lập tức bị cậu sửa thành: “Cảm ơn lớp trưởng…”
Rõ ràng trong lòng gọi ba ba vô số lần, nhưng da mặt Lạc Hành Vẫn vẫn rất mỏng, nói tiếng cảm ơn cũng thấy ngại ngùng, cậu không nhịn được vươn tay gãi mũi.
Bùi Diễn cảm thấy cực kỳ thú vị. Một Beta điềm tĩnh thận trọng, vậy mà lúc không đề phòng lại rất ngoan.
—
Hạc Vọng Lan kéo bọn họ vào trận đấu thứ hai.
Thực lực của Lạc Hành Vân đã được công khai, nên quân ta mạnh mẽ đề nghị cậu đi đường dưới (1) làm trợ thủ cho Bùi Diễn.
(1) Đường dưới: những cặp đôi đường dưới luôn là trọng điểm của mỗi ván đấu và có khả năng quyết định thắng thua rất cao. (bạn Thỏ hỗ trợ thêm: Trong game chia làm 3 lane chính (3 đường chính): top-mid-bot và một lane nữa là đi rừng. Đường dưới (bot) sẽ có adc và support (xạ thủ và hỗ trợ). Xạ thủ gây sát thương vật lý, thường đánh từ xa. Còn sp có xu hướng gây sát thương phép, hoặc lên tank (lên đồ nhiều máu và giáp) để đỡ đòn cho xạ thủ bắn.)
Bùi Diễn giúp cậu chọn một nhân vật thích hợp để bắt đầu.
Anh hùng tân thủ chỉ có vài lựa chọn, nhưng Lạc Hành Vân nhanh chóng bị xao động bởi một nhân vật nữ.
Được Bùi Diễn “cưng” nên lá gan cũng lớn hơn, Lạc Hành Vân ghé đầu sang hỏi hắn: “Lớp trưởng, tôi chơi nhân vật ngực bự này được không?” Dứt lời, cậu chỉ vào cung thủ tộc băng ở trên màn hình một cách đầy hưng phấn.
Beta xanh xao gầy gò tựa chiếc cằm thon gọn và mềm lại lên cánh tay phải của hắn, giọng nói vừa nhỏ vừa trầm vì biết yêu cầu của bản thân có phần dở hơi. Mái tóc thật lâu không cắt, khiến cho phần mái lưa thưa rủ xuống tận mắt, chăm chú nhìn hắn rồi lại chớp hàng mi cong dài hai cái theo bản năng.
Bùi Diễn hạ thấp đường nhìn, cảm thấy dáng vẻ của đối phương vô cùng kỳ quái. Nghĩ kỹ lại, cuối cùng hắn cũng hiểu được lý do. Người này hơi nhõng nhẽo, hệt như cô bạn gái nhỏ đang làm nũng vậy.
Thấy Bùi Diễn như có điều suy nghĩ, thật lâu vẫn chưa đáp lời, Lạc Hành Vân thầm nhủ chỉ sợ mình và nữ anh hùng ngực bự này không có duyên rồi.
Là một thiếu niên bình thường, tiêu chí chọn anh hùng của Lạc Hành Vân chỉ có một, đó là ngực bự. Ngay từ đầu, cậu đã không thấy suy nghĩ đó có gì không ổn, nhưng giờ cậu lại chợt nhớ ra, xế chiều hôm nay cậu bị lớp trưởng lườm khi đang ôm ấp một Omega. Có phải lớp trưởng không thích những người dễ dãi không?
Lạc Hành Vân vừa đầu quân cho lớp trưởng, cũng hơi thấp thỏm sợ biểu hiện của mình chưa tốt nên không dám đòi hỏi này kia. Nhưng khi cậu định mở miệng bảo “thôi, để tôi chọn thằng cha vạm vỡ cục súc này cũng được” thì Bùi Diễn chợt ghé đầu sang, bắt chước dáng vẻ của cậu, nhỏ giọng nói: “Đây là ADC (2), cậu không biết chơi. Để tôi chọn, như thế lát nữa vào game cậu vẫn nhìn thấy được.”
(2) Ad carry (ADC) là tướng champion bắn xa trong liên minh huyền thoại, có các kỹ năng chiêu thức sát thương vật lý hoặc tốc độ tấn công. Ad là vị tướng gây ra sát thương chính trong một team vì thế ad cần được bảo vệ và nuôi dưỡng xanh để có thể bắn nát được team địch.
“Gàooooooo!” Tiểu Lạc vui như hoa nở.
Đều là ngực bự, ai có cũng thế thôi, nhìn được là được rồi.
Nhưng đến khi vào đấu trường Summoner’s Rift, Lạc Hành Vân làm gì có cơ hội được thấy ngực bự. Lúc mọi người tản đi hết, chỉ còn mình cậu và một lá poker đen xì đứng bên bờ suối, Lạc Hành Vân vẫn chưa hoàn hồn. Đây là hình tượng game của nữ anh hùng ngực bự kia, nói chung chẳng giống hình ảnh quảng cáo bên ngoài một tí tị nào cả.
Bùi Diễn gõ chữ: Nhìn được không?
Trong phút chốc, Tiểu Lạc hèn mọn cảm thấy tình cảm của mình bị đùa giỡn.