“Vú nói cho ta biết, người mà ngoại tổ phụ nhận nuôi… Rốt cuộc là ai, hiện giờ đang ở đâu?”
Phương mama nghe vậy thở dài một tiếng, nói:
“Việc này đúng là vú nuôi có từng nghe qua. Người đó vốn tên Nhị Hắc, sau khi đi theo lão Hầu gia thì gọi là Thẩm Phong. Nhắc tới Thẩm Phong này cũng coi như một kỳ tài, là người không có căn cơ gốc gác, không quê không quán y như lão Hầu gia nhà ta. Trước kia hắn đi theo Hầu gia đông chinh bắc chiến, cực kỳ dũng mãnh, là người ra trận không màng sống chết, cho nên rất vừa ý lão Hầu gia, lão Hầu gia đi đâu cũng dẫn hắn theo. Hầu gia thấy hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là người sống có trách nhiệm, liền đích thân dạy hắn võ nghệ, hết lòng bồi dưỡng.
Về sau vì hắn có công cứu giá, nên được Thánh Tổ hoàng đế coi trọng, sắc phong làm Ngự tiền thị vệ. Đúng là một người may mắn, một chữ bẻ đôi không biết cũng có thể lên được chức Ngự tiền, có thời gian hắn còn theo hầu bên mình Thánh Tổ hoàng đế nữa. Vừa trung hậu thành thật, lại thông minh cơ trí, không biết chữ thì có làm sao, cái chính là phải dũng mãnh thiện chiến, mới được Hoàng thượng trọng dụng. Hoàng thượng còn để hắn làm Sứ thần đi sứ Giang Nam kiểm tra quan lại. Ai ngờ người này quả thật có chút bản lĩnh, trong trận lũ lụt năm ấy đã lập công lớn, từng bước lên chức.
Năm Hồng Đức thứ ba đã đảm nhiệm chức Thống lĩnh chiếm đóng cửa khẩu Ngọc Ninh thuộc hàng ngũ phẩm. Đúng vào năm ấy Mân Giang xảy ra biến cố, hắn lại vì có công bình định phản tặc mà được thăng tứ phẩm Phủ Sứ. Hiện giờ đang giữ chức Đô Chỉ huy sứ binh mã Phượng An.
Tuệ An nghe vậy sững sờ một lúc, chức Đô Chỉ huy sứ không hề tầm thường chút nào, chưởng quản binh mã sáu tỉnh thuộc kinh đô Phượng An. Tuy nói không quan trọng bằng Thị vệ Đại nội hay Ngự Lâm quân do thiên tử đích thân nắm quyền, nhưng nếu như kinh đô và vùng lân cận có biến, muốn cứu giá thì nhất thiết cần sử dụng đến đội quân này. Nắm trong tay đội quân có trách nhiệm chi phối sự an ổn ở kinh thành, từ trước đến nay phải là người thân tín với hoàng đế mới có thể đảm nhiệm chức vụ này.
Vậy mà người này chỉ bằng đôi bàn tay trắng lại bay lên được chức vụ này, chắc chắn là một người tài giỏi khéo léo, tất nhiên võ nghệ càng vào hàng phi phàm. Tính kế người như thế nào phải chuyện đơn giản gì cho cam. Ngẫm lại năm đó, mặc dù ngoại tổ phụ và mẫu thân tin tưởng phẩm chất của Thẩm Phong, thì chuyện này đã xảy ra, mặc kệ là tra được hay không tra được, đến bước đường này đều là ván cờ đã định. Thẩm Phong bị đuổi khỏi Hầu phủ là chuyện không thể tránh khỏi.
Chỉ là năm đó tuy ng đuổi người ra khỏi phủ, nhưng lại chưa từng sửa đổi gia phả, cũng không xóa tên đã có thể nhìn ra ngoại tổ phụ và mẫu thân vẫn luôn tin tưởng Thẩm Phong. Nếu hận cũng chỉ đành hận kẻ tính kế kia quá mức thâm hiểm hèn hạ, còn tỉ mỉ bày ra thiên la địa võng dụ người vào bẫy, nếu như kẻ kia là…
Tuệ An nghĩ tới đó không khỏi rùng mình một cái, nàng không muốn nghi ngờ cả cha ruột của mình. Nhưng ông ta đã làm ra cái chuyện tán tận lương tâm hại chết mẫu thân như vậy, thì còn có chuyện gì không làm được nữa, hơn nữa chuyện này trừ ông ra, Tuệ An thật sự không nghĩ ra người nào sẽ có lợi nhất sau sự việc này.
Con dân Đại Huy không thể tùy tiện nhận nghĩa tử, như tình huống của Thẩm Phong chính là nhận nuôi. Trong bộ luật Tông pháp Đại Huy có nói, cha mẹ qua đời không được phép nhận con nuôi vì mục đích kế thừa gia nghiệp, chỉ để nối dõi tông đường trong trường hợp không có con nối dõi. Luật ra lệnh cấm không cho con nuôi kế thừa tước vị, khác họ cũng không được coi là con nuôi. Nếu vì thu nhận con nuôi mà gây rối loạn tông pháp luật lệ phạt đánh sáu mươi trượng.
Chuyện của Thẩm Phong tuy nói đã mở cửa từ đường, ghi tên vào gia phả, trên thân phận đã xem như người của Thẩm gia, nhưng vẫn không thể kế thừa sự nghiệp phủ Phượng Dương hầu. Huống chi năm đó Thẩm Phong chỉ hồi kinh báo cáo công việc, cũng không phải sẽ ở luôn kinh thành. Hình như không có bất lợi mấy đối với Tôn Hi Tường.
Cho dù ông có hãm hại làm cho Thẩm Phong bị đuổi khỏi phủ, thì ngay lúc ấy cũng không kiếm chác được lợi ích gì. Nếu nói ông chỉ muốn mẫu thân và ngoại tổ phụ hổ thẹn với mình, mới trù tính chuyện này, thì có gượng ép quá không? Chưa kể năm đó ông với mẫu thân vừa tân hôn không lâu, tình cảm coi như hòa hợp tám phần. Một nam tử trọng thể diện như Tôn Hi Tường thật sự sẽ cam tâm tình nguyện tự cắm sừng mình ư? Việc này phàm là để lộ ra ngoài, ông còn không nhục nhã đến chết sao?
Ông muốn đuổi Thẩm Phong, có bao nhiêu biện pháp sao không dùng. Năm đó trong Hầu phủ còn nuôi tám mỹ thiếu của ngoại tổ phụ nữa kìa! Sao ông không thiết kế Thẩm Phong tư thông với mỹ thiếp, như vậy dù chưa thể nói một đòn trúng đích. Nhưng ít nhất cũng có thể khiến Thẩm Phong cũng ngoại tổ phụ nổi lên hiềm khích, đã có kẽ hở lại dần dần rót nước vào, lo gì không có một ngày đánh đổ bức tường?
Lại nghĩ tới chuyện Tôn Hi Tường làm ở kiếp trước, ông độc hại mẫu thân, từng bước từng bước khống chế Hầu phủ, dụ mình gả vào Vương phủ từ bỏ việc kế tục tước vị, cuối cùng thuận lý thành chương biến Hầu phủ thành Tôn phủ. Những mưu kế này kéo dài đến gần mười năm, có thể nói kín mít không một kẽ hở, chẳng quá nhanh cũng chẳng quá chậm, một kẻ như thế còn có điều gì không thể làm đây.
Điều kiện tối thiểu để Thẩm Phong không thể kế thừa Hầu phủ là trên đời này vẫn còn huyết mạch của ngoại tổ phụ, nhưng nếu mẫu thân đã chết, nàng chủ động bỏ quyền thừa kế, thì đây lại là chuyện khác. Khi đó Thẩm Phong nghiễm nhiên sẽ trở thành sự lựa chọn hàng đầu. Huống chi bản thân Thẩm Phong cũng có công với triều đình, kế thừa tước vị phủ Phượng Dương hầu là điều không thể nghi ngờ. Chỉ cần có Thẩm Phong ở đây, phủ Phượng Dương hầu có xuống dốc đến đâu cũng không đến lượt người ngoài như Tôn Hi Tường quản lý.
Nếu như vậy, chẳng lẽ chuyện này thật sự là Tôn Hi Tường gây nên? Ông vừa vào Hầu phủ liền nhắm tới gia nghiệp Hầu phủ, hơn mười năm trước đã bắt đầu triển khai kế hoạch chiếm đoạt Hầu phủ? Thế thì quả thật là quá đáng sợ…
Tuệ An vừa nghĩ vừa toát mồ hôi, đầu đau một mảnh. Phương mama thấy nàng như vậy đau lòng khuyên nhủ:
“Cô nương đừng nghĩ nhiều làm gì, việc này đã qua bao nhiêu năm nay, há có thể suy nghĩ một hai ngày là ra? Cô nương mau nghỉ ngơi đi, đã muộn lắm rồi đấy. Tuy nói ngày mai không cần đi Quốc Tử Giám, nhưng ngủ muộn cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Tuệ An lúc này mới gật đầu nằm xuống, Phương mama tự mình trực đêm bên ngoài, nghe trong phòng vọng ra tiếng Tuệ An liên tục trở mình không khỏi thở dài một hơi.
Tuệ An mơ mơ màng màng cũng chẳng biết ngủ từ lúc nào, đợi đến khi mở mắt ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, chiếu sáng cả căn phòng. Phương mama nghe được động tĩnh, liền gọi bọn nha hoàn đi lên hầu hạ.
Đời Tuệ An ra khỏi tịnh phòng ngồi trước bàn trang điểm mới bẩm báo:
“Sáng sớm nay Quan phủ cho người đến đây, hình như là gã sai vặt làm việc ở thôn trang Tây Giao của Quan phủ. Hắn nói trước kia cô nương đã hẹn với Tam thiếu gia nhà họ, nguyện ý trông coi thôn trang mấy ngày. Hắn nghe nói Quốc Tử Giám sắp bắt đầu kỳ nghỉ mùa đông, nên tới hỏi ý cô nương khi nào thì đi, để bọn họ còn chuẩn bị.”
Tuệ An nghe vậy ngơ ngác một lúc, hồi lâu mới phản ứng lại, vỗ đầu một cái đau khổ nói:
“Y thật muốn ta làm chân chăn ngựa cho y sao, người này đúng là…Ta đây cũng không phải nô tài nhà bọn họ!”
Phương mama thấy vậy, cười nói:
“Quan tướng quân có ơn cứu mạng với cô nương, mà cô nương đã đồng ý với người ta thì nhất định phải giữ lời mới được. Huống chi, vú thấy gã sai vặt kia đang rất vội vàng, nói là Mã quan của thôn trang sinh bệnh đã lâu, tạm thời vẫn chưa tìm được người thay thế. Mấy ngày nay thôn trang đã rối tung cả lên, thế mới mặt dày đến chỗ cô nương cầu xin. Cô nương giúp đỡ người ta một chút đi.”
Tuệ An gật gật đầu, nói:
“Việc này chờ qua sáng mai rồi nói sau.”
Thấy Phương mama còn muốn nói nữa, Tuệ An gấp rút mở miệng:
“Vú nuôi yên tâm, ta đi mà. Sẽ dốc lòng dốc sức báo ơn cứu mạng cho người ta, vậy được chưa!”
Hôm sau, Tuệ An mặc áo trắng thêu cành cúc uốn lượn, thêm váy trắng khảm tơ vàng quanh mép, trên đầu búi một búi tóc tròn đơn giản, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc đính hoa sen cố định búi tóc, ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui, càng không ngừng nhìn ra bên ngoài. Đông Nhi thấy nàng như vậy không khỏi phì cười một tiếng, bước lên phía trước nói:
“Cô nương đừng đi nữa, khiến cho nô tỳ hoa mắt chóng mặt lắm. Phương mama sẽ về ngay ấy mà. Nô tỳ thấy sắc trời cũng không còn sớm, chỉ sợ đội ngũ đưa tang của phủ Thành Quốc công chắc sắp đến rồi, cô nương tạm thời chờ thêm một chút.”
Nàng đang nói, Tuệ An đã liếc mắt thấy Phương mama vội vã đi từ ngoài vào, nhìn thấy nàng liền nở nụ cười, Tuệ An biết chuyện mình nhờ đã xong, cũng cười tươi đi lên đón bà. Quả nhiên Phương mama vừa vào phòng đã cười nói:
“Cô nương, đội ngũ đưa tang của phủ Thành Quốc công đã đến đầu Phượng Dương hạng, mời cô nương ra ngoài chủ trì tế lễ dọc đường.”
Tuệ An vội chỉnh lại cảm xúc trên mặt, khẽ gật đầu ra khỏi Dung Lê viện.
Thành Quốc công Uông Sĩ Hồng vốn là người Giang Nam, từ khi Thánh Tổ khởi binh liền đi theo Thánh Tổ lập nghiệp, có công lao kiến thiết Đại Huy được phong Đại tư mã chưởng quản Tây Sơn, sau bởi vì bình định phản tặc mà lại thụ phong Quốc công, hiện giờ phủ Thành Quốc công đã đến đời thứ ba, Thành Quốc công đương nhiệm chính là Uông Minh Kiến, cháu đích tôn của Uông Sĩ Hồng.
Thế tử của phủ Thành Quốc công là Uông Dương Trung, ở kinh thành nổi tiếng là bậc đại trượng phu đội trời đạp đất, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại còn có dũng có mưu. Vừa qua tuổi nhược quán đã làm việc ổn trọng, xử lý chuyện tình trong phủ quả quyết có mực, rất có phong thái của tằng tổ phụ ngày xưa, là bậc kỳ tài hiếm có trong giới con em quý tộc. Hắn dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu Võ Trạng nguyên năm Hồng Đức thứ tư, được Hoàng thượng bổ nhiệm chức Ngự tiền thị vệ, một đường thăng tiến, cho đến Phó Thống lĩnh Ngự Lâm quân.
Trẻ tuổi như vậy, lại tự mình phấn đấu đi lên, còn được Thánh thượng coi trọng ủy thác cho trách nhiệm nặng nề, khiến mỗi khi Thành Quốc công ra ngoài đều nở mày nở mặt không để đâu cho hết, luôn miệng khen con trai có hiếu. Chỉ tiếc ông trời đố kỵ người tài, trong sự kiện Đoan môn xảy ra hôm đó Thế tử phủ Thành Quốc công lại chẳng may tử trận dưới tay người Đông Khương, mà Thành Quốc công phu nhân mang theo hai con trai nhỏ ở Thường Âm lâu xem náo nhiệt, cũng không tránh khỏi họa sát thân, một chết một tàn tật.
Trong vòng một ngày, Thành Quốc công mất hai người con trai, con út thì bị chém đứt một bên chân, quả thật là bi ai không người ngờ tới. Thành Quốc công Uông Minh Kiến nay tuổi đã năm mươi có lẻ, thân thể vốn cũng không tốt, gặp phải chuyện như thế liền bệnh nằm liệt giường, ngày hôm sau cũng phất tay mà đi.
Hiện giờ phủ Thành Quốc công chỉ còn lại hai vị công tử, chính là Nhị công tử Uông Dương Tùng và Tứ công tử thiếu một bên chân.
Hôm nay là ngày phủ Thành Quốc công đưa tang, bởi vì đội ngũ đưa tang đến đoạn đường này do phủ Phượng Dương hầu chủ trì, cho nên trong phủ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để tế lễ dọc đường.
Tuệ An ra khỏi cửa phủ, quản gia Chu Bảo Hưng liền tươi cười tiến lên đón chào, khom lưng nói:
“Mời Đại cô nương ngồi nghỉ trước, đội ngũ đưa tang vừa qua đầu Phượng Dương hạng, đoán chừng còn phải thêm thời gian một chén trà nữa mới có thể đến đây.”
Tuệ An gật đầu, ngồi xuống ghế thái sư được chuẩn bị sẵn, liếc Chu Bảo Hưng một cái, hỏi:
“Đều chuẩn bị xong chưa?”
Chu Bảo Hưng vội vàng cười gật đầu, nói:
“Xin cô nương yên tâm, túi thơm, đồ tế, nhang đèn, vàng mã đều là nô tài đích thân đặt mua, đoàn tấu nhạc cũng đã có mặt, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tuệ An nghe vậy gật đầu, nói:
“Phụ thân ủy thác ông làm tổng quản trong phủ, ông làm việc ta cũng yên tâm đôi chút. Nghe mẫu thân nói, trước kia ngoại tổ phụ và Thành Quốc công từng dẫn quân cùng nhau, ở chung một lều trại, ăn cùng một nồi cơm, lúc mẫu thân vẫn còn luôn giao hảo với phủ Thành Quốc công, cũng coi như là bạn tri kỷ cùng Thành Quốc công phu nhân. Thật không ngờ, nay phủ Thành Quốc công lại gặp chuyện bi thảm nhường này…”
Chu Bảo Hưng nghe vậy cũng thở dài, nói:
“Hiện giờ cả Quốc công gia lẫn Thế tử đều cưỡi hạc quy tiên, để lại phu nhân và hai vị công tử mẹ góa con côi, nghe nói Tứ công tử mới có tám tuổi, nhỏ như vậy đã mất một chân, những kẻ Đông Khương kia đúng là… chém ngàn đao cũng không hết giận. Nô tài nghe nói Nhị công tử kia tuy đã mười bảy, nhưng lại không có được nửa phần mạnh mẽ chững chạc như Thế tử gia, chỉ sợ phủ Thành Quốc công sẽ phải suy tàn…”
Chu Bảo Hưng thấy Tuệ An liếc mình một cái, ánh mắt mang theo sắc bén hơn người, lúc này mới giật mình ngậm miệng, gấp rút cười giả lả:
“Nô tài lắm miệng, nô tài lắm miệng, để nô tài đi xem đội ngũ đưa tang đã đến chưa.”
Tuệ An thấy ông rời đi, không khỏi nhìn chằm chằm bóng lưng của ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Không lâu sau đã nghe tiếng than khóc dần dần vọng lại, Tuệ An tức thì đưa mắt nhìn Phương mama cùng nhau đứng dậy, sửa sang y phục lần nữa mới bước xuống bậc thang.
Đội ngũ đưa tang đã tiến vào ngõ hẻm, bên này Chu Bảo Hưng cũng ra hiệu cho người tấu lên khúc đưa tang, Tuệ An thấy ba chiếc quan tài đen sẫm lần lượt đi qua, trong lòng âm thầm thương xót, lại thấy đi đầu đội ngũ đưa tang là một hàng nữ quyến đã khóc tới hoa dung thất sắc, chóp mũi không khỏi cay cay, nghĩ tới chuyện mình sẽ làm tiếp đây, liền cảm giác rất có lỗi với họ, than nhỏ một tiếng.
Phương mama thấy sắc mặt Tuệ An tái hơn bình thường, há không biết nàng đang nghĩ chuyện gì, bà len lén kéo tay Tuệ An, nói:
“Cô nương lòng dạ thiện lương, người chết ắt sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Tuệ An ậm ừ một tiếng, từ tay áo rút ra khăn tay được chuẩn bị sẵn, chạm nhẹ vào mũi, lập tức lệ nóng tuôn trào.
Đội ngũ đưa tang đã đến gần, gã sai vặt phủ Quốc công đi trước đưa lên miếng gỗ kê quan, lúc này phu kiệu mới đặt quan tài lên miếng kê đó. Tuệ An gấp rút nghênh đón, theo quy củ mà đốt nhang đèn, vàng mã đưa tiễn người xấu số.
Thế nhưng bên kia không hiểu sao trên trán Chu tổng quản lấm tấm mồ hôi, luống cuống một hồi cũng không châm được nhang, cả tiền vàng cũng không bén lửa, đã có không ít người bên phủ Thành Quốc công nhận ra chuyện này, thi nhau đưa mắt nhìn sang, như vậy càng khiến Chu Bảo Hưng cuống cuồng cả lên, lóng ngóng ra sức châm lửa.
Vốn Tuệ An phải tiến lên thắp nhang, nhất thời liền ngừng động tác dùng ánh mắt lợi hại lườm Chu Bảo Hưng, dọa ông mặt mày xanh mét, may mắn nhang và vàng mã cuối cùng cũng chịu bắt lửa, nhưng chưa đợi ông thở phào một hơi, lửa kia đã lại tắt ngúm.
Thấy Tuệ An đã không thể đợi thêm, tự mình bước lên khấu đầu ba cái với quan tài, trong lòng Chu Bảo Hưng biết mình chết chắc rồi, ông làm sao không biết vàng mã lẫn nhang đèn đều bị người động tay động chân. Đang mải suy nghĩ ai dám ngáng chân ông, bên kia Nhị công tử phủ Quốc công Uông Dương Tùng đã quỳ gối bên quan tài dập đầu đáp lễ Tuệ An.
Tuệ An nhìn qua, thấy vị Uông Nhị công tử thanh danh không tốt trong lời đồn không ngờ lại khôi ngô tuấn tú đến thế. Tóc cột cao, mi dài che đi đôi mắt đen thâm trầm, mũi thẳng, môi mỏng. Dù đôi mắt đã phủ kín tơ máu vẫn toát ra vẻ trong suốt có thần. Sắc mặt cũng vô cùng tiều tụy, khoác một thân đồ tang trắng toát lại không hề mang đến cảm giác cần người khác phải đồng tình thương cảm.
Vị Nhị công tử phủ Thành Quốc công này cũng là con của chính thất, có lẽ là do ca ca quá mức ưu tú, nên Nhị công tử mới không được ai quan tâm tới, chưa từng nghe nói hắn ỷ thế ức hiếp dân chúng, nên chắc hẳn cũng là chính nhân quân tử, hình như còn có tiếng vũ phu thì phải, một câu không hợp liền ra quyền đánh đấm. Nghe nói còn mê mẩn trò chọi gà đặt cược, từng vì một ca kĩ mà ngay cả hoàng đệ của Hoàng thượng là Ninh vương cũng dám khiêu chiến, thường xuyên khiến cho Thành Quốc công giận dữ vung roi đuổi đánh khắp phủ, tóm lại người này không có tiếng tốt là bao, nếu không tại sao Chu Bảo Hưng lại lỡ lời nói phủ Thành Quốc công sắp lụi tàn.
Cho nên khi Tuệ An thấy Uông gia Nhị công tử tuấn tú bất phàm, không thể không sửng sốt một chút, sau đó mới nhanh chóng chuyển hướng sang Thành Quốc công phu nhân Đinh thị. Đinh thị năm nay tuổi chừng bốn mươi, không biết có phải liên tục gặp chuyện chẳng lành hay không, giờ nhìn nhưng lại như bà lão năm mươi, nàng được hai tiểu cô nương mặc đồ tang đỡ tay dìu đi, đã khóc đến nỗi mắt sưng vù một mảnh, gương mặt tái nhợt thật sự làm người xót xa. Tuệ An thấy bà tuy được đỡ nhưng vẫn lảo đảo muốn ngã, vội vàng tiến lên vịn lấy tay bà, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Xin phu nhân nén cố bi thương. Phu nhân phải bảo trọng thân thể. Tuy nói trong phủ còn có Nhị công tử chống đỡ, nhưng dù sao ngài ấy vẫn còn nhỏ tuổi, phủ Quốc công cần phu nhân gánh vác, nếu như phu nhân có mệnh hệ gì, thì làm sao Nhị công tử cùng mọi người quý phủ chịu đựng nổi nữa?”
Cô gái thanh tú bên phải Thành Quốc công phu nhân nghe vậy cũng rơi lệ nói:
“Mẫu thân, Thẩm cô nương nói đúng lắm. Nàng tuổi nhỏ như vậy, vẫn biết mẫu thân là trụ cột của phủ Quốc công, mẫu thân há có thể đau thương quá độ ảnh hưởng tới sức khỏe. Mẫu thân như vậy… Bảo con dâu ăn nói thế nào với phu quân… Phu quân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ trách con dâu bất hiếu…”
Tuệ An nghe vậy cũng biết người này là Thế tử phi phủ Quốc công, xoay người hành lễ nói:
“Thế tử phi cũng nén bi thương.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, đã nghe bên kia nổ ‘Ầm’ một tiếng, Tuệ An nhìn qua thấy bàn thờ do phủ Phượng Dương hầu đặt mua bỗng dưng sập thành mảnh vụn, nhang đèn, đồ tế rào rào rơi đầy đất. Vừa rồi lúc Tuệ An cúi lạy đã ngừng tiếng kèn, trên đường yên ắng cực kỳ, chỉ còn lại tiếng khóc rấm rức của đội ngũ đưa tang.
Bây giờ tiếng nổ này vang lên, liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh. Bọn họ chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, không ai bảo ai đều ngây ngẩn cả người.
Xảy ra sự cố lớn như vậy, Chu Bảo Hưng sợ đến run rẩy. Trong đầu lóe lên tia sáng, ông quy xuống phịch một tiếng, lớn tiếng khóc hô:
“Thành Quốc công hiển linh, Thành Quốc công hiển linh.”
Giọng nói của ông không khác gì tiếng sấm giữa trời quang, khiến đội ngũ đưa tang đang lặng yên phăng phắc tức thì khóc lóc rung trời chuyển đất:
“Quốc công gia, Thế tử gia và Tam công tử của chúng ta đều bị Đông Khương tử sĩ hại chết!”
“Thù lớn chưa trả, lão tặc Đông Khương vẫn sống sờ sờ ra đấy, làm sao Quốc công gia và Thế tử siêu thoát được đây!”
…
Tuệ An thấy vậy nheo mắt lườm Chu Bảo Hưng một cái, giờ mới hiểu tại sao Tôn Hi Tường lại tin dùng ông ta lâu thế. Người này đúng là hơi có phần cơ trí, không dễ dàng xử lý thật.
Ai ngờ Thành Quốc công phu nhân nghe vậy lại đột nhiên khóc òa lên một tiếng, tiếp sau phun ra ngụm máu đỏ tươi, nghiêng ngả gục về phía sau. Tuệ An cảm thấy tay áo ươn ướt, quay đầu đã thấy một màn này, gấp rút kinh hô một tiếng ôm lấy Định thị, mới ngăn không để bà ngã thẳng xuống đất.
“Mẫu thân!”
Uông Dương Tùng hoảng sợ hét lên một tiếng, nháy mắt đã chạy tới trước mặt, đoạt lấy Đinh thị trong tay Tuệ An, vẻ mặt kinh hoàng lay lay bà. Hắn đoạt người cực kỳ thô lỗ, móng tay xẹt qua mu bàn tay Tuệ An, để lại một vệt xước dài từ từ rỉ máu. Tuệ An thấy hắn đau đớn khôn nguôi, cũng hiểu là hắn nóng nảy vô ý, nàng đưa tay cầm cánh tay buông thõng của Đinh thị, dò được mạch đập mới thở phào một hơi, nhỏ giọng nói:
“Nhị công tử chớ hoảng sợ, phu nhân chỉ bị ngất mà thôi. Mau mang người đến phủ ta nghỉ ngơi đi, Chu quản gia, ông cho người tới Thái y viện, mời thái y đến chẩn bệnh cho phu nhân.”
Uông Dương Tùng nghe vậy, lúc này mới lau nước mắt trên mặt, run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở Đinh thị, sắc mặt dần dần hòa hoãn, hắn quay đầu dùng tay áo lau sạch nước mắt còn sót lại, nhìn về phía Tuệ An, cố trầm giọng nói:
“Ý tốt của Thẩm tiểu thư ta xin nhận. Chỉ là nay trong nhà đang có tang, không có chuyện lại mặc một thân đồ tang đi vào phủ Phượng Dương hầu. Vạn quản gia đến đây, chúng ta đưa mẫu thân về phủ.”
“Nhị thiếu gia, việc này tuyệt đối không được! Sao có thể bỏ mặc quan tài ở trên đường!”
Quản gia nghe vậy gấp giọng khuyên can. Uông Dương Tùng nhíu chặt mày kiếm, nói:
“Vậy thì nâng quan hồi phủ.”
Lần này quản gia càng kinh hãi, phịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói:
“Xin Nhị thiếu gia nghĩ lại, quan tài vừa ra khỏi phủ nào có đạo lý nâng đi trở về? Đừng nói là hồi phủ, cho dù đi ngược một đoạn đường cũng không được. Ngài làm như vậy có khác gì không để Quốc công gia và Thế tử ra đi bình yên, thuận đường xuôi gió…”
Tuệ An chỉ cảm thấy nếu không phải do phủ Phượng Dương hầu của nàng gây chuyện, thì Thành Quốc công phu nhân cũng không ngất xỉu trên đường. Trong lòng vốn đã áy náy không yên, thấy chuyện đến nước này cũng vội vàng đỡ lời cho quản gia:
“Nhị công tử vẫn nên đưa phu nhân vào phủ ta nghỉ ngơi đi, vừa rồi phu nhân phun ra một búng máu như vậy, làm sao chịu nổi người ta khiêng tới khiêng lui nữa? Mặc đồ tang vào phủ sẽ mang tới tai ương cái gì chứ, phủ chúng ta chưa bao giờ tin mấy chuyện thần thần quỷ quỷ như thế, ta đã không kiêng kỵ, công tử còn ngại việc gì? Nên biết không thể cứ để phu nhân ngất ở đây được.”
Uông Dương Tùng do dự một lúc, thấy Tuệ An thành khẩn hết lời, mới dập đầu lạy Tuệ An hai lạy, một tay đỡ mẫu thân nói:
“Đại ân đại đức của Thẩm tiểu thư hôm nay ta sẽ không quên.”
P/s: Cảm tưởng như đã rất lâu rồi mới quay lại thì phải, chương này là hàng tồn trong máy, để không cũng chẳng làm gì nên post trước cho cả nhà đỡ tủi thân vậy :”>
Tuệ An chỉ muốn mượn chuyện này xử lý vài con cá lớn lẫn tôm tép trong phủ mà thôi, không hề có ý gây ảnh hưởng gì đến phủ Thành Quốc công đâu, dù sao mối quan hệ sau này giữa Tuệ An với phủ Thành Quốc công cũng rất là dây mơ rễ má đó.
Từ khi trọng sinh Tuệ An mới chỉ ra oai đôi chút với mẹ con Đỗ Mỹ Kha mà thôi, chưa động chạm gì đến đường dây của Tôn Hi Tường trong phủ nên bọn họ còn chưa biết ai mới thật sự là chủ nhân của phủ Phượng Dương hầu. Chuyện gay cấn thế này, phải để hồi sau mới rõ được, ha ha.
Trích nhận xét của người làm trong phủ:
“Gió trong Hầu phủ sắp đổi chiều rồi!”