Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 46






Phía trước, Rider Nguyên đội mũ phi hành viên, thoáng chốc đã trở thành một phi công đầy khí phách.
Thư kí Hoàng ngồi bên…oan hồn thì vẫn là oan hồn.
Anh ngồi cạnh cửa sổ…nhắm mắt…ngủ.
Còn bên kia, Trúc Vũ thích thú ngắm nghía, còn Mạnh Vũ thì chăm chú quan sát thiết kế nơi này.
Rider Nguyên làm một vài thao tác ở bộ điều khiển , cao giọng :
- Are you readyyyyyyyyy ? We….
Bỗng một giọng nói cắt ngang , nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực :
- Nguyên ! Just do it !
Thư kí Hoàng hí hửng đẩy cặp kính :
- Nghe thấy chưa ? Mau làm đi.
Rider Nguyên liền im bặt, nhỏ giọng :
- Ok. Here we go !
Chiếc trực thăng cất cánh hòa vào bầu trời cao thẳm…
Tôi nhìn sang người bên cạnh .
Lúc nãy là phản xạ có điều kiện của anh. Thư kí Hoàng từng nói nếu anh nghe ngôn ngữ gì thì sẽ đáp lại ngôn ngữ đó. Nhưng nếu bây giờ mà hỏi anh thì anh sẽ bảo là mình đã nói tiếng Việt. Lúc nào, phải thử xem mới được !
Tôi khẽ thở dài…Chắc chắn là anh mệt lắm nên mới ngủ liền như vậy.
Không gian im ắng tới lạ…vì anh ngủ nên mọi người đều giữ trật tự.
Tôi nhìn mọi nơi chán chê, ánh mắt bắt đầu dời sang ô cửa .
Mây…từng cụm mây cứ bồng bềnh, ngay sát bên . Tôi cứ cảm tưởng như là có thể cầm lấy mà vò nát.
Tôi không biết, chính mình đã cuốn theo khung cảnh bên ngoài từ lúc nào, người đã nhấc lên, nghiêng sang bên ghế của anh cho tiện quan sát.
Thiếu chút nữa thì …gọi anh dậy …đổi chỗ luôn rồi.
Những điều này là sau này tôi mới nhận ra, còn bây giờ, tôi vẫn đang thả mình theo những đám mây ngoài kia.
Bỗng tôi nghe tiếng rên khẽ.
Cảm giác vi vu phút chốc bay đi mất…
Hmm…Một số ý nghĩ bắt đầu được sắp xếp.
Ôi ! Khi tôi nhận ra điều gì thì đã đứng hẳn trước mặt anh từ lúc nào…chân còn giẫm lên…giày của anh.
Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn im lặng, nhìn tôi có chút buồn cười.
Tôi bịt miệng, im bặt nhìn anh.
Tia cười trong mắt anh càng hiện rõ hơn, anh nghiêng đầu như đang chờ đợi điều gì đó.
- À, em xin lỗi.
Anh gật đầu .
A ! Nhưng sao anh vẫn nhìn tôi như thế chứ. Không phải là tôi đã xin lỗi rồi đó sao.
Càng suy nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn mà không biết là điều gì.

Tôi với anh vẫn nhìn nhau như thế.
Một lúc sau, anh nói với vẻ khổ sở :
- Vy Anh. Đừng giẫm lên chân anh nữa.
Tôi từ từ nhìn xuống.
- ….
Được thôi ! Tôi đã muốn nhảy luôn ra ngoài kia rồi !
Tôi ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, sau bao chuyện như thế này tôi cảm thấy mình vẫn còn tồn tại quả là điều vĩ đại nhất !
Vừa thấy anh dậy …ngay lập tức không khí liền náo nhiệt.
Rider Nguyên huýt sáo…
Thư kí Hoàng hát vu vơ…
Trúc Vũ nói với vẻ hào hứng :
- Em sẽ mang tất cả các ảnh chụp với trực thăng này đem khoe cho mọi người. Haha – suy nghĩ một lát rồi nói tiếp – như thế chưa đủ, còn đăng lên blog, facebook.
- Không được.
Trúc Vũ nhìn ba người vừa nói ra câu ấy…
Là Rider Nguyên, thư kí Hoàng và cả Mạnh Vũ.
- Tại sao lại không được ?
Mạnh Vũ tỉ mỉ giải thích :
- Cái này thuộc siêu trực thăng, mệnh danh là quái vật trên không. Nếu em không nhầm thì siêu trực thăng này chỉ thuộc quyền sở hữu của anh Duy Phong ?
Thư kí Hoàng hơi ngạc nhiên :
- Cậu biết nhiều như thế à ? Đúng rồi, siêu trực thăng này là được đặt độc quyền . Nếu để ý sẽ thấy logo tập đoàn K.P ngoài kia đấy.
Rider Nguyên nói thêm :
- Chủ tịch Duy Khánh cũng có một cái. Trên thế giới chỉ có duy nhất hai cái này thôi.
Trúc Vũ vẫn lơ mơ :
- Như thế thì có liên quan gì tới việc em đăng ảnh không ?
Câu này cũng là tôi muốn biết !
Mạnh Vũ thở dài :
- Em ngốc lắm . Nếu em đủ dũng cảm đối diện với giới truyền thông thì cứ đăng lên.
Trúc Vũ gật đầu, nhưng có vẽ hụt hẫng :
- Không đăng thì thôi vậy. Để lại xem một mình cũng được.
- Đăng đi.
Giọng nói ấy vừa vang lên, mọi người đều nhìn anh.
Anh vẫn chăm chú xem quyển tạp chí kinh tế, lạnh nhạt nói :
- Cậu biết phải làm gì rồi chứ ?
Rider Nguyên gật đầu nghiêm túc.
Và chúng tôi không biết đây là sự bắt đầu cho việc Black Company theo sát chúng tôi từng giờ.
***
Lúc đáp xuống khỏi trực thăng, anh với thư kí Hoàng về công ty còn Rider Nguyên đưa chúng tôi về nhà.
Tất nhiên là xe chỉ dừng lại đầu ngõ.
Ánh chiều tà đã buông xuống.
Con đường quen thuộc phút chốc trở nên thật ảm đạm.
Bên cạnh, hai người tên Vũ vẫn còn tíu tít trò chuyện còn tôi, tuy im lặng nhưng những suy nghĩ đan xen không ngừng làm loạn khiến tôi chỉ biết mỉm cười.
Chỉ một lát, đã thấy ngôi nhà thân thuộc của mình, khoảng trống trong lòng lại trỗi dậy.
Tôi khẽ thở dài, lấy chìa khóa mở cửa…bố đã lâu rồi không ở đây.
Về sớm thế này không biết là mẹ có ngạc nhiên không ?
Định bước vào nhà thật nhanh để gặp mẹ , tôi bỗng đứng lặng ở cửa.
Chùm chìa khóa đang cầm trong tay cũng rơi xuống…
Tiếng động đó làm mọi người trong nhà đều quay đầu lại nhìn tôi.
Mẹ Diệp, mẹ Trúc, anh Huy…và một ánh mắt yêu chiều mà ở trong đó, dường như tôi là tất cả.
Người ấy nhìn tôi nở một nụ cười thật ấm áp .
Thời gian như ngừng trôi…cả thế giới như biến mất…
Tôi vẫn đứng bất động.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây sau…
Bằng tốc độ nhanh nhất, tôi chạy ào tới ôm chầm lấy cổ người ấy , không ngừng la hét một cách đầy kích động :
- A ! Bố về rồi. Bố về rồi.
Bố cười , giọng nói đầy yêu chiều :
- Con gái, bố về rồi.
Tôi nghẹn giọng, không ngừng lặp đi lặp lại :
- Bố về rồi ! Cuối cùng bố đã chịu quay về rồi.
Bố xoa đầu tôi, cười lớn :
- Xấu quá ! Cả khóc cả cười như thế này thật xấu ! Con đã hứa là không khóc nhè mà .
Tôi cứ thế ôm bố thật chặt…thật chặt …
Mẹ đứng bên cạnh, mắng :
- Con làm như thế bố sao mà thở được nữa ?
- Kìa con gái , đã nghe mẹ nói chưa…khụ, đừng ôm bố chặt như thế chứ.
- Kệ, mặc kệ, con cứ như thế đấy. Ai bảo bố bây giờ mới chịu về.
Mọi người xung quanh đều cười.

Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên khiến tôi đang xúc động cũng phải giật mình.
- Bố !!! Bố đã về !!!
Ngay sau đó, Trúc Vũ liền lao đến, ôm chầm lấy bố, cũng giống hệt như tôi, vừa cười vừa khóc .
- Haha, hai đứa này ghét anh quá nên mới như thế.
- Khụ, Trúc Vũ con cũng học theo Vy Anh muốn làm bố nghẹt thở à ?
- Mặc kệ. Con cứ ôm bố đấy !
- Ừ , haha.
- …
Phải thật lâu sau, hai đứa tôi mới chịu thả bố ra bởi vì…đói.
Ngồi vào bàn ăn, bố nhìn ngắm hai đứa sau đó cười tủm tỉm :
- Vy Anh cao thêm được hai phân, còn Trúc Vũ, con cao hơn được 4 phân. Đã lớn rồi .
Hai mẹ liền càu nhàu :
- Chả thấy lớn thêm gì cả ! Chỉ có điều là càng ngày càng phá phách .
- Có sao đâu mà. Chỉ sợ không phá thôi . Haha.
Anh Huy lên tiếng :
- Chú cứ bênh hai đứa ! Nghịch như gì, đến cháu mà tụi nó còn bắt nạt đây.
Hai mẹ cũng hùa theo :
- Rồi hai đứa cứ cậy là bố Nhật đồng ý, bố Nhật nói không sao rồi nghịch phá.
Bố tôi vẫn chỉ cười :
- Như thế là cá tính mà.
Bố Nhật vẫn là nhất ! Một đồng minh lớn của hai đứa tôi đấy !
Bữa ăn, hai đứa vẫn ngồi hai bên, quấn lấy bố.
Này thì gắp , gắp và gắp.
Tôi gắp cho bố một miếng cá rán :
- Bố ăn cái này đi, không phải bố hay than vãn là bên Pháp chỉ có gà Marengo thôi à .
Phía bên cạnh, Trúc Vũ cũng không tha :
- Thịt bò hầm , rất là ngon, bố ăn đi.
- Bố cũng thử cái này đi.
- Cái này nữa.
Hai đứa tôi cứ không ngừng gắp cho bố, giống như là muốn đem tất cả thức ăn cho bố luôn vậy. Cũng chẳng để ý bố đã ăn hết hay chưa.
Một lúc sau, bố dựa người vào ghế, nhìn cái bát vẫn còn chất đầy thức ăn, thở dài một tiếng :
- Bố no lắm rồi ! Hai nhóc làm ơn tha cho bố đi !
Tôi bê nguyên tô canh đặt trước bố :
- Vậy bố ăn canh đi nhé !
Trúc Vũ cũng đẩy đĩa sa lát sang :
- Bố ăn thêm cái này đi .
- ….
Mọi người chỉ biết lắc đầu cười nhìn ba bố con.
Vừa ăn xong, hai đứa tôi lại tấn công tiếp, ngửa tay ra :
- Quà tụi con đâu !
Bố chỉ vào chiếc vali đặt ở góc nhà :
- Tất cả kia là quà hai nhóc đấy ! Bố không có thời gian nên bảo trợ lí mua . Hai đứa thử xem đi.
Vừa nghe thấy, hai đứa tôi liền mắt sáng chạy tới bới tung chiếc vali ra.
Oaaa, rất rất nhiều thứ…
Từ sô cô la, bánh cho tới gấu bông, sổ , khung ảnh…
Xem chán chê hai đứa lại quấn lấy bố hỏi han đủ thứ :
- Bên kia mùa đông có lạnh lắm không bố ?
- Bố có hay đi đâu chơi không ?
- Bố ở đấy có nhiều người Việt không ?
- Bố đẹp trai thế này thì có cô nào tán bố không ?
- ….
Tất nhiên là hỏi tới tấp, cũng chẳng để bố kịp trả lời.
Lúc ăn hoa quả, bố đột nhiên nhìn mọi người, mỉm cười :
- Lần này, bố sẽ ở lại , làm việc tại Việt Nam luôn. – Rồi âu yếm nhìn hai đứa tôi – Không đi đâu nữa hết. Bên hai nhóc thôi.
Hai đứa tôi lại lao tới ôm lấy bố , la hét ầm ỹ :
- Bố nói thật ?
- Bố sẽ ở Việt Nam . Haha.
- Bố là vĩ đại nhất.
- Chỉ có bố Nhật là tuyệt vời.
- ….
Ngay lúc này, tôi hận mình không thể hét thật to hơn.
God ! Thường ngày con vẫn hay bảo Người là biến thái…Thật xin lỗi…Qua hôm nay, con nhận ra rằng …Người chính xác là…đại biến thái.
Tại sao chỉ một ngày thôi mà mang cho con bao nhiêu là hạnh phúc như vậy…
Chỉ một ngày thôi mà làm cho con có tất cả thế này…
Người không biết là …hạnh phúc quá như thế này thì sẽ rất dễ đau tim sao ?
Đã gần nửa đêm , không khí trong nhà vẫn còn rất náo động.
Trúc Vũ rất giống mấy nhóc em lúc chiều, khóc lóc xin ở lại nhưng bị bắt về…

Còn tôi, không khá hơn là bao, quấn lấy bố nhưng cũng bị bắt đi ngủ…
Làm sao mà ngủ được cơ chứ !!!
Tôi miễn cưỡng chui vào phòng , giãy nhảy trên giường, hành hạ đám gấu bông đáng yêu kia.
Sau đó, mở toang cửa sổ ra…
Gió lạnh…làm yên tĩnh phần nào những cảm xúc đang tung nhảy trong tôi.
Trên kia …là bầu trời đầy sao …lấp lánh lấp lánh.
Mỗi ngôi sao đều hệt như một viên kim cương nhỏ phát ra hàng ngàn ánh sáng …
Ồ, kim cương ư ?
Cỏ bốn lá kim cương…
Tôi cẩn thận đưa viên kim cương ấy ra.
Lóe sáng…ánh sáng này lấp lánh và tuyệt đẹp hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời kia.
Tôi đưa tay nhè nhẹ chạm lên từng lá cỏ…
Niềm tin …
Hy vọng…
May mắn…
Tình yêu…
Tất cả …tôi đều có hết rồi phải không ?
***
Anh nhìn vào tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình trắng, tia ấm áp ngay phút chốc liền ngự trị lấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo kia :
- Vy Anh.
- Vâng, là em. Anh đang còn ở trong công ty à ?
- Ừ. Chơi một ngày rồi mà không mệt ?
- Không mệt tí nào cả. Em rất rất vui. À , em đang ngắm sao.
- Ngắm sao ? – Anh nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ. Nơi này khó nhìn thấy rõ bầu trời rồi.
- Vâng. Anh Duy Phong …
Anh im lặng lắng nghe, giọng cô ấy không được bình thường lắm.
- Cảm ơn anh nhé .
- Vì sao ?
- Ừm..Cỏ bốn lá ấy…thật sự là có hiệu nghiệm. Bố em…về rồi.
Anh mỉm cười.
- Anh có đang ngắm sao không ?
Anh kéo chiếc rèm cửa, bầu trời hôm nay đúng là có thật nhiều sao.
Lấp lánh và rực rỡ..
Giọng anh thật nhẹ nhàng:
- Ừ. Rất nhiều sao.
Ngồi phía sau, thư kí Hoàng ngó nghiêng nhìn bầu trời đêm đen tuyền một màu, lại còn là màu đen kịt nữa chứ. Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài :
- Khi yêu , thị lực sẽ trở nên kém đi sao – rồi người nhiều chuyện này đẩy cặp kính – thế này thì mình phải cẩn thận mới được.
Giọng Vy Anh lại vang lên, pha thêm sự hỗn loạn :
- Duy Phong, em không biết nên làm thế nào cả ?
- Em sao vậy ?
Lại nói năng lộn xộn nhưng anh có thể hiểu rất rõ :
- Em không biết ! Em cảm thấy mình hạnh phúc quá ! Em không biết đâu . Hức…Em không biết !
Nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.
Anh cười nhẹ :
- Đừng khóc nhé !
- Em vui quá mà. Duy Phong , anh không biết đâu. Em…cũng không biết nữa.
- ….
- Duy Phong …anh giống như là mang cả thế giới cho em vậy !
Rồi hai người cùng rơi vào im lặng…cùng cảm nhận…
Cảm nhận thấy hạnh phúc xen lẫn trong từng hơi thở và từng nhịp đập.
Khoảnh khắc này…thế giới dường như tồn tại là vì hai người ấy…
Lại là một chap dài nữa , hihi ^^ càng ngày boo càng kute đấy chứ )
“Và chúng tôi không biết đây là sự bắt đầu cho việc Black Company theo sát chúng tôi từng giờ. ”
Còn Black Comany này là Đoàn người áo đen nhưng boo sẽ gọi là BL. Company nhé ^^
Rồi dần dần mọi người sẽ biết thêm về cái này ) hihi ^^
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 47



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.