Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 8: Ám sát::




Khi Long Phạm quay trở lại phòng, phía sau còn mang theo hai nam tử khuôn mặt tuấn tú cũng bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, đứng phía sau hắn im lặng không lên tiếng, hiển nhiên hiểu được quy củ, cũng không tùy ý ngẩng đầu chỉ đứng như vậy chờ hắn hoặc Long Phạm mở miệng trước.

Ngoảnh đầu đánh giá trên người bọn hắn, Lăng Lạc Viêm muốn biết chủ nhân khối thân thể này trước kia thích thưởng thức loại người nào. Nhìn kỹ lại, một người ôn nhuận như ngọc, người còn lại so sánh mà nói cũng không quá xuất chúng nhưng có mái tóc bạch kim giống hắn, lại lộ ra tướng mạo có chút yếu nhược khiến người trìu mến, thấy ánh mắt hắn đánh giá, hơi thoáng tránh né nhưng nét mặt lại nổi lên một tia hy vọng.

“Các ngươi tên gọi là gì?” Nằm ở trên giường Lăng Lạc Viêm đối với hai người mở miệng hỏi.

“Lâm Diệp bái kiến tông chủ.” Cái kia ôn nhã hành lễ. Người bên cạnh mang theo vẻ mặt yếu nhược cúi đầu nói: “Từng được tông chủ ban tên Phàm Kì….” Nói xong ngẩng đầu nhìn Lăng Lạc Viêm một cái, lúc này mới khom lưng thi lễ.

Nói như vậy nguyên lai là được thụ sủng, bằng không sẽ không được ban tên. Bị hoa mắt cùng đau đầu tra tấn, Lăng Lạc Viêm lúc này không còn sức hao phí thời gian, đối Long Phạm nói: “ Ta chỉ cần một người, người còn lại mang xuống đi.”

Long Phạm đi đến bên giường “Không biết tông chủ muốn người nào?” Phàm Kì vốn rất được sủng ái, nếu là thị tẩm hơn phân nửa là hắn. Nhưng sinh linh này yêu thích loại người nào hắn vẫn chưa biết được, với lại vừa triệu đến một người, hắn khó được có chút hiếu kỳ, sinh linh này đến tột cùng tính toán như thế nào, đôi mắt tràn đầy mị sắc liễm hạ.

Long Phạm đặt câu hỏi, thản nhiên đứng một bên hướng Lăng Lạc Viêm nhìn lại. Phía sau hắn Lâm Diệp cùng Phàm Kì đối với đáp án của vấn đề này lại thập phần để ý.

Sự việc phát sinh trong tộc sớm được truyền khai, vị tông chủ này cùng người trước kia bất đồng. Mọi người cũng đều biết, tế ti bảo hộ cùng với thái độ của các vị trưởng lão khiến người trong Liên Ngọc các ôm vài phần mong đợi. Chỉ cần có thể được vị tông chủ này yêu thích, nói không chừng có thể cùng Phàm Kì giống nhau, được nhìn bằng con mắt khác, được ban tặng linh lực. Tuy không đủ linh phách có thể tu luyện nhưng đối với thường nhân mà nói đó là ân huệ khó có được, có thể trừ đi bệnh tật, hơn trăm tuổi mà dung nhan không đổi. Nếu vận khí tốt còn được tuyển làm truyền sử trong tộc, nghe lệnh các trưởng lão, trở thành một trong những thành viên trong tộc mà không phải ở Liên Ngọc các ngày ngày chờ đợi.

“Ai muốn lưu lại thì lưu lại” Hơi hơi nhắm hai mắt, hiện giờ bất quá là muốn có một khối thân thể ấm áp, đối với Lăng Lạc Viêm mà nói là người nào cũng không có gì khác biệt.

Phàm Kì tiến lên trước từng bước mang theo sợ hãi trên mặt cùng vài phần cẩn thận, “Ngày xưa đều là Phàm Kì cùng tông chủ….” Nhìn chăm chú hồng y trên giường kia, hắn hạ mắt xuống, giấu trong lòng vẻ vội vàng khẩn thiết, còn thiếu chút nữa….còn thiếu chút nữa hắn đã có thể làm cho tông chủ trước kia đồng ý để hắn trở thành truyền sử của trưởng lão. Không nghĩ tới tông chủ bị hôn mê ngủ say, mà vị tân tông chủ này không biết tính tình như thế nào, nếu là có thể lấy lòng hắn, như vậy mấy chục năm nay chờ đợi không có uổng phí.

Muốn nói lại thôi, lời nói cẩn thận hàm chứa sợ hãi khiến Lăng Lạc Viêm tĩnh mắt nhìn lại. Nam sủng tên Phàm Kì này thật ra so với đám người ở thế giới hiện đại trước kia hắn đã gặp thập phần tương tự, mặt ngoài ôn thuận nhã nhặn, yếu ớt vô dụng, còn che giấu dã tâm…..

“Phàm Kì ư? Ngươi lại đây.”  Phía sau trướng mạn (màn che trên giường), bàn tay thon dài trắn nõn chậm rãi nâng lên, hướng tới cách đó không xa dùng tay ra hiệu, chỉ là động tác tùy ý nhưng lơ đãng trong lúc đó lại lộ ra một tia tà khí vô cùng quyến rũ.

Kia vẫn là tông chủ sao? Phàm Kì có chút kinh ngạc, không tự giác tim đập nhanh hơn. Lâm Diệp vẫn chưa được gọi tên, nhìn thấy Phàm Kì giống như hồn phách bị tước đoạt, từng bước từng bước đến gần, nguyên bản không thèm để ý giờ phút này cũng dâng lên vài phần ghen tị.

Ghen tị không phải vì mất đi cơ hội lấy lòng tông chủ, mà vì không thể tiếp cận hồng y thiếu niên kia.

Long Phạm đứng một bên nhìn thấy vẻ mặt của hai người, lại một lần nữa phát hiện, sinh linh này không chỉ có đôi mắt si mê lòng người, chỉ cần hắn muốn, giơ tay nhấc chân, đều mang theo ma tính mị hoặc.

“Các ngươi có thể đi xuống,” ngữ thanh nhẹ nhàng đối với Lâm Diệp cùng Long Phạm mà nói. Lăng Lạc Viêm đem Phàm Kì kéo đến bên giường, cách trướng mạn truyền ra, đối với Phàm Kì trong lời nói cũng hoàn toàn dịu dàng nhưng bất đồng, “Đem y phục thoát ra.”

Âm thanh mềm nhẹ trong lời nói mang theo tình ý như có như không, cũng không cho kháng cự, nhưng đối mặt hắn lúc này ai có thể kháng cự. Phàm Kì mừng thầm bắt đầu thoát y. Bên cạnh y mệ màu đỏ nâng lên, đầu ngón tay ở trên mặt hắn mơn trớn, “Phàm Kì thực ngoan, bộ dáng thoát y làm cho người ta xem thật tốt…”

Khoát tay, trướng mạn bên giường bị hạ xuống, tầng tầng sa bạch (vải trắng) dưới ánh mặt trời lộ ra một mạt như hỏa, Long Phạm thu hồi mắt mang Lâm Diệp ra cửa phòng.

Để cho Lâm Diệp trở về Liên Ngọc các, Long Phạm đứng trước cửa, cho dù nhắm mắt lại, cảnh vật trong phòng hết thảy đều nằm bên trong linh thức của hắn. Phàm Kì thoát hết y phục lại giúp thiếu niên thoát y sam, sợi tóc bạch kim của hai người giao triền quấn quanh. Nhìn Phàm Kì, đôi mắt ẩn tình mang theo vẻ mị hoặc…

“Tông chủ….”

“Gọi ta Lạc Viêm…” ánh mắt ẩn tình dừng lại trên thân thể trần trụi của Phàm Kì, hai tay ôm lấy hắn, chạm vào làn da trơn bóng ấm áp, Lăng Lạc Viêm vừa lòng thở nhẹ. Có lẽ sau khi thân thể khôi phục hắn sẽ hảo hảo yêu thương tên Phàm Kì này, nhưng trước mắt hắn cần chính là ngủ một giấc thật ngon.

“….Lạc Viêm, không thích Phàm Kì?” Xưng hộ tục danh của tông chủ lại bị đôi mắt nhu tình kia chăm chú nhìn, Phàm Kì vui sướng dằn nén đáy lòng một loại tình cảm đầy hưng phấn, lộ ra bộ dáng ủy khuất.

Vị tân tông chủ này so với lúc trước xem ra càng dễ dàng tiếp cận hơn,. Một tay thoát y phục của hắn, Phàm Kì tin tưởng tiếp qua mấy ngày hắn có thể trở thành truyền sử dưới tay trưởng lão, chân chính trở thành người của Xích Diêm tộc. (mơ đi em)

Nâng mắt lên, Lăng Lạc Viêm khẽ cười, “Nếu là không thích, sao lưu ngươi lại,” khều nhẹ khuôn mặt nhìn như yếu đuối của Phàm Kì, Lăng Lạc Viêm bắt lấy cằm của hắn, tay thoáng sử dụng chút lực, “Nếu ở lại, tiện phải ngoan một ít, ân?”

Đôi tay đang thoát ra nội sam của hắn dừng lại, khuôn mặt vẫn tươi cười như trước, đôi mắt mang theo tình ý, vẻ nhu tình cũng không lui ra nửa phần, nhưng Phàm Kì cũng không dám tiếp tục xằng bậy. Lăng Lạc Viêm vừa lòng đem cánh tay gác trên lưng hắn, ôm vào, khép lại hai mắt.

Rốt cục có thể yên giấc.

Ở bên ngoài phòng Long Phạm mở mắt, thu hồi linh thức, sinh linh này muốn thị tẩm người chỉ để dùng như thế?

“Tế ti đại nhân, các vị trưởng lão ở Lâm Tiêu điện chờ đã lâu, ngài xem….” Một trong mười hai truyền sử dưới tay Long Phạm đến trước mặt hắn bẩm báo.

Nguyên bản tông chủ hôn mê mấy chục năm tất cả sự vụ đều là do các trưởng lão cùng chung sắp xếp, những việc hệ trọng thì nghe theo tế ti phân phó. Cách vài ngày, tế ti sẽ gặp các trưởng lão cùng nghị sự tộc vụ, nhưng từ khi “Tông chủ” tỉnh lại tế ti đại nhân rất ít khi rời khỏi Xích Viêm cung của tông chủ, để cho bọn họ những người này bận tối mày tối mặt.

Lâm Tiêu điện là nơi để nghị sự, quả thật đã mấy ngày không đi, Long Phạm hướng đến cửa phòng phía trước liếc mắt nhìn một cái, “Đi thôi, đến Lâm Tiêu điện.”

Long Phạm theo truyền sử rời đi, trong phòng, Lăng Lạc Viêm rốt cục có thể an giấc. Ở bên cạnh hắn Phàm Kì cảm thấy khó hiểu, đã triệu hắn đến thị tẩm vì sao chỉ muốn hắn thoát ra y phục, như thế mà thôi. Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng không dám quấy nhiễu mộng đẹp của vị tông chủ này, chỉ là để hắn ôm, trong lòng tính toán làm như thế nào có thể mau thỏa mãn tâm nguyện của chính mình

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời sáng rực lọt vào trong phòng, xuyên thấu tầng tầng sa bạch. Trên giường hai người, một người đang ngủ say, một người lại cân nhắc cho tương lai, một mạt bóng đen che khuất ánh hào dương, Phàm Kì đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình chưa từng lưu ý, trong khi Lăng Lạc Viêm đang ngủ say lại cảm giác được điều gì, chợt mở mắt.

Cơ hồ không hề có tiếng vang, trước mặt hắn, kia tầng sa trướng thuần bạch trong giây lát hóa thành từng mảnh vụn loang lổ như cánh bướm trắng tung bay phất phơ. Thình lình bên trong xuất hiện một cơn gió lạ, mũi nhọn sắc bén lạnh như băng không thoát khỏi ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, cũng không thấy người chỉ là một mạt bóng đen, lưỡi dao sắc bén tựa hồ bị bóng đen kia điều khiển, bay đến, hướng hai người tấn công.

Phàm Kì hoảng sợ bắt lấy tấm lụa trắng che trên người, thích khách đột nhiên xuất hiện sẽ không hướng hắn mà đến, ai lại đi giết một tên nam sủng. Kéo lấy tấm lụa trắng hướng dưới giường bỏ chạy, trong miệng hô hảm một tiếng, “Không phải ta!”

Lưỡi dao sắc bén theo không trung bay đến mang theo một tia sáng chói mắt, tựa hồ vì lời nói của hắn mà xác định mục tiêu chân chính, xẹt qua mái tóc bạch kim của Phàm Kì, mang theo tiếng vang vô cùng tê lạnh hướng Lăng Lạc Viêm trên giường mà đi.

Ám sát? Lăng Lạc Viêm nheo mắt lại. Tuy trước đây hắn là nghệ sĩ nhưng cũng không phải dễ dàng bị hà hiếp. Nhếch môi, đôi mắt toát ra như lửa dần dần hắc ám tăng lên, tàn nhẫn lẳng lặng giấu dưới đáy lòng đã lâu cuối cùng lại bị khơi dậy.

Hắn chán ghét nhớ lại chuyện khi đó, nhưng giờ có người cứ khiến hắn nhớ lại, linh sư kia cũng thế, thích khách này cũng vậy….

Nếu đã là như thế, hắn không nên làm cho người ta thất vọng. Đôi mắt sắc lại, dần dần ngầm hạ, đối với lưỡi dao sắc bén đầy hàn khí đang tiến đến, hắn chợt nâng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.