Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 70: Phiên ngoại: Hạ




Nhẫn nại?

Chuyện đã làm hơn mười năm…

Phản kháng?

Chuyện hơn mười năm chưa bao giờ làm…

Đau đầu quá, đến tột cùng nên làm như thế nào đây?

Bởi vì rất phiền muộn, cho nên rất rối bời, đầu óc căng thẳng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Công chúa chẳng biết rời đi từ lúc nào, lưu lại Chanh Âm một mình suy tư.

Ánh nắng sau giờ ngọ ấm áp dễ chịu, chiếu lên thân thể làm cho người ta thoải mái ngáp dài, nơi Chanh Âm ngồi chính là phía dưới một cây đại thụ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống, nhiệt độ vừa vặn, y dựa lưng vào đại thụ, bất tri bất giác đã chìm vào mơ hồ, mơ màng ngủ, mà vấn đề đang suy tư cũng theo cơn buồn ngủ dần dần đi xa…

Y nằm mơ, mơ thấy chuyện khi còn bé, y cùng với Thiếu Du xuất hiện tranh chấp, mỗi lần như vậy đều là y thua trước khi lâm trận, bởi vì y thích hắn, cho nên lúc nào cũng không muốn để cho hắn thất vọng, cho nên từ trước đến nay chưa bao giờ thắng nổi.

“Thật là quá khó ưa mà!” Mơ xong hết thảy, Chanh Âm phẫn nộ quát to mà tỉnh lại.

An Thiếu Du đứng bên giường bị y dọa sợ hết hồn, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Ánh nến nhàn nhạt, ánh trăng sáng trong, khi Chanh Âm thấy rõ hết thảy xung quanh mới phát hiện y đã trở lại trong phủ.

Có chút kỳ quái, có chút nghi vấn, Chanh Âm lười biếng dụi dụi mắt, thì thào nói: “Hư… Không phải chúng ta đang ở trong cung sao?”

“Ngươi ở trong cung ngủ thiếp đi, cho nên ta đã mang ngươi về.” An Thiếu Du nói xong liền đưa qua một ly nước trong, “Làm sao vậy? Thân thể có khó chịu không? Có đói bụng hay chưa?”

Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt ve trán Chanh Âm, xác nhận không có bị sốt mới an tâm bỏ xuống.

Một loạt động tác này khiến Chanh Âm có chút thụ sủng nhược kinh —— hắn không tức giận, An Thiếu Du tự gò bó chính mình chặt chẽ cư nhiên có thể tha thứ cho y trong lúc “làm việc” ngủ gà ngủ gật, có phải nghĩ sai chỗ nào rồi hay không?

“Sao thế? Nhìn ta như vậy…” Nhận ra sự hồ nghi trong mắt Chanh Âm, An Thiếu Du hỏi.

Nhìn bộ dáng của hắn, lại nghĩ đến giấc mơ ban nãy, Chanh Âm không cam lòng bĩu môi, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, cuối cùng thẳng thắn nói với hắn: “Thiếu Du, ta không muốn học nhưỡng rượu.”

An Thiếu Du nghe xong, như y sở liệu mà nhíu mày, bất quá không có tức giận lợi hại như trước kia, hắn hiện tại chỉ là nhìn Chanh Âm hỏi: “Vì sao?”

“Không vì sao!” Chanh Âm lần này xem như quyết tâm, còn cố ý quay đầu sang chỗ khác không nhìn mặt An Thiếu Du để phòng ngừa bản thân mềm lòng, “Ta chính là không muốn học.”

Nhìn bộ dáng quật cường của y, An Thiếu Du nghi hoặc không hiểu, chân mày nhất thời nhăn càng sâu hơn, “Thừa Anh, mặc dù ta có thể nuôi ngươi cả đời, nhưng thân là nam tử, ngươi không cảm thấy cần phải có một tay nghề, để không phải lo nghĩ sao?”

Không phải hắn chán ghét Chanh Âm trước đây bán thân, chẳng qua An Thiếu Du xem y là nam tử ngang hàng với mình, cho dù là người thương, hắn vẫn cảm thấy Chanh Âm cần phải làm chút gì đó, nếu không cuộc sống tương lai, khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.

Hắn nói không phải không có đạo lý, nhưng Chanh Âm đối với tửu nghiệp thật sự là…

“Ta không muốn làm cái này.” Chanh Âm thì thầm.

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” An Thiếu Du kiên nhẫn ngồi trước mặt Chanh Âm nghe y nói.

Chanh Âm suy nghĩ một chút, cảm thấy An Thiếu Du hiện tại tựa hồ tương đối dễ nói chuyện, lá gan cũng to hơn một chút, quay đầu lại đối mặt với hắn, bĩu môi nói: “Ta thành thật nói, nhưng ngươi không được phép mắng ta.”

“Được, ta không mắng.” Hắn cũng không có suy nghĩ này.

Được hắn bảo đảm, Chanh Âm lập tức nhướng mày vui mừng, hào hứng nói: “Ta muốn đánh đàn soạn nhạc.”

Đánh đàn? Soạn nhạc?

An Thiếu Du vừa nghe, chân mày chậm rãi nhíu chặt.

Chanh Âm thấy tình hình này, lập tức lui về phía sau, “Này, đã nói không tức giận mà.”

“Ta không có tức giận.”

An Thiếu Du không tức giận, chỉ là có chút ngoài ý muốn, hắn chưa bao giờ biết Chanh Âm có loại sở thích này, nguyên lai hắn đối với y cũng không phải là hiểu rõ.

Sâu sắc nhìn Chanh Âm một cái, An Thiếu Du đột nhiên cảm thấy rất áy náy, Chanh Âm đối với sở thích của hắn rõ như lòng bàn tay, mà hắn lại…

“Chanh Âm, tới đây.” Hướng Chanh Âm vẫy vẫy tay, ý bảo y dựa vào lòng mình.

Quan sát tình hình một chút, cảm thấy không có khả năng bị đánh, Chanh Âm lúc này mới ngoan ngoãn dựa vào để cho hắn ôm.

Lần này, An Thiếu Du không có giống với trước đây trực tiếp lăn giường, mà là cứ như vậy ôm y, dựa vào giường vuốt ve an ủi một phen.

“Chanh Âm, ta rất đáng sợ sao?”

Thanh âm quả thật đáng sợ, dung mạo quả thật đáng sợ, nhưng hắn cảm thấy Chanh Âm tựa hồ không tính toán những thứ này, mà là sợ hãi một thứ gì đó bên trong hắn.

Trong lúc hắn nói chuyện hơi thở truyền vào bên tai Chanh Âm, khiến y cảm thấy ngứa ngáy, y khẽ cười rụt người một cái, cuộn tròn trong ngực An Thiếu Du.

“Không phải ngươi đáng sợ, mà là do thói quen của ta.” Chanh Âm trả lời.

Chanh Âm mười mấy năm qua vẫn luôn ở vào hạ thế đối với An Thiếu Du có một loại kính sợ bản năng, cái này không có liên quan gì tới tình cảm.

“Thói quen a… Không quan hệ, thói quen có thể đổi.” An Thiếu Du ôm vai y, khẽ vuốt ve tóc y, “Chanh Âm, không phải sợ ta, có chuyện gì cứ nói với ta, không cần băn khoăn… Hiện tại không còn giống như trước kia, hiện tại chúng ta là phu thê.”

Thanh âm của hắn mặc dù khàn khàn, nhưng Chanh Âm lại cảm thấy rất êm tai, y chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể nghe được điềm ngôn mật ngữ từ An Thiếu Du, mà hôm nay lời nói này lại so với bất kỳ lời tâm tình nào đều trân quý hơn.

Chanh Âm ngẩng đầu, cười hôn một cái lên cái cằm lộ ra bên ngoài mặt nạ của An Thiếu Du, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn: “Được, ta sẽ cố gắng sửa lại thói quen này… Bất quá Thiếu Du, cứ như vầy hoài, ngươi sẽ chiều hư ta mất.”

“Không quan hệ.” An Thiếu Du hôn đáp trả y, trong mắt tràn đầy tiếu ý, “Chiều hư vẫn là Chanh Âm của ta…”

Hôm nay tuy sắp vào thu, nhưng trong phòng vẫn xuân ý dồi dào.

Thổi tắt ánh nến, buông xuống màn giường, trong bóng đêm liêu nhân, hạnh phúc tràn đầy khiến người đắm chìm vào thế giới chỉ thuộc riêng về họ…

Cái gì? Về sau ư?

Về sau hết thảy thuận lợi, An Thiếu Du không còn yêu cầu Chanh Âm học tập nhưỡng rượu nữa, ngược lại cho y luyện cầm tác khúc.

Chanh Âm cũng không để bản thân mất mặt, ở phương diện này, y thật sự có thể xem như là một kỳ tài.

Y tự mình sáng tác ca khúc, sau đó gảy đàn, ban đầu chẳng qua là hứng thú cá nhân, lại không biết bị người nào trong phủ nghe được, làm thành nhạc phổ lưu truyền rộng rãi, sau đó không lâu, vô luận là nhạc hay là người đều trở thành Hoàng thành nhất tuyệt, mọi người đều biết trong nhà Tửu Chính đại nhân có một vị nhạc sư cầm nghệ cao siêu, cũng có không ít người hâm mộ mà đến.

Về sau nữa, Hoàng đế cũng nghe được lời đồn đãi, đem Chanh Âm đưa vào nội cung, phát hiện y cầm nghệ quả thật không tệ, liền để cho y làm lão sư dạy đàn cho hai vị Tiểu công chúa của mình.

Chuyện đến đây, cũng coi như là viên mãn rồi.

Dĩ nhiên, cố sự của Chanh Âm không có khả năng kết thúc như vậy, bị hai vị Tiểu công chúa “hãm hại” mà đi nhầm vào rừng Thủy Tinh cũng là chuyện sau này, bất quá chúng ta dừng lại ở đây, vẫn là trước để y hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc không dễ gì có được một phen rồi hãy nói!

—— Hoàn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.