Phóng viên của Giải trí Hoa Chúng cảm thấy vô cùng mỹ mãn thu thập thiết bị, khiêng giá ba chân rời đi. Đoạn phỏng vấn này bọn họ sẽ tiến hành cắt ghét chỉnh sửa lại, trước đó Nam Ương có bao nhiêu im lặng, hai chữ phía sau cùng lại bùng nổ bấy nhiêu. Người này thật sự là quá ngốc, bá đạo tổng tài cao lãnh ít lời vì tiểu kiều thê cam tâm tình nguyện chịu thiệt, hiện tại đám fan kia không phải thích cắn nhất là bộ dáng si tình này sao? Cực hạn tương phản, cực hạn dễ thương.
Sau khi phỏng vấn xong hai người một trước một sau đi về phía phim trường.
Chúc Khinh Hoan đi phía trước bước chân bỗng nhiên chậm lại, tựa hồ như đang muốn chờ Nam Ương đi tới bên cạnh. Nhưng Nam Ương thấy cô đi chậm lại bản thân cũng chậm theo, dạo bước không xa không gần đi theo phía sau cô.
Sau khi Chúc Khinh Hoan trầm mặc thật lâu mới xoay người nhẹ nhàng lên tiếng: "Chị yên tâm, nội dung phỏng vấn tôi sẽ không xem là sự thật."
Nam Ương tựa hồ nhíu mày, "Tôi là nghiêm túc."
Chúc Khinh Hoan sửng sốt, nhanh chống xoay người trở về, thanh âm lâng lâng từ phía trước truyền đến: ".... Đừng nói bậy."
"Tôi không nói bậy. Nếu sau này em một muốn đứa trẻ, tôi sẽ sinh cho em."
Nam Ương dùng thanh âm đạm mạc nhất nói ra lời hứa hẹn tốt đẹp nhất.
Chúc Khinh Hoan cúi đầu, móng tay đâm vào lòng bàn tay, môi mím thành một đường thẳng.
Đến nơi quay phim rồi, tất cả nhân viên và thiết bị đều đã vào đúng chỗ, chỉ chờ mỗi một mình Chúc Khinh Hoan nữa thôi. Chuyên viên trang điểm cũng đến bổ trang cho cô một lần nữa, đỡ cô lên đài hiến tế.
Đài hiến tế này là đoàn làm phim mất ba ngày mới dựng xong, có hơi cao, cũng vì muốn để lộ ra sự trang trọng của lễ hiến tế. Chung quanh là các loại lụa đỏ lắc lư trong gió lộng, trên đài hiến tế có treo hai giá camera, dùng để quay những phân cảnh cận mặt.
Hạ Sơn mặc trang phục Thái Tử, ngồi trên tường cao phía xa xa. Cảnh quay này cậu ta chỉ là phông nền, thể hiện biểu cảm bị một màn thần nữ nhảy múa làm kinh diễm.
Sau khi đạo diễn Lý Đống lại đây chào hỏi Nam Ương một tiếng liền chuyên tâm vào màn hình máy quay phim của ông ấy.
Nhìn thấy cảnh tượng cổ đại quen thuốc, Nam Ương ngồi trên ghế câu cá một bên dùng ánh mắt tỉ mỉ đánh giá những đạo cụ ở đây. Kỳ thật dựng cảnh cũng không tệ, nhưng chỗ này lại đặt quá nhiều camera cùng giá quay, hủy đi một phần chất cổ đại, bằng không, cô ấy còn có thể đắm chìm trong hồi ức thêm một lát nữa.
Mà Khinh Hoan múa cũng không có loại cảm giác nước chảy mây trôi như trong tưởng tượng. Trên cơ bản mỗi một động tác cô đều dừng một cái, mỗi một động tác đều được tách rời quay từng bước từng bước một, hơn nữa cùng một động tác lại phải làm lại rất nhiều lần, có lẽ sau khi biên tập cắt nối tác phẩm có thể sẽ càng kinh diễm hơn một ít.
Thời điểm Nam Ương đang muốn mang Kindle ra xem một lần nữa, đột nhiên bả vai lại bị người vỗ một cái.
Cô ấy theo thói quen rút bả vai lại, ngẩng đầu nhìn xem, thấy một khuôn mặt nữ nhân xa lạ.
Người vỗ cô ấy là nữ 2 của Thần Vũ Triệu Đan, vai cô ta đóng là một tiểu cung nữ Hoàng Hậu xếp bên người Thái Tử, cảnh này không có vai của cô ta, cảnh của cô ta là buổi chiều. Cho nên cô ta cũng không mặc cổ trang, chỉ làm tóc và trang điểm thôi.
Triệu Đan chủ động tới tiếp xúc với Nam Ương cũng không vì nguyên nhân nào khác, đơn giản là nhìn trúng Mai thị sau lưng Nam Ương. Thêm nữa, Nam Ương lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều nhịn không được muốn ghé mắt, nếu có thể làm quen, bản thân tuyệt đối không có hại. Mọi người trong giới đều biết, loại người có tiền như này tìm minh tinh kết hôn đều là vì mặt mũi, hoặc là hứng thú nhất thời, mọi người sau khi kết hôn thì vẫn là ai chơi theo ý người nấy. Đặc biệt là kẻ có nhiều tiền như thế này, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, tùy tay lại ngầm bao dưỡng thêm mấy tiểu hoa nữa đều rất là bình thường.
"Bà chủ Nam, chào chị, em là Triệu Đan, là nghệ sĩ của Truyền thông Hằng Xa." Triệu Đan mỉm cười hồ mị, chủ động vươn tay đến.
Nam Ương nhìn thoáng qua tay cô ta, không có nắm lấy, chỉ là lễ phép gật gật đầu: "Ừm."
"Chúng ta có thể ra kia nói chuyện không? Em... Có chút việc muốn nói với chị."
Nam Ương cúi đầu, nhìn Kindle của mình, ngữ khí nhàn nhạt, "Nói ở đây đi."
"Nơi này nhiều người, không tiện lắm."
Nam Ương nghi hoặc nâng mắt lên, nhìn nhìn Khinh Hoan đang múa ở nơi xa, hỏi: "Có liên quan đến em ấy không?"
Triệu Đan có chút do dự: "Ách... Xem như cũng có liên quan đến...."
Nam Ương ừ một tiếng, buông Kindle, đứng lên, ý bảo Triệu Đan dẫn đường.
Triệu Đan tươi cười rạng rỡ, dẫn theo Nam Ương đến khúc cua nơi góc tường không xa, cô ta biết chỗ đó có một địa phương bí mật, thông thường đều không có người ở đó.
Chúc Khinh Hoan ở cách đó không xa liếc mắt về phía phương hướng của Nam Ương, thấy trên ghế câu cá trống không không người. Cô lập tức theo bản năng đảo mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của cô ấy. Nam Ương rất dễ tìm, vì toàn trường chỉ có một mình cô ấy là mặc áo lông vũ trắng, vì thế Chúc Khinh Hoan rất nhanh phát hiện Nam Ương đang chậm rãi đi theo phía sau Triệu Đan, biến mất ở khúc cua bên góc tường.
Cô lập tức thu hồi ánh mắt, hô hấp cứng lại.
Quay phim phát hiện biểu tình của cô không đúng, săn sóc hỏi: "Chúc Chúc? Có phải mệt rồi không? Không thì... Nghỉ ngơi một lát đi?"
"..... Tôi không sao." Chúc Khinh Hoan gian nan nở một nụ cười.
"Còn nói không có gì, cười đến khó coi như vậy, chắc cũng mệt rồi." Quay phim làm động tác với Lý Đống, Lý Đống gật gật đầu, cho phép mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Triệu Đan dẫn Nam Ương đi tới góc bí ẩn kia, ngó trái ngó phải xác định không có ai rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hoang mang nhướng mày: "Bà chủ Nam."
Nam Ương chỉ đạm mạc nhìn cô ta, đợi cô ta nói trọng điểm.
"Buổi tiệc từ thiện lần trước em cũng có tham gia, chắc ngài không chú ý đến em, nhưng em khi đó lại có ấn tượng rất sâu sắc với ngài, lúc ngài đi trên thảm đỏ, có rất nhiều phóng viên chụp ngài, mà em cũng ở chỗ ngồi nhìn ngài..." Triệu Đan một bên hàn huyên một bên châm chước một cái mở đầu đủ ám chỉ.
Nam Ương nghe lời dạo đầu không có dinh dưỡng này, không để lại dấu vết thở dài một tiếng, tay lại c ắm vào trong túi áo lông vũ.
Hửm?
Sao lại phình phình nhỉ?
Cô ấy cúi đầu, bắt đầu lấy đồ trong túi ra, nheo mắt lại nhìn kỹ.
Là... Chocolate.
Ngày hôm qua lúc cô ấy tới đây cũng không có bỏ chocolate vào túi a.
Nam Ương bỗng nhiên nhớ tới, sáng nay lúc Chúc Khinh Hoan và Tiểu Diệp cùng đứng trước cửa đè thấp giọng nói chuyện, mà áo lông vũ của mình cũng treo trên giá áo trên cửa.
Là...
Là Khinh Hoan trộm bỏ vào.
Khuôn mặt Nam Ương nhịn không được cong cong.
"Bà chủ Nam, em biết ngài mới kết hôn, tân hôn yến nhĩ, em cũng chúc phúc ngài. Nhưng có một số việc, trong lòng ngài hẳn là cũng rõ, hôn nhân mà, chúng ta đều hiểu, em chỉ muốn nói với ngài, phàm là có một ngày ngài cảm thấy không còn mới mẻ nữa, ngài chán, ngài...."
Lực chú ý của Nam Ương lại hoàn toàn đặt trên chocolate trong tay, hoàn toàn không nghe thấy Triệu Đan đang nói gì.
Cô ấy dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng cầm một viên lên nhìn nhìn, đây là chocolate nhân rượu Attenborough nhập khẩu từ AnthoBery của Đan Mạch, màu sắc rực rỡ vô cùng, đều được làm thành hình dáng một chai rượu nhỏ, rất là tinh xảo đáng yêu.
Cô ấy lột giấy bạc ra, bỏ vào miệng. Nhai một cái liền có hương thơm nồng nàn của rượu lấp đầy khoan miệng, độ ngọt của chocolate vừa phải, nguyên liệu lại đặt sệt, chai nhỏ nhưng chứa cả một lọ rượu đầy, hương rượu nồng đượm theo yết hầu chảy xuống. Mỗi một viên chocolate đều có một vị rượu khác nhau, viên đầu tiên cô ấy ăn là rượu Cointreau, hương vị cũng không tệ lắm.
Ăn xong viên đầu tiên, cô ấy rất nhanh lại cầm lên viên thứ hai, viên thứ hai là Whiskey Scotland.
Viên thứ ba là Sauza Tequila.
Viên thứ tư là Whiskey Canada.
Viên thứ năm là Silver Fox Vodka của Đan Mạch.
Viên thứ sáu là rượu Gallic.
Viên thứ bảy là Remy Martin VSOP.
Viên thức tám là Jim Beam Whiskey.
Viên thứ chín là Pastis.
Viên thức mười là Cognac.
Viên thứ mười một là....
Hết rồi, chỉ có mười viên thôi.
Nam Ương ăn xong viên cuối cùng còn chưa đã thèm bỏ tay vào miệng, dùng đầu lưỡi li3m sạch vị ca cao còn dính trên tay.
Mà Triệu Đan còn ở đó lải nhải một mình nói chuyện, cô ta nói đến mặt đỏ tai hồng miệng khô lưỡi đắng, rốt cuộc hồng cổ hỏi ra câu cuối cùng: "Cho nên bà chủ Nam, ngài có nguyện ý không ạ?"
Nam Ương ăn quá nhiều, tửa lượng của cô ấy đã không tốt, lần này còn uống một hơi hỗn hợp mười loại rượu, k1ch thích đến đuôi mắt của cô ấy cũng đỏ lên.
Nam Ương cau mày, Triệu Đan nói quá nhiều, cô ấy một chữ cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy như bên tai có một đám ruồi bọ không ngừng bay qua bay lại kêu ong ong. Nếu không uống rượu, có lẽ cô sẽ không mất lễ như vậy, nhưng mười loại rượu đã xuống bụng, cô ấy liền dùng ngữ khí ghét bỏ cực điểm, lạnh lùng phun ra ba chữ:
"Cô thật ồn."
- --------
Editor:
Tra xong đống rượu muốn sảng hồn ( ̄▽ ̄)