Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 11: C11: Tôi phải cởi ra sao




Chiều hôm đó, lễ phục của nhà tài trợ mà Tiểu Diệp nói đã được đưa tới. Vừa vặn hôm nay cũng không có thông cáo gì, Chúc Khinh Hoan bưng theo hai cái hộp lớn, do dự đứng trước cửa phòng Nam Ương, không biết có nên gõ cửa hay không.

Nam Ương đang ngồi trên bậc cửa sổ đọc sách, cô ấy nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân lúc ẩn lúc hiện bên ngoài, không chủ động đi ra mở cửa. Cô ấy giao lần lựa chọn gặp mặt này cho Khinh Hoan, nếu Khinh Hoan đã chuẩn bị tốt muốn gặp cô ấy, vậy cô ấy sẽ ngay lập tức đi ra mở cửa, nhưng nếu sau khi Khinh Hoan tự hỏi xong lại không muốn gặp cô ấy nữa, vậy cô ấy cũng sẽ không tiến tới quấy rầy cô.

Chỉ là, quyển sách trên tay hồi lâu cũng không lật một tờ.

Cửa rốt cuộc cũng bị gõ vang. Nam Ương như trút được gánh nặng cong cong môi, buông sách xuống đi đến mở cửa cho Khinh Hoan.

Chúc Khinh Hoan ôm hộp lễ phục, trầm ngâm một lát, nói: "Tôi nghe Tiểu Diệp nói, chị đã đồng ý tham dự buổi tiệc từ thiện kia?"

Nam Ương ừ một tiếng.

"Chị phải chuẩn bị thật tốt, hiện tại tin tức chúng ta kết hôn còn đang rất nóng, một khi chị lộ mặt rồi, sinh hoạt sau này chắc chắn sẽ không còn bình yên nữa," Lúc Chúc Khinh Hoan nói chuyện, mặt mày vũ mị đều mang theo ôn nhuận nhu hòa, "Vừa ra khỏi cửa phải mang kính râm, muốn quang minh chính đại dạo phố, đi ăn, đều là chuyện không thể nào, ra cửa rồi sẽ luôn có người đi theo nhìn chằm chằm chị, thậm chí là quấy rầy chị, chị thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

Nam Ương nhìn hộp đựng lễ phục trong lòng cô, cười nhẹ: "Vậy sau này tôi sẽ ở mãi trong nhà."

"Cả đời cũng không ra ngoài à?" Chúc Khinh Hoan bất đắc dĩ.

Nam Ương trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Chỉ cần em vẫn trở về nhà, cả đời này tôi ở mãi trong nhà, có cái gì mà không thể đâu."

Chúc Khinh Hoan sửng sốt.

Cả đời?

Nhưng ngay sau đó cô liền cười, nhìn xem, "cả đời" trong miệng kẻ có tiền chính là nhẹ nhàng như vậy, có thể đối với một người nhận thức chưa bao lâu tùy tùy tiện tiện đưa ra lời hứa hẹn. Nói đến thật là dễ nghe a, nếu cô gái khác mà nghe thấy những lời như vậy, phỏng chừng đã bị lừa đến lệ nóng doanh tròng rồi.

"Phải thử quần áo sao?" Nam Ương lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.

Chúc Khinh Hoan cũng thu lại cảm xúc của mình, gật gật đầu: "Ừm, là lễ phục nhà tài trợ đưa tới."

"Vậy tôi thử ở đây hay đến phòng em thử?"

"..... Đều được."

"Vậy vào trong đi."


Chúc Khinh Hoan mơ mơ màng màng theo Nam Ương đi vào, một chút cũng chưa từng nghĩ đến, kỳ thật các cô có thể chia ra mỗi người thử ở phòng của mình.

Mở hộp ra, bên trong là hai bộ váy dài màu đỏ theo kiểu tình nhân, không có thêm màu sắc khác, thuần đỏ, cắt may đơn giản, thiết kế đường kim mũi chỉ gợi cảm mười phần, thực hợp với khuôn mặt mỹ diễm của Chúc Khinh Hoan, vừa nhìn liền biết đây là nhà tài trợ dựa trên khí chất và thân người của cô thiết kế. Thực đáng tiếc, nhà tài trợ lại chưa từng gặp qua Nam Ương, cho nên mới gửi cho cô ấy một chiếc váy đỏ y vậy. Nếu nhà thiết kế chính mắt nhìn thấy vẻ lạnh lẽo như tuyết mùa đông của Nam Ương, hẳn là sẽ rất muốn lập tức mang thân váy đỏ thẫm này nhuộm lại thành màu trắng.

Ngày thường Nam Ương chỉ mặc sơ mi trắng, ngay cả áo thun trắng cô cũng không mặc, chỉ mặc mỗi áo sơ mi, mà màu áo sơ mi nhiều nhất chính là màu trắng tuyết, trắng trà, trắng nguyệt, trắng nhạt khác nhau. Nếu cô phải mặc áo khoác hoặc áo lông vũ, cũng nhất định là màu trắng, màu trắng gì cũng không quan trọng, dù sao trừ bỏ quần ra thì một thân đã là màu trắng rồi. Chúc Khinh Hoan lo lắng cô không thể tiếp thu cái váy này, "Nếu không tôi gọi bọn họ đổi...."

"Sao lại đổi." Nam Ương cong lưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ vải dệt mềm mại trong hộp, trên mặt không có biểu tình gì, "Em cảm thấy, tôi mặc vào sẽ khó coi sao?"

"Không phải...." Chúc Khinh Hoan mím môi, "Chị có thể tiếp thu là được."

"Có thể tiếp thu."

Nam Ương lại nhìn bộ lễ phục kia chốt lát, bỗng nhiên đứng thẳng lên, bắt đầu an tĩnh cởi qu@n áo.

Cô ấy rũ mắt, sắc mặt như thường, ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ từng cúc từng cúc áo một, lộ ra nội y màu trắng bên trong. Nam Ương rất gầy, làn da màu trắng lạnh, loại màu sắc tinh xảo chỉ có hàng năm do không hấp thu được ánh mặt trời mới có thể dưỡng ra như vậy, nhưng trên làn da tinh xảo như thế lại vắt ngang rất nhiều vết sẹo dài, thoạt nhìn như là bị một vũ khí sắc bén nào đó làm ra. Sau khi cởi áo sơ mi xong, cô ấy bắt đầu cởi qu@n, khóa kéo quần đen bó sát người bị kéo mở, liền lộ ra phần bụng dưới phẳng lì săn chắc, ánh dương quang ngoài cửa sổ chiếu lên, phác hoạt lên cơ bụng hình chữ "xuyên" (川) duyên dáng, cùng với lớp lông tơ mềm mỏng thật nhỏ phía trên làn da.

Thân hình rất đẹp, nhất định là thường xuyên luyện tập, mỗi một đường gân hiện trên vân da đều hoàn mỹ vô cùng.

Thân hình 35 tuổi có thể bảo dưỡng được như vậy, thật sự là rất khó.

Chúc Khinh Hoan còn chưa phản ứng kịp, cô đang gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động một nữ nhân đang thay quần áo, nhìn cô ấy cởi đi từng món từng món trên thân thể mình chỉ còn lại nội y, cô tựa hồ như không ý thức được đây là một chuyện phi thường vô lễ.

Lễ phục là kiểu váy cúp ngực, ngón tay của Nam Ương đang đặt trên nội y của mình, đang muốn cởi ra, rồi lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chúc Khinh Hoan: "Tôi phải cởi ra sao?"

Chúc Khinh Hoan đột nhiên hoàn hồn, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, có chút vội vàng nói: "Chị.... Chị khoan hãy thử, ngày mai tôi sẽ kêu bọn họ gửi nội y ẩn chuyên dụng cho lễ phục tới cho chị."

Tại sao cô muốn ở lại chỗ này xem Nam Ương thay quần áo chứ?

Chuyện thân mật như vậy sao có thể phát sinh giữa các cô?

Chúc Khinh Hoan bế hộp lễ phục của mình lên, cũng mặc kệ Nam Ương đang làm gì, thẳng tắp đi về phía cửa. Đầu óc của cô đang rất loạn, thậm chí quên mất lúc mở cửa có khả năng người bên ngoài sẽ nhìn thấy Nam Ương đang không mặc gì, cứ như vậy lập tức rời đi. Cũng may, lúc rời đi còn nhớ thuận tay đóng cửa lại.

Nam Ương nhìn cô bỗng nhiên rời đi, động tác lấy lễ phục dừng lại.

Khinh Hoan là... thẹn thùng sao?


Lúc nàng ấy rời đi, hình như lỗ tai có hơi hồng.

Thật lâu sau đó, Nam Ương nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi vuối vẻ bả vai, xương quai xanh, sờ đến bụng nhỏ của mình.

Những địa phương đó không biết nàng ấy đã hôn qua không biết bao nhiêu lần, hiện tại, cư nhiên nhìn một cái đã thẹn thùng.

Ngón tay Nam Ương chậm rãi di chuyển lên trên, chuyển qua vị trí trái tim nơi ngực trái, cảm xúc nơi đáy mắt bỗng dưng ngưng tụ, sau đó dần dần lạnh lẽo, ngưng tụ thành băng.

Đầu ngón tay hơi hơi động, run rẩy chạm vào vết sẹo nơi đó.

Thời gian rất nhanh đã đến tiệc tối ngày hôm nay.

Sáng hôm nay Chúc Khinh Hoan phải bận rộn với hai cái thông cáo, Tiểu Diệp liên tục đi theo cô, chiều nay còn phải ba chân bốn cẳng đưa cô về nhà, cô ấy cơ hồ là trở về phòng thay lễ phục bổ trang một cái liền lập tức rời đi.

Nam Ương đã đổi xong lễ phục, đang ở phòng khách chờ cô.

Thời điểm Chúc Khinh Hoan xuống lầu, thấy Nam Ương mặc một thân váy dài đỏ thẫm, trong nháy mắt thất thần.

Rất kỳ quái, nữ nhân này cho dù là mặc màu đỏ nhưng vẫn như cũ cảm giác được lạnh băng từ cô ấy, là loại cảm giác không thuộc về phàm trầm, là một nấm tuyết được ngọn lửa bao lấy. Người và quần áo mang đến tương phản cực hạn, ngược lại lại khiến cô ấy trở nên càng thần bí mê người hơn, khiến người ta không tự giác mà muốn đến gần cô ấy hơn một chút, nhìn làn da trắng bạch lạnh lẽo nơi cổ cùng đầu vai, xem đôi môi mím chặt của cô ấy, trên môi dưới còn phiếm chúc thủy quang liễm diễm. Tựa hồ chỉ có nhìn cô ấy như vậy mới có thể xác định được cô là một nữ nhân chân thật tồn tại.

Thật là xinh đẹp. Đẹp đến mức Chúc Khinh Hoan cảm thấy có chút không muốn dẫn Nam Ương ra ngoài.

Cô không biết bản thân đây là tâm lý gì, ngay cả chính cô cũng không cân nhắc được.

Có khả năng là đối với những thứ quá mức tốt đẹp, mọi người đều sẽ theo bản năng nổi lên tâm tư muốn độc chiếm đi.

Cô không có thời gian phát ngốc quá lâu, Tiểu Diệp gửi Wechat rung lên ong ong ong không ngừa. Chúc Khinh Hoan vội vàng đi về phía cửa lớn, gọi Nam Ương: "Đi thôi, nhanh lên, không kịp rồi."

Nam Ương đi theo sau cô, không nói một lời.

Hai người dừng lại trước cửa xe bảo mẫu của Tiểu Diệp. Tiểu Diệp ngồi trên ghế điều khiển quay đầy lại, thấy Nam Ương đang đóng cửa, ngẩn ra: "Cô là nghệ sĩ nào? Sao lại ở trong nhà Chúc Chúc?"

Nam Ương rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải nghệ sĩ."


Cô ấy vừa mở miệng, Tiểu Diệp liền nhận ra thanh âm của cô ấy, hai ngày trước vẫn luôn là Nam Uơng gọi điện thoại đến cho mình, dặn dò một chút sự tình của Chúc Chúc. Tiểu Diệp há hốc, to đến mức có thể nhét vừa ba cái trứng gà, trong đầu tới tới lui lui hai chữ Chúc Khinh Hoan từng nói với mình ---

"Rất xấu."

Cô ấy sai rồi. Nguyên lai giá trị nhan sắc thật sự có thể đồng thời tồn tại với tiền tài.

"Nam, Nam, bà chủ Nam, tôi...." Tiểu Diệp kích động đến mức không thể ức chế được ý cười trên mặt, "Thật không nghĩ tới, ngài....ngài.... Thực vinh hạnh gặp được ngài, ngài quá xinh đẹp rồi! Thật là không nghĩ tới...."

"Tiểu Diệp, lái xe đi, sắp muộn rồi." Chúc Khinh Hoan săn sóc mà nhắc nhở Tiểu Diệp sự thật trước mắt là các cô sắp muộn thật rồi.

Tiểu Diệp trừng mắt liếc nhìn Chúc Khinh Hoan một cái, tựa hồ như đang oán trách cô ở bên ngoài nói xấu về giá trị nhan sắc của Nam Ương, rải rác ngôn luận bất lương.

"Chúc Chúc, em nói thật," Tiểu Diệp đề máy xe, "Em cảm thấy fans thoát hố của chị sắp chạy té khói đòi quay lại rồi. Ảnh chụp hai người chỉ cần đăng lên Weibo một cái thôi, những fan nữ trước kia gọi chị là vợ ơi đều sẽ hận không thể biến thành tình địch của chị."

"Phải không?" Chúc Khinh Hoan nhịn không được cười cười, "Vậy nếu các em ấy đều trở thành tình địch của tôi, chẳng phải là càng muốn hắc tôi thảm hơn sao?"

Tiểu Diệp há miệng th ở dốc, không lời gì để nói.

Nam Ương vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Khinh Hoan, chú ý đến đáy mắt mệt mỏi đầy tơ máu của cô.

Làm việc cả ngày, hẳn là rất mệt.

"Em ngủ một lát đi." Nam Ương bỗng nhiên nói.

"Tôi không sao, cũng không mệt lắm." Chúc Khinh Hoan miễn cưỡng nở nụ cười.

Cô rốt cuộc có mệt hay không, Nam Ương so với bản thân cô càng hiểu hơn. Quá khứ những năm tháng đó, các cô sớm chiều tương đối hơn mười năm, chỉ cần một ánh mắt hoặc một cái nhếch môi thôi, cô ấy đều có thể biết giờ phút này cô đang nghĩ cái gì.

Lúc Khinh Hoan buồn ngủ, cả người đều sẽ cảm thấy choáng váng, nhưng cố tình cô lại đặc biệt thích cậy mạnh. Có một lần, trong lúc cô đang pha đường vào sữa bò cho Nam Ương, ánh mắt dại ra hệt như người chết. Nam Ương nói, ngươi đi ngủ một lúc đi, ta có thể không uống sữa bò, cô liền gian nan lắc lắc đầu nói, ta không buồn ngủ, trước khi ngủ sư phụ nhất định phải uống sữa bò. Sau khi cô vừa nói xong câu đó hai giây, đầu liền ngã sang một bên, đập vào chén sữa bò. Nam Ương luống cuống tay chân vớt mặt cô từ trong chén sữa bò lên, thời điểm vớt ra, cô cũng không có tỉnh lại.

Chúc Khinh Hoan chống lấy mí mắt khốn đốn, liếc mắt nhìn Nam Ương: ".... Chị không trang điểm sao?"

Nam Ương xác thật là không có trang điểm. Cô ấy cũng không nhất định phải trang điểm, gương mặt kia mỗi một phân đều xinh đẹp vô cùng, không có gì cần phải trang điểm thêm cả.

"Tôi không biết trang điểm." Nam Ương đáp.

Tiểu Diệp xen mồm nói: "Tốt xấu gì lát nữa sẽ phải đứng trước ống kính, nếu không thì bà chủ Nam tô son đi?"

Chúc Khinh Hoan giương mắt nhìn cô ấy: "Chị muốn không? Trong túi của tôi có."

Nam Ương trầm mặc một lát, nói: "Em muốn tôi tô, tôi sẽ tô."


"Vậy tô một chút đi." Một lát nữa gặp không ít nữ minh tinh khẳng định đều tô son, nếu Nam Ương một mình không tô, ít nhiều gì vẫn sẽ bị lấn át.

"Tôi không biết tô, em giúp tôi đi."

Nam Ương nhàn nhạt nói.

Cô ấy thật sự không biết, loại đồ vật này ngay cả sờ cô ấy cũng chưa từng sờ qua, nếu để cô ấy tự mình làm, với đôi tay run rẩy đó của cô ấy, sợ là tô một hồi sẽ thành một bồn máu to.

"..... Được thôi."

Chúc Khinh Hoan quả nhiên ôn nhu đáp ứng, cô lấy túi trang điểm của mình ra, bảo Nam Ương chọn màu cô ấy muốn, Nam Ương lại để cô chọn. Vì thế cô chọn một cây Dior 740, là sắc phong lạnh lùng, giữa đỏ sẫm mang theo ấm áp của cây cọ quất, cùng một màu với đôi váy của các cô.

Chúc Khinh Hoan lấy một ít son, nghiêng thân người đến, cường chống đôi mắt mệt mỏi giúp Nam Ương tô son môi.

Cô thật sự quá mệt, đôi mắt rũ xuống nhìn chằm chằm bờ môi Nam Ương, trên cơ bản đã là trạng thái nhắm lại.

Nam Ương nhìn bộ dáng vô cùng buồn ngủ của cô, cũng không thể mở miệng nói gì, rốt cuộc thì ngoài miệng còn đang tô son. Mắt thất hai mắt Chúc Khinh Hoan càng ngày càng hẹp, rốt cuộc, đôi tay cầm son cũng rũ xuống. Cùng theo rũ xuống còn có cái đầu nặng trĩu đó của cô.

Nam Ương lập tức nâng tay phải lên, tiếp được mặt cô.

Thật sự là "tiếp" được "mặt", gương mặt mềm mại kín kẽ dán vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Nam Ương, toàn bộ trọng lượng của khuôn mặt đều giao vào tay cô ấy, da thịt bên sườn mặt mềm mại đáng yêu nâng lên, môi cũng chu lên một chút.

Lúc tay cô rũ xuống, son môi cũng vẽ một đường nơi khóe miệng Nam Ương.

Nam Ương cũng không để ý mặt mình bị làm bẩn, cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Khinh Hoan đang ngủ trong lòng bàn tay mình, không hề chớp mắt, mắt cũng không chớp.

Sau một lúc lâu, khóe môi của cô ấy rốt cuộc cũng nhịn không được chậm rãi cong lên.

Đây là lần đầu tiên cô ấy ở trước mặt người ngoài, để trên mặt bản thân xuất hiện nụ cười ôn nhu như vậy.

Tiểu Diệp trộm nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu, cô ấy thấy Nam Ương đang đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của Khinh Hoan, vững vàng đến địa chấn cũng bất động, trong mắt dường như chỉ có một mình Khinh Hoan. Nam Ương một bên hàm chứa ý cười nhìn người trong lòng bàn tay, một bên nâng một tay khác lên, dùng ngón tay cái mềm nhẹ lau đi son môi nơi khóe miệng mình, hệt như là đang lau đi vệt máu nơi đó.

Tiểu Diệp cảm thấy động tác này mạc dạnh rất gợi cảm.

Xe chạy một giờ, Nam Ương cứ như vậy đỡ một giờ.

Một giờ này, hoàn toàn không nhúc nhích.

Trên mặt Tiểu Diệp vẫn duy trình biểu tình trấn tĩnh nhưng trong lòng sớm đã tung hoa.

Một giờ a! Tay không mỏi sao?! Trên đời này làm sao lại có một người ôn nhu như vậy a!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.