Nhất Thân Nhất Cố

Chương 4: Hôn lễ đẫm máu




Phùng Tuyết còn nhớ rõ, ngày thứ chín sau khi xuất viện, cô đã xuống bếp làm một bàn tiệc đãi Phùng Tuyệt. Phùng Tuyết từ nhỏ yếu ớt, Phùng Gia cũng không thiếu tiền, để tránh phiền toái, đều mời thầy về nhà dạy, Phùng Tuyết muốn học cái gì đều được. Phùng Tuyết không học đàn học vẽ, mà chỉ thích học nấu ăn. Phùng Tuyết nấu ăn cực ngon, thực lòng lo lắng Phùng Tuyệt đã bị chìu quen, sau này sẽ không ăn được đồ người khác nấu.

Phùng Tuyết làm một bàn thức ăn lớn đãi anh trai. Ăn xong, Phùng Tuyệt phụ trách dọn dẹp. Phùng Tuyết đứng cạnh cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng của Phùng Tuyệt, cười nói, “Anh hai, anh phải sống tốt.”

Phùng Tuyệt khựng lại một chút rồi tiếp tục, giọng cười trầm xuống, “Em gái, em cũng vậy.”

“Không được kén ăn.”

“Em cũng vậy.”

“Anh… lấy vợ đi.”

Phùng Tuyệt dừng lại, chống tay lên bồn rửa chén, vai gồng lên như thể đang chịu đựng sức nặng vô hình, hồi lâu sau mới kìm giọng đáp, “Ừ…”

“Anh hai, anh đừng sợ tối nữa…”

“Anh không sợ.”

Phùng Tuyết xoa xoa lỗ mũi tịt cứng của mình, hốc mắt nóng hổi. Đầu nặng trĩu, tay ôm ngực, cảm giác thân thể nặng tựa ngàn cân, rốt cuộc cũng không biết phải nói gì thêm. Dù sao, người bỏ anh lại cũng là mình, nói nhiều cũng vô dụng. Phùng Tuyết từng đọc đâu đó trong một quyển sách, nói rằng người đi trước thường không cảm thấy gì, nhưng người ở lại luôn là người phải gánh chịu thống khổ. Phùng Tuyết không tưởng tượng được, khi mình đi rồi, anh sẽ sống làm sao.

Phùng Tuyết chỉ có mỗi Phùng Tuyệt, anh cũng chỉ còn mỗi mình cô.

Phùng Tuyết nằm trên giường, trong bóng tối lắng nghe tiếng kim phút đều đặn xoay dần. Cơn đau đã sớm khiến cô tê dại, cảm nhận sinh mệnh từng chút từng chút một trôi đi, Phùng Tuyết trái lại, vô cùng bình tĩnh. Trời sinh Phùng Tuyết tính cách đạm bạc, vĩnh viễn sẽ không níu kéo bất cứ thứ gì. Chỉ hy vọng, anh có thể an ổn hạnh phúc sống tiếp.

Cửa phòng mở rồi đóng, Phùng Tuyệt bò lên giường, cách một lớp chăn ôm lấy Phùng Tuyết, giọng nói gãy rời từng hơi, “Đã bao lâu rồi anh không ru em ngủ đây?”

Phùng Tuyết cười khẽ, “Anh, em lớn rồi…”

Cánh tay Phùng Tuyệt siết chặt một chút, “Em dẫu có thế nào thì vẫn là của anh.”

Phùng Tuyết muốn trở mình ôm lấy anh, nhưng thân thể cô nặng trĩu, không còn sức lực để nhúc nhích nữa, mí mắt khép dần. Phùng Tuyệt run rẩy xoay người cô lại, đem thân thể nhỏ bé của cô ôm vào lòng. Tay anh vuốt ve gương mặt gầy hóp tái nhợt của cô. Những nụ hôn da diết rơi xuống trán, xuống mi mắt đẫm nước, hai gò má lạnh nhạt, cuối cùng dừng lại thật lâu trên môi Phùng Tuyết. Môi chạm môi, lạnh lẽo đến tê dại.

Phùng Tuyết tựa đầu vào vai anh, gắng sức hít vào hơi thở quen thuộc tựa chính xương máu của mình. Lồng ngực rộng lớn, bờ vai vững chắc vẫn luôn thay cô chống đỡ một bầu trời, lúc này đang không ngừng run lên. Nước mắt Phùng Tuyết mơ hồ, dường như đang nhìn thấy tường thành sụp đổ.

Phùng Tuyết ngửa đầu, chăm chú ngắm nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu chực chờ nước mắt kia, tim vỡ òa. Cô dùng hết hơi tàn, trăn trối một câu, “Phùng Tuyệt… anh là người duy nhất… em lưu luyến… cũng… là người duy nhất… em vĩnh viễn… chôn chặt trong… tâm…”

“Anh yêu em… Tuyết, em có nghe không? Anh yêu em… yêu em…” Phùng Tuyệt gấp gáp, nghẹn ngào thốt lên từng chữ.

May mắn, Phùng Tuyết nghe thấy kịp.

Giấc mộng kia đến sớm hơn cô nghĩ. Trong chốc lát, đã cuốn Phùng Tuyết đi mất, để lại thân xác chết đi trong tay Phùng Tuyệt.

Phùng Tuyệt khẽ gọi, khẽ nức nở, sau đó là ôm lấy Phùng Tuyết bật khóc. Dưới lầu, hai trợ lý của Phùng Tuyệt cùng các bác sĩ hộ lý túc trực suốt mấy ngày qua đều đứng chết lặng, thẫn thờ nghe tiếng khóc gào tang thương của Phùng Tuyệt, vọng vào màn đêm lạnh buốt, mất hút vào không gian xa xăm vô tận…

Trương Tuyết, à không, là Phùng Tuyết chớp mở mắt, lơ đễnh nhìn màn trướng màu hoa giấy trang nhã, chớp chớp vài cái, cảm giác trước ngực đau buốt khiến nàng khẽ rên lên.

Mấy bóng người bên ngoài màn nghe tiếng mà khựng lại, khi nàng run rẩy chống tay muốn bò dậy, một người liền bước nhanh tới xốc lên màn trướng, đỡ lấy Phùng Tuyết, giọng khẩn trương, “Mau mời Tống Thái Y!”

Phùng Tuyết đau muốn chết giấc, ôm ngực gập người lại, cắn chặt cánh môi trắng bệch, đau đến trán đổ mồ hôi. Người đang đỡ Phùng Tuyết vội tách hai cánh môi trắng bệch của nàng, nhét một cái khăn sạch vào miệng nàng, nói, “Tuyết nhi, ngoan, chịu một chút! Tống Thái Y tới rồi!”

Phùng Tuyết mơ màng, ôm lấy vết thương trước ngực mà không ngừng run rẩy, răng trắng cắn xuống khăn ê ẩm.

“Đại thiếu gia! Tống Thái Y tới rồi!” nha hoàn dẫn lão thái y thở hổn hển chạy vào, theo sau là một đống người có già có trẻ.

“Cha, Tống Thái Y!” người đang đỡ Phùng Tuyết cất tiếng lễ phép.

“Được rồi Duệ nhi, để Tống Thái Y xem thử!” giọng nam trung niên tỏ vẻ khẩn trương.

Phùng Tuyết yếu ớt chớp mắt, nhìn thấy ông già kia giơ lên một cây kim hướng về phía mình thì kinh hãi muốn tránh. Người đang ôm Phùng Tuyết lập tức đè nàng lại, kêu lên, “Tuyết nhi, nằm yên, ngoan!”

“Đau…” Phùng Tuyết nhắm mắt cắn răng phun ra được một chữ.

Cánh tay người nọ giảm nhẹ sức lực, nhưng vẫn giữ chặt thân thể đang lung lay của nàng. Trước giường lại có người nào đó gấp gáp kêu lên, “Tống Thái Y, ông mau làm gì đi? Chị của ta đau quá kìa!”

Tống Thái Y kéo tay áo lau mồ hôi, kim châm giơ lên hạ xuống cực nhanh. Miệng lẩm bẩm, “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Rõ ràng sẽ không qua khỏi, lẽ nào là hồi quang phản chiếu?”

Người kia hung hăng chộp cổ áo ông, gầm lên, “Ông đang trù dập chị ta?”

“Đàm nhi, không được vô lễ!” giọng nam trung niên khẽ quát.

Im lặng được một lát, Phùng Tuyết cuối cùng cũng cảm giác được đau đớn giảm bớt, yếu ớt chớp mở đôi mắt mệt mỏi, yên lặng đảo mắt nhìn những người đang có mặt. Không có Phùng Tuyệt, cũng không có bác sĩ y tá. Chỉ có một đống người ăn mặc rườm rà, lớn tuổi thì có râu, trẻ tuổi thì buộc tóc, đều đang dùng những cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm mình.

Phùng Tuyết chớp mắt, cảm giác những người này rất quen mặt. Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi Phùng Tuyệt đâu, thì một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào phòng trong, cung kính thưa, “Bẩm lão gia, đại thiếu gia, tứ thiếu gia.”

“Có việc gì?” người lên tiếng là trung niên trạc ngũ tuần, tóc hoa râm búi kim quan, vận trường dài lụa sẫm, dáng người hàm hậu, tuy là mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt lo lắng vẫn không rời khỏi Phùng Tuyết.

Nha hoàn nọ đáp, “Hồi lão gia, bên ngoài có cô gia, Diệp nhị công tử và Diệp tam công tử xin được cầu kiến.”

Thiếu niên trẻ vận áo ngắn tay, tóc túm cao bằng đoạn dây vải bện màu xanh, người vừa quát tháo Tống Thái Y khi nãy, bây giờ lại quay sang gầm thét với nha hoàn nọ. Phùng Tuyết nhìn, cảm thấy rất giống một cái kíp nổ di động, mà lời cậu chàng nói ra cũng hệt như thùng pháo, đánh cho đầu óc nàng tê dại.

Cậu nói, “Cô gia cái gì mà cô gia! Diệp Trầm, Diệp Đình, Diệp Anh, ba huynh đệ bọn hắn đừng hòng bước chân vào Trương Gia ta nửa bước! Tên khốn kiếp, vì sao chị gái ta phải chịu uất ức gả cho hắn? Như Ý, ngươi lập tức bảo quản gia thả chó cắn đứt giò hắn cho ta! Thả Đại Vàng, Đại Hắc, Đại Gâu ra cho ta!”

Phùng Tuyết cho dù đau đến chết ngất, nhưng cơn đau lại có khả năng khiến cho người ta tỉnh táo đến quái đản, hiển nhiên nghe rõ mồn một những lời kia. Diệp Đình, Diệp Anh chẳng phải là nhị thiếu và tam thiếu nhà Tả Thừa Tướng Diệp Thanh, em trai của Diệp Trầm sao? Thằng nhóc này gọi ta là chị gái, rồi lại bảo Diệp Trầm là cô gia. Vậy, vậy ta là ai? Tại sao lại nằm đây? Còn nữa, Phùng Tuyệt đâu?

Phùng Tuyệt…

Phùng Tuyết chợt kinh hãi nhận ra, bản thân mình vốn đã chết rồi, đã bỏ Phùng Tuyệt lại mà đi thật rồi. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng có gì đó vỡ vụn, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã không dứt.

“Tuyết nhi… đừng sợ, cha và huynh trưởng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho muội!” người vẫn đang đỡ Phùng Tuyết trầm giọng nghiêm túc nói. Cách nói giống với Phùng Tuyệt, bất kể Phùng Tuyết đúng hay sai, nhất quyết không bao giờ chịu để nàng thua thiệt bất kì ai.

Hình ảnh trước mắt chậm rãi hiện rõ, Phùng Tuyết chớp mắt một cái, ảnh cận của một mỹ nam tuấn tú đang dùng đôi mắt lo lắng không thôi nhìn nàng. Phùng Tuyết chớp mắt thêm một cái, mỹ nam này rất quen nha. Phùng Tuyết kinh hãi, lại chớp mắt thêm một cái, sau đó, mặc kệ sắc mặt càng lúc càng kinh hoảng của mỹ nam, Phùng Tuyết lại hoa hoa lệ lệ ngất xỉu toàn tập.

Mỹ nam, mỹ nam thế mà lại là Trương Duệ, ông anh trai bác học đại tài của Trương Tuyết!

Ghê gớm hơn nữa là, Phùng Tuyết lúc này lại trở thành cô dâu của Diệp Trầm, trở thành Trương Tuyết, trở thành Đỗ Tuyên tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất kia!

Mộng thành thật!

Ôi mẹ ơi, cho con thuốc trợ tim!

Khi Phùng Tuyết tỉnh lại lần thứ hai, trước mắt vẫn là màn trướng thêu hoa giấy, nhưng sắc trời đã tối, trong phòng hình như chỉ còn một mình nàng. Lần này, bạn Tuyết nhà chúng ta rất là thông minh, không nhúc nhích không kêu la, cẩn thận nhìn chằm chằm màn trướng, hồi tưởng lại một màn kịch đầy máu chó trước khi nàng tỉnh dậy kia…

Diệp Trầm bị chú bác gô cổ đưa về tận phủ Tả Tướng, bắt buộc phải kết hôn với Trương Tuyết. Bởi vì Diệp Trầm phản kháng, nên người thay Diệp Trầm rước dâu là Diệp Đình. Diệp Đình không như Diệp Trầm, chỉ là một công tử suốt ngày ngâm thơ vẽ tranh, chưa từng cầm qua cây gậy thanh kiếm bao giờ. Vì vậy nên, khi một đoàn thích khách bất ngờ đánh xuống giữa đoàn rước dâu, Diệp Đình ngoài việc phi nước đại chạy về tìm viện binh thì không biết làm gì khác.

Khi Diệp Trầm mang gia binh chạy tới, cũng như Trương Duệ và Trương Đàm mang binh lính kéo tới, thì Trương Tuyết đang nhảy trên nóc kiệu chống đỡ với sát thủ. Mà khăn hỉ trùm đầu cô dâu đã sớm bay mất, Trương Tuyết từ nhỏ học võ theo Trương Tĩnh, dù không thể sánh bằng cao thủ đại nội, nhưng tự vệ phòng thân thì dư sức. Chỉ là, người đang gặp vận xui, cho dù là uống nước cũng mắc cổ chứ đừng nói gì là Trương Tuyết đang bị một đống sát thủ vây quanh.

Diệp Trầm thấy rõ mặt cô dâu thì kinh ngạc đến ngu người rồi, thấy Trương Tuyết bị một mũi tên cắm xuyên qua ngực, thân thể từ trên cao lảo đảo, thì mới kinh hoảng gào lên một tiếng, “TUYÊN NHI!” rồi lao tới.

Diệp Trầm lại như cái đêm mười bốn năm về trước, đỡ được Trương Tuyết trong tay, chỉ là không kịp đỡ mũi lên kia cho nàng. Nhìn gương mặt quen thuộc của Trương Tuyết tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, máu không ngừng trào ra, Diệp Trầm chỉ biết bàng hoàng thì thào, “Tại sao lại như vậy? Tại sao?”

“Bởi vì Đỗ Tuyên vốn dĩ chính là Trương Tuyết. Diệp Trầm, ngươi thật sự không biết sao?” Trương Duệ cúi xuống đút vào miệng Trương Tuyết một viên thuốc, căm giận nhìn Diệp Trầm, dứt khoát đem em gái mở đường hồi phủ.

Để lại Diệp Trầm ngã ngồi trên vũng máu của Trương Tuyết mà thất hồn lạc phách, “Đỗ Tuyên là Trương Tuyết? Đỗ Tuyên… Trương Tuyết!...”

Phùng Tuyết cũng không xa lạ gì với thân phận Trương Tuyết, dù gì cũng đã mười bẩy năm làm Trương Tuyết. Phùng Tuyết chính là Trương Tuyết, Trương Tuyết cũng chính là Phùng Tuyết. Trước kia là Phùng Tuyết mộng thành Trương Tuyết, nhưng nay Phùng Tuyết đã chết rồi, giấc mộng Trương Tuyết lại trở thành hiện thực. Từ giờ trở đi, nàng chính là Trương Tuyết.

Nghĩ như vậy, Trương Tuyết lại nhắm mắt ngủ, dù gì thì nàng cũng đang là thương binh, giấc ngủ rất là quan trọng. Hơn nữa, vết thương trong lòng Phùng Tuyết còn chưa thể khép miệng được đâu. Cả đời này, nàng nghĩ mà lặng lẽ rơi nước mắt, cả đời này có lẽ cũng không thể nào lành lặn được, bởi vì thứ thuốc cứu mạng độc nhất vô nhị ấy, đã vĩnh viễn vượt xa tầm với của nàng…

Vì thế, giấc ngủ này, Trương Tuyết ngủ đến hai ngày thẳng. Mặc kệ bao nhiêu mưa gió bão bùng đang diễn ra bên ngoài kia, cho đến khi bị tiếng rống đinh tai của Diệp Trầm đánh thức.

“Tránh ra!”

Nha hoàn cận thân Như Ý đứng chống nạnh trước sân, bao vây quanh Diệp Trầm là gia binh của phủ thừa tướng, người nào người nấy đều gậy gộc giơ cao, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Diệp đại công tử.

Như Ý hít sâu một hơi, nhìn thẳng Diệp Trầm mà nói, “Diệp đại công tử, nơi này không hoan nghênh ngài, xin mời về cho! Gia nhân nhà chúng tôi đã đi tìm lão gia và nhị vị thiếu gia! Nếu ngài không nhanh chóng rời khỏi, xin đừng trách hạ nhân chúng tôi không nể mặt!”

Trương Tuyết nằm trong phòng, dỏng tai lắng nghe, âm thầm gật đầu. Ừ, đúng như mình nhớ, chất giọng của cô nhóc Như Ý này vừa trong vừa cao, hệt như đang hát opera vậy. Còn may là không có nội công, nếu không thì Diệp Trầm kia chắc đã bị hống cho nội thương luôn rồi.

Một nha hoàn khác lo lắng từ phòng ngoài chạy vào nhấc màn lên xem, thấy Trương Tuyết đã tỉnh, gương mặt tròn trịa sáng bừng lên. Trương Tuyết nhìn cô nàng có bản mặt bánh bao múp míp nọ, khẽ nhếch môi cười, “Cát Tường, đỡ ta dậy.”

Cát Tường cẩn thận đỡ Trương Tuyết dậy, lại dùng gối đệm ở phía sau, đặt nàng ngồi ngay ngắn rồi mới chạy đi rót một cốc trà ấm, miệng cười toe toét, “Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh, mấy ngày qua bọn em lo lắng không thôi! Để em cho người đi báo cho lão gia và phu nhân!”

“Không cần vội.” Trương Tuyết nhàn nhạt nói.

“Dạ?”

“Diệp Trầm đang ở bên ngoài, không cần cho bọn họ biết ta đã tỉnh.”

“Ơ… dạ, em hiểu rồi! Tiểu thư, có phải người muốn cho Diệp công tử một bài học không? Em thấy người làm như vậy là đúng rồi! Nếu hôm đó Diệp đại công tử đích thân đi đón dâu thì đâu để người xảy ra chuyện! Đại thiếu gia đã nói, việc này sẽ không bỏ qua dễ như vậy! Tiểu thư biết không, mấy ngày nay, hôm nào Diệp đại công tử cũng tìm tới cửa, có hôm xui xẻo gặp phải Đàm thiếu gia ở nhà một mình, bị ngài ấy thả Đại Vàng, Đại Hắc, Đại Gâu ra đuổi đi đó! Nghe gác cổng kể lại, Diệp đại công tử suýt nữa bị cắn đứt giò luôn!”

So với Như Ý lời ít ý nhiều, miệng lưỡi giết người không đao, thì cái miệng của Cát Tường cứ như cái radio, rà trúng sóng là sẽ phát không ngừng. Trương Tuyết nghe một hồi mà váng đầu, bèn nhạt giọng bảo, “Cát Tường.”

“Dạ, có em!”

“Im lặng.”

“Dạ!”

Lỗ tai vừa được yên tĩnh, bên ngoài kia lại vang vang tiếng nói của Như Ý, “Diệp đại công tử, ngài cũng thật là kì lạ. Lúc trước đã không biết quý trọng, thì hôm nay đến đây dây dưa để làm gì? Như Ý tuy chỉ là một nô tài nhỏ bé thấp hèn, nhưng chí ít cũng hiểu được cái gì là ‘thiên kim bất hoán,’ ngài đường đường là một Trạng Nguyên gia, chẳng lẽ không hiểu được lẽ ấy?”

Giọng Diệp Trầm giận dữ, “Tiểu thư các ngươi đã gả cho Diệp Gia, ta là tướng công của nàng, chẳng lẽ chồng gặp vợ cũng phải trình thiếp mời? Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tuyết nhi, các ngươi tránh ra!”

“Diệp đại công tử, hình như ngài có điều gì đó lầm lẫn thì phải, hôn lễ không thành, tiểu thư nhà chúng tôi có phải là người Diệp Gia của ngài hay không còn chưa chắc.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Diệp đại công tử, thông minh như ngài hẳn nên hiểu rõ. Còn nếu có việc cần thương lượng, xin mời ngài đến tìm lão gia hoặc đại thiếu gia của chúng tôi…”

Còn chưa nghe Diệp Trầm đáp trả, đã nghe một giọng nam nghiêm khắc quát lên, “Vô lễ!”

Cát Tường vừa nghe tiếng quát liền nhảy dựng lên, ánh mắt lo lắng hướng ra bên ngoài, “Là đại thiếu gia!”

Trương Tuyết chợt nhớ lại lần đầu tiên tỉnh dậy, người thanh niên dịu dàng đã đỡ mình trên giường bệnh, ánh mắt trầm xuống, nàng lại nhớ Phùng Tuyệt. Trước kia, cho dù là chải đầu, cũng là Phùng Tuyệt cẩn thận tỉ mỉ sợ làm đau tóc nàng. Một người anh trai, một người đàn ông, phải cần bao nhiêu kiên nhẫn, bao dung mới được như thế?

“Như Ý, lẽ nào ngươi đã quên thứ bậc lễ nghĩa? Sao lại dám ở trước mặt khách nhân mà lên giọng như thế?” Trương Duệ cầm quạt, khoát tay sau lưng, chậm rãi từ hành lang đi tới.

Như Ý hạ mình hành lễ, cung kính đáp, “Hồi thiếu gia, Diệp đại công tử tự tiện xâm nhập tiểu viện, nô tỳ chỉ e sẽ làm kinh động đến tiểu thư đang dưỡng thương. Nô tỳ nhất thời lo lắng cho tiểu thư nên đã sơ ý, xin thiếu gia trách phạt.”

“Hừ! Trương huynh, nha hoàn của huynh được dạy bảo hay thật đấy! Ta không muốn nói nhiều, để ta gặp Tuyết nhi!”

“Diệp huynh, ngươi là nam nhân, tự tiện xâm nhập khuê phòng của cô nương gia là không đúng. Đừng quên thân phận Trạng Nguyên Gia của ngươi, chuyện hôm nay tới đây thôi, nha đầu nhà ta, ta sẽ phạt. Diệp đại nhân, xin mời về cho!”

“Trương huynh, nếu huynh đã như vậy, thì ta xin nói thẳng, Tuyết nhi đã là phu nhân của Diệp Trầm ta, hôm nay Diệp Trầm đến là để xin rước phu nhân về nhà! Trương huynh, xin đừng gây khó dễ cho ta.”

Giọng nói của Trương Duệ lạnh xuống, cho thấy đến cả người nổi tiếng nho nhã như vậy mà cũng bị chọc giận rồi, “Diệp Trầm, nếu ngươi đã nói vậy, thì ta cũng nói thẳng. Lời nha hoàn nhà ta nói không sai, dựa trên luật pháp Đại Triều, nam nữ chưa xong tứ lễ, chưa bái phụ mẫu từ đường đôi bên, chưa được Quan Mai điểm chứng, chưa viên phòng, chưa lại mặt, chỉ cần thiếu một thứ đều sẽ xem như không thành vợ chồng.”

Dừng một chút, Trương Duệ giễu giọng tiếp, “Lễ thứ nhất: lễ nói, đã xong từ bẩy năm trước do phụ thân hai nhà bàn bạc. Lễ thứ hai: lễ hỏi, ngươi không có mặt. Lễ thứ ba: lễ rước, ngươi cũng không có mặt. Lễ thứ tư: lễ cưới, haha, Diệp Trạng Nguyên, đừng quên giữa đường em gái ta bị thích sát, đến cửa lớn nhà họ Diệp còn chưa bước qua nửa bước! Bái phụ mẫu từ đường hai bên, không. Quan Mai điểm chứng, không. Viên phòng, không. Lại mặt, hừ, cửa lớn cửa nhỏ Trương Gia không rước nổi Trạng Nguyên Gia – Tân Phủ Doãn như ngài.”

Liệt kê một hồi dài, Trương Duệ thong thả phe phẩy quạt giấy, hài lòng nhìn sắc mặt xanh mét của Diệp Trầm, nhẹ nhàng đe dọa, “Diệp đại công tử, em gái ta vẫn là cô nương gia chưa gả cưới. Trạng Nguyên Gia ngài cũng đừng nên nhận bậy nhận bạ, ảnh hưởng đến thanh danh em gái ta, haha, Trương Gia ta mặc dù nhỏ bé, nhưng cũng đủ sức lôi ngươi xuống khỏi cái ghế Phủ Doãn Sài Kinh đấy.”

Giọng nói Diệp Trầm khẽ run rẩy, “Ban đầu là các ngươi muốn gả nàng cho ta…”

Trương Duệ đóng quạt, cắt ngang lời Diệp Trầm, “Nói hay lắm, ban đầu cũng là chính ngươi muốn cưới kia mà? Em gái ta đợi ngươi từ năm mười tuổi đến năm mười bẩy tuổi, đổi lại, ngươi vừa trở về liền chạy đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thề non hẹn biển với Tô Gia. Diệp Trầm, chúng ta đều nhìn lầm ngươi rồi.”

“Là, là do chính các ngươi nói Đỗ Tuyên là… là nam… là anh em các ngươi đùa bỡn ta trước!”

“Diệp Trầm ơi Diệp Trầm, có phải ngươi học nhiều quá nên ngu muội rồi không? Ta hỏi ngươi, bẩy năm trước ngươi nói với cha ngươi thế nào để ông ấy đến đây ngỏ lời với cha ta?”

“Ta nói… muốn cưới Đỗ Tuyên nhà Thừa Tướng… lẽ nào…”

“Đỗ Tuyên là nữ cải nam trang, Đỗ Tuyên chính là Trương Tuyết, ngoài trừ bằng hữu thân thích của Trương Gia thì không nhiều người biết rõ, cha ngươi là một trong số những người biết chuyện. Diệp Trầm, ta thật hoài nghi ngươi làm thế nào mà đậu Trạng Nguyên được vậy?”

“Ta…”

Trương Duệ cũng lười nói thêm, lạnh nhạt phất tay, “Quản gia, tiễn khách.”

“Cho ta gặp Tuyết nhi!” Diệp Trầm vội vàng nhào tới chộp tay Trương Duệ.

“Gặp để làm gì? Để năn nỉ Tuyết nhi khuyên ta bỏ qua cho Tô Mẫn?”

“Ta… chuyện giữa chúng ta không liên quan đến Mẫn nhi, nàng vô tội!”

Trương Duệ lạnh lùng rút tay lại, đanh giọng nói, “Tô Mẫn vô tội? Hay lắm, ngươi về nhà hỏi cha ngươi xem, Tô Gia đã làm gì, Tô Mẫn có công gì trong lần ám sát Tuyết nhi!”

“Không thể nào!”

“Diệp Trầm, ta cho ngươi một lời khuyên, hãy dùng hết sức để bảo vệ Mẫn nhi của ngươi đi, bởi vì ta bảo đảm, đám người trong hậu cung sẽ thay chúng ta róc đi từng miếng thịt trên người cô ta!”

“Trương Duệ!”

“Tiễn khách! Đóng cửa! Thả chó cho ta!” Trương Duệ nói xong cũng lười dây dưa thêm nữa, phất áo bỏ vào trong phòng ngủ của Trương Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.