Nhất Thân Nhất Cố

Chương 14: Khất cái tiểu thần y




Bóng đêm trải khắp, mây mù che phủ kín mít báo hiệu một cơn mưa sắp tới. Trong đêm tối, một bóng người thoăn thoắt nhảy qua nóc nhà cao thấp, trên vai vác một cái bọc lớn, không ngừng len lỏi ngóc ngách, sau cùng nhảy vào một lâm viên.

“Đàm thiếu!” Như Ý khẩn trương cầm đèn lồng chạy tới.

Trương Đàm ra hiệu bảo Như Ý giữ im lặng, hai người cùng nhau thật nhanh tiến vào một biệt viện nằm khuất sau tửu lâu. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Trương Tuyết nhìn thiếu niên ăn mặc rách nát còn đang bất tỉnh bị Trương Đàm đổ ra từ trong bao, hoài nghi hỏi, “Này là thầy thuốc?”

Trương Đàm tháo khăn bịt mặt, chộp bình trà uống ừng ực rồi đáp, “Năm trước đệ theo đại ca đến Đông Gia làm việc, có từng gặp phải một vụ án đại phu chữa chết người. Người bị chữa chết là cháu trai của tam di Thành Thủ Đông Gia, đại phu kia bị tịch biên gia sản, đày đi Thao Châu, vợ của y cũng theo chồng lưu đày. Đây chính là đứa con duy nhất của đại phu kia. Lúc sáng vào thành có nhác thấy qua hắn lẫn trong đám ăn mày, cứ tưởng nhìn nhầm, không ngờ lúc nãy đi một chuyến ra ngôi miếu hoang, mới xác thực được.”

“Hở?” Cát Tường lò tò đi tới, dùng tay đẩy thiếu niên kia nằm ngửa ra.

Khi ánh đèn chiếu rõ, mới thấy thì ra là một cậu em xinh trai. Chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mày non nớt, đầu mày mi mắt đều toát mùi sữa tươi. Trương Tuyết cùng đồng bọn trố mắt ngắm nhìn một hồi, mới cùng nhau ‘ồ’ lên một tiếng, xem ra Thao Châu đúng là ngọa hổ tàng long nha!

Trôi sông là ‘flower man’, ăn mày lại là ‘cu – tì – boy’!

Ố là la!

Cậu em xinh trai bị tiếng ‘ồ’ của bốn người kia làm tỉnh, ngơ ngác nhìn thấy bốn gương mặt mang theo vẻ háo hức sáng rực đang nhìn chằm chằm mình, trực giác không ngừng cảnh báo. Cậu nhỏ kinh hoảng co rụt lại, vốn dĩ muốn thét lên một tiếng, nhưng Trương Đàm đã nhanh tay điểm á huyệt, khiến cho cậu chỉ há mồm mà không kêu ca được gì.

“Bùi Hỉ, còn nhớ ta không?” Trương Đàm trưng ra bộ mặt tươi cười vô hại, mà trong mắt Bùi Hỉ, sau khi nhớ ra Trương Đàm thì nụ cười kia lại trở thành cười rất chi là vô lại.

Bùi Hỉ trừng mắt Trương Đàm, nhận ra mình vừa bị trùm bao bố bắt đi, càng thêm căm tức nhe răng nghiến lợi muốn bổ nhào tới cắn đứt cổ Trương Đàm. Trương Tuyết ngồi bên giường, nhìn Phùng Tuyệt mê man bất tỉnh, hơi thở thoi thóp, có chút phiền lòng hỏi, “Trương Đàm, ta bảo đệ đi tìm thầy thuốc, đệ lại lôi một đứa ăn mày về làm gì? Còn là con trai của một tên lang băm chữa người sống thành người chết?”

Trương Đàm nghe cả họ cả tên đều được chị gái lôi ra gọi thẳng, trong lòng run lên, đang muốn giải thích ý tưởng của mình, lại bị hành động của Bùi Hỉ làm cho sợ hãi. Bùi Hỉ tuy bị điểm á huyệt, nhưng tay chân vẫn còn tự do, lửa giận xông lên não, liền nhào tới muốn hành hung Trương Tuyết.

Như Ý và Cát Tường liền hoảng sợ đứng ra chắn trước mặt Trương Tuyết. Trương Đàm nhún người bay tới điểm huyệt Bùi Hỉ, trừng mắt, “Chỉ cần ngươi động đến một sợi tóc của tam ca, ta lập tức nhổ từng cái răng của ngươi!”

Trương Tuyết phiền chán ngáp một cái, cau mày nói, “Được rồi, Trương Đàm, đừng nói với ta là đệ muốn để tên ăn mày này chữa bệnh cho Như Ngọc đấy?”

Trương Đàm quay sang cười toét miệng, “Ca thật hiểu ý đệ!”

Trương Tuyết liếc hắn một cái, nói, “Lỡ đâu chữa chết người thì sao?”

“Không chết được, bị tam ca khâu cho hai mươi mấy mũi mà còn sống được tới giờ, Như Ngọc mạng lớn lắm nha.”

Trương Tuyết nghĩ nghĩ, lại nhìn Bùi Hỉ, tò mò hỏi, “Nhưng cho dù nó là con của thầy thuốc, cũng chỉ là đứa nhóc, biết cái gì mà chữa?”

Trương Đàm cười cười, đi tới trước Bùi Hỉ nói, “Ta giải huyệt cho ngươi, nhưng phải bảo đảm không la không hét mới được. Được không?”

Im lặng kéo dài.

Như Ý nghiêng nghiêng đầu, chợt nói ra trọng điểm, “Thiếu gia, hình như còn chưa giải huyệt, hắn không trả lời được.”

Trương Đàm vỗ tay một cái, “À, ta quên mất.”

Cặp mắt to tròn của Bùi Hỉ trắng trợn đảo một vòng, dường như không hề bị bất ngờ trước tình huống ó đăm này. Trương Tuyết khẽ chuyển ánh mắt, bắt đầu cảm thấy gia hỏa Bùi Hỉ này cũng có chút đặc biệt, chả trách người hời hợt cà lơ phất phơ như Trương Đàm mà lại nhớ tới nó.

Bùi Hỉ mở miệng, câu đầu tiên là, “Gọi ta Bùi Lãnh.”

Trương Đàm hứng thú gật đầu, “Đổi tên à? Nghe cũng oách lắm.”

Da mặt đầy bụi bẩn của Bùi Lãnh giật giật. Câu thứ hai nói ra là, “Ta không chữa cho cẩu quan các ngươi.” ánh mắt cực kì hung hãn nhìn chằm chằm Trương Tuyết.

Trương Tuyết cười đáp, “Bọn ta không phải quan gia.”

Bùi Lãnh khẩu khí thực tệ, hung hăng nói, “Ngươi không phải quan, nhưng cha ngươi, anh ngươi, bằng hữu của các ngươi đều là cẩu quan! Tất cả trong mắt ta đều như nhau! Là cẩu!”

Trương Tuyết nói, “Có cẩu quan cũng có thanh quan. Bảo đảm với ngươi, cha anh của ta đều là thanh quan.”

Bùi Lãnh cực kì khinh thường, “Quan lại một nhà, đồng lòng làm cẩu.”

Trương Tuyết gãi ót, có chút mất kiên nhẫn liếc nhìn Trương Đàm đang đứng một bên cười yếu ớt, nói, “Người là đệ mang về, tự đệ xử lý. Chỉ cần đừng chữa chết Như Ngọc của ta là được.” nói xong muốn đứng dậy về phòng ngủ, lại phát hiện cổ tay của mình vẫn còn bị Phùng Tuyệt nắm chặt, gỡ thế nào cũng không ra, chỉ đành thở dài một hơi chán nản ngồi xuống.

Như Ý thấy thế, vội vàng dời trường kỉ đến bên cạnh giường, đem chăn đệm lót ổn thỏa để Trương Tuyết nằm xuống nghỉ ngơi. Vậy nên cục diện hiện tại trở nên có chút kì quái. Trương Tuyết nằm ngủ khò khò trên trường kỉ, tướng ngủ há miệng nhỏ giãi cực kì xấu. Một cánh tay Trương Tuyết đặt trên ghế nhỏ, cổ tay bị người nằm trên giường nắm chặt không buông.

Trương Đàm biết tỷ tỷ mệt mỏi, bản thân mình cũng không khá gì hơn, càng miễn bàn tới hai nha hoàn kia. Hắn tiến tới giải hết huyệt đạo cho Bùi Lãnh, ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm nói, “Ta biết ngươi vì chuyện trước kia nên rất gai mắt quan nhân bọn ta. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, kẻ nằm trên giường kia chỉ là một người bị cướp ném trôi sông, được bọn ta cứu về một mạng, nhưng trên đường xóc nảy lại không có thuốc men cầm cự, nếu đêm nay ngươi không cứu, e rằng sáng mai chúng ta đành phải lập cho hắn một cái mộ vô danh rồi.”

Bùi Lãnh có chút mềm lòng, nhưng con vịt chết còn cứng mỏ, hất hàm phủi tay áo quay đi, “Hừ, giả nhân giả nghĩa!”

Ngay lúc Như Ý và Cát Tường Nhìn nhau sầu não bởi vì Trương Đàm đàm phán thất bại, thì liền diễn ra một màn rất bất ngờ.

Trương Đàm tiến tới nắm lấy cổ tay Bùi Lãnh, kéo cậu lại, chớp ánh mắt ôn hòa tha thiết. Bùi Lãnh giật mình, định hất tay Trương Đàm, lại bị giọng nói thâm tình của Trương Đàm dọa cho cứng đờ, “Nể tình ta tìm ngươi suốt một năm qua, giúp ta cứu hắn, được không?”

Cảnh này, khiến hai bạn nha hoàn rùng mình ớn lạnh.

Phải biết rằng, cả ba huynh đệ Trương gia đều có dung mạo tuấn tú hơn người, nhưng chỉ có người trong nhà mới biết, bên trong lớp vỏ tốt đẹp ấy đều là cặn bã. Ví dụ như, Trương Duệ nổi danh văn nhân tài đức hơn người, thực chất lòng dạ đen tối biến thái bất bại. Ví dụ như, Trương Tĩnh bề ngoài đường hoàng đứng đắn mặt than vạn năm, thế nhưng chỉ cần bị người ta sờ trúng nghịch lân, thì lục thân bất nhận, chuyên lạm dụng chức quyền sử dụng tư hình để mà trả thù a.

Còn Trương Đàm, chậc chậc, phải nói đó là một cái hạt mè đen, đen từ trong ra ngoài của Trương gia. Trương Đàm từ nhỏ vô cùng dính lấy Trương Tuyết, cũng bị tính cách quái dị của Trương Tuyết ảnh hưởng không ít. Lại thêm Trương Đàm so với Trương Duệ gian xảo hơn, so với Trương Tĩnh máu lửa hơn, lại thêm cái bản tính chỉ sợ mình rảnh rỗi chứ không sợ thiên hạ đại loạn kia, thực chất chính là một cái hỗn thế ma vương không thua gì tiểu bá vương Đỗ Tuyên.

Vậy nên, khi hỗn thế ma vương thành công dụ dỗ Bùi Lãnh lên giường, à không, là chữa bệnh cho Phùng Tuyệt, thì hai bạn nha hoàn của chúng ta quả thật chỉ muốn chạy ra ngửa cổ nhìn trời mà khóc thét, “Trời cao ơi! Đất bằng hỡi! Thiên lý ở đâu? Vì sao lại liên tiếp để những mầm non tốt đẹp của chúng ta rơi cả vào tay giặc thế này?????”

Bên ngoài bắt đầu mưa lớn. Trời mưa suốt một đêm, mọi người cũng tất bật một đêm đến sáng. Khi Phùng Tuyệt lờ mờ tỉnh lại, thấy mình đang yên ổn nằm trên giường, phòng ốc sạch sẽ tinh tươm, tay còn giữ chặt Trương Tuyết không buông, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đây là mơ, thì giấc mơ này chân thật đến kì lạ…

Anh ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn dung nhan đang say ngủ của Trương Tuyết. Đây là Phùng Tuyết, là Phùng Tuyết ở thế giới mà trước giờ anh chỉ biết đến qua những lời kể hoang đường của cô. Thì ra là thật, thế giới ấy quả thật tồn tại.

Đây nên gọi là gì?

Là kiếp sau của anh và em sao?

Nếu quả thật là thế, vậy thì kiếp này, anh có thể yêu em được không?

Đôi mắt đen láy khép lại, chân mày đậm, hàng mi dày cong cong như cánh quạt. Vần trán trơn bóng lất phất tóc mai, sống mũi cao cao, đôi môi mọng như quả hồng mềm. Phùng Tuyệt nhìn mà ngẩn người. So với trước kia, nàng bây giờ thêm phần đoan trang diễm lệ, ít đi phần đáng yêu trẻ con. Nhưng như vậy lại càng làm cho nàng thêm phần hấp dẫn. Ánh mắt mờ mịt của Phùng Tuyệt dời xuống, vô tình dừng lại ở cổ áo bị hở ra. Cần cổ trắng ngần, kéo dài xuống một chút xương quai xanh ngọt ngào…

Trong đầu Tuyệt đại gia một mảnh hồng hồng phấp phới. Anh đang nhớ tới ngăn tủ đựng đồ lót trong phòng Phùng Tuyết trước kia, nào là cotton này, chữ T này, ren này, nơ bướm này, hồng hồng rồi xanh xanh này… Chợt, Tuyệt đại gia nghĩ đến một vấn đề thực đáng lo ngại: đồ lót thời đại này liệu có thích hợp với làn da mềm mại của em ấy không? Chậc chậc, chất liệu vải này, trình độ thủ công này, kiểu dáng này…

Trong lúc Tuyệt đại gia còn đang bận suy nghĩ đến những vấn đề ‘trọng đại’ kể trên, thì cửa phòng mở ra, một người bước vào, thấy anh đã tỉnh, bèn kinh ngạc kêu lên, “Ngươi đã tỉnh rồi?”

Phùng Tuyệt giật mình, nhìn sang liền thấy một cậu nhóc chừng mười ba, mười bốn tuổi. Đầu tổ quạ, quần áo lôi thôi lếch thếch, vá chằng vá đụp, chân đi một đôi giày vải đã lủng rồi vá, vá rồi lủng không biết bao nhiêu lỗ. Cậu nhóc này từ trên xuống dưới, chỉ được có gương mặt sáng sủa và đôi bàn tay là vệ sinh sạch sẽ.

Bùi Lãnh thấy Phùng Tuyệt đang dùng mắt đánh giá mình, khóe môi khẽ giật mấy cái. Nếu là người thường, chắc chắn đã bị cậu sửa vài câu, nhưng đây là người bệnh của cậu. Mà người bệnh thì luôn mang tâm trạng và lý trí ở một tầng số khác, nên, cậu quyết định bỏ qua cho Phùng Tuyệt lần này.

Phùng Tuyệt nhìn chằm chằm bàn tay gầy guộc của Bùi Lãnh đang giơ ra về phía mình với ánh mắt cảnh giác. Với bản tính sạch sẽ ngăn nắp một cách biến thái của Tuyệt đại gia, thì việc ở cùng phòng với Bùi Lãnh đã là nhân nhượng cuối cùng của anh rồi. Cho nên, Bùi Lãnh muốn bắt mạch xem bệnh lúc Phùng Tuyệt đang tỉnh táo, điều này cầm chắc thất bại.

Sắc mặt Bùi Lãnh sa sầm khi Phùng Tuyệt lần thứ hai tránh tay không cho cậu bắt mạch. Lần thứ nhất thì coi như là chưa tỉnh hẳn đi, lần thứ hai thì nhất định là có bệnh!

Bùi Lãnh trừng mắt nhìn Phùng Tuyệt, ý là, ‘Muốn gì?’

Phùng Tuyệt cũng mắt to trừng mắt nhỏ, ‘Có bệnh à? Bẩn như vậy mà muốn đụng vào ông?’

Bùi Lãnh tánh tình ngay thẳng bộc trực, nào có chịu được ánh nhìn khinh bỉ ấy của Phùng Tuyệt, lập tức mi mắt dựng ngược, há miệng, “Ngươi muốn…” còn chưa nói hết câu, đã nghe giọng Trương Đàm oang oang từ ngoài truyền vào.

“Thế nào, thế nào rồi?”

Tiếp theo đó là cửa phòng bật mở, Trương Đàm sau một đêm ngon giấc thần thanh khí sảng bước vào, giật mình nhìn Phùng Tuyệt đã ngồi dậy, bèn chạy tới bên giường hỏi, “Thế nào rồi?”

Lúc này, hai bạn nha hoàn đang ghé vào bên bàn ngủ gục cũng tỉnh lại. Như Ý dụi mắt, giật mình hỏi, “Đã sáng rồi sao?”

Cát Tường bật dậy, vỗ vỗ hai má phúng phính, chạy đến nhìn người bệnh, hồ hởi, “Đã tỉnh rồi! Xem ra y thuật không tệ chút nào nha!”

Bùi Lãnh hừ mũi, vừa đứng dậy định rời đi, bỗng dưng một trận hoa mắt chóng mặt, bước chân lảo đảo. Vừa may Trương Đàm kịp thời đỡ lấy. Bùi Lãnh vỗ ót, giật khỏi tay Trương Đàm, khàn giọng nói, “Người này bị ngoại thương lẫn nội thương, mặc dù đã được các ngươi sơ cứu, nhưng cái kiểu khâu vết thương mà mũi khâu còn sâu hơn vết chém kia, hắn sống được tới tối hôm qua đã là đáng khen rồi.”

Mũi khâu còn sâu hơn vết thương? Phùng Tuyệt nhìn băng trắng quấn trước lồng ngực, có chút không dám tin.

Cát Tường vừa nghe đến đây, không khỏi chắp tay hướng bốn phương tám hướng khấu đầu lầm bầm lẩm bẩm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn gì gì đó. Như Ý thì thực tế hơn, mặt đông cứng đệm một câu, “Ta đã sớm nói, da người không phải đế giày, khâu như thế là không ổn…”

Bùi Lãnh trán nảy ra hai cọng gân xanh, lại khàn giọng nói tiếp, “Vết thương coi như ổn, ta đã tháo chỉ khâu lại, các ngươi chỉ cần để hắn đừng cử động mạnh, an phận tĩnh dưỡng vài hôm sẽ liền da.”

Trương Đàm cười meo mắt, “Vậy thì tốt quá!”

Bùi Lãnh nhếch môi, “Đó là ngoại thương, còn nội thương, thân trúng kịch độc, kẻ dùng độc có lẽ không rành về độc, hoặc là cố ý khiến hắn sống dở chết dở. Độc không khiến hắn chết ngay, mà chỉ khiến hắn chết từ từ. Với tình hình này, dự đoán cao lắm là vài ba tháng.”

Sắc mặt Trương Đàm nháy mắt trầm xuống, còn hai bạn nha hoàn mặt mày trắng bệch, rõ ràng bị hù dọa không nhẹ.

Bùi Lãnh cúi đầu, chậm rãi nói, “Ta học y không tới nơi tới chốn, nếu các ngươi muốn hắn sớm ngày giải độc, nên đi tìm danh y khác…” sau đó lại lẩm bẩm, “…phải chi có phụ thân ở đây…”

Những lời này, Phùng Tuyệt ngồi ở trên giường đều nghe rõ từng câu từng chữ, phút chốc rơi vào trong hầm băng lạnh lẽo. Muôn trùng khó khăn mới có cơ hội được một lần tương phùng, nhưng ông trời lại trêu ngươi, khiến ta sống không bằng chết… tựa như trên đầu treo lơ lửng một thanh đao bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chặt xuống…

Vì sao lại như vậy? Thân thể này là ai? Nếu ta ở trong thân thể này, vậy chủ nhân thật sự đã đi đâu?

Phùng Tuyệt chán nản buông tay, ánh mắt đờ đẫn, cảm giác hít thở không thông, miệng lưỡi đắng nghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.