Nhất Thân Nhất Cố

Chương 12: Mộng thành nhân




Cảm giác sóng nước đưa đẩy dần lắng xuống. Thân thể Phùng Tuyệt trở nên nặng nề vô cùng. Dao động lắc lư không ngừng khiến anh dù đang nhắm chặt mắt cũng chóng mặt kinh hồn. Phùng Tuyệt cảm nhận thân nhiệt của mình thực nóng, nóng đến độ khô khốc.

Một dòng nước mát đổ vào miệng, Phùng Tuyệt còn chưa kịp đã khát, thì nước kia cũng đổ luôn vào lỗ mũi. Nước tràn vào mũi không hề dễ chịu, nhưng anh lại nghĩ, bản thân mình đang chìm dưới biển, nước vào mũi là đương nhiên. Sau lại nghĩ, còn cảm giác tức là chưa chết, vì thế Phùng Tuyệt không thèm mở mắt, thậm chí còn chút chờ mong có bầy cá mập nào đó đi ngang ‘lĩnh’ mình đi giùm thì càng tốt. Chẳng phải người ta nói cá mập thường cắn cáp ở biển sao? (cười)

Phùng Tuyệt đang mơ màng, lại nghe có tiếng người nói chuyện, mà vài câu hội thoại này khiến anh không thể không mở mắt.

“Thiếu gia, người đổ nước như vậy sẽ khiến y bị chết sặc đó!”

“Không chết nổi đâu, hôm qua còn bị người ta chém rồi trôi sông mà có chết đâu?”

“Cát Tường, ta cảm thấy thiếu gia nói đúng đó. Muội nhìn xem, người chịu được mấy mũi khâu của thiếu gia mà còn sống được tới bây giờ, chắc chắn là vĩ nhân!”

“Như Ý, em là đang khen ta, hay đang chửi xéo ta vậy?”

“Thiếu gia, em là đang nói sự thật. Thiệt mà!”

“Tỷ tỷ, đệ thảo xong khế ước chung thân cho hắn rồi! Tỷ đọc thử xem!”

“Đâu đâu, xem nào… Đại Ngưu? Đệ không cảm thấy cái tên này không hợp chút nào với vẻ ngoài của hắn sao? Chúng ta cũng không phải tấu hài!”

“Vậy thì tên gì đây? Ở nhà có ba con chó là Đại Vàng, Đại Hắc, Đại Gâu. Bốn con khoái mã là Đại Phân, Đại Tiểu, Đại Hỗn, Đại Đản. Tên vừa đẹp vừa xốc hàng đều dùng hết cả rồi còn đâu?”

“Để ta nghĩ xem nào…”

“Tiểu thư, đẹp trai như vậy hay là gọi Tiểu Tuấn đi?”

“Tầm thường, mình cứu hắn từ dưới sông lên, gọi Đại Hà đi?”

“Vớ vẩn, thế không bằng gọi Hà Tuấn đi?”

“Không có phong cách!”

“Lao nhao lao nhao…”

Phùng Tuyệt cảm thấy mình nên mở mắt, rất cần phải mở mắt. Vì thế, anh yếu ớt chớp mở hai mí mắt nặng trịch. Đầu tiên, anh nhìn thấy một cái mái vòm đang lắc lư lắc lư. Chớp chớp, lần này tầm mắt hạ xuống một chút, nhìn về phía trước có bốn người đang ngồi tranh cãi hết sức ồn ào.

Đây nhìn thế nào cũng giống bên trong một cái buồng xe, hơn nữa còn là xe ngựa. Rèm cửa bị vén lên, vừa đánh xe vừa ngoái đầu buôn chuyện là hai cô nhóc tầm mười ba mười bốn, rõ ràng không hề có ý thức an toàn giao thông chút nào. Ngồi tựa vào thành xe là một cậu nhóc tầm mười lăm, áo quần kỳ quái, mặt mũi cũng sáng sủa. Nhìn qua có chút quen mắt…

Người còn lại… Nghe giọng nói giống như là con gái, nhưng khi Phùng Tuyệt đảo mắt nhìn qua, lại là bóng lưng của một thiếu niên.

Nhưng quan trọng hơn cả là, từ đây có thể kết luận: Phùng Tuyệt anh vẫn chưa bị cá mập câu đi. Hơn nữa còn được người cứu sống. Mà cái đám nhóc đã cứu sống anh lại là… một đám người ăn mặc quái dị.

Phùng Tuyệt cố sức vận động đại não đang quay cuồng của mình, nhớ xem gần đây giới trẻ có phong trào thời trang mới lạ gì không. Ánh mắt hờ hững đảo qua hai miếng ngọc trên đầu hai thiếu niên, có chút giật mình. Cho dù chỉ là trào lưu, nhưng dám dùng hai miếng ngọc đắt tiền như thế, chắc hẳn là con nhà khá giả.

Phùng đại thiếu gia cứ như thế mà đánh giá ‘con nhà người ta’, lại không nhìn thử xem hiện giờ bản thân mình có bao nhiêu nhếch nhác, bao nhiêu thê thảm!

Trương Tuyết đang hăng hái thảo luận chuyện đặt tên cho nô bọc sắp bắt qua cửa của mình, thì chợt cảm giác được tầm mắt của ai. Quay đầu nhìn thấy người nọ cuối cùng cũng tỉnh, liền mừng rỡ bò tới, “Tỉnh! Tỉnh rồi! Ba đứa lại xem này! Chao ôi, đẹp trai quá trời quá đất!”

Phùng Tuyệt thoáng cau mày nhìn người nọ, sau đó hai mắt trừng to sửng sốt. Người trước mắt, dung mạo đoan trang, mũi cao môi hồng, một đôi mắt hạnh to tròn sáng trong, đây chẳng phải là Trương Tuyết đang đóng giả Đỗ Tuyên hay sao?

Đỗ Tuyên – Trương Tuyết – Phùng Tuyết!

Trương Tuyết nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp sau một giây kinh ngạc là một hồi hoang man của mỹ nam, tự giác nhìn lại bản thân mình. Quái, rõ ràng là quần áo chỉnh tề, đâu có phải ở truồng chạy rông đâu nà… Chợt nhớ tới miếng ngọc kia, bèn vỗ đùi cái đét, phán một câu, “Được rồi! Gọi là Như Ngọc đi!”

Trương Đàm lập tức gật đầu cái rụp, lè lưỡi liếm đầu bút, hí hoáy sửa lại tên Đại Ngưu thành Như Ngọc, mặc cho hai bạn nha hoàn đang réo rắt kháng nghị.

Cát Tường kêu lên, “Thiếu gia, hắn là đàn ông con trai, làm sao kêu Như Ngọc đây? Ẻo lả chết đi được!”

Như Ý cũng hiếm khi đồng ý với Cát Tường, nói, “Đúng vậy đó! Như Ngọc, Như Ngọc, nghe sao cũng giống như đang gọi một cô nương hết!”

Trương Tuyết ném cho hai bạn nhỏ một ánh mắt xem thường, “Các ngươi thì biết cái gì gọi là ‘như hoa như ngọc’ chớ? Đàn ông mà gọi Như Hoa mới là thô tục bỉ ổi!”

“Nhưng cũng không thể gọi Như Ngọc được nha!”

“Đúng đúng!”

“Ồn quá! Gọi Như Ngọc! Còn ồn ào ta đem gả hết bây giờ!”

Dưới sự đàn áp của ‘địa chủ’ Trương Tuyết, hai nhà ‘tá điền’ Như Ý và Cát Tường chỉ đành câm nín gởi ánh mắt vô vàn tiếc thương tiếc hận tiếc của đến cho mỹ nam đang nằm ngơ ngác không hiểu mô tê gì kia.

Phùng Tuyệt sững sờ, còn tưởng rằng mình đang mơ, nhưng khi đối diện với ánh mắt quá mức ‘mãnh liệt thương tiếc’ của hai bạn nha hoàn, da đầu không khỏi run lên. Phùng Tuyệt, Phùng đại gia, Phùng Tổng Giám Đốc của chúng ta còn chưa kịp sắp xếp lại toàn bộ dữ kiện trong đầu, dựa vào đó lập bảng phân tích thống kê giá trị thật giả của tình huống thì đã bị cưỡng ép trắng trợn.

Trương Đàm hồ hởi chỉnh sửa thật nhanh, đọc lại kế ước ba lần, sau khi đã chắc chắn không có chỗ hở nào, bèn đưa cho Trương Tuyết duyệt qua. Trương Tuyết hài lòng gật gù, âm thầm trắc lưỡi nhóc con này chỉ cần thêm hai năm nữa chắc chắn sẽ trở thành một con cá sấu bự tổ chảng, nuốt sạch bách nền thương nghiệp của nước nhà.

Ôi, thật đáng mừng cho thế hệ trẻ mai sau!

“Tỷ, mực đỏ đây!” Trương Đàm móc trong hộc tủ ra một chén mực khô đỏ chói, để xuống trước mặt Trương Tuyết.

Phùng Tuyệt yếu ớt nhìn tờ giấy trong tay Trương Tuyết, lại nhìn chén mực in kia, cảm giác bất an cứ như thế theo đà xóc nảy mà leo thang, lấn lướt bồi hồi xúc động còn chưa kịp lan tỏa.

Trương Tuyết trải tờ giấy xuống, giơ tay chộp lấy ngón cái của Phùng Tuyệt. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, tựa như có dòng điện xẹt qua, đánh cho cả hai giật bắn mình. Nàng khựng lại, trợn mắt nhìn bàn tay mình, lại nhìn gương mặt tái nhợt của hoa mỹ nam.

Trương Tuyết lắc đầu, xua tan cảm giác kì quặc, lại giơ vuốt về phía bàn tay thon dài trắng nõn của Phùng Tuyệt, nào biết Phùng Tuyệt lại dành trước một bước, chộp lấy cổ tay nàng.

“Hửm? Phản kháng?” Trương Tuyết nhướn một bên mày, lập tức bày ra dáng vẻ điền chủ, trừng mắt nhìn Phùng Tuyệt.

Trương Đàm cùng hai bạn nha hoàn vẫn đang chờ xem hoa mỹ nam bị ‘lão điền chủ’ Trương Tuyết cưỡng ép lên kiệu hoa, à không, là cưỡng ép lăn tay vào tờ khế ước chung thân giết người không thèm đền mạng kia, lại nhìn thấy một màn mắt to trừng mắt nhỏ rất là đặc sắc. Như Ý, Cát Tường liếc nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy xui xẻo thay cho ‘Như Ngọc,’ thật sự muốn bò lên nóc xe ngửa đầu hú một câu, “Tiếc thay hồng nhan bạc phận, rơi vào tay giặc, vào tay giặc rồi aaaa!!!”

Trương Đàm gãi chóp mũi, cặp mắt láo liên đảo từ Trương Tuyết đến ‘Như Ngọc,’ trong lòng có vạn vạn con sâu lông đang bò lổn ngổn ngứa ngáy khó chịu làm bạn nhỏ của chúng ta thầm háo hức không thôi, ‘Có trò hay! Có trò hay để chơi rồi!!’

Trương Tuyết hất hàm nói, “Ngươi nghĩ bổn đại gia ta đây không xây quán rượu, mở kĩ viện, vào sòng bài ngả vài ván, rảnh rỗi sinh nông nổi lại đi cứu cái mạng quèn của ngươi làm quái gì?”

Phùng Tuyệt nào còn tâm trí nghe rõ xem Trương Tuyết đang nói cái gì. Khi tay hai người chạm nhau, anh mới nhận ra rằng mình không chỉ nghe nhìn, mà còn có thể chạm được đến cô. Đầu óc anh mơ hồ rối loạn, không biết đâu là thật đâu là giả, cũng không biết đây là trước hay sau khi Trương Tuyết lên kiệu hoa gả cho Diệp Trầm. Trong trí nhớ chợt xẹt qua hình ảnh đầy máu me của cô khiến Phùng Tuyệt hoảng hốt.

Tình yêu của anh, cuộc đời của anh, sinh mạng của anh, chỉ có thể dành cho một người, duy ngã độc tôn một người con gái ấy. Phùng Tuyết không còn, thì anh cũng không còn nguồn sống để tồn tại. Những tưởng hỉ nộ ái ố đã theo người ấy chết đi, thế mà hôm nay, Phùng Tuyệt lại một lần nữa được trải nghiệm cái gọi là tức giận.

Anh giận Trương Tuyết vì sao gả cho Diệp Trầm. Hận Diệp Trầm vì sao dám khinh bạc cô gái anh nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Càng hận hơn cả là bản thân không thể đỡ được mũi tên kia cho cô. Chua chát đắng cay khi nghĩ tới nguyên nhân Trương Tuyết chịu gả cho Diệp Trầm.

Là vì yêu? Em yêu Diệp Trầm? Em yêu người khác, không phải anh?

Phùng Tuyết?

Em dám…!!

Phùng Tuyệt nghĩ đến đó mà nghiến răng nghiến lợi. Chút hơi tàn còn sót lại đều dồn cả lên cổ tay mảnh khảnh của Trương Tuyết, sắc mặt đã tái nhợt nay càng thêm xanh xám như ma. Tức giận cùng đau lòng ứ nghẹn trong lồng ngực.

Buồng xe bỗng chốc rơi vào áp suất thấp cực kì, nhiệt độ tuột dốc không phanh khiến cả bốn đứa nhóc bất giác rùng mình một cái. Trương Tuyết còn ngốc ngốc rùng mình nói, “Tự dưng… thấy lạnh quá ta?”

Trừ Trương Đàm và Như Ý không khỏi lặng lẽ tắm mồ hôi lạnh, thì cũng chỉ có Cát Tường có độ thô thần kinh là đọ được với Trương Tuyết, vạch tay áo lên nói, “Đúng ha, tự dưng em nổi da gà luôn thiếu gia ơi!”

Trương Tuyết lại nhìn nhìn người đang nằm trong góc xe. Đôi mắt phượng kia hơi nheo lại, đuôi mắt lóe ra nộ khí. Ai da, không hiểu sao cái khí thế ép chết người không đền mạng này rất quen nha!

Nghĩ đến đó, Trương Tuyết rùng mình mấy cái, không dám nghĩ tiếp nữa, bèn chống hông quát, “Trừng trừng cái khỉ gì trừng? Đừng nghĩ có chút nhan sắc thì bổn đại gia đây sẽ bỏ qua cho! Cái mạng quèn của ngươi là do gia đây nhặt về, làm trâu làm ngựa, lấy thân báo đáp là nghĩa vụ của ngươi, là lẽ sống của ngươi, có biết không? Có hiểu không?”

Soát cái không khí càng trở nên áp lực nặng nề, nhiệt độ cũng lạnh xuống. Trương Đàm ngó ra nhìn mặt trời nắng chang chang trên đỉnh đầu, thế nhưng trong buồng xe lại là một mảnh lạnh lẽo như giữa mùa đông, không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Thầm than: cha mẹ ơi, chả lẽ vớt nhầm há bá thiệt sao?

Giờ phút này mà còn không nhận thấy cái gì không ổn thì đã không phải Trương Tuyết cái tiểu bá vương chuyên phá làng phá xóm kia rồi. Nhìn nhìn sắc mặt biến tím biến xanh của hoa mỹ nam, Trương Tuyết tự dưng có chút chột dạ, khí thế cũng xìu xuống, bèn dò hỏi, “Nếu không… lấy tên Đại Ngưu được không? Đó là nhân nhượng nhất rồi, làm gì có nô bọc nào lại được tự mình chọn tên? Thế nào? Đại Ngưu, nhé?”

Ngưu, ngưu cái…

Phùng Tuyệt há miệng mắng người. Chỉ là không có âm thanh gì phát ra được từ trong họng, thay vào đó là một trận đau rát không chịu nổi. Lồng ngực bị nén chặt, lên không được, xuống không xong, sắp sửa nổ tung ra.

“Làm, làm sao vậy?” Trương Tuyết bị nắm đau, cố sức vặn ra.

Cổ họng Phùng Tuyệt đau đến rách, cố thử vài lần nhưng âm thanh không phát ra được, mà trái lại là máu hộc ra. Trương Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn búng máu đỏ sậm như hoa dâm bụt dính trên vạt áo mình, rồi nhìn sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy của hoa mỹ nam, có dự cảm vô cùng, vô cùng xấu.

Phùng Tuyệt cũng giật mình không ít, một tay nắm chặt Trương Tuyết, một tay bụm miệng, không ngừng hộc máu. Không biết là phổi, tim hay lá gan, nội tạng, từng chút từng chút đau xoắn lại với nhau, nghẽn cả hô hấp, càng cố gắng hít thở, càng thêm đau đớn, máu cũng theo đó trào ra.

Trương Đàm ngồi một bên nhìn tình cảnh có chút hỗn loạn, tự dưng chồm tới xắn tay áo, gõ một cái lên ót Phùng Tuyệt, đánh cho người ta bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.