Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 46: Người người thán phục




Ông ta không phải hung thủ thì còn ai nữa?

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nếu không nghe Mộ Thanh giải thích thì không ai ngờ tới hung thủ sẽ bị điều tra ra như thế này. Từ khi vụ án xảy ra đến nay đã mấy ngày, phủ Thứ Sử dốc toàn lực điều tra hung thủ, quần áo dính máu và con dao hung khí cũng đã tìm ra, sắp xếp tra xét một lượt trong thành, cũng tra hỏi mấy người trực đêm hôm đó mấy lần, nhưng vẫn không có manh mối gì về hung thủ. Không ngờ tối nay chỉ ngồi hỏi mấy câu, hung thủ đã xuất hiện.

Nhưng ngoại trừ hung thủ, nàng nhìn ra động cơ và đồng bọn bằng cách nào?

“Đêm đó công sai, gã sai vặt, hạ nhân phòng bếp và những người trong phủ có thể thường xuyên ra ngoài canh gác cửa, sao ngươi biết đồng bọn của ông ta ở trong những người này?” Lần này là Ngụy Trách Chi hỏi. Hắn biết hạ nhân phòng bếp và gã sai vặt đưa trà bánh có thể là người hạ độc, nhưng hai người kia nàng nhìn ra được bằng cách nào?

“Đoán.” Mộ Thanh nói.

Ngụy Trác Chi: “...”

Suy luận hung thủ đặc sắc như vậy, đến lượt đồng bọn lại là đoán mò sao?

Khóe miệng Ngụy Trác Chi giật giật, biểu cảm hơi lạ, không phải là cô nương này nhìn hắn không vừa mắt nên cố ý không nói cho hắn biết đấy chứ?

“Công sai canh gác cửa chỉ là đoán thôi.” Không ngờ Mộ Thanh lại nói tiếp: “Đêm đó không phải phiên trực của ông ta, tường của phủ Thứ Sử cao như vậy, ông ta vào bằng cách nào? Ông ta không phải ngươi, không có khinh công cao cường, không thể nào trèo tường vào được. Chỉ có cách, hoặc là đi cửa, hoặc là có mật đạo. À, cũng có thể là phủ Thứ Sử có lỗ chó chưa kịp lấp.”

Khóe miệng Ngụy Trác Chi lại giật giật, lỗ chó…

Trần Hữu Lương tức giận trừng mắt nhìn nàng, tức đến không thở được, phủ Thứ Sử là quan nha triều đình, lỗ chó ở đâu ra!

Mộ Thanh lại không nhìn hai người mà liếc mắt nhìn Hà Thừa Học, nói: “À, không phải lỗ chó rồi. Vừa rồi lúc ta nói đến lỗi chó, lông mi ông ta rũ xuống, vầng trán nhíu chặt, bắp thịt xung quanh mí mắt và môi kéo căng, mũi khẽ nhăn, cằm đè thấp. Ba cái trước biểu hiện cho ông ta đang tức giận, hai cái sau lại biểu hiện cho công kích phủ định, cho thấy ông ta cực kỳ tức giận vì ta đoán ông ta chui lỗ chõ mà vào, cho rằng ta đang nhục nhã ông ta, muốn tranh luận với ta. Vậy nên loại trừ lỗ chó ra, ông ta đi vào bằng cửa hoặc mật đạo.”

Mộ Thanh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hà Thừa Học: “Ồ, là cửa. Lúc ta nói đến cửa, ông ta dời tầm mắt đi chỗ khác, xuất hiện ngăn chặn thị giác, đồng thời siết chặt nắm tay, xuất hiện cảm xúc căng thẳng. Lúc ta nói đến mật đạo thì nắm tay thả lỏng, đồng thời quay lại nhìn ta lần nữa, nói rõ ông ta nghĩ ta đã bỏ lỡ chân tướng, thở phào trong lòng.”

“Nói vậy thì quả đúng là bị ta nói mò trúng rồi. Ông ta vào phủ bằng cửa. Sau khi án mạng xảy ra, trong phủ chắc chắn sẽ tra hỏi công sai canh gác đêm đó, nếu không ai khai ông ta ra, vậy nghĩa là bọn họ đã bị mua chuộc, hoặc vốn đã là đồng bọn của ông ta. Từ cảm xúc căng thẳng vừa rồi của ông ta thì khả năng cao là đồng bọn.”

Nàng nói một câu rồi lại một câu, cân nhắc phân tích tại chỗ, nói rất nhanh, mọi người trong phòng đều nhìn Hà Thừa Học. Bộ Tích Hoan đứng dưới ánh nến, khuôn mặt không chân thực, vẻ tức giận của Trần Hữu Lương đã tan biến, ông ta nhíu mày suy nghĩ, Ngụy Trác Chi càng nghe đôi mắt càng sáng.

“Hạ nhân phòng bếp và gã sai vặt có thể có liên quan đến người hạ độc, ta biết, vậy còn trong số những người trong phủ thường xuyên ra ngoài có đồng bọn của ông ta thì sao?” Mộ Thanh vừa dứt lời, hắn hỏi ngay.

“Người liên lạc.”

“Người liên lạc?”

“Đêm đó ông ta có cách vào phủ đương nhiên phải có cách ra phủ, tại sao sau khi giết người lại không đi ngay? Cứ một canh giờ, gã sai vặt sẽ đưa trà bánh đến công phòng, sẽ nhanh chóng phát hiện có người chết, đêm đó lại không phải phiên trực của ông ta, nếu sau khi giết người ông lập tức về phủ sẽ không ai nghi ngờ hung thủ là biệt giá. Ở lại trong phủ, lỡ đâu bị bắt gặp, không phải sẽ bị nghi ngờ sao? Ông ta mạo hiểm ở lại, dù sao cũng phải có lý do đáng để ông ta mạo hiểm. Điều duy nhất ta có thể nghĩ tới chính là ông ta phải đưa thư mật cho người liên lạc, nội dung thư mật là do ông ta truyền miệng, tại sao không giao hẳn thư luôn? Ta đoán là vì ông ta để lại đường lui cho mình. Nếu người liên lạc kia ở trong phủ, bình thường lại phải truyền tin tức từ trong phủ ra ngoài, tất nhiên phải là người có thể thường xuyên ra ngoài.”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, nghe nàng suy luận, rất dễ hiểu, nhưng ngẫm kỹ lại làm người ta kinh hãi. Đêm nay là nàng thẩm vấn, không phải là người khác hỏi, nàng ở bên xem. Nàng phải dựa vào phản ứng của người bị thẩm vấn mà suy xét câu hỏi, trong lòng cẩn thận cân nhắc xem ai là hung thủ, việc này đã tiêu hao rất nhiều tâm trí sức lực. Nàng lại có thể đồng thời phân tích suy đoán ra được hung thủ, người hạ độc, đồng bọn, động cơ!

Thực ra nếu biết tình tiết vụ án, phân tích kỹ càng thì những người trong phòng này cũng có thể làm được, nhưng cái khó là cân nhắc một lúc nhiều thứ, suy luận cùng lúc!

Không biết đầu óc cô nương này thế nào?

“Động cơ thì sao?” Hai mắt Ngụy Trác Chi sáng quắc, sốt ruột hỏi.

Hắn sốt ruột muốn biết, cô nương này còn có thể mang đến kinh ngạc gì.

Mộ Thanh lại nhíu mày: “Sao khoảng cách giữa các tế bào chất xám trong vỏ não Ngụy công tử còn lớn hơn lỗ trên đồng xu nữa vậy?”

Ngụy Trác Chi ngẩn ra, vỏ… vỏ não?

“Đừng lười như vậy, làm ơn chủ động suy nghĩ đi, chuyện này rất dễ hiểu mà.” Mộ Thanh nhíu mày. Nàng từng chứng kiến tài kinh doanh của Ngụy công tử ở sòng bạc Xuân Thu, hắn chắc chắn không phải người ngu dốt, chỉ là ở đây có sẵn nàng giải thích, khiến bọn họ đều lười suy nghĩ.

Mộ Thanh nhìn Hà Thừa Học: “Ông ta biết chuyện hạ độc, rất có khả năng là ông ta mưu tính chuyện này. Bọn họ định thần không biết quỷ không hay hạ độc giết người, nhưng cuối cùng lại phải dùng đến dao, tức là người chết đã làm chuyện gì đó khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp dữ dội, cho nên mới không đợi được ngày ông ta chết vì độc. Ông ta không nảy ra ý định này vào đêm xảy ra án mạng, bởi vì đêm đó ông mặc thường phục mang theo dao găm, cho thấy ông ta đã mưu tính từ trước. Theo như suy đoán của ta, người chết đã sớm phát hiện bên trong phủ Thứ Sử có thế lực khác, nhưng là ông ta không nói cho các người biết, mà coi đây là điểm yếu dùng để trục lợi. Đối phương cũng muốn lấy được tình báo từ người chết, nhưng không muốn bị ông ta uy hiếp mãi, cho nên mới mưu đồ bí mật hạ độc. Muốn lợi dụng triệt để ông ta rồi khiến ông ta chết không rõ lý do. Nhưng đêm đó Vương Văn Khởi đột nhiên bị giết, ta nghĩ nhất định là người chết đã đưa ra yêu cầu không hợp lý hơn, có thể khiến bọn họ bị các người phát hiện, cho nên bọn họ mới quyết định lập tức ra tay! Nhưng trước khi ra tay, bọn họ còn muốn moi thông tin từ người chết lần cuối, cho nên mới có bức thư mật kia.”

“Ta dám cam đoan, nội dung của thư mật nhất định rất quan trọng! Người chết đưa ra yêu cầu càng cao thì nội dung tình báo của ông ta chắc chắn phải càng quan trọng. Hơn nữa đối phương đã muốn giết ông ta, lần lợi dụng cuối cùng này, bọn họ nhất định sẽ cố gắng moi nhiều thông tin nhất có thể.”

Mộ Thanh xoay người lại, nhìn mấy người Bộ Tích Hoan: “Đi tìm bức thư mật đi! Xem nội dung bên trong, mặc dù tin tức đã truyền cho người liên lạc, nhưng nếu các người biết được nội dung thư mật, có lẽ vẫn kịp sắp xếp lại lần nữa!”

Trong phòng thoáng không ai lên tiếng.

Hung thủ, người hạ độc, đồng bọn, động cơ, tung tích của thư mật, nàng không chỉ đoán ra được những thứ này, mà ngay cả nội dung thư mật cũng biết sao?

Tất cả những điều này là nàng cùng suy nghĩ trong lúc thẩm vấn sao?

Không cần biết những suy đoán này đúng bao nhiêu thì nó cũng đã khiến người ta nghĩ đến bốn từ.

Người người thán phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.