Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 21: Phi Tiễn Bất Động




Người ta tưởng rằng đôi lão oan gia này lại nhảy xổ vào nhau đến nơi, ai ngờ hai người lại dàn hòa, lấy ra bí cấp trong quan tài, rồi cùng dắt tay nhau vào đại đường uống rượu thọ, ân cần tiếp đãi khách khứa.

Ai nấy thấy chẳng có trò vui gì xem nữa, bèn quay về bàn tiệc.

Phương Hận Thiểu tặc lưỡi nói: “Đều là hạng vô vị thích xem người ta đánh nhau.”

Lần này Đường Bảo Ngưu chêm vào một câu: “Cực kỳ giống ngươi.”

Phương Hận Thiểu nhìn y lom lom, rồi chợt kêu ối chao, chỉ thấy Bát Đại Thiên Vương từ trong đám người chỉ về phía Hà Tiểu Hà đang lúng liếng nhìn y, lắp bắp nói : “Cô… cô… cô… cô…”

Hà Tiểu Hà mặt mày rạng rỡ, chống nạnh cười rằng: “Cô cô cô, cô cái gì?”

Bát Đại Thiên Vương kinh ngạc như chưa thể định thần được: “Sao cô cũng ở đây?”

Hà Tiểu Hà tựa như cười mà không phải cười, trầm giọng nói: “Ngươi đến được, chẳng lẽ ta không thể đến?” Rồi nàng ta thẹn thùng nói: “Ngươi đến, ta đương nhiên cũng đến.”

“Ta đến đây, cô cô cô, cô có thể không đến.” Có lẽ là vì quá bất ngờ khi thấy Hà Tiểu Hà ở đây, Bát Đại Thiên Vương lúng túng thấy rõ: “Thật tình, nếu biết cô tới đây, ta đã không tới.”

Lúc này Hà Tiểu Hà vênh mặt lên, nũng nịu nói: “Ngươi nói thế nghĩa là sao?”

“Ta, ta không có ý gì cả.” Bát Đại Thiên Vương luống cuống nói: “Ta đối với cô, chẳng có ý gì cả.” Rồi như sợ hiểu lầm, y vội vàng bồi thêm một câu: “Ý ta là, ta không có ý gì khác.”

Lúc này Hà Tiểu Hà mặt phấn hơi lạnh, sắc mặt trầm xuống, rít lên nói: “Vậy những lời ngươi đã hứa trước kia thì sao?”

Bát Đại Thiên Vương thấy nàng nổi giận, càng hoảng hơn, nói: “Cái gì? Ta đã hứa với cô cái gì?”

Hà Tiểu Hà mếu máo, nước mắt cơ hồ muốn tuôn trào: “Ngươi, ngươi quên rồi!” Nói tới đây, nước mắt nàng ta đã tuôn ra: “Thế là ngươi đã quên rồi.” Trong lúc nàng ta khóc, không ngờ ánh mắt lại tỏa ra sát khí.

Bát Đại Thiên Vương càng lúng túng hơn, vội vàng nói: “Cô, cô cô, cô đừng khóc, ở đây đông người, sao nói khóc là khóc vậy! Đừng khóc, thôi nín đi!”

Hà Tiểu Hà một khi đã phát tác, không thể nào dừng lại được, mặc kệ người ta dị nghị, Bát Đại Thiên Vương nói như thế, Hà Tiểu Hà càng khóc thảm hơn.

Phùng Bất Bát nện cây quải trượng xuống đất, hừ mạnh một tiếng, hỏi Hà Tiểu Hà: “Tên tiểu tử này bắt nạt ngươi?”

Hà Tiểu Hà khóc thút thít, đôi vai run run.

Nhãn quang đổi sang màu xanh lục, Phùng Bất Bát nói: “Được, ta ra mặt cho ngươi.”

Trần Bất Đinh vội vàng cản lại: “Lão bà tử, việc gì đến bà, bà không phân trắng đen, mà đã gây sự với người ta, há chẳng phải…”

Hàn quang trong mắt Phùng Bất Bát đại thịnh: “Há chẳng phải cái gì?”

Trần Bất Đinh lập tức run lẩy bẩy, ấp a ấp úng nói: “Đó là chuyện của người ta, bà đâu cần phải…”

“Cái gì? Phùng Bất Bát lại nện cây gậy xuống đất, lớn giọng quát: “Chỉ quản tuyết trước cửa, không lo sương nhà người, trên giang hồ có hạng người ích kỷ nhát gan như ông cho nên mới đến nỗi hiệp đạo ngày càng sa sút! Ai nói không liên quan đến ta? Ta là nữ nhân, thấy hắn bắt nạt nữ nhân, Phùng Bất Bát này nhất định phải xen vào!”

Trần Bất Đinh thấy ai cũng đưa mắt về phía mình, vẻ mặt rất ái ngại.

Trần Bất Đinh nói giọng nài nỉ: “Được rồi, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, bà đừng gào lên như thế có được không?”

Phùng Bất Bát vừa nghe thế, càng ngoác mồm nói lớn: “Các người nói thử xem, ta nói có lý hay không?”

Nói xong giơ ngang cây trượng, trông bộ dạng mụ ta, không phải là hỏi người ta xem mình có lý hay không, mà là xem ai dám nói mình vô lý.

Đám người háo sự ấy, một là thấy việc này chẳng liên quan đến mình, hai là cũng muốn xem náo nhiệt, đồng thanh đáp lớn: “Có lý!” “Có lý con bà nó luôn!” “Phùng nữ hiệp nói xưa nay đều có lý!” “Trần lão phu nhân nói đúng lắm!”

Phùng Bất Bát nhất thời dương dương tự đắc, chỉ kịp thời “sửa” một câu: “Ta là Phùng đại tiểu thư, xưa nay không theo họ Trần, đừng gọi ta là Trần lão phu nhân!”

Bọn giang hồ háo sự vội nói: “Phải rồi, Phùng cô nương nói có lý!” Ai nấy đều khiếp sợ uy danh của mụ ta, thử hỏi có ai dám trêu vào?

Phen này Bát Đại Thiên Vương hoảng quá, hỏi Hà Tiểu Hà đầy trách móc: “Cô xem! Hôm nay là tiệc thọ của Hoa nhị ca, cô làm thế này chẳng phải phá rối hay sao?”

Hà Tiểu Hà hai tay bưng mặt, nước mắt tuôn ròng ròng qua kẽ tay, giống hệt như dòng sông nhỏ đang chảy.

Bát Đại Thiên Vương lo quá, giậm chân, định rời khỏi nơi này, chợt nghe vù một tiếng, cây đại quải trượng của Phùng Bất Bát đã chặn trước người y.

Bát Đại Thiên Vương trợn mắt nói: “Bà muốn làm gì?”

Phùng Bất Bát nói: “Ngươi muốn chạy?”

Bát Đại Thiên Vương nói: “Hừ, liên quan gì đến bà?”

Phùng Bất Bát nói: “Ngươi bắt nạt nữ nhân thì đã liên quan đến ta rồi.”

Bát Đại Thiên Vương bực bội, cố tình nói: “Ta bắt nạt nữ nhân, có liên can gì đến bà?”

Phùng Bất Bát nện cây gậy xuống đất, ưỡn ngực, nói: “Bởi vì ta cũng là nữ nhân.”

“Bà cũng là nữ nhân sao?” Bát Đại Thiên Vương dòm bà ta lom lom rồi gãi đầu nói: “Bà không nói, ta nhất thời không nhận ra.”

Phùng Bất Bát giận lắm, giơ trượng toan đánh, Bát Đại Thiên Vương vội vàng tránh qua, kêu toáng lên: “Ác bà tử này, sao lại vô lý đến thế!”

Trượng phong nổi lên, khiến ai nấy đều dạt ra, chỉ nghe trượng phong vù vù, Phùng Bất Bát cũng không đáp lời, lập tức động thủ với Bát Đại Thiên Vương, nhất thời mâm đổ bàn ngã, ly vỡ đĩa nát, khách khứa vội vàng tránh qua, rối loạn cả lên.

Hoa Khô Phát biến sắc nói: “Bát Đại, ngươi làm thế là ý gì?”

Bát Đại Thiên Vương vừa tránh vừa kêu lớn: “Là ác bà nương động thủ trước!”

Phùng Bất Bát chiêu nào cũng dữ, Bát Đại Thiên Vương né tránh đến vất vả.

Hoa Khô Phát lớn giọng nói: “Phùng đại muội tử, ngươi làm thế há chẳng phải gây khó cho lão phu sao?”

Phùng Bất Bát rít qua kẽ răng: “Ngươi mời hạng bại hoại này đến, đúng là cá mè một lứa, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!”

Hoa Khô Phát thấy tiệc mừng đang vui vẻ, thế mà bị người ta phá bĩnh, trong lòng cũng giận, vén ống tay áo, chỉ Trần Bất Đinh nói: “Bất Đinh huynh, ngươi làm thế là chẳng xem huynh đệ ra gì đúng không? Ngươi cũng chẳng chịu quản thúc bà ta!”

Trần Bất Đinh khổ sở nói: “Quản thúc? Bà ta không quản thúc ta thì thôi, coi như đã là tốt lắm rồi.”

Phùng Bất Bát giơ trượng đập Bát Đại Thiên Vương, nhưng tai vẫn nghe chuyện xung quanh, nạt lớn: “Cái gì? Ngươi nói gì?” Rồi múa trượng càng dữ hơn, Bát Đại Thiên Vương liên tục dùng các thủ pháp Không Thủ Nhập Bạch Nhận, Đại Sưu La Thủ, Bát Bộ Đường Lang, Thất Thập Nhị Lộ Cầm Nã, Phan Tử Ưng Trảo, Lưu Hoa Thân Pháp, Phi Kim Lưu Bộ, Thụ Y Quyền Pháp đều không đánh vào được.

Nhưng võ công của y cũng đủ khiến võ lâm hào kiệt đang có mặt đều chấn động.

Bát Đại Thiên Vương quả nhiên danh bất hư truyền!

Đáng tiếc gặp phải Phùng Bất Bát!

Phùng Bất Bát người nhỏ trượng to, cây quải trượng ấy, nặng gấp ba lần, cao gấp ba lần thân người bà ta, một khi múa lên, đúng là tựa như trượng múa người chứ không phải người sử trượng!

Bát Đại Thiên Vương gặp phải bà ta, Thiên Vương Bát thức của y hoàn toàn vô dụng.

Vương Tiểu Thạch thấy thế rất thú vị, biết Trương Nham hiểu rõ chuyện trên giang hồ như bàn tay, hơn nữa thích tọc mạch chuyện riêng tư bí mật của người ta, bèn hỏi: “Mấy người này làm cái gì thế?”

Quả nhiên Trương Nham nói rành rọt như chuyện nhà mình: “Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát là đôi phu phụ thích gây sự, thiên hạ đều biết tiếng, chẳng qua xưa nay đều là Phùng Bất Bát gây chuyện thị phi, Trần Bất Đinh đi khắp nơi cứu vãn, khổ ở trong lòng…”

“Nếu là ta,” Đường Bảo Ngưu hừ mũi nói: “đã dứt khoát đối phó với mụ ác bà này rồi, lần nào thấy cũng đập cho một trận, xem mụ còn dám hung dữ hay không!”

“Nhưng đáng tiếc ngươi không được phước phần đó.” Trương Nham trả đũa sau đó mới nói: “Bát Đại Thiên Vương Cao Đại Danh cùng với Nhất Diệp Lan Đồng Kình Thu cũng là một đôi hiệp lữ uyên ương, có điều Cao Đại Danh thích trêu hoa ghẹo cỏ, tửu sắc phong lưu, y nghe nói Hà Tiểu Hà ở Lưu Hương viên nổi tiếng xinh đẹp trong thiên hạ, cho nên có ý trêu ghẹo, vừa gặp đã mê tít, quả nhiên cứ theo đuổi bám riết lấy không chịu buông ra.”

Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói: “Nhưng Bát Đại Thiên Vương đã có thê tử kết tóc rồi.”

“Chứ sao?” Trương Nham nói: “Tin Bát Đại Thiên Vương theo đuổi Hà Tiểu Hà truyền đi, trên giang hồ đồn ầm ĩ, lúc ban đầu, Hà Tiểu Hà chẳng thèm để ý, Đồng Kình Thu cũng nghe phong thanh, thế là cãi nhau với phu quân một trận. Người có mặt đều nói Đồng Kình Thu nắm tai Cao Đại Danh lôi đi. Sau vụ này, Cao Đại Danh cũng tỉnh ngộ ra, hình như thay đổi tính nết, không đến Khổng Tước lâu nữa. Nào ngờ dòng đời thay đổi, Cao Đại Danh không đi tìm Hà Tiểu Hà, Hà Tiểu Hà như thiếu mất một cái gì đó, liền quay sang đi tìm Cao Đại Danh, Cao Đại Danh chẳng thèm để ý, chả thèm trả lời, Hà Tiểu Hà cứ bám riết lấy, mọi người đều đồn rằng: ‘Chẳng lẽ là báo ứng? Chắc là Cao Đại Danh đã nếm mùi ngon rồi, sau khi con ong đã tỏ đường đi lối về, lại mượn cớ phu nhân nghi ngờ gây sự, cho nên quất ngựa truy phong, bỏ rơi Hà Tiểu Hà!’

Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi nói thế là nghe được hay đoán được? Thật là tệ bạc!”

Trương Nham cũng cười nói: “Không tệ chẳng thành bạc!”

Đường Bảo Ngưu đưa mắt sáng quắc, lẩm bẩm: “Hà cô nương này cũng thật đáng thương!”

Phương Hận Thiểu trả lời: “Đúng vậy, cùng với ngươi có thể là trời sinh một đôi!”

Đường Bảo Ngưu tưởng y nói thật, mặt đỏ ửng lên, nói: “Cao Đại Danh thật đáng ghét.”

Phương Hận Thiểu xúi giục: “Đi đi, cùng Phùng Bất Bát đối phó với Cao Đại Danh, sau đó đoạt về người tình trong mộng của ngươi.”

Đường Bảo Ngưu ngớ người: “Người tình trong mộng?”

Phương Hận Thiểu vội vàng nháy mắt với y: “Phùng Bất Bát ấy!”

Đường Bảo Ngưu nổi giận, nếu không vì đột nhiên Hà Tiểu Hà lên tiếng, y đã lập tức ra tay rồi.

Chỉ nghe Hà Tiểu Hà nạt: “Ngừng tay!”

Phùng Bất Bát ngẩn người, nhưng ra đòn càng mãnh liệt hơn: “Ngươi ráng chờ một chút, lão thân sẽ mau chóng chém tên tiểu tử này ra thành bảy khúc.”

Hà Tiểu Hà nạt lớn: “Có ngừng tay hay không?”

Phùng Bất Bát ngẩn ra, không hiểu được ý nghĩa câu nói của Hà Tiểu Hà. Hà Tiểu Hà đột nhiên vươn tay.

Soạt một tiếng, một mũi tên phóng vọt ra.

Hà Tiểu Hà xuất thủ đối phó với Phùng Bất Bát, chuyện này không hề lạ, cũng giống như có người muốn ly gián Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát, khích bác Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát, đánh chết bất ly thân huynh đệ, ra trận không rời phụ tử binh, phu thê vốn là chim cùng tổ, tri giao càng là môi hở răng lạnh, nàng giết chết Cao Đại Danh thì được, nhưng không cho phép người khác đả thương y.

Về chuyện này, Vương Tiểu Thạch không hề ngạc nhiên.

Điều ngạc nhiên là mũi tên của nàng.

Một mũi tên thô kệch xù xì.

Tên không phải bắn về phía Phùng Bất Bát, càng không phải bắn về phía Bát Đại Thiên Vương.

Mà là lướt ngang qua đỉnh đầu hai người.

Mũi tên này rõ ràng bắn vào khoảng không, tại sao lại bắn?

Mũi tên này có dụng ý gì?

Khi ai nấy còn đang thắc mắc, mũi tên đang bay đi cực nhanh, lại hơi khựng lại trên đầu của hai người, đột nhiên kêu tách một tiếng, bắn ra một cây tiểu tiễn, từ trên phóng xuống!

Một mũi tiểu tiễn nhỏ như một sợi lông mi.

Mũi tiểu tiễn này mới là chủ lực công kích.

Mũi tên lớn chỉ khiến cho người ta sinh nghi bất định, chuyển dời thị tuyến.

Tên trong tên!

Mũi tên này bắn ra khá nhanh và bất ngờ, khiến người ta không đề phòng nổi.

Không ai biết Phùng Bất Bát có tránh được hay không.

Bởi vì Trần Bất Đinh đã ra tay.

Trần Bất Đinh bay lên, từ giữa không trung tóm được mũi tên lớn, từ mũi tên lớn đánh rơi mũi tên nhỏ, sau đó hạ xuống, chỉ tay mắng Hà Tiểu Hà: “Bà ấy giúp ngươi, thế mà ngươi đối phó với bà ấy như thế này!”

Hà Tiểu Hà đáp đầy mạnh mẽ: “Ai bảo bà ấy đả thương hắn?”

Trần Bất Đinh tức quá ngẩn người, vì mũi tên này, Phùng Bất Bát và Bát Đại Thiên Vương đều dừng tay, Trần Bất Đinh trách Phùng Bất Bát: “Người ta là một đôi, đâu cần bà phải lo chuyện bao đồng!”

Phùng Bất Bát đang định trách Hà Tiểu Hà, Hà Tiểu Hà vừa nghe “một đôi”, trong lòng xót xa, đã ôm mặt lướt ra ngoài.

Bát Đại Thiên Vương vừa kêu: “Tiểu Hà, Tiểu Hà…” vừa đuổi theo.

Phương Hận Thiểu mỉa mai Đường Bảo Ngưu: “Ngươi có cần đuổi theo xem hay không?”

Vương Tiểu Thạch thần sắc ngưng động, tựa như chưa giải quyết được một nghi vấn lớn.

Phương Hận Thiểu ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Vương Tiểu Thạch bừng tỉnh, nhưng vội vàng nói:

“Không biết họ sẽ cãi nhau như thế nào? Ta đi xem thử rồi mau chóng trở lại.” Vừa nói gã vừa gạt đám đông bước ra.

Trương Nham ngạc nhiên nói: “Hắn làm sao thế?”

Phương Hận Thiểu nói: “Hình như hắn có tâm sự!”

Trương Nham hơi trầm ngâm: “Ta đi xem thử.”

Đường Bảo Ngưu vội nói: “Ta cũng đi.”

Trương Nham lại hơi ngần ngại: “Thế này…”

Phương Hận Thiểu cười nói: “Không để con trâu này đi, hắn sẽ rầu rĩ không vui, đi cũng chẳng sao, ở đây có ta trông nom Ôn Nhu rồi.”

Trương Nham gật đầu mau mắn nói: “Thế cũng được, ngươi phải cảnh giác hơn.”

Phương Hận Thiểu cười nói: “Được rồi.”

Trương Nham và Đường Bảo Ngưu vội vàng đi ra, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành nhân dịp dàn hòa, sai gia đinh sắp xếp lại tiệc rượu, mời khách vào ngồi, cười ha hả nói: “Các vị đại giá quang lâm, chúc thọ cho lão phu, lúc nãy có chuyện không vui, xin các vị hãy quên đi!”

Hoa Khô Phát lại nói: “Lão phu đặc biệt đem ra chín bình rượu nấu bằng nước Thập Thạch, xin mời quý vị nếm thử.”

Ai nấy đều khen hay. Hoa Khô Phát tuy không uống giỏi, nhưng lại nấu rượu ngon, ngược hẳn với Ôn Mộng Thành.

Trong nhà Hoa Khô Phát có xưởng nấu rượu, trong đó có chum vại và nhà hầm, dùng để lên men gạo cao lương. Chum vại và nhà hầm khác nhau, một thứ là chôn xuống đất, một thứ là móc đất lên thành hố, rồi xây tường ngăn cách.

Đầu tiên xay gạo cao lương ra rồi thêm nước vào, để cách ngày rồi đổ ra nia, sau đó trút hết vào nồi đất nấu chín. Gạo chín rồi lại dùng cây gỗ xới lên, để cho nguội, tưới nước nóng vào, rồi xóc lên lần nữa, cho cơm cao lương không vón thành cục, rồi để cho nguội, sau đó rải bột mì vào trộn đều.

Cơm cao lương trộn đều cho vào chum vại hoặc hầm ủ, phải đè chặt, chèn kín lại, phía trên phủ một lớp vỏ cao lương, rồi trét bùn lên dày đến mấy tấc, ngăn không cho không khí vào, ba bốn ngày sau, nhiệt độ tăng dần, nếu khí thể phá vỡ lớp bùn, phải lập tức trét lại ngay, ngăn tinh rượu bốc hơi và không khí ở bên ngoài xâm nhập vào. Khoảng mười ngày sau, gạo cao lương đã thành men.

Lúc ấy, trước tiên là dùng nia sàng sảy men một lượt, rải vào bên trong vại sành, dày khoảng ba bốn tấc, đun cho hơi xông lên đầy vại, liền bỏ vại sành vào nồi thiếc đậy lại. Nồi thiếc đang ngâm trong nước lạnh, nóng gặp lạnh, hơi bốc lên từ men rượu liền hóa thành chất lỏng, chính là rượu, chảy ra ngoài theo một cái máng lõm xuống trong nồi thiếc, đổ vào bình.

Cứ tiếp tục cho lên men như thế rồi chưng cất trở lại, mỗi ngày cứ liên tiếp không ngừng, gọi là “sáo tửu”. Đây chính là cơ bản về cách lên men và chưng cất rượu. Hoa Khô Phát dùng nước Thập Thạch, lại ngâm thêm phân bồ câu, người uống vào sẽ thấy rượu xông lên đầu, hơi choáng váng, ấy mới là loại rượu thượng hảo hạng; chín bình rượu của ông ta được nấu rất dụng công, mùi vị ngọt ngào, không gắt cổ, uống vào thấy vị thanh, không có vị đường, cũng không chua, ngon đến tận phế phủ, dư vị kéo dài, mới uống không thấy gì, nhưng một trận gió thổi tới, liền có cảm giác như thể đằng vân giá vũ vậy.

Hoa Khô Phát vốn nổi danh chưng cất rượu, mọi người nghe lão đem rượu ngon ra đãi khách, ai nấy đều vui mừng hết sức.

Ôn Mộng Thành cười nói: “Ta uống hết rượu của lão quỷ này trong một lần khiến cho ngươi đau lòng cũng hay!”

“Được, được, ngươi đừng mắt to mà bụng hẹp, uống mới vài ly đã ô hô ai tai!” Hoa Khô Phát cũng chẳng chịu thua: “Ngươi uống bao nhiêu ta sẽ chiều bấy nhiêu, uống say rồi răng cắn nhằm lưỡi, đừng nói chuyện đụng chạm đến ta, phạm vào điều cấm kỵ của ta là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.