Nhất Niệm

Chương 49: C49: Chiếc Quần Lót Gây Hoạ






Phó Nhiễm ngái ngủ hậm hực lên tiếng, cái đầu gối lên đầu gối lắc nhẹ, bỗng đầu một luồng hơi lạnh đột ngột tấn công eo cô khiến cả người cô nổi da gà, lập tức mở mắt ra.

Vì phòng ngủ không được bật đèn nên phải nhìn kỹ một lúc có mới rõ trước mắt có bóng người mờ mờ. Người đàn ông sát lại, ghé cằm vào gáy Phó Nhiễm: "Lạnh quá, sưởi ấm cho anh đi".

Lòng bàn tay Minh Thành Hữu vén áo trong của cô lên, thẳng thừng áp vào eo cô.

"Sao lại lạnh thế này?"

"Vì nhớ em đấy mà."

Đôi mắt đen láy như kim cương đen của người đàn ông nhìn Phó Nhiễm chăm chú. Cô khẽ ngáp rồi né ra: "Chỉ được cái lẻo mép".

"Anh cứ tưởng em sẽ về bên đó trước." Minh Thành Hữu trước đó đã gọi điện cho quản gia Tiêu mới biết Phó Nhiễm vẫn chưa đi.

"Em nói là sẽ đợi anh mà."

"Máy bay hơi muộn chuyến. Anh và thư ký lại có chút việc cần giải quyết, tới lúc nhớ ra phải gọi điện lại cho em thì anh đã lên máy bay rồi."

Phó Nhiễm tỉnh hẳn, giọng nói mông lung, khàn khàn: "Mấy giờ rồi?".

"Dậy thay quần áo đi, chắc mọi người đang sốt ruột lắm đấy."

Trước khi đi, Phó Nhiễm thấy sắc mặt Minh Thành Hữu đầy mệt mỏi. Cô bước qua, vuốt lại cổ áo khoác của anh cho phẳng phiu. Minh Thành Hữu đứng yên, để mặc từng ngón tay thon của cô lướt qua lướt lại trên cổ mình. Khi họ lái xe tới nhà họ Phó, quả nhiên trông thấy Phạm Nhàn đang đứng trước cửa ngó đông ngó tây.


Thấy có ánh đèn xe hắt vào căn nhà với kiến trúc cứng rắn, lạnh lẽo, Phạm Nhàn vui mừng chạy tới đón: "Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, cuối cùng hai đứa cũng tới rồi".

Trên chiếc bàn tròn trong phòng khách bày biện cả một bàn thức ăn. Vưu Ưng Nhụy đang ngồi trên sofa xem ti vi, thấy họ tới, cô ta vội vàng tắt đi.

Sau khi hỏi han vài câu có lệ, tất cả cùng ngồi vào bàn.

Phạm Nhàn ra sức gắp thức ăn vào bát Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, cũng chú ý quan tâm tới Vưu Ưng Nhụy. Trong lòng bà đích thực cảm thấy áy náy với Phó Nhiễm, chỉ có điều càng là những mối quan hệ thân thiết, có những lời lại càng khó nói ra.

Phó Tụng Đình và Minh Thành Hữu thi thoảng lại nói chen ngang vài chuyện làm ăn. Minh Thành Hữu đáp một cách tự nhiên, khi đánh mắt nhìn Vưu Ưng Nhụy, anh vô tình trông thấy một góc chiếc vòng cô ta giấu trong cổ tay áo. Anh gắp một con tôm vào bát Phó Nhiễm rồi bình thản nói: "Chiếc vòng tay của Vưu tiểu thư trông cũng đẹp đấy, lại còn hơi quen nữa".

Vưu Ưng Nhụy buông đũa, tay phải đặt xuống đùi, tay trái vội vàng sờ lên cổ tay. Cô ta vốn dĩ đã giấu kỹ lắm rồi, không ngờ nó lại trượt xuống. Nếu đã vậy cô ta cũng dứt khoát thừa nhận: "Hôm đó anh nhờ em giúp Tiểu Nhiễm chọn quà Giáng sinh, chẳng phải anh cũng tặng em một chiếc sao? Sau đó, em đã nhờ nhân viên đổi lại cho em một chiếc giống của Phó Nhiễm".

Minh Thành Hữu nhếch môi cười: "Xem ra cô đã thật sự hiểu sai ý tôi rồi. Cô phải biết, việc tôi tặng cô và việc tôi tặng Phó Nhiễm mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau".

Bầu không khí bất ngờ rơi vào gượng gạo. Phó Nhiễm nghe thấy hết những lời Vưu Ưng Nhụy nói, vô thức quay sang nhìn cô ta.

"Tam thiếu, nếu đã là đồ anh tặng thì việc xử lý thế nào em có quyền quyết định chứ?"

"Đương nhiên." Minh Thành Hữu đặt đũa xuống, nói với Vưu Ưng Nhụy nhưng mắt lại nhìn sang Phó Nhiễm: "Cô đã biết đó là món quà tôi tặng cho Phó Nhiễm, nhưng cô lại cố tình đổi một cái giống y như đúc. Tôi nên nói cô là hạng người gì đây, lòng dạ hiểm ác sao?".

Sắc mặt Vưu Ưng Nhụy sa sầm lại, Phạm Nhàn ngồi bên thấy cô ta như vậy tuy có đau lòng nhưng cũng ngại lên tiếng nói Minh Thành Hữu.

"Dù sao em và Tiểu Nhiễm cũng coi như có duyên, có phải em theo đuổi thứ gì mình thích đều không được hay không?"


Vưu Ưng Nhụy nhìn thẳng, chăm chú quan sát Minh Thành Hữu. Phạm Nhàn lặng lẽ nắm chặt tay cô ta dưới gầm bàn, phát hiện cả lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi lạnh.

"Thứ duyên phận này, cô sốt sắng muốn nhận, cũng nên hỏi xem người ta có thèm hay không." Minh Thành Hữu còn trẻ, không quen cho người khác một đường lùi. Vành mắt Vưu Ưng Nhụy đỏ rực. Sau khi cười nhạt, cô ta khẽ gật đầu với anh: "Được, em xin lỗi".

Tình huống khó xử như vậy, cô ta vẫn có thể nhẫn nhịn được.

Ăn tối xong, Phạm Nhàn kéo mấy người lại chơi bài. Phó Nhiễm chỉ ở lại thêm một tiếng. Phó Tụng Đình biết Minh Thành Hữu vừa từ nước ngoài về nên cũng không khăng khăng giữ họ.

Phạm Nhàn tiễn họ về rồi, còn đứng ngoài cửa thêm một lúc, khi quay người đi vào thì nhìn thấy Vưu Ưng Nhụy đã lặng lẽ đứng trong vườn hoa từ lúc nào, đang trân trân nhìn về hướng chiếc xe rời đi. Phạm Nhàn bước qua, ôm vai cô con gái này: "Nhụy Nhụy".

"Mẹ, con cũng phải về nhà đây."

Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ vai cô ta: "Tuy rằng con chưa từng ngỏ lời với ai, cũng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng mẹ hiểu lòng con".

Cô ta hoảng hốt: "Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì".

"Năm xưa khi con vẫn còn ở nhà họ Phó, bố mẹ đã từng đưa con đi dự một buổi tiệc từ thiện. Mẹ còn nhớ đó là lần đầu tiên con gặp Thành Hữu. Lý Vận Linh đã nắm chặt tay con và nói với mẹ rằng: Cô con gái này của bà thật xinh xắn, còn nói bà ta vẫn luôn muốn tìm cho Thành Hữu một mối hôn nhân môn đăng hộ đối. Mặc dù chỉ là một lời nói đùa, mẹ cũng không ngờ sau này lại coi là thật. Nhưng rõ ràng là con có tình cảm. Có một lần mẹ dọn dẹp phòng con, tìm thấy không ít bài báo và hình ảnh liên quan tới Thành Hữu..."

"Mẹ!" Vưu Ưng Nhụy bỗng nhiên bưng hai tay ôm mặt: "Mẹ đừng nói nữa".

"Nhụy Nhụy." Phạm Nhàn ôm chặt cô ta: "Nếu con đã có thể giấu cậu ấy vào lòng bao nhiêu năm rồi, sao con không thử quên đi?".

"Con giấu rất giỏi phải không?" Vưu Ưng Nhụy buông tay, đôi mắt lấp lánh: "Chí ít thì ngoài mẹ, chẳng ai nhận ra cả".


Phạm Nhàn buông một tiếng thở dài, không còn biết nói gì nữa.

...

Một nửa khuôn mặt Minh Thành Hữu chìm trong bóng tối, anh gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng: "Đổ oan cho anh mà không xin lỗi hả?".

"Em đổ oan cho anh chuyện gì?" Phó Nhiễm biết rõ còn hỏi.

"Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao tối đó em thất thường như vậy. Phó Nhiễm, em ghen phải không?" Ánh mắt Minh Thành Hữu vô cùng chắc chắn: "Đừng có phủ nhận, lúc em vứt chiếc vòng đi, anh đã nhìn ra rồi".

"Anh tự mãn quá đấy." Một chút ngượng ngập thoáng qua khuôn mặt Phó Nhiễm. Cô không thể không thừa nhận, mình đã vứt chiếc vòng đi hơi sớm một chút.

Một cuộc điện thoại chặn ngang lời Minh Thành Hữu định nói. Phó Nhiễm vội vàng lục lọi chiếc túi xách một lúc, cuối cùng cũng tìm được cứu tinh.

Cô nhận luôn, không cần suy nghĩ: "Alô?".

"Tiểu Nhiễm, tớ Chức Chức đây, món đồ tớ chuyển phát nhanh tới nhà cậu, cậu nhận được chưa?"

"Chưa, thứ gì vậy?"

"Cũng không có gì, quà tớ mua cho cậu trên Taobao ấy mà, tớ kiểm tra vận đơn thì chắc là tới rồi đấy. Cậu nhớ ký nhận nhé. Còn nữa, chúc mừng năm mới."

Phó Nhiễm khẽ cười, rồi áp mặt vào cửa sổ: "Cậu cũng thế nhé, chúc mừng năm mới. Quà tớ sẽ bù cho cậu sau nhé".

"Đích thân tớ chọn lựa tỉ mỉ cho cậu đấy, tới lúc nhận, đảm bảo cậu sẽ có một bất ngờ lớn."

Trở về Y Vân Thủ Phủ, quản gia Tiêu trao cho Phó Nhiễm một bưu kiện, nói là chiều nay người ta gửi tới.


Hai người dắt tay nhau đi lên tầng. Minh Thành Hữu tò mò, nhất quyết đòi xem đó là gì, Phó Nhiễm không cho: "Có phải quà tặng cho anh đâu, anh kích động vậy làm gì?".

"Của em tức là của anh mà." Anh lại tiếp tục phát huy sở trường chân dài tay dài, giật lấy quà của Phó Nhiễm. Cô yếu sức, không chọi lại anh, đành đứng bên đợi anh bóc.

"Không phải bom hẹn giờ đấy chứ?"

Minh Thành Hữu vừa nói vừa bóc gói quà ra, bên trong được bọc kín bằng túi ni lông đen vô cùng bảo mật. Anh kéo túi ra, đồng thời rút từ trong ra một thứ khác.

Phó Nhiễm ghé lại xem, hình như là một đống quần áo.

Dù Minh Thành Hữu đã chơi bời bao năm bên ngoài nhưng nhất thời cũng không nhìn ra được thứ này là món đồ gì. Anh đành từ từ mở "cái đống" đó ra.

Phó Nhiễm sửng sốt, miệng hơi há ra.

Là một chiếc quần lót nam màu trắng, rất trong, mặc vào chẳng khác gì không mặc. Quan trọng là trong thì thôi, phía trước, ngay tại chỗ quan trọng nhất lại có hình một chiếc vòi voi cực lớn, cần bao nhiêu hình tượng có bấy nhiêu hình tượng. Tất cả những chi tiết ấy đủ khiến người ta chảy máu mũi, và còn một điểm quan trọng nữa...

Cái vòi voi đó lại là vân da báo!

Minh Thành Hữu run rẩy cầm chiếc quần trong tay. Anh nhìn sang Phó Nhiễm cũng đang đứng đờ đẫn bên cạnh: "Cái này rốt cuộc là quà tặng em, hay là tặng anh vậy?".

Phó Nhiễm chợt nhớ tới một câu nói thịnh hành trên mạng: Kiểu gì cũng ngã thì có bò dậy vẫn cứ ngã.

Nhờ công của chiếc quần lót mà Chức Chức tặng, Phó Nhiễm lại suýt nữa nằm bẹp giường cả ngày hôm sau.

Minh Thành Hữu dặn cô cất kỹ cái đó đi, để quản gia Tiêu hay Lý Vận Linh phát hiện ra thì mặt mũi anh biết giấu vào đâu?

Phó Nhiễm đòi vứt nó đi, tránh phải lo ngay ngáy nhưng vị công tử kia sống chết không chịu, lại còn giả vờ thanh cao, ép cho Phó Nhiễm chỉ hận không thể bào một cái hố trên tường...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.