Phó Nhiễm đứng ở đầu hẻm. Nếu cô về nhà họ Phó chậm hơn một bước, lúc này người đứng cạnh Minh Thành Hữu chẳng phải chính là Vưu Ưng Nhụy ư?
Cô nhét sâu hai bàn tay vào túi áo, đứng một lúc ở đó. Minh Thành Hữu quay lưng về phía này, Phó Nhiễm không nhìn rõ được nét mặt hiện tại của anh. Hai người họ đáp qua đáp lại đôi ba câu. Vẫn là Vưu Ưng Nhụy phát hiện ra Phó Nhiễm đang đứng gần đó trước. Cô ta vẫy tay, sắc mặt như hoàng hôn giữa đêm tối: "Hi, Tiểu Nhiễm".
Minh Thành Hữu ném đầu lọc trên tay đi, nhìn theo hướng của cô ta.
Khóe mắt chợt đau nhói lên, Phó Nhiễm đứng dưới cây cột điện cao cao, quầng sáng tăm tối, bé hẹp, chỉ đủ soi cho cái bóng nhỏ xíu của cô, nhìn kỹ còn phát hiện những gợn sương đìu hiu. Phó Nhiễm đi vài bước tới trước xe, kéo cửa ra, nhưng không ngồi vào trong ngay: "Anh qua đây bằng cách nào?".
"Ô tô, tôi bảo Huống Tử lái về nhà rồi."
Phó Nhiễm quay mặt về phía Vưu Ưng Nhụy: "Mẹ thấy cô chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài đang rất lo lắng đấy".
"Lo tôi chạy tới nhà họ Phó sao? Cô bảo mẹ yên tâm, tôi tự biết phải làm gì."
Khi người ta nói những câu tổn thương người khác này chẳng bao giờ quan tâm nặng nhẹ, Phó Nhiễm thấy may mắn khi Thẩm Tố Phân không nghe thấy: "Tốt nhất là cô hiểu điều ấy".
Vưu Ưng Nhụy nhìn hai người họ ngồi vào trong xe. Dù vào một buổi tối tù mù thế này, chiếc Audi màu đỏ rực vẫn thể hiện được bản chất nổi trội, sắc bén của mình. Cô ta nhìn theo đuôi xe từ từ đi về phía trước. Vưu Ưng Nhụy nhớ lại khi còn ở nhà họ Phó, Phó Tụng Đình từng hứa sẽ tặng cho cô ta một chiếc Audi cô ta thích nhất vào ngày cưới.
Nhưng lúc này, mọi thứ đều đã khác.
Minh Thành Hữu nhìn chăm chú cái bóng trong gương chiếu hậu: "Chẹp chẹp, công chúa giờ trở thành cô bé Lọ Lem".
"Chẳng phải rất tốt sao? Cô bé Lọ Lem mới đợi được hoàng tử tới cứu vớt."
"Ý cô là tôi không phải hoàng tử của cô?"
Phó Nhiễm lái xe ra đường lớn, rồi quay đầu châm chọc một câu: "Giữa cả rừng cây, anh tình nguyện đâm đầu chết ở cái cây của tôi sao?".
"Đủ cay nghiệt. Đợi tới khi tôi chặt hết cây trong rừng rồi sẽ tới nhổ nốt cái cây xiên xẹo là cô."
Phó Nhiễm chỉ cười, không coi đó là lời nói thật.
"Cô ăn tối chưa?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Đi, tôi đưa cô tới một nơi khá ngon."
"Không muốn đi."
Phó Nhiễm vừa từ chối, một bàn tay đã tùy tiện đặt lên đùi cô. Trái tim cô lạnh ngắt, miệng đã bật ra theo phản xạ: "Ở đâu?".
Nơi Minh Thành Hữu tới chắc chắn là nơi tốt nhất, hoành tráng nhất thành phố Nghênh An này. Mê Tính, nghe tên là có thể hình dung ra, màn kịch vì tham lam chút vui vẻ nhất thời mà sa đà vào ham muốn dục tình ngày nào cũng diễn ra.
Ngồi trước một bàn tròn có thể chứa tới gần hai chục người, Phó Nhiễm đẩy ly rượu Minh Thành Hữu đưa tới: "Tửu lượng của tôi rất tệ".
"Tệ đến mức nào? Tôi không sợ!"
Whisky dù đã được pha vẫn rất nặng, đầu lưỡi bỏng rát tới mức gần như xoắn cả lại. Phó Nhiễm khẽ nheo mắt, biểu cảm hiếm khi thoải mái như vậy: "Sao anh lại tới nhà họ Vưu?".
"Nhớ cô, muốn tới đón cô." Minh Thành Hữu quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, khi tôi nghiêm túc thì còn quân tử hơn bất kỳ ai".
Phó Nhiễm quả thực cảm thấy rất phiền, cũng bắt chước Minh Thành Hữu uống cạn từng cốc rượu như uống nước lã. Tửu lượng của cô quả thực chẳng ra sao. Mới được ba tuần rượu đã liên tục kêu nóng. Nghe thấy chuông điện thoại, cô ấn mấy lần mới nhận được máy.
"Đứa chết bằm kia, cậu đang chui rúc ở xó nào? Bà đây gọi điện cho cậu bao nhiêu cuộc mà không nhận máy. A lô, a lô..."
Phó Nhiễm đặt di động cách xa lỗ tai một chút: "Chức Chức, tớ đang ở Mê Tính".
"Cái gì? Có chuyện tốt như vậy mà không biết đường gọi chị em, cậu còn có lương tâm không? Mau nói cho tớ biết là ở phòng VIP nào, tớ sẽ xông qua đó ngay..."
Xong, người sắp đến tửu lượng còn thảm hại hơn nữa.
Khi Minh Thành Hữu đi ra khỏi phòng, Phó Nhiễm đã uống kha khá rồi. Anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng từ đầu hành lang tới. Minh Thành Hữu đẩy cửa bước vào một gian phòng kín không mấy nổi bật, rồi xoay tay khép cửa lại ngay.
"Huống Tử."
"Anh ba, an toàn không?"
Người đàn ông vọt đến như một mũi tên, những động tác dứt khoát rõ ràng khác hẳn vẻ tùy tiện phóng đãng thường ngày. Căn phòng này được coi là phòng hạng trung. Minh Thành Hữu đút một tay vào túi, đứng trước cửa sổ: "Tôi đưa Phó Nhiễm tới đây, sẽ không có ai nghi ngờ đâu".
"Việc nhập hàng hai hôm trước có chút vấn đề, em đã ra mặt tìm Cục trưởng Vương ăn bữa cơm. Ông ta nói thì hay lắm, tỏ ý sẽ giúp chúng ta điều tra. Có điều sự việc này khá kỳ lạ, rõ ràng có kẻ muốn chen chân vào ăn chia chút lợi ích. Việc này vốn dĩ không cần kinh động tới anh, nhưng dính vào con số quá lớn, em sợ không lấy xuống được."
Hôm nay Minh Thành Hữu mặc một bộ vest màu đen từ đầu tới chân, màu đen của bóng tối, vừa ma quỷ lại vừa quyến rũ, gợi cảm. Anh châm một điếu thuốc, từ tốn ngồi xuống sofa. Quần Âu đen bao trọn đôi chân thẳng tắp. Anh khẽ nhếch môi, để cho một làn khỏi mỏng bay ra: "Họ Vương đó là lão hồ ly thứ thiệt. Cũng may sinh mạng của lão ta đang ở trong tay chúng ta. Thế này đi, tối nay về cậu gọi điện dồn ép lão ta, nhưng phải biết dừng lại khi thích hợp. Anh không tin, lão ta không chịu nhả ra chữ nào. Nếu thật sự tới lúc đó, anh sẽ bẻ hết răng để xem lưỡi của lão ta dùng vào việc gì!".
"Mẹ ơi, thật là máu me!"
"Anh đây thích máu me!" Minh Thành Hữu giơ tay ra dập tắt đầu lọc: "Chuyện này anh không ra mặt, quy tắc cũ, giao cho cậu".
Minh Thành Hữu chỉ ngồi trong phòng một lúc. Anh ra ngoài trước, khoảng gần một tiếng sau, Huống Dịch mới đi.
Trong phòng VIP Thiên Tự, Tống Chức mới tới chưa được một tiếng đồng hồ vậy mà lúc này đã say bét nhè. Phó Nhiễm cũng chẳng khá hơn là bao, đang ôm vai đối phương hát âm cao: "Sai sai sai, là lỗi của tôi...".
Tống Chức hát theo: "Anh luôn nói đó là lỗi của em, nhưng bản thân anh lại quá ích kỷ...".
Minh Thành Hữu nghe mà phát đau đầu, cái gì với cái gì thế này?
Tống Chức đang ôm micro tiếp tục phiêu những nốt cao. Khi nhìn thấy mỹ nam xuất hiện, âm cao lập tức vỡ tung, một tay bóp chặt cổ Phó Nhiễm, tay kia cầm micro gõ lên đầu cô: "Người đàn ông của cậu trông yêu nghiệt thế này, còn đẹp hơn trên ti vi nhiều. Thành thật khai báo đi, phương diện kia có khá không, nói nói nói...".
Phó Nhiễm bị siết tới suýt ngạt thở, cứ mở mắt trừng trừng không biết nói gì, xem ra đã say khướt rồi. Tống Chức là người uống nhiều sẽ nói nhiều: "Cao trào mỹ nam, mỹ nam cao trào, woa ka ka...".
Minh Thành Hữu đứng bên cửa, sắc mặt không tốt. Phó Nhiễm đầu nặng trịch, bước chân nhẹ bẫng, lắc lư bên này bên kia: "Đi đi đi, tớ muốn về nhà, về nhà...".
"Về nhà gì chứ? Uống với tớ cho đã đời đã!" Tống Chức ngửa cổ uống cạn ly rượu: "Bà đây đã hy sinh cả tuổi xuân rồi. Hắn ta dựa vào đâu mà chà đạp tớ như thế? Có quyền gì...".
Minh Thành Hữu đi tới trước bộ sofa, đưa tay giữ chặt bả vai Phó Nhiễm: "Đi nào, về thôi".
"Này, mỹ nam!" Tống Chức giơ một ngón tay ra đung đưa trước mặt Minh Thành Hữu: "Đây là số mấy?".
"Bệnh hoạn." Chưa nói cô ấy não tàn đã là nể mặt lắm rồi.
Tống Chức nấc cụt, một giây trước còn gõ ầm ĩ như một người điên, lúc này nước mắt lại lã chã rơi. Cô ấy ôm chặt lấy Phó Nhiễm, bắt đầu nức nở: "Đám đàn ông đều chẳng phải thứ tử tế gì. Nhưng chồng cậu là người tốt. Anh ấy không so đo chuyện của cậu và anh trai. Cậu không còn nguyên vẹn nữa mà anh ấy vẫn chấp nhận. Vì sao tớ không được như vậy? Vì sao đàn ông thì có thể ngủ với vô số cô còn phụ nữ lại phải giữ thân như ngọc?".
Phó Nhiễm thật ra chưa say hẳn. Nghe được câu này, chút men trong người lập tức bị dội cho tỉnh hẳn.
Hết chương 20