Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 55: Thiếu chủ Trần Hằng




Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

“Tử khí hóa đỉnh!” Hầu Vân Phi cùng Đỗ Lăng Phỉ đồng loạt thốt lên kinh ngạc, thần sắc cả hai đầy vẻ rung động mãnh liệt.

Đặc biệt là Đỗ Lăng Phỉ, bản thân nàng nắm được Cử trọng nhược khinh nên có thể biết rõ cảnh giới Tử khí hóa đỉnh này khó đến mức độ như thế nào. Cho dù là cả bờ Nam, kể cả tính luôn Tử Đỉnh sơn thì chắc chắn cũng không có bao nhiêu người nắm giữ được thần thông này.

Một tiếng nổ vang, đại đỉnh va chạm thẳng vào Lệ quỷ, cả mặt đất đều trở nên chấn động. Lệ quỷ kêu gào đầy thảm thiết rồi cả thân thể nhanh chóng sụp đổ xuống, hóa thành một đám hắc khí tản ra xung quanh, để lộ ra thân ảnh Trần Việt đang hấp hối.

Trần Việt phun ra máu tươi, cả người rơi rầm xuống mặt đất. Gã nhìn đại đỉnh đang dần tiêu tán trên không trung, sắc mặt đầy đắng chát thì thào nhỏ.

“Tử Khí…hóa đỉnh…” Nói xong gã gắng gượng nhìn qua Bạch Tiểu Thuần một cái rồi cứng đờ người, tuyệt khí bỏ mình. Lúc nãy gã thi triển ra bí pháp vốn đã gây ra thương tổn cho bản thân, rồi còn bị Tử khí hóa đỉnh phá đi thần thông, đến cả Lệ quỷ do bản thân nuôi dưỡng ra cũng bị toái diệt nên gã sao có thể sống sót được.

Cho đến khi chết, gã vẫn trợn trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Trần Việt tử vong, cả người cũng chợt thả lỏng xuống, lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, đầu óc choáng váng. Như một trái bóng da đã bị xì hơi, hắn đứng đó run rẩy, cả người loạng choạng như sắp ngã xuống, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm. Mãi cho đến lúc này hắn còn chưa dám tin bản thân vậy mà có thể giết chết một lúc hết cả đám người.

Nhớ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trong miệng ngòn ngọt, rồi trào ra máu tươi thêm lần nữa.

“Ta đổ máu…ta…thiếu chút nữa thì đã bị giết chết!!!” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đau đớn, hơn nữa vết thương tại bả vai còn mang đến cho hắn cảm giác đau đớn không cách nào có thể gắng gượng được, rất nhiều chỗ trên da hắn cũng bị đốt cháy. Cái loại đau đớn âm ỉ này khiến Bạch Tiểu Thuần nhớ lại từng tràng chiến đấu khi trước, nghĩ đến lại run rẩy cả người.

“Ta…sao ta lại quay trở lại chứ….Vừa rồi chỉ cần không cẩn thận một chút, nói không chừng mạng nhỏ này cũng phải bỏ lại…Gần non nửa đời Bạch Tiểu Thuần ta đều ổn thỏa, thế nào mà lúc nãy lại xúc động như vậy chứ…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ lại lúc nãy mà thấy sợ hãi, cảm thấy đầy hối hận. Bỗng nhiên lúc này lại có một cảm giác đàn hồi kinh người, rồi một thân thể lồi lõm hoàn mỹ, mang theo cả mùi thơm xử nữ mềm mại nhào vào trong ngực hắn, chính lại là Đỗ Lăng Phỉ!

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nhưng ngay sau đó biểu lộ đầy trang nghiêm, một phen ôm lấy Đỗ Lăng Phỉ, nhẹ giọng nói.

“Đỗ sư tỷ đừng sợ, có Bạch Tiểu Thuần ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể làm tổn thương ngươi được đâu!” Nói xong, bàn tay của hắn bất tri bất giác cũng đặt ngay xuống cái chỗ đang cong lên kia…

“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi…” Đỗ Lăng Phỉ kích động đên rơi nước mắt, còn chưa kịp phản ứng gì thì bất giác mới nhận ra bản thân lại đang dựa vào trong ngực Bạch Tiểu Thuần, cũng nhận ra được một bàn tay còn đang sờ soạng phía sau mình. Mặt nàng bất giác nóng bừng lên, nhanh chóng bước lùi về phía sau vài bước, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đầy giận dữ.

Bạch Tiểu Thuần vội ho lên một tiếng, trong lòng vẫn còn đầy dư vị, thầm nghĩ quả nhiên Đỗ Lăng Phỉ không hổ danh là một trong năm đại mỹ nhân bờ Nam này, nội dáng người này cũng đủ để ngạo thị thiên hạ rồi a.

Lúc này sắc mặt Hầu Vân Phi cũng đầy cổ quái, y vội ho một tiếng rồi cười cười nhìn Bạch Tiểu Thuần,

“Bạch sư đệ, mấy chuyện này đợi sau này có thêm thời gian thì hãy tính tiếp vậy. Bên phía gia tộc Lạc Trần nhất định còn có thể xuất động thêm một đám người nữa truy sát chúng ta, không chừng lúc này chính là người mạnh nhất, chỉ đứng sau lão tổ Trúc cơ kia tới đây a. Chúng ta nên tranh thủ thời gian chạy trốn thật nhanh.”

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lập tức run lên. Mấy người vừa rồi là hắn phải liều hết thảy mới giành được thắng lợi. Vừa nghĩ tới chuyện đối phương còn có thể xuất động thêm nhiều cường giả giống như Trần Việt vừa rồi, hắn chợt run rẩy, sắc mặt đầy ảm đạm mà nhìn dáo dác khắp xung quanh, rồi nhanh chóng rụt cổ gật gật đầu liên hồi.

“Đúng đúng đúng, đi nhanh, chúng ta phải tranh thủ thời gian chạy trốn!” Vừa nói xong, hắn nhanh chân chạy đi trước. Bộ dạng sợ chết này hoàn toàn trái ngược với cái bộ dạng thiết huyết vừa rồi, nhưng Đỗ Lăng Phỉ cũng không còn cảm thấy chán ghét nữa, mà còn thấy có chút đáng yêu. Lúc này cũng vội vàng chạy theo, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lại nghĩ tới một màn chiến đấu điên cuồng của đối phương vì cứu mình vừa rồi, trong mắt nàng càng thêm nhu hòa.

Hầu Vân Phi lắc đầu, tiến tới lấy toàn bộ túi trữ vật trên người đám tộc nhân của gia tộc Lạc Trần, đuổi theo đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

“Bạch sư đệ, chiến lợi phẩm của ngươi này.”

Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp nhìn kỹ mà gom hết vào trong ngực áo. Lúc này hắn cũng không thể kếm chế được bản thân đang run rẩy, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn, đó chính là phải chạy trối chết.

Tại Lạc Tinh sơn mạch, bên trong cung điện dưới mặt đất, ngay khi Bạch Tiểu Thuần đánh chết tên tộc nhân đầu tiên của gia tộc Lạc Trần, thì trong số những tiết điểm của trận pháp xung quanh huyết hồ bỗng nhiên có một tiết điểm nổ ầm một tiếng, rồi trực tiếp vỡ nát ra, huyết dịch bên trong tiết điểm cũng khô héo đi.

Một màn này khiến cho đám tộc nhân đồng loạt sững sờ, chỉ là bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì sau đó đến lượt cái tiết điểm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Trong tiếng nổ vang liên tiếp, toàn bộ các tiết điểm kia cũng lần lượt vỡ nát ra.

Chuyện xảy ra khiến cho toàn bộ tộc nhân Lạc Trần đều giật mình biến sắc, thậm chí lão tổ gia tộc Lạc Trần đang bên trong huyết hồ cũng chậm rãi mở mắt ra.

“Trần Việt…vậy mà cũng có thể bị chém giết!”

“Chết hết rồi, bảy người ra ngoài, vậy mà đều bị chết hết!”

“Sao có thể như vậy được chứ, bảy người bọn hắn chỉ truy sát hai tên đệ tử ngoại môn mà thôi. Chẳng lẽ Linh Khê tông đã biết chuyện của chúng ta mà phái tu sĩ Trúc cơ tới đây!” Cả đám tộc nhân Lạc Trần bốn phía nhất thời không còn kìm chế được nữa mà chợt xôn xao hẳn lên, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.

“Ồn ào!” Ngay khi bọn hắn còn đang kinh hô lên, thì một giọng nói già nua mà lạnh như băng từ lão giả bên trong Huyết hồ truyền tới, thanh âm như tiếng Thiên lôi ầm ầm vang lên trong tâm thần của tất cả mọi người, khiến cho cơ thể mọi người run lên. Nguyên một đám mới bắt đầu yên lặng lại, tâm thần bất ổn nhìn về phía lão tổ gia tộc mình.

“Nghịch thiên cải mệnh, khu trừ ấn kí trong huyết mạch vốn chính là cơ hội ngàn năm có một của tộc ta. Một khi đã quyết định, thì không được phép suy nghĩ lung tung. Nếu như có tu sĩ Trúc cơ bước vào trong trận pháp của lão phu thì ta sẽ phát giác ra đầu tiên. Bây giờ…còn không có tu sĩ Trúc cơ đến, cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài được, các ngươi nhắng cái gì?” Lão giả chậm rãi nói. Sắc mặt lão cũng đầy khó coi, nếu không phải bản thân lão bắt buộc chủ trì trận pháp trọng yếu này, không cách gì đi ra ngoài được thì lão đã nhanh chóng đi ra diệt sát đám Bạch Tiểu Thuần từ lâu rồi.

Một khi lão ra ngoài, rời khỏi cái Nghịch huyết trận pháp nhằm đưa gia tộc thoát khỏi sự khống chế của Linh Khê tông, thì chắc chắn sẽ phải thất bại trong gang tấc. Thậm chí còn phải chịu cắn trả ngược trở lại, lão có thể gắng gượng sống sót, nhưng tất cả tộc nhân nhất định trong nháy mắt đó sẽ bị nghịch chuyển huyết dịch đến chết.

“Không nhất định là tu sĩ Trúc cơ mới giết ngược được toàn bộ đám người Trần Việt, có thể trong hai tên đệ tử ngoại môn kia có kẻ đã che dấu tu vi, cũng có thể có trọng bảo trên người!”

“Cho dù có che dấu tu vi thì tối đa cũng chỉ là Ngưng khí tầng tám mà thôi, còn nếu như có trọng bảo đến mức đó…uy lực của trọng bảo càng lớn, hạn chế khi tu sĩ Ngưng khí thi triển ngày càng nhiều.”

“Hằng!” Ánh mắt lão giả chợt lóe sáng, đưa tay phải vỗ lên một chỗ của huyết hồ cạnh mình. Huyết hồ lập tức trở nên cuộn trào, rồi một thanh niên mặc huyết bào cũng chậm rãi bay lên từ trong hồ này.

Bộ dáng vị này vô cùng tuấn mỹ, gương mặt đầy góc cạnh. Lúc này gã đột nhiên mở hai mắt, một màu huyết quang nhàn nhạn tản ra, khí thế của gã cũng trong chớp mắt này tăng vọt lên. Xung quanh người gã, lúc này còn có thêm chín Lệ quỷ huyết sắc mờ ảo đang hướng về bốn phía gầm rú đầy dữ tợn.

Ngay khi nhìn thấy gã thanh niên này xuất hiện, đám tộc nhân bốn phía đều phấn chấn hẳn lên, đồng thời đồng loạt cúi đầu bái kiến gã.

“Hằng, ngươi thân là thiếu chủ gia tộc Lạc Trần ta, ngoại trừ lão phu thì ngươi cũng là người có tu vi mạnh nhất, đã là Ngưng khí tầng chín …đủ để đảm nhiệm được chuyện lần này. Ngươi mang theo chín người cùng ra ngoài…truy sát toàn bộ ba tên đệ tử ngoại môn Linh Khê tông!” Lão giả nhìn về gã thanh niên, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành và thưởng thức hiếm có, cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

“Bọn hắn còn chưa chết, thì ta sẽ không trở về.” Ánh mắt gã thanh niên lạnh buốt, nghe vậy bèn gật nhẹ đầu. Rồi cả người gã bật lên, chín hư ảnh huyết sắc xung quanh gã chợt biến thành huyết vụ bên dưới chân, nhìn gã như đang cưỡi mây lướt gió bay ra khỏi huyết hồ rồi lơ lửng giữa không trung. Sau khi gã chỉ tay chọn lấy chín tộc nhân trong gia tộc, thì mười người cũng nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh, bên trong đình viện của gia tộc Lạc Trần, mười thân ảnh gào thét lao ra. Gã thanh niên tên là Trần Hằng kia phất tay lên, dưới chân mỗi người đều xuất hiện một đám huyết vụ, nhanh chóng mang theo toàn bộ mọi người cùng phi hành.

Tốc độ đám người cực nhanh, vượt trội hẳn so với tốc độ chạy băng băng trên mặt đất. Trong nháy mắt đó, bọn hắn nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của huyết mạch, gào thét hướng về phía đám người Trần Việt tử vong mà đi.

Mười người này, ngoại trừ Trần Hằng có tu vi Ngưng khí tầng chín, thì người yếu nhất cũng có tu vi Ngưng khí tầng bảy, trong đó còn có năm người có tu vi ngang bằng với Trần Việt là Ngưng khí tầng tám.

Đây chính là đội hình mạnh nhất mà gia tộc Lạc Trần có thể xuất động ra được.

Một nén nhang sau, mười người Trần Hằng đã nhanh chóng gào thét chạy ra khỏi rừng rậm của Lạc Tinh sơn mạch. Lúc này, bọn hắn đang đứng tại nơi bảy người Trần Việt đã tử vong.

Nhìn những thi thể kia, ngoại trừ Trần Hằng, thì tất cả mọi người đều giật mình mà biến đổi sắc mặt.

Sắc mặt Trần Hằng đầy lạnh giá xem xét những thi thể trên mặt đất, khi nhìn thấy mấy thi thể tộc nhân bị bẻ gãy cổ, trong mắt gã lộ ra u quang nhàn nhạt.

“Tu sĩ Luyện thể!”

Rồi gã chợt nhoáng người lên, đến cạnh thi thể của Trần Việt. Sau mấy hơi thở cúi đầu xem xét, gã bỗng nhiên có chút suy nghĩ, sau đó đưa tay phải lên nhấn xuống mặt đất một cái rồi khép chặt hai mắt lại. Rất nhanh sau đó, hai mắt gã cũng mở ra.

“Có ý tứ, đúng là chấn động của Tử khí hóa đỉnh còn sót lại…”

“Đây là một tên tu sĩ tu đồng thời tu luyện pháp thể, lực lượng thân thể cường hãn, uy lực thuật pháp lại kinh người, khó trách có thể chém giết được đám người Trần Việt.”

“Tên này hẳn là một trong những thiên kiêu của Linh Khê tông đây, là Thượng Quan Thiên Hữu? Hay là Lữ Thiên Lỗi? Trong mắt Trần Hằng chợt hiện lên ánh hung tàn, mà bên trong ánh sáng lóe lên đó là một cỗ chiến ý nồng đậm.

“Các ngươi nhanh chóng tản ra tìm kiếm khắp nơi, nếu có phát hiện gì cần phải phát ra tín hiệu ngay lập tức!” Trần Hằng đứng dậy, giọng nói đầy băng hàn. Một đám chín người kia nhanh chóng cúi đầu đồng ý, đồng thời mỗi người cũng tách ra tìm kiếm toàn lực.

“Phạm vi trận pháp này rất lớn, nếu không mất nửa tháng thì sẽ không cách nào ra khỏi nơi này được. Các ngươi…trốn không thoát!” Trần Hằng hừ lạnh, cũng chọn cho mình một hướng rồi bay nhanh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.