Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 36: Hầu kê huyết nhãn




Nói tới đây nàng không khỏi nghĩ tới hai người, chỉ là vừa nghĩ tới nàng đã áp chế, dù sao bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung.

“Gào.” Hầu Kê Huyết Nhãn thấy mấy người nói chuyện mà không chú ý mình lập tức gầm lên, hai mắt huyết hồng.

Vốn nhìn đã tàn nhẫn cùng âm lãnh bây giờ lại thêm một đôi mắt huyết hồng lúc, khí tức lại càng thêm khát máu, nó tựa như Yêu Ma từ thâm uyên mở mắt nhìn chúng sinh.

Tại cái này âm nhu khí tức phía dưới, Lạc Thiên bốn người có cảm giác như mình đang ở trong tu la địa ngục, khắp nơi đều là huyết hồng như máu. Tại cái này không gian trong bốn người cảm thấy linh hồn như bị kim đâm, một cỗ đau nhói sâu tận tủy, khiến cho bốn người không có một chút sức lực.

“Cẩn thận, đây là Huyễn thuật.” Lạc Thiên nhìn ba người bình tĩnh nói, đối với hắn mà nói cái này huyễn thuật không coi vào đâu, phải biết lúc hắn tu luyện Hư Vô Thiên Kinh lúc huyễn thuật có thể xem như miễn dịch, cộng thêm Ban Sơ Phàm Thể nữa thì có thể nói chính hắn muốn mình trúng ảo thuật cũng khó.

“Huyễn thuật ư, không đủ thành đạo.” San San không nhìn huyết thuật tâm niệm nhất động, không gian huyễn thuật còn chưa kịp phát huy tác dụng đã bị phá hủy.

Bốn người trở lại không gian, chỉ thấy Hầu Kê Huyết Nhãn hai mắt đã chảy ra từng giọt máu màu đỏ, hiển nhiên Huyễn Thuật bị phá làm nó bị phản phệ. Chỉ thấy trên đầu nó không biết lúc nào đã bị một vết thương giống như bị đao chém.

“Không tồi, trước lúc bị trúng huyễn thuật vậy mà để lại hậu chiêu.” Lạc Thiên gật đầu tán thưởng, hắn nhìn ra được trước đó nàng đã để lại hậu chiêu, chỉ cần mình bị trúng huyễn thuật thì Hầu Kê Huyết Nhãn sẽ bị công kích.

Phải biết Huyễn thuật chẳng qua là tiểu đạo trong các loại thủ đoạn mà thôi, nếu ngươi thi truyền huyễn thuật mà bị quấy rầy lúc vậy ngươi cũng chỉ có thể tự động phá giải ảo thuật để tránh né, cái này sẽ khiến người thi truyển bị phản phệ. Chính vì thế tu sĩ rất ít dùng huyễn thuật, bởi vì ngoại trừ có thần thể hoặc cái khác phụ trợ khiến cho ảo thuật tăng phúc lúc bọn họ mới liều lĩnh sử dụng.

“Đúng vậy, tại hạ mặc cảm không bằng.” Quân Thiếu Lâm cũng cảm khái nói, hiển nhiên ngay từ đầu hắn không để ý tới Lạc Thiên đã nói Hầu Kê Huyết Nhãn có thể sử dụng huyễn thuật, nếu hắn tỉ mỉ hoặc kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn thì hẳn sẽ không trúng huyễn thuật.

Đối với hai người tán thưởng San San im lặng cười không nói, kỳ thật trước lúc Lạc Thiên nói Hầu Kê Huyết Nhãn có thể thi triển huyễn thuật thì nàng đã sớm chuẩn bị, nếu không thì lần này e rằng đã bị trúng chiêu.

“Gào.” Hầu Kê Huyết Nhãn gào thét một tiếng chấn động trời cao, một nguyền sức mạnh từ nó tản ra, không gian bắt đầu cầm có, khí huyết mọi người bỗng nhiên sôi động, tựa như lúc nào cũng có thể phá thể mà ra.

“Hừ.” Quân Thiếu Lâm hừ một tiếng ho ra máu, hắn cảm thấy huyết mạch của mình như muốn thoát ly khỏi thân thể lao về phía Hầu Kê Huyết Nhãn.

“Tới.” San San cuồng quát, trong tay nàng không biết lúc nào đã có một cây trượng, khi nó xuất hiện thời điểm không gian rung động, một cỗ bá tuyệt thiên hạ, bễ nghễ hết thảy tản mát ra.

“Oành.” Một kích vượt qua không gian mà tới, trên tinh không võ nát, như giao long xuất hải, mãnh hổ vồ tới, một kích dưới vạn vực lay động, đảo nhỏ bắt đầu vỡ nát.

Đây là Thánh Bảo, hiển nhiên với thân phận cùng địa vị của San San muốn có những thứ này cũng không phải là không thể.

Hầu Kê Huyết Nhãn nhìn một kích kia kinh sợ gầm lên, nó cả thân thể xoay tròn, hóa thành một cái mũi khoang lao thẳng tới, khí thế như như đâm xuyên lục địa.

“-- --Ầm.” Mộ kích đánh tới, dù là mũi khoang như xuyên thủng mọi thứ cũng không thể đỡ, Hầu Kê Huyết Nhãn bị một kích chém bay về sau.

“Ta tới.” Quân Thiếu Lâm nắm lấy cơ hội hoành không một kích, khí huyết thôi động như lật tung lục địa, cũng lấy ra một hộp mở ra.

“Két---Két.” Từ trong cái hộp bay ra từng cái từng cái hư ảnh chiến kích, mỗi một kích như đâm xuyên đại địa, không gian đều rách toác, tại một kích này phía dưới Hầu Kê Huyết Nhãn cũng bị đánh xuyên phần.

Hầu Kê Huyết Nhãn thấy như tinh hà vẫn lạc lao tới kia huyết mạch thôi động tới tận cùng, thân hình biến to lớn trăm vạn trượng, một chân đập xuống đại địa. Thiên không một màu đỏ sẫm, hảo như địa hỏa phần thiên, huyết hồng quán nhật, trăm vạn dặm hồn đảo sinh linh trên đã bị hỏa thiêu thành tro bụi.

“Xèo xèo.” Hư ảnh chiến kích lập tức bị thiêu đốt biến mất, quản chi một kích chọc thủng đạo địa, xuyên thủng không gian cũng không thể tránh được địa hỏa phần thiên.

Biển lửa lấy cuồng bạo dũng mãnh lao tới bốn người, tựa như muốn thiêu tẫn muôn dân, vây quanh bốn người từng bước ép gần.

“Xem ra không lấy ra át chủ bài không được.” Quân Thiếu Lâm nhăn mày nói, hắn biết bây giờ không phải lúc ẩn dấu, muốn tránh thoát biển lửa kia thì phả sử dụng đòn sát thủ. Bên kia San San cũng dự định vận dụng toàn lực, hiển nhiên từ đầu tới cuối nàng vẫn không vận dụng toàn lực.

“Để ta tới đi.” Lạc Thiên nhìn hai người chuẩn bị vận dụng át chủ bài cười khẽ, hắn cùng Phượng Duyên ngồi xem đã lâu cũng là lúc nên xuất thủ.

“--Lạch cạch.” Đang chiến đấu hai người một thú bỗng nhiên cảm thấy thiên địa yên tĩnh dị thượng, bọn họ không thể động đậy, bọn họ chỉ cảm thấy mình ngoại trừ có thể suy nghĩ ra thì mọi thứ bên ngoài đều dừng lại, quản chi biển lửa phần thiên, quản chi thập tam giai Hầu Kê Huyết Nhãn đều bỗng nhiên đứng im, tựa như bị một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đông lại.

Điều này làm hai người một thú nội tâm kinh hãi gần chết, tại nguồn sức mạnh này phía bọn họ cảm nhận được mình bất lực không thể di chuyển, mặc dù bọn họ muốn dùng ý chí thôi diễn khí huyết cũng không thể, tựa hồ thân thể đã không còn trong tầm điều khiển của họ, cái này khiến bọn họ cảm thấy vô lực.

Đây là Không Gian Tĩnh Chỉ do Lạc Thiên thi triển, tại chiêu này phía dưới không gian đều đông lại, khi ngươi bị trúng chiêu thì quản chi thời gian có trôi qua ngàn tỷ năm thì cơ thể ngươi vẫn đứng im như lúc ban đầu trúng chiêu.

“Vụt.” Bầu trời huyết hồng trên bỗng nhiên tách ra, một cực đại thủ ấn bỗng nhiên hiện ra, một cỗ khí thế bá đạo tuyệt luân, như muốn nắm lấy toàn bộ thiên địa đánh xuống.

Đại thủ trực tiếp oanh về Hầu Kê Huyết Nhãn, “Oành” Một tiếng vang như lục địa vỡ nát, tinh hà vẫn lạc, nhật nguyệt rơi rụng, tại thủ ấn này phía dưới Lục hợp Bát Hoang, Chư Thiên Lục Địa đều bị đánh sập.

Phượng Duyên đứng sau lưng Lạc Thiên nên không bị không gian tĩnh chỉ cùng thủ ấn ảnh hưởng nhưng Quân Thiếu Lâm cùng San San thì lại khác, bọn họ dù không thể di chuyển thân thể nhưng tầm mắt vẫn hướng Hầu Kê Huyết Nhãn, khi nhìn thấy cự chưởng kia bọn họ nội tâm không hiểu rung động, tại một chưởng kia bọn họ cảm giác mình là như vậy nhỏ yếu, lại là như vậy không đáng chú ý.

Cũng không bao lâu, không gian trở lại bình thường, hai người tỉnh lại đã thấy thân thể của mình đã điều khiển được, cái này không khỏi khiến họ thở nhẹ một hơi, dù sao không phải ai cũng nguyện ý thân thể mình không nghe mình sai khiến.

“Đi thôi, cũng là lúc lấy Địa Tâm Ngọc Linh Thủy.” Lạc Thiên nhìn qua ba người bình tĩnh nói, cũng không để ý bọn họ kinh dị nhìn mình.

“Sư phụ chờ ta.” Phượng Duyên con mắt nổi lên tinh tinh chạy theo Lạc Thiên.

Nhin hai người đi trước Quân Thiếu Lâm cùng San San hai người không khỏi cười khổ, nhìn cái kia bị đánh thành huyết vụ Hầu Kê Huyết Nhãn không nói lên lời tư vị, bọn họ kịch liệt chiến đấu mà Lạc Thiên vừa ra tay là không gian tĩnh chỉ, Thập Thiên lắc lư. Đây có lẽ là chênh lệch đi, hai người nỉ non nghĩ.

Cả bốn người đi vào, hang động đã bị đánh thành bình địa kia, Lạc Thiên phất tay một cái đại địa tách ra, lộ ra một người một thú đang chiến đấu , một người trong đó là Tằng Nhất, một thú vậy mà cũng là Hầu Kê Huyết Nhãn, nó thuộc về thập nhị giai sơ kỳ, cái này Tằng Nhất vậy mà có thể đánh ngang tay với nó cũng có thể thấy được hắn cũng không tâm thường.

“Gào.” Hầu Kê Huyết Nhãn nhìn bốn người bi thương kêu lên, hiển nhiên nhìn thấy bốn người xuất hiện nó đã biết kết quả bên ngoài.

Nó gầm lên rồi quanh thanh nổi lên từng đợt phù văn, cơ thể nguyên lực bắt đầu bạo động, hiển nhiên là muốn tự bạo, bở vì nó biết hôm nay kết quả khó thoát khỏi cái chết nên quả quyết tự bạo đi theo con Hầu Kê Huyết Nhãn bên ngoài.

“Cẩn thận.” Tằng Nhất thấy thế biến đổi nói, phải biết thập nhị giai tự bạo cũng không phải dễ dàng ứng phó như vậy, hơn nữa hắn có thể không thấy mấy người ở đây chết được, Lạc Thiên thì hắn không chú ý nhưng Phượng Duyên ba người nếu chết tại đây vậy thì hắn Ngạo Thiên Thánh Quốc bọn họ cũng không chịu nổi thế lực sau lưng ba người lửa giận, chính vì thế Tằng Nhất mới gấp gáp.

Nhìn Hầu Kê Huyết Nhãn muốn tự bạo Lạc Thiên hai mắt dâng trào quang mang, một ánh mắt phía dưới Hầu Kê Huyết Nhãn còn chưa kịp tự bạo đã bị trăm vạn năm thời gian dội rửa biến thành bụi. tại liếc mắt đã trăm vạn năm dưới dù là Thánh Tôn cũng không nguyện ý chạm vào chứ đừng nói một thập nhị cấp Hầu Kê Huyết Nhan.

Nhìn Hầu Kê Huyết Nhãn bỗng nhiên tan thành bụi Tằng Nhất không khỏi giật mình nghi hoặc nói :“ Không lẽ nó muốn tự sát mà không phải tự bạo?.”

“Được rồi, lấy Địa Tâm Ngọc Linh Thủy đi.” Lạc Thiên nhìn mấy người rồi không để ý nói.

“Được.” Quân Thiếu Lâm bốn người gật đầu rồi mỗi người lấy ra một cái bình đựng vào Địa Tâm Ngọc Linh Thủy, trên ao chỉ còn lại một phần để lại cho Lạc Thiên.

Thấy thế Lạc Thiên không nói gì trực tiếp há mồn hút còn lại Địa Tâm Ngọc Linh Thủy vào miệng, chỉ cảm thấy nội tâm một mảnh thanh minh, quanh thân nổi lên từng đợt hắc khí, hiển nhiên đây là tâm ma bị tẩy rửa.

Tâm ma là một loại ảnh hưởng của tu sĩ, mỗi khi tu sĩ có một khúc mắc không được giải đáp, hay là bị ngoại giới một số chuyện trong hồng trần ảnh hưởng thì sẽ dẫn đến một số tâm ma, mặc dù lúc đầu chúng không ảnh hưởng đến tu sĩ nhưng nếu tích lũy quá nhiều thì sẽ khiến cho tâm ma bạo phát, tới lúc đó thì dù Tôn Chủ có xuất thủ cũng không thể làm được gì, bởi vì tâm ma thưởng đến từ bản thân, muốn giải quyết tâm ma vậy hoặc không bị tâm ma ảnh hưởng thì phải có một quả đạo tâm kiên định.

Cũng không tới một nén nhang sau Lạc Thiên tỉnh lại nhìn mấy người đang chờ bên cạnh bình tĩnh nói :“ Cũng là lúc rời đi.”

“Được.” Tất cả mọi người gật đầu, dù sao nơi đây cũng không còn gì đáng xem, hơn nữa bên ngoài còn có nhiều người chờ đợi, không tiện ở lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.