Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 15: Tân bí mật(1)




“Vèo” Hơn mười kích do Thánh Tôn cảnh huyết tế sinh mệnh cùng huyết khí đánh tới một đồn vượt qua chung cực nhất kích “Phá Diệt “, đây là một kích chỉ có Tôn Giả mới có thể đánh ra, hoặc là có thể dùng huyết khí thông qua thôi động Tôn Bảo đánh ra .

Tại một kích này phía dưới Thần Ma đều vẫn lạc, tinh hà đều vỡ nát. Tại một kích này phía dưới chúng sinh đều là như vậy nhỏ yếu , đều là như vậy không đáng nhắc tới. Một kích này lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ lao về Lạc Thiên, tựa hồ khi một kích này nhằm vào ngươi thì dù ngươi có thể có chạy tới tọa độ sâu nhất cũng không thể tránh nổi vậy .

Nhìn một kích kia, Lạc Thiên biết nếu mình không chính diện đoán đỡ thì Thiên Đồ đại lục sẽ tan thành mảnh nhỏ, bởi vì không gian ở Thiên Đồ đại lục ở Vô Cực Vũ trụ chỉ là thuộc dạng trung cấp yếu nhất một cái mà thôi, Lạc Thiên hai tay dùng tốc độ cực nhanh kết ấn, mỗi cái ấn đều rất huyền ảo , khi kết ấn xong Lạc Thiên dơ hai tay ra , không gian xung quanh bắt đầu đông lại, chúng trở nên cứng rắn hơn. Tựa hồ vùng không gian này bắt cứng rắn thành thực chất :”Thập Phương Không Gian”

Thập Phương Không Gian , là một kỹ năng của Thời Không Chi Thư , nó có thể khiến không gian trở thành thực chất, nếu ngươi muốn di chuyển tại trong Thập Phương Không Gian thì ngươi phải được chủ nhân của vùng không gian này cho phép mới có thể di chuyện, nếu không thì ngươi chỉ có thể dùng tuyệt đối lực lượng phá đi vùng không gian này.

Vùng không gian này quá cứng, thử nghĩ khi đang đi ở trên đất bằng thì bỗng nhiên nhiên ngươi bị một quái vật kéo xuống đất chỉ còn một cái đầu ló lên, tại hoàn cảnh như vậy ngươi là không thể động được, vậy tới lúc đó ngươi chỉ có thể cố sức mà vùng vẫy để thoát ra, như vậy hoàn cảnh cho dù ngươi có thể thoát ra được thì ngươi cũng đã dùng hết sức lực, như vậy lúc ngươi đã bị thoát lực đi vậy ngươi chỉ có thể mặc cho quái vật xâu xé .

Tại Thập Phương Không Gian phía dưới , quản chi một kích vô địch Phá Diệt, quản chi ngươi dùng tuyệt đối sức mạnh thì ngươi cũng sẽ bị rất lớn ảnh hưởng, bở vì khi Phá Diệt nhất kích lao tới đã bị không gian tại đây mài mòn mà khiến nó yếu đi rất nhiều .

“Oành” Từng đợt oanh minh vang lên, không gian bắt đầu vỡ nát, quản chi tại Thập Phương Không Gian ảnh hưởng nhưng “Phá Diệt” vẫn lấy tuyệt đối sức mạnh vượt qua , chỉ là khí thế đã yếu đi rất nhiều .

Đang trấn thủ Thập Phương Không Gian Lạc Thiên hai mắt dâng trào thao thao quang mang , tại ánh mắt này phía dưới thời gian như trở nên dài dằng dặc, tựa hồ tại ánh mắt này phía dưới thiên địa cũng trở nên vĩnh hằng, tại ánh mắt này phía dưới nhìn như chớp mắt nhưng đã là vạn năm lâu, tại ánh mắt phía dưới này “Phá Diệt” bắt đầu yếu đi, tựa hồ nó đang bị tuế nguyệt mài mòn vậy, tới cuối cùng nó tan biến trong thiên địa .

“Hô” Nhìn nhất kích bị phá giải mấy vị Thánh Tôn kia cũng không ngoài ý muốn , thực ra bọn họ cũng không hi vọng mình có thể giết được Lạc Thiên, tại lần đầu giao thủ bọn họ đã biết lần này muốn giết được Lạc Thiên đó là không thể, bọn họ chẳng quá là biết mình sắp chết nên mới muốn chiến tới cuối cùng, dù sao đối với họ mà nói chết tại trong tay Lạc Thiên còn hơn để mình chết vì tuổi thọ khô kiệt .

“Các ngươi thất bại. “ Lạc Thiên bình tĩnh nhìn mấy lão giả gần đất xa trời kia khẽ than nói, tựa hồ đang tiếc hận lại tựa hồ đang cảm khái vậy.

“Chết trong tay Thiếu Chủ ngài cũng không có gì đáng thẹn, ít ra bị Thiếu Chủ giết còn hơn là để chúng ta chết già. “ Một lão giả trong mười vị kia nói, nói xong hắn tự đoạn sinh cơ rồi tan biến trong thiên địa, mấy vị khác cũng là như vậy. Dù đối mặt cái chết họ vẫn bình tĩnh, bởi vì đến cảnh giới của bọn họ mà nói chết đã không có gì đáng sợ, đi tới hôm nay chết đã là có gì đáng nói, bọn họ thà tiêu tán trong thiên địa còn hơn bị vứt xác ở nơi đát khách.

“Haiz! Không tới Tôn Cảnh chung quy là con kiến hôi!.” Nhìn mấy người tan biến trong mảnh thiên Lạc Thiên cảm khái. Lấy lại tinh thần Lạc Thiên bước vào trung tâm của Vấn Thiên Sơn Mạch.

Mặc dù những sương mù màu xám kia rất lợi hại nhưng Lạc Thiên đã dùng Không Gian Cách Ly , tại Không Gian Cách Ly phía dưới, quản chi những sương mù kia có ăn mòn mọi thứ nhưng cũng không thể tới gần được Lạc Thiên, tựa hồ cho dù chỉ cách một lớp dẩy mỏng nhưng nó lại như cách ức vạn dặm khoảng cách vậy. Tại Không Gian Cách Ly phía dưới , không gian đều là như vậy xa cách , đều là như vậy không thể chạm tới .

Khi bước vào Vấn Thiên Sơn Mạch, ngươi sẽ không thấy trong này có gì, tại đây không có núi đồi, không có cung điện tráng lệ, cũng không có bảo vật vứt đầy đất, tại đây chỉ là một vùng bằng phẳng cùng trần đầy Hoang Vu.

Lạc Thiên bắt đầu đi xung quanh, mỗi bước đi đều là như vậy chậm chạp, hắn mỗi bước đi đều là như vậy nặng trịch, hắn muốn kiểm tra từng tọa độ của Vấn Thiên Sơn Mạch, vòng đi vòng lại. Chớp mắt đã ba năm, nhưng Lạc Thiên không nản lòng, hắn vẫn cứ không nhanh không chậm đi khắp toàn bộ Vấn Thiên Sơn Mạch từng góc, tựa hồ như một khôi lỗi đang bị điều khiển vậy.

“Cót…” Đột nhiên trước mặt Lạc Thiên xuất hiện một cái không gian cánh cổng , nhìn cái này không gian cánh cổng Lạc Thiên mỉm cười nhàn nhã bước vào.

Một lần nữa xuất hiện đã trong một cung điện, cung điện này rộng lớn khoảng vạn trượng, chung quanh có mười cái cột, mỗi một cái đều lớn tới mức phải có hai mươi người mới có thể ôm được.

Tại cung điện phía trước có một cái Vương Tọa , cái này Vương Tọa trên ngồi đấy một cái bóng mở không rõ là nam hay nữ, cái này bóng mờ chỉ tùy ý ngồi ở đấy, nhưng chỉ ngồi tùy ý như vậy lại khiến người cảm giác như đối mặt cả thiên địa, Thần Ma đều muốn quỳ bái, thiên địa trong mắt hắn đã không có gì đáng để hắn chú ý tới, tựa hồ hắn đã là chủ của thiên địa này,chúng sinh trong vạn thiên thế giới đều muốn đợi lệnh hắn.

“Ức vạn năm chờ đợi, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tới” Bóng mờ thanh âm chậm rãi nói, mỗi câu nói của hắn như là đại diện vô thượng ý chí của thiên địa, tựa hồ dù ngươi có là dạng người vô địch ở trước mặt cũng phải tùy theo ý chí của hắn.

“Ngài đang chờ ta?.” Lạc Thiên con ngươi bôi qua nhàn nhạt ba động khi nhìn bóng mờ, còn có chút khó hiểu nhìn bóng mờ, hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều khả năng tới câu nói đầu tiên của bóng mờ, nhưng không ngờ tới cái bóng mờ vậy mà chờ đợi hắn, tựa hồ như hắn nói đã chờ đợi mình ức vạn năm vậy.

“Ngươi mang trong mình Hư Vô Huyết Mạch cùng Hư Vô Linh Hồn, lại có thể tu luyện được Thời Không Chi Thư, ba thứ này có thể nói là đại diện cho mỗi đời truyền nhân của Lạc Tộc.” Bóng mờ vẫn như cũ chậm rãi bồi thêm một câu nói :” Mà ta xem như là của ngươi ông nội. “

“Cái gì?, ngài là ông nội ta?” Lạc Thiên giật mình hỏi, đối với thân thế kiếp trước của mình, Lạc Thiên vẫn luôn tìm hiểu, vậy mà bây giờ có người vậy mà nói hắn là ông nội của mình, cái này làm sao không khiến Lạc Thiên giật mình.

“Rất khó tiếp nhận đi,haiz, cũng thật khổ ngươi, mấy năm qua vẫn luôn bôn ba ở ngoài” Bóng mờ có chút than nhẹ nói, rồi nói tiếp :” Năm đó ta dùng Thời Gian Vĩnh Phong phong ấn ngươi cùng Thừa Phong, nếu ta đoán không lầm thì ngươi chỉ vừa thức tỉnh được bảy vạn năm đi.”

“Đúng vậy, năm đó ta có nghe nói lúc ta còn nhỏ đã có người bị thương rất nặng ôm ta, chỉ là ta vẫn không biết người kia là ai, mấy năm nay ta vẫn muốn điều tra nhưng vẫn không có kết quả gì.” Lạc Thiên chậm rãi nghi ngờ nói :” Vậy ta rốt cuộc có thân thế như thế nào?. Lạc Tộc lại là như thế nào một tộc?.”

“Ngươi là cháu của ta Lạc Chiến, còn phụ thân ngươi là Lạc Lâm cũng là con trai ta, mẫu thân của ngươi là Ngọc Nương. Lạc Tộc có thể nói là trong bảy bộ tộc mạnh nhất trong sinh linh( Chỉ cần có sinh mạng thì đều là sinh linh), mặc dù là mỗi mạch đơn truyền nhưng mỗi người đều có thể trấn áp một thời đại. Nhưng cuối cùng một bi kịch đã xảy ra với Lạc Tộc, năm đó Lạc Tộc trấn thủ một con Cổ Ma, theo thường lệ bọn ta cách nửa cái kỷ nguyên sẽ gia trì phong ấn một lần, mà cũng chính là vào lúc đó bỗng nhiên Lạc Tộc có rất nhiều Ma Tộc tràn vào quấy rối, cái này khiến cho Cổ Ma muốn thoát khốn, cũng chính là lúc đó là lúc mọi thứ bắt đầu . . . “

“…. Năm đó khi Cổ Ma muốn thoát khốn, chúng ta đã gửi đi tín hiệu cầu trợ giúp tới các tộc khác, nhưng đáng tiếc chỉ có Đế Tộc cùng Thiên Tộc hai tộc đã từng có giao tình với Lạc Tộc tới trợ giúp ngăn chặn Ma Tộc, còn lại những tộc khác đều mặt vô âm tín, cũng không lâu sau Cổ Ma đã thoát khốn, Lạc Tộc chúng ta vì nghe theo di nguyện của tổ tiên nên đã tự mình phong ấn không gian quyết một trận sinh tử với Cổ Ma, trận chiến đó có thể nói là cực kỳ thảm liệt, các đời trong tộc đều ngã xuống nhưng vẫn chỉ có thể làm Cổ Ma trọng thương, lúc đó chỉ còn lại một mình ta hấp hối còn sót lại một tia sinh mệnh …”

“…. Cũng chính là lúc sắp ngã xuống ta cảm nhận được ngươi cùng Thừa Phong là thuộc hạ của phụ thân ngươi bị vây công nên ta đã dùng Thời Gian Vĩnh Phong phong ấn vùng không gian kia rồi đem các ngươi cùng kẻ thù tới đem một không gian khác, còn ta cố gắng thoát ra một tia nguyên thần để chờ ngươi tới nhận truyền thừa. Nếu ta đoán không lầm vậy lúc ngươi cùng Thừa Phong tỉnh lại đều đang bị kẻ thù vây công đi, năm đó ta cũng bất đắc dĩ có lực nhưng không đủ sức giúp các ngươi một tay, mà nếu ngươi vẫn không biết thân thế của mình thì nói vậy Thừa Phong đã ngã xuống đi.” Bóng mờ nói liền một mạch rồi than nhẹ một tiếng .

Nghe xong Lâm Chiến kể lại, Lạc Thiên tựa hồ có thể cảm giác được trận chiến đó kinh khủng thế nào, một bộ tộc đứng sừng sững ở đỉnh phong trong các vũ trụ vậy mà cuối cùng lại có kết quả như vậy, cái này thật khiến lòng người bi ai.

“Không ngờ thân thế của ta lại ly kỳ như vậy, chỉ là Cổ Ma mạnh như vậy sao?, ngay cả bộ tộc mạnh nhất liên hợp cũng không thể đánh bại hắn?. “ Lạc Thiên có chút cảm khái lại có chút nghi hoặc hỏi.

“Nó rất mạnh, mạnh tới nối đã không ở trong phạm trù của sinh linh, có thể nói nó dù nó không phải là Quân Chủ cảnh nhưng đã có thể sử dụng sức mạnh của Quân Chủ cảnh ,” Lâm Chiến nhàn nhạt nói, chỉ là giọng nói ở giữa có chút hướng tới .

“Quân Chủ cảnh, đó là cảnh giới gì”Lạc Thiên giật mình hỏi, hôm nay đã rất nhiều điều khiến hắn giật mình, lần đầu là thân thế, sau đó lại là Cổ ma, bây giờ lại là Quân Chủ cảnh, cũng không biết trên đời này có chuyện gì kinh thế hãi tục nữa.

“Ha ha , ngươi không biết Quân Chủ cảnh cũng là bình thường, bởi vì cảnh giới này quá hư vô mờ mịt, theo ta được biết trên đời này chỉ có một người đạt tới Quân Chủ cảnh mà thôi “ Lâm Chiến tựa hồ đoán được Lạc Thiên sẽ hỏi nên cười giải thích :” Đó chính là Huyền Hoàng Quân Chủ. Mà nếu nói về Quân chủ thì không thể thiếu một người đó là tổ tiên đời thứ nhất của Lạc Gia chúng ta, Hư Vô Thiên Chủ.”

“Huyền Hoàng Quân Chủ, Hư Vô Thiên Chủ “ Lạc Thiên có chút nỉ non nhắc tới hai cái tên này .

“Đúng vậy, là Huyền Hoàng Quân Chủ cùng Hư Vô Thiên chủ. “ Lạc Chiến cũng cảm khái hai cái tên này :”Nói tới rất dài, Lạc Tộc các đời đầu tổ tiên đã từng ghi một cái truyền thuyết. Năm đó khi thiên địa còn chưa hình thành, mọi thứ đều chỉ là một mảnh Hư Vô, tại dài dòng buồn chán trong đó, khi Hư Vô Chi Lực tích lũy tới một nồng độ nhất định về sau, nó bắt đầu thai nghén ra ba cái trứng cùng bắt đầu diễn hóa ra rất nhiều đại đạo, tại nhiều năm tẩm bổ sau đó ba cái trứng bắt đầu vỡ nát, khi chúng vỡ nát trong đó đi ra hai nam cùng một nữ, hai nam đó chính là Hư Vô Thiên Chủ, Huyền Hoàng Quân Chủ cùng với nữ tử kia là Thiên Nữ ... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.