Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 6: Chúng ta là người một nhà




Sinh hoạt ở dị thế cũng không quá khó khăn. Đau đớn của thân thể Đinh Tiếu sau khi được hiến tế bốc thuốc chữa trị đã dần dần trở nên khá hơn, chỉ là ngẫu nhiên sốt nhẹ cũng không hoàn toàn biến mất. Nhưng Đinh Tiếu cảm thấy bản thân đã khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, đối với việc xuyên qua một thế giới khác như này, cái chuyện chưa thích ứng điều kiện khí hậu không phải quá kỳ lạ.

Buổi sáng uống xong thuốc Quỳnh sắc cho mình, ăn xong thịt nướng cùng uống một bát canh rau dại. Sau đó đi theo Quỳnh gõ những tấm da thú sắp khô trong sơn. Buổi trưa khi hạ đi săn về lại chạy tới xem thú nhân dùng lợi trảo như thế nào mà "giải phẫu" con mồi, sau đó chờ đợi ăn một bữa tiệc lớn thịt nướng. Buổi chiều có nhiệm vụ cùng Quỳnh ngồi nói chuyện phiếm, lấy lý do bản thân bị phát sốt quên mất một ít chuyện để dò hỏi thêm về thế giới này. Kế tiếp chính là thời điểm chạng vạng ăn một ít thịt luộc, một ngày cứ như vậy kết thúc.

Thoạt nhìn phi thường nhàn nhã, trên thực tế cũng đúng là như vậy. Nhưng loại nhàn nhã này làm Đinh Tiếu cảm thấy mình bị nuôi như heo. Mỗi ngày gõ da thú phơi nắng thì mất bao nhiêu sức? Huống chi Quỳnh còn không cho phép mình luôn duỗi tay hỗ trợ, phần lớn đều là ngồi nhìn, nghe. Được người che chở cảm giác là không tồi, nhưng là cậu là một người đã 24 tuổi, sao có thể thật sự không nghĩ gì coi bản thân mình như trẻ con. Cho dù cậu biết, ở thế giới thú nhân, bán thú nhân cùng giống cái phải ba mươi tuổi mới tính là thành niên, bản thân mình ở trong mắt bọn họ thật sự vẫn là một ấu tể, nhưng ai bảo mình là người địa cầu cơ.

Nói đến tuổi thọ của thú nhân, thật khiến Đinh Tiếu có chút tán thưởng. Lớn tuổi nhất bộ tộc là một vị lão giả đã 530 tuổi. Nghe nói tuổi thọ ở thế giới thú nhân vào tầm 500 tuổi, điều này so với nhân loại có rất ít người sống được 100 tuổi cao hơn không biết bao nhiêu lần. Từ khi biết được chuyện này, Đinh Tiếu liền không hề đem việc tương lai có tìm một người sinh hoạt cùng suy nghĩ tới. Giống được ở thế giới thú nhân đối với bạn lữ là tuyệt đối trung trinh, cho dù bạn lữ tử vong cũng không tìm người khác, có người còn đi theo bạn lữ của mình. Đây chính là hạnh phúc Đinh Tiếu hy vọng xa vời không tới. Bản thân mình quá lắm chỉ sống đến 100 tuổi, nhưng cái tuổi này đối với thú nhân mà nói chỉ là đến thời kỳ thanh niên, hơn nữa bọn họ tới 300 tuổi mới tiến vào thời kỳ trung niên. Để cho một thú nhân vẫn đang là thanh niên vì chính mình là một cái lão nhân bạn lữ trở thành người góa vợ thậm chí là tự sát theo, cậu thực sự là không gánh vác được tội nghiệt như vậy. Kỳ thật sự tình sống được bao lâu này Đinh Tiếu vẫn không phải đặc biệt để ý. Hiện tại cậu buồn rầu nhất là ẩm thực ở thế giới thú nhân.

Thịt nướng thực tươi ngon, hương vị thực mê người. Nhưng mặc dù là ăn thịt Đinh Tiếu cũng không muốn mỗi ngày đều chỉ có thịt tới thịt đi. Tuy rằng có nhiều loại thịt, hương vị cũng không giống nhau, mỗi ngày Hạ sẽ mang về một con mồi khác nhau, nhưng mà nó đều là thịt a! Duy nhất thanh đạm chính là thịt gà rừng cùng thịt cá, nhưng là gà rừng nhỏ như vậy, thú nhân căn bản không có hứng bắt, Quỳnh lại mỗi ngày đều lo lắng thân thể của cậu không tốt nên không thể đi vào rừng săn thú, cho nên mười ngày qua Đinh Tiếu chỉ ăn qua một lần thịt gà. Thịt cá lại càng ít, ở bộ tộc Dực Hổ, vô luận là thú nhân hay bán thú nhân đối với việc bắt cá đều không thành thạo, nếu không phải bởi vì Quỳnh ngay từ đầu dặn dò Hạ phải cho cậu ăn canh cá bồi bổ thân thể, chỉ sợ thịt cá năm ngày trước được ăn cũng không có.

Thú nhân giống đực thích nhất là thịt, đương nhiên bản thân bọn họ có một nửa gen là động vật ăn thịt nên điều này có thể lý giải. Cũng may bán thú nhân cũng thích ăn các loại rau dại cùng hoa quả, cho nên Đinh Tiếu may mắn bản thân mỗi ngày đều có thể nhìn đến màu xanh biếc. Nhưng những loại rau dại đó mặc dù có đủ mọi hình dáng cùng hương vị cũng không tồi, nhưng đều là dùng nước trắng nấu, hoặc là cho thêm thịt vào nấu cùng. Có điều nhìn đến phòng bếp chỉ có một cái bình gốm làm nồi nấu, Đinh Tiếu liền biết không thể trách được tay nghề Quỳnh không tốt. Hơn nữa từ việc mỗi bữa ăn Hạ đều dùng cái loại trâu bò mà hống bạn lữ nhà mình làm đồ ăn là ngon nhất thôn mà xem, hẳn là trên cái thế giới này trừ bỏ nướng cùng nấu không còn phương pháp chế biến nào khác. Nhận thức này làm Đinh Tiếu dở khóc dở cười. Có lẽ cũng không nhất định là do người địa cầu quá bắt bẻ.

Ở giữa trưa ngày thứ mười một, Đinh Tiếu rốt cục nhấc tay "kháng nghị" "Ba, trưa hôm nay để con tới làm đồ ăn được không?" Đối với xưng hô như này, cậu không có chút nào cảm thấy khó khăn, thậm chí là ẩn ẩn có chút vui vẻ. Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng bản thân đời này không bao giờ có thể lại được gọi lên cái xưng hô như này. Hiện tại tuy rằng quan hệ là dưỡng phụ cùng con nuôi, nhưng nghe tới lời giảng giải chứng kiến nhận thân của thôn trưởng cùng hiến tế, ở thế giới thú nhân quan hệ thu dưỡng như vậy cùng thân sinh liền giống nhau. Cũng dặn dò Đinh Tiếu tương lai cho dù có bạn lữ cũng không thể quên ba cùng cha. Cho dù sinh mệnh thú nhân rất dài, nhưng cũng luôn sẽ có thời điểm tuổi già, khi đó bọn họ sẽ cần có con cái chiếu cố. Đương nhiên không cần bọn họ nhắc nhở, Đinh Tiếu sẽ không có khả năng không hiếu thuận ba. Cho dù Hạ...được rồi, tuy rằng vẫn không quá thích khuôn mặt kia, nhưng hắn đối với cậu thực sự tốt, cũng nên hiếu thuận cha, không thể để Hạ vì người khác mà bị liên lụy.

Mấu chốt là, thời điểm bản thân về già đèn cạn dầu, Quỳnh cùng Hạ hẳn là còn ở tuổi trên dưới 230 thời kỳ tráng niên. Cái loại hiếu thuận này...bản thân phải từ bây giờ liền bắt đầu. Quỳnh hiện tại mỗi ngày nghe được Đinh Tiếu gọi mình là ba liền vui sướng đến mặt mày hớn hở. Nếu không phải hiến tế nói khi Đinh Tiếu còn chưa hết sốt không được ra ngoài hoạt động, anh thực sự muốn mang theo tiểu gia hỏa đi vài vòng quanh thôn cho những người kia nhìn một cái. Cho nên trên cơ bản Đinh Tiếu nói yêu cầu gì anh đều đồng ý.

Vốn dĩ bán thú nhân cũng cần phải học làm đồ ăn, bản thân hiện tại chỉ dẫn vừa đúng lúc "Được a, ta đứng bên cạnh con nhìn, không biết chỗ nào có thể hỏi ta."

Đinh Tiếu cười gật đầu, trong lòng không phản đối. Cho dù trước kia thời điểm khi còn ở nhà, bởi vì ba còn phải xem cửa hàng nên bữa trưa cùng chiều đều là do mình làm, trù nghệ của bản thân không nói tốt cũng tuyệt đối so với việc dùng nước trắng nấu lên còn tốt hơn nhiều. Nhưng cảm giác được quan tâm như vậy cũng thực không tồi.

Bữa sáng hôm nay Hạ có nói với bọn họ hôm nay thôn trưởng mang đội đi vào sâu trong rừng săn thú. Vì đã bắt đầu vào thu, cho nên toàn bộ bộ tộc phải thường xuyên tổ chức người vào sâu trong Thanh Sâm để săn thú. Da lông của đại hình mãnh thú tương đối ấm, hơn nữa thịt cũng nhiều, như vậy dễ bề trữ hàng làm thức ăn cho mùa đông.

Nhà chỉ có hai người đương nhiên việc cần làm cũng không nhiều. Phải biết rằng sức ăn của thú nhân đặc biệt lớn, dựa theo Đinh Tiếu tính ra, trên cơ bản mỗi ngày Hạ đều ăn đến trên dưới 5kg thịt, đương nhiên đó còn chưa tính canh. Mà lượng cơm của Quỳnh thì bình thường hơn nhiều, nhưng so với người địa cầu Đinh Tiếu thì cũng tương đối lớn. Cho nên dùng bình gốm lớn nhất khẳng định là chính xác.

Đem khối thịt ngày hôm qua Hạ đã xử lý tốt đặt lên trên thớt, sau đó cầm lấy bối đao mà Quỳnh hay dùng hàng ngày. Cây đao này nhìn qua tương đối sắc, lúc trước cậu cũng từng nhìn qua Quỳnh thái cũng thực thuận lợi, nhưng tới trên tay mình, thì hoàn toàn không phải đơn giản như vậy. Dùng sức hạ xuống một đao, thịt bị đào ra một cái. Đao nghiêng xuống dùng sức, thịt vẫn là bị đào ra một cái. Quỳnh nhìn biểu tình tức giận của Đinh Tiếu, cười nói để mình tới thái, kết quả bị Đinh Tiếu kiên định cự tuyệt. Sau đó cậu chạy về phòng ngủ của mình, cũng chính là căn phòng mà lần đầu tiên cậu tỉnh lại, từ ba lô của mình lấy ra dao đa năng. Rút ra lưỡi gọt hoa quả, trên mặt Đinh Tiếu lộ ra nụ cười "dữ tợn". Trở lại phòng bếp, dùng ngón tay chọc chọc khối thịt "Xem ngươi còn kỳ thị ta được nữa không!"

Quả nhiên dùng đến đồ vật mình mang đến thực nghe lời, tuy rằng khối thịt lớn chỉ có một con dao đa năng để đối phó, nhưng đem thịt khối chia thành ba phần sau đó lọc ra thịt mỡ liền dễ cắt hơn nhiều. Quỳnh nhìn Đinh Tiếu lấy ra một con "Dao" lóng lánh để cắt thịt lập tức bị hấp dẫn "Tiếu Tiếu, đây là cái dao gì vậy?Từ bộ tộc của con mang đến phải không?" Đinh Tiếu trả lời "Ân. Cái này gọi là dao đa năng, còn có rất nhiều phần khác. Cái dao này tuy rằng nhỏ, nhưng thực sắc bén, giống như trảo thú của cha có thể cắt được da của dã thú." Sở dĩ dám nói những lời này, là bởi vì cậu đã thử qua độ cứng của da lông những con mồi Hạ săn được. Cậu tin rằng lấy chất lượng không tồi của dao đa năng là có thể xử lý được.

Quỳnh đầy mặt vui sướng cùng hâm mộ mà nhìn dao đa năng trong tay Đinh Tiếu "Hạ nói bộ lạc cũ của con nhất định rất cường đại, thật sự là không sai. Thứ này chỉ sợ toàn bộ thú nhân ở Thanh Sâm đều chưa từng thấy qua đâu!"

Đinh Tiếu nghe xong lập tức liền sửng sốt một chút. Đặt con dao lên trên thớt sau đó nói với Quỳnh "Ba, người tới dùng thử xem sao?" Đôi mắt Quỳnh lập tức tỏa sáng "Ta có thể thử sao?" Phải biết rằng mặc dù là quan hệ phụ tử thân sinh, ở thế giới thú nhân cha mẹ cũng không thể tự ý sử dụng đồ đạc của con cái, đương nhiên đồng thời con cái cũng không thể tùy tiện lấy đồ của cha mẹ. Hơn nữa quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là dưỡng phụ, tự nhiên Quỳnh sẽ thực cẩn thận.

Đinh Tiếu cười "Đương nhiên a! Người là ba của con, con vừa rồi cắt nhiều như vậy, tay có chút mỏi." Quỳnh rất cẩn thận thái thịt, cảm giác cái dao này dừng trên miếng thịt, mình chỉ cần hơi dùng sức một cái lát thịt đều bị cắt ra dễ dàng. Hoàn toàn không giống như khi mình dùng bối đao cắt xuống còn phải dùng sức cưa đi cưa lại mới rời ra. Cảm giác thực thần kỳ "Tiếu Tiếu, cái dao đa năng này thực dễ sử dụng a! Không biết là làm bằng gì, người ở bộ tộc chúng ta có thể làm ra được không?" Đinh Tiếu đứng ở một bên vừa tách đậu cay vừa trả lời "Có thể a, có sắt hoặc đồng liền có thể làm."

"Sắt hoặc đồng? Đó là cái gì?" Đối với phát âm của hai chữ này Quỳnh hiểu, nhưng muốn biết là thứ gì, vậy tha lỗi y không biết.

"Chính là một ít khoáng thạch, ách...chính là một số cục đá đặc biệt, đập vụn chúng ra sau đó nung nóng, cuối cùng còn lại chính là sắt hoặc đồng." Đinh Tiếu cười khổ trả lời vấn đề của Quỳnh, sau đó cảm thán tri thức của mình về tinh luyện thật là thiếu đến đáng thương. Nếu biết sẽ có một ngày bản thân bị xuyên đến thế giới thú nhân, mình trước kia nên đi học luyện kim khí chứ không phải thiết kế thời trang rồi.

Có điều sau khi Quỳnh nghe Đinh Tiếu nói xong, lại nói một câu khiến Đinh Tiếu chấn động "Ai? vậy không phải giống phương pháp luyện bạc cùng vàng sao?"

Nơi này có vàng bạc? Đinh Tiếu kinh ngạc là hiển nhiên "Bộ tộc có người luyện vàng bạc sao?"

Quỳnh lắc đầu: "Dực Hổ tộc chúng ta không có, nhưng Kim Sư tộc có người có thể làm. Bọn họ dùng vàng bạc chế tạo thành trang sức được giống cái rất ưa thích. Có điều những thứ vàng bạc đó mềm quá một chút cũng không bằng sắt cùng đồng mà con nói, trừ bỏ nhìn lóe sáng, ngay cả cắt đồ ăn cũng không đứt."

Đinh Tiếu lúc này càng thêm dở khóc dở cười. Ba thật là quá ngốc. Cư nhiên bởi vì vàng bạc không thể làm dao thái thịt liền cho rằng nó không sánh bằng sắt với đồng. Nhưng mà dù sao, ở thế giới thú nhân, tiền tệ lưu thông được chế tác từ Thiên ngư tộc của bích thủy hải vực, thoạt nhìn như là ngọc trai bị mài thành. Vàng bạc, thật đúng là chỉ có tác dụng làm đồ trang sức. "Ba, người có thể đáp ứng con, không đem chuyện ta có cái dao này nói cho người khác được không?"

Quỳnh sửng sốt một chút sau đó lập tức dò hỏi "Hạ cũng không được sao?"

Được rồi, Đinh Tiếu biết trong thế giới thú nhân, quan hệ giữa bạn lữ với nhau tuyệt đối là trung thành không có nói dối cùng dấu diếm, cho nên cậu gật đầu "Có thể nói cho cha, nhưng là cha cũng phải đáp ứng không thể nói cho người khác biết."

Quỳnh lập tức gật gật đầu "Không thành vấn đề! Nếu hắn dám đi ra ngoài nói bậy, ta liền cắt đứt móng tay của hắn."

Cắt đứt móng tay thú nhân, vậy thật đúng là một trừng phạt nghiêm trọng. Đinh Tiếu không kìm được tươi cười "Ba, người thật tốt a!"

Quỳnh nghe xong những lời này cười càng vui vẻ "Đó là đương nhiên, chúng là là người một nhà mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.