"Phải làm một người cha đúng theo chuẩn mực, nhất định phải chăm sóc cẩn thận, còn phải chú ý từng ly từng tí" – By Triệu Thiên Cảnh
Ngày hôm sau Nguyễn Thần nhìn chiếc giường trẻ con được cửa hàng mang tới cùng với toàn bộ đồ dùng trẻ em ở trên giường, cô đành hết cách với phong cách tiền trảm hậu tấu của Triệu Thiên Cảnh.
Người cha chuẩn mực hăng hái, mua một đống đồ chất đầy trong phòng của đứa bé, không biết đã tốn bao nhiêu tiền vào đống đồ đó.
Nguyễn Thần cứ nhìn đồ chất đầy như vậy, đau lòng không thôi.
Bánh bao nhỏ còn chưa ra đời, Triệu Thiên Cảnh đã tiêu tiền như nước, chờ đến lúc bé con ra đời thì tiền sữa bột với bỉm nhiều lắm a...
Thế nhưng nhìn anh hăng hái thế kia, Nguyễn Thần dù sao cũng không thể đả kích tâm lý của người cha chuẩn mực, vậy thì cứ chiều theo người nào đó đi.
Ai biết được một hai ngày sau, Triệu Thiên Cảnh lại cho Nguyễn Thần một sự kinh hỷ.
Nguyễn Thần mắt nhắm mắt mở tựa vào sô pha, lúc ăn xong Triệu Thiên Cảnh nói ra ngoài một lát, nghìn vạn lần dặn dò nếu có gì thì phải gọi Ngô Vận đến, cuối cùng bị cô tống đi.
Không biết anh muốn làm cái gì nữa, Nguyễn Thần chỉ kiên trì ngồi một mình xem TV chờ Triệu Thiên Cảnh trở về.
Chưa đến một giờ anh đã trở về với nụ cười tủm tỉm trên môi, đương nhiên nếu trên tay không cầm theo hai chiếc túi lớn, thì có thể nói là rất tốt....
Nguyễn Thần nhìn những hành động đốt tiền của người cha chuẩn mực kia thì không thể làm gì hơn, chỉ biết ngẩng đầu lên từ ghế sô pha, "Lại mua cái gì về thế?"
Giường trẻ con có rồi, vật dụng trên giường có, quần áo lót cũng có, ngay cả bình sữa với đồ vệ sinh cho trẻ con cũng mua cả rồi, còn cái gì chưa mua nữa?
Nguyễn Thần đang suy nghĩ, thì Triệu Thiên Cảnh đã mở túi ra, lấy từng thứ từng thứ ra khỏi túi.
Cô nhìn qua, rõ ràng là tã trẻ em.
Nguyễn Thần chớp chớp mắt mấy cái, cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, lại nhìn kỹ một lần nữa, rõ ràng lại bị hù dọa rồi.
Một, hai, ba, bốn,năm, sáu, bảy, tám, chín, ách, mười...
Giọng nói của cô run rẩy chỉ vào đống tãkia, bất đắc dĩ hỏi, "Anh mua nhiều tãcon nít như thế làm gì?"
Bánh bao còn chưa ra đời, đã mua tã nhanh như vậy, ai dùng đây?
Triệu Thiên Cảnh vuốt mồ hôi trên trán, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn mà nói: "Vừa lúc cửa hàng bán đồ trẻ em ở gần đây khai trương, mua tám bao tặng hai bao, còn giảm giá tám baokia, rất có lời phải không?"
Nguyễn Thần hết chỗ nói rồi, tuy rằng thực sự rất có lời, thế nhưng bánh bao đã ra đời đâu, tã cũng chỉ có thời hạn thôi...
Cô khẳng định chắc chắn người cha chuẩn mực đã nhập vai một cách điên cuồng rồi, hoàn toàn quên bé con còn chưa đầy hai tháng, bản thân mình phải nhắc nhở anh một chút.
"Thời hạn sử dụng?"Triệu Thiên Cảnh ngây người một chút, cho tới bây giờ anh không nghĩ ra được mấy miếng tã này còn có cái thời hạn sử dụng.
Anh lật qua lật lại xem xét, rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Không sợ, ngày hết hạn còn xa lắm."
Nguyễn Thần yên lặng quay đầu, ngày bánh bao nhỏ dùng những miếng tã này cũng còn xa lắm...
May mà Triệu Thiên Cảnh chỉ mua tám miếng, nếu như mua nhiều hơn nữa, cô không biết bao giờ mới dùng hết được đây,
Buổi tối Nguyễn Thần cau mày mở hội nghị gia đình, uyển chuyển chỉ ra cho Triệu Thiên Cảnh thấy gần đây anh tiêu rất nhiều tiền, hơn nữa đều là những thứ bây giờ chưa dùng được.
Triệu Thiên Cảnh thành khẩn xem xét lại những sai lầm của mình, cam đoan sau này chỉ tiêu tiền vào những việc cực kỳ quan trọng!
Sau khi hội nghị gia đình kết thúc, hai người nhanh chóng đi ngủ.
Trong đầu Nguyễn Thần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đoán rằngTriệu Thiên Cảnh sẽ không mua một đống thứ khiến cô kinh hãi nữa.
Nằm bên cạnh cô trong đầuTriệu Thiên Cảnh cũng yên lặng ngẫm nghĩ, thực raanh lo lắng rất nhiều thứ, những cái này cơ bản đều phải dùng đến, vì thế khẳng định tiêu tiền vào những việc đó là rất quan trọng.
Không thể không nói, có đôi khi hai người thông suốt rồi, vẫn xảy ra một chút sai lầm.
Nguyễn Thần lại một lần nữa thấy Triệu Thiên Cảnh cầmtheo bao lớn bao nhỏ về nhà, ngoài việc thở dài thì cô không biết phải nói gì nữa.
"Ngày hôm nay lại là cái gì?"Thực sự cô cũng buồn bực, rốt cuộc Triệu Thiên Cảnh nghĩ như thế nào, mua một núi đồ về nhà, tất cả đều là những thứ từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến.
Triệu Thiên Cảnh thần bí cười hề hề mà đem cái túi đặt ở trước mặt Nguyễn Thần: "Em xem rồi thấy thích cái nào thì lấy ra đi."
Nguyễn Thần hiếu kỳ nhìn vào trong chiếc túi, là một núi CD lớn.
Cô lục lọi, có nhạc nhẹ, có nhạc rock n" roll, có nhạc jazz, có cả nhạc không lời, còn có cả CD của những ca sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước."
"Anh muốn làm cái gì đây?"
Bên trong có không ít CD, chỉ có điều bình thường hai người thích xem phim, rất ít khi nghe nhạc, Nguyễn Thần có chút không rõ ý tứ của Triệu Thiên Cảnh.
"Cái này để dưỡng thai, ngày hôm nay anh nghe thấy lão Cung nhắc đến mới nghĩ ra."Triệu Thiên Cảnh đắc chí lấy ra hai CD âm nhạc cổ điển: "Không biết cục cưng thích nghe cái gì, anh liền mua tất cả các loại CD."
Nguyễn Thần nghe xong, dở khóc dở cười mà nhìn về phía người bên cạnh: "Bây giờ dưỡng thai có phải quá sớm không?"
Chẳng lẽ Triệu Thiên Cảnh còn muốn bánh bao nhỏ trở thành nhà âm nhạcnhư là Mozart, hay có lẽ là Beethoven?
"Không sớm, đã hai tháng rồi."Triệu Thiên Cảnh vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy không xứng với chức vụ người cha chuẩn mực, bây giờ mới nhớ đến việc dưỡng thai, trong lòng có chút buồn bực.
Được rồi, nếu anh coi trọng việcdưỡng thai như thế, Nguyễn Thần cũng chỉ có thể nghe theo lời Triệu Thiên Cảnh.
Không thể không nói, âm nhạc là một thứ tốt, nhất là nhạc nhẹ.
Bình thường đêm nào đến chín giờ Nguyễn Thần mới buồn ngủ, nhưng hiện giờ sau khi ăn xong mở ra các bản nhạc đàn vi ô lông, đàn dương cầm cùng với đàn tranh cổ ra nghe, chỉ nửa tiếng đồng hồ sau liền ngủ say đến bất tỉnh nhân sự ở ghế sô pha, Triệu Thiên Cảnh ngồi bên cạnh người côkhông khỏi buồn cười.
Mỗi ngày Nguyễn Thần tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, nghe nhạc không chỉ có thể ngủ sớm, mà còn có thể ngủ rất sâu, coi như là có điểm tốt.
Hơn nữa cực kỳ thần kỳ chính là, từ sau khi nghe nhạc dưỡng thai, triệu chứng nôn nghén của cô ngày càng giảm thiểu, gần như hoàn toàn không sao rồi, ăn uống cũng ngon hơn trước đây nhiều.
Hằng ngày Triệu Thiên Cảnh đều nhìn chằm chằm vào mấy chiếc CD nhạc nhẹ ngẫm nghĩ, nếu biết chúng tốt cho việc dưỡng thai như vậy,anh đã mua về nhà sớm hơn rồi.
Nguyễn Thần cảm thấy kỳ quái, Ngô Vận trái lại không cảm thấy gì.
"Lần đầu mang thai, tâm trạng khẩn trương, cho nên mới nôn nghén nghiêm trọng như vậy. Hiện giờ có thể ngủ ngon, mỗi ngày đều nghe nhạc tâm trí được thư giãn, ăn uống được rồi, nôn nghén cũng sẽ không xuất hiện nữa."
Ngô Vận vỗ mu bàn tay của cô, trên mặt đầy vui vẻ.
Nghe nói âm nhạc có thể làm cho con người thư giãn, rất nhiều cuộc trị liệu tâm lý đều dùng đến, không nghĩ rằng cũng sẽ có tác dụng với phụ nữ có thai.
Ngô Vận lo lắng liền nhắc đến Tiểu Lý, Nguyễn Thần bởi vì lần đầu mang thaimà suy nghĩ quá nhiều nên thử phương pháp này xem thế nào, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
Nguyễn Thần ngại ngùng cúi đầu, "Con vừa nghĩ đến việc sinh đứa bé ra, sẽ không biết làm thế nào mới có thể trở thành một người mẹ tốt, làm thế nào để cho đứa bé có một hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất..."
Ngô Vận cười hiền lành: "Lúc trước mẹ cũng có một thời gian lo lắng không biết phải làm thế nào cho tốt, thế nhưng người trước nói đúng, cứ cố gắng là sẽ làm được, như vậy là đủ rồi. Trẻ con rất mẫn cảm, con thật lòng đối tốt với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ đối tốt với con như vậy."
"Tiểu Thần làm cô giáo ở nhà trẻ lâu như vậy, so với mẹ hẳn là biết hơn rất nhiều."
Nguyễn Thần tán thành gật đầu, trong thế giới người lớn này sẽ có nghi ngờ, sẽ có xung đột lợi ích, sẽ có lập trường bất đồng.
Bọn nhỏ sẽ không giống vậy, bọn chúng thích hòa đồng không phân biệt thân phận, có thể mẫn cả phát hiện ra tình cảm sâu trong đối phương.
Đối xử tốt với chúng, dĩ nhiên chúng sẽ đáp lại bằng bộ dáng tươi cười, sẽ tự nhiên mà gần gũi với bạn...
Nguyễn Thần ở nhà trẻ đã lâu, lại luôn thích trẻ con, quan tâm đến tất cả bọn trẻ, không nghĩ tới khi thực sự trở thành mẹ, lại không rõ ràng lắm, càng thêm phiền não.
Thấy cô đã nghĩ thông suốt, biểu tình trên mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc này Ngô Vận mới yên tâm.
Ngô Vận đã từng làm bác sĩ phụ khoa ở bệnh viện, gặp qua không ít người mẹ bởi vì vô cùng lo lắng, mà khiến chính mình luôn trong tình trạng căng thẳng buồn nực, sau đó sự việc chuyển xấu hình thành chứng u sầu tiền sản.
Hết lần này tới lần khác những người xung quanh không biết, cuối cùng lại trở thành bi kịch không thể cứu vãn.
Ngô Vận biết từ nhỏ Triệu Thiên Cảnh đã được che chở, tuy rằng không tính là nuông chiều từ bé, nhưng anh không hiểu rõ tâm trạng của người khác, thế nên bà mới can thiệp vào chuyện của Nguyễn Thần.
Đây là người vợ do chính Triệu Thiên Cảnh lựa chọn, sau đó cùng nhau sinh sống, Ngô Vận để tâm hơn người khác, chỉ sợ Nguyễn Thần nhất thời nghĩ không thoáng......
Chỉ có điềuNguyễn Thần tuổi còn trẻ, lại là đứa con ngoan nghe lời, tâm tư của Ngô Vận từ lâu muốn nói rốt cục đã buông xuống được.
Người xưa nói đúng, mặc kệ trẻ con bao nhiêu tuổi, khi đã kết hôn đến khi có con, thì trong mắt cha mẹ, bọn họ vẫn chỉ là trẻ con, không thể không quan tâm.
Sau khi nói chuyện cùng với Ngô Vận, Nguyễn Thần đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, phiền muộn trong lòng dường như đã tan đi, ngày nào cũng ngủ thật sâu ăn thật no, khuôn mặt trắng hồng, kích thước thắt lưng cũng mềm mại hơn...
Một ngày Nguyễn Thần lạc quan đứng trên cân điện tử, bị chữ số trên màn hình hù dọa- bây giờ mới có hai tháng, có phải cô quá béo hay không?
Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy cân nặng của cô, trong lòng không nỡ, chỉ sợ Nguyễn Thần lại nhắc đến chuyện giảm béo.
Anh đã chuẩn bị một tràng dài về tác hại của việc giảm cân đối với đứa trẻ ở trong đầu, nhưng không ngờNguyễn Thần sờ sờ bụng, đá văng biểu tình phiền muộn trên mặt, đĩnh đạc nở nụ cười.
"Em đói rồi, em muốn ăn xoài cuộn trứng ở đầu phố, còn cả sủi cảo tôm nữa."
Triệu Thiên Cảnh sửng sốt, nhanh chóng mở cửa nói vọng vào:"Anh đi ngay đây, trở về nhanh thôi, em ngồi yên đừng nhúc nhích.."
Nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, Nguyễn Thần cầm một quả táo trên tay, ung dung tự tại nằm trên sô pha thích chí nheo mắt lại.
Muốn ănthì ăn, muốn ngủ thì ngủ.
Làm phụ nữ có thai, thực sự rất tốt.
Bác sĩ Lý cầm kết quả báo cáo, trên mặt mang theo nụ cười: "Rất tốt, đủ dinh dưỡng, em bé được mười bốn tuần, phát triển tốt."
Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, Triệu Thiên Cảnh ở bên cạnhcàng lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Anh đã tốn không ít tâm tư để Nguyễn Thần có thể ăn được ngủ ngon, rốt cục đã thành công rồi.
Bác sĩ Lý chờ hai người kích động xong, nhìn về phía Triệu Thiên Cảnh trêu ghẹo: "Tiểu Nguyễn béo lên, sắc mặt rất tốt, trái lại Tiểu Triệu gầy đi, người cha chuẩn mực phải chịu khổ rồi."
Nguyễn Thần kéo tay anh, Triệu Thiên Cảnh chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà trẻ,vừa lo lắng công tác, còn phải chăm sóc cô, thực sự rất khổ cực.
Triệu Thiên Cảnh nắm chặt lấy bàn tay cô, vừa cười vừa lắc đầu trêu lại bác sĩ Lý: "Dì Lý đừng cười cháu, nếu như cháu béo lên, mẹ cháu chắc chắn sẽ hoài nghi cháu không chăm sóc tốt cho Tiểu Thần chỉ lo hưởng phúc đúng không ạ?"
Bác sĩ Lý thấy anh nói vậy liền cười: "Cũng đúng, đến lúc đó đừng nói cô giáo, ngay cả tôi cũng phải hoài nghi."
Nguyễn Thần nghe xong, cũng không nhịn được mà bật cười.
Trước khi đi, Triệu Thiên Cảnh lo lắng, lại lôi kéo hỏi han bác sĩ phải chú ý những gì.
Sau đó bị Nguyễn Thần mặt đỏ ửng kéo ra ngoài, những phụ nữ có thai bên ngoài đã không chờ được rồi, y tálại gần hỏi mấy lần, mỗi lần đều nhìn bọn họ với ánh mắt đầy chế nhạo.
Nguyễn Thần da mặt mỏng không chịu được, sống chết túm Triệu Thiên Cảnh đi.
Đoán chừng nếu mà cô không ngăn cản, không biết Triệu Thiên Cảnh còn muốn hỏi tới khi nào đây....