"Mỗi một người sắp làm bố đều có lúc tinh thần không được ổn định như vậy" – BY Nguyễn Thần.
Từ lúc được thông báo mang thai, Nguyễn Thần cảm thấy cả người Triệu Thiên Cảnh đều không được bình thường, làm hại chính bản thân cô cũng trở nên lo lắng, chỉ sợ bánh bao nhỏ trong bụng bỗng nhiên không thấy nữa.
Ngày hôm sau đến bệnh viện, Triệu Thiên Cảnh nhăn mặt lo lắng: "Bảo bối, hay là em tạm nghỉ việc ở vườn trẻ, chờ sinh con xong thì lại làm tiếp?"
Nguyễn Thần buồn bực, cô bình thường thấy những nhân viên nữ bụng bầu tám tháng vẫn còn chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng đi làm, cũng chưa từng nghe thấy mới mang thai được bốn tuần đã xin nghỉ sinh.
"Không cần, bây giờ mới một tháng mà, không làm việc thì em ở nhà cũng chẳngcó gì làm."
"Em ở nhà có thể nghỉ ngơi thật tốt, nuôi mình trắng trắng mập mập." Triệu Thiên Cảnh biết cô thích công việc ở nhà trẻ bởi vì có thể nhìn thấy nhiều bạn nhỏ dễ thương, nhưng bây giờ chính Nguyễn Thần đang có bầu, cần gì phải nhìn con người khác nữa?
Nguyễn Thần liếc nhìn anh, muốn cô ở nhà một mình một năm, bản thân sẽ phát điên mất.
Dưới sự phản đối kiên quyết của cô, Triệu Thiên Cảnh cuối cùng đành phải thỏa hiệp, anh cẩn thận đỡ Nguyễn Thần xuống lầu, cẩn thận đỡ cô lên xe.
Người không biết tình hình còn tưởng rằng Nguyễn Thần bị trẹo chân, không thể tự mình đi lại được.
Nguyễn Thần nhìn bộ dạng Triệu Thiên Cảnh như gặp kẻ thù, cô chỉ có thể mím môi cười trộm.
Thôi bỏ đi, anh còn thích đứa bé này hơn trong tưởng tượng của cô, lúc đầu Nguyễn Thần còn tưởng rằng Triệu Thiên Cảnh đột nhiên sắp làm bố sẽ rất hoảng sợ.
Bây giờ xem ra, anh chắc chắn sẽ là một người bố tốt.
Nguyễn Thần lại một lần nữa thấy ở bên ngoài cửa sổ một chiếc xe đạp nữa lướt qua xe của bọn họ, chỉ để lại bóng lưng mờ mờ, cô 囧囧 quay sang nhìn Triệu Thiên Cảnh mặt mày căng thẳng đang lái xe.
"Chúng mình... có phải là đi chậm quá hay không?"
"Bác sỹ nói, con không thể chịu xóc nảy được, phải lái xe thật cẩn thận."Triệu Thiên Cảnh cũng không quay đầu lại trả lời, chăm chú nhìn phía trước đường, chỉ sợ trên mặt đường có cái hố to hay là một khối đá nào đó.
Nguyễn Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chẳng trách hôm nay Triệu Thiên Cảnh lôi cô ra khỏi nhà sớm như vậy, hóa ra đi đường tốn nhiều thời gian hơn bình thường.
Nhưng mà, anh phải cẩn thận đến mức ấy sao?
Nguyễn Thần nghĩ đến việc sau này mấy tháng trời đều phải ngồi trên xe với tốc độ rùa bò này đến nhà trẻ, cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.
"Không sao, một chút xóc nảy sao có thể làm hại đến con được?"
Triệu Thiên Cảnh cố chấp, Nguyễn Thần đành đánh bay cơn buồn ngủ, cuối cùng vào lúc bình thường là hai mươi phút, bây giờ là gần bốn mươi phút đã đến được cửa vườn trẻ.
"Buổi trưa anh đến đón em," Triệu Thiên Cảnh vừa đỡ cô xuống xe vừa khẩn trương dặn dò: "Ở vườn trẻ không được xách vật nặng, không được đứng lâu, đến nhà vệ sinh phải chú ý kẻo trơn trượt, tạm thời không được đổi ca, nếu những đứa nhỏ kia không cẩn thận va phải em thì thế nào?"
Anh càng nghĩ càng thấy lo, mặt mũi căng thẳng: "Không được, anh phải trực tiếp gặp hiệu trưởng, không để cô ấy làm em mệt mỏi được."
Nguyễn Thần nghe xong, dở khóc dở cười, vội vã ngăn Triệu Thiên Cảnh đang quá lo lắng lại: "Hiệu trưởng nhiều kinh nghiệm, chị ấy sẽ chăm sóc em cẩn thận mà. Anh đi làm trước đi, buổi trưa em đứng ở cửa chờ anh."
"Em ở văn phòng chờ là được rồi, anh đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em." Triệu Thiên Cảnh không tình nguyện quay đi, nhìn Nguyễn Thần an toàn vào vườn trẻ anh mới lên xe rời đi.
Nguyễn Thần ngồi trước bàn làm việc thở phào nhẹ nhõm, Triệu Thiên Cảnh căng thẳng quá cũng lây sang cho cô, làm hại chính mình cái gì cũng không dám làm.
Cô giáo Lương đứng ở cổng thấy Triệu Thiên Cảnh bộ dạng cực kỳ cẩn thận, rất nhanh đã đoán ra: "Tiểu Nguyễn có sao?"
Nguyễn Thần gật đầu, mỉm cười: "Vâng, mới biết được thôi ạ. Em còn nói ăn uống thế nào mà lại béo lên, hóa ra là trong bụng đang có đứa nhỏ làm loạn."
"Chúc mừng em," Cô giáo Lương mừng thay cho cô, lại nghĩ đến chuyện cô giảm béo lúc trước, cũng cảm thấy buồn cười: "Em ấy, mình mang thai mà còn không biết, chỉ nghĩ béo kêu gào muốn giảm cân, đứa nhỏ này chắc chắn bị đói rồi."
Nguyễn Thần bất đắc dĩ cười cười: "Em cũng không nghĩ chờ lâu như thế, đứa nhỏ bỗng dưng lại tới. Bác sỹ nói đứa nhỏ phát triển hơi chậm, xem ra đúng là bị em làm đói bụng rồi."
"Phải bồi bổ nhiều hơn nhé," Trong lòng cô giáo Lương hâm mộ, cô đã kết hôn nhiều năm như vậy vẫn chưa mang thai, Nguyễn Thần mới cưới vài tháng đã có. Quả đúng là không giống với thanh niên, nói có là có ngay.
Tuy rằng hai người không nói lớn tiếng, thế nhưng sự im lặng ở trong văn phòng lại rất rõ ràng.
Tiểu Quế nghe thấy Nguyễn Thần mang thai, vui mừng sang đây chúc mừng: "Chị Nguyễn, đứa nhỏ được mấy tháng rồi?"
"Bốn tuần, còn chưa được một tháng."Nguyễn Thần vuốt ve bụng nhỏ, bây giờ mới đúng là có cảm giác làm mẹ chân thực nhất.
Thật sự là bánh bao nhỏ đến rất không đúng lúc, lại có thể ở thời điểm hai người sử dụng biện pháp an toàn đột nhiên xuất hiện...
Văn phòng ngập tràn vui vẻ, hiệu trưởng cầm điện thoại di động từ trong phòng làm việc đi ra, sắc mặt kỳ quái: "Tiểu Nguyễn, ông xã em đặc biệt gọi điện đến đây nhờ chị để ý đến em nhiều hơn. Thật là, lẽ nào bình thường chị bắt nạt em sao?"
Nguyễn Thần đau đầu, không nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh quả nhiên gọi điện thoại đến tìm hiệu trưởng.
Tiểu Quế nhanh mồm nhanh miệng, thoáng cái liền đem chuyện cô mang thai nói ra, hiệu trưởng nghe xong cũng cười theo.
"Chị còn tưởng làm sao, làm bố lần đầu tiên lúc nào cũng căng thẳng như thế mà."
Cô nhắc lại chính mình lúc vừa mang thai hơn mười năm trước, trong nhà bố mẹ chồng lại càng nôn nóng, tuổi tác đã không còn trẻ mà tự mình đi rất xa nói là cúng bái ở chùa miếu vô cùng linh nghiệm.
Hiệu trưởng cười khổ lắc đầu: "Trong lòng trưởng bối vui vẻ, vợ chồng chị muốn ngăn cũng không được. Chờ đến lúc hai người về nhà vì mệt quá mà bị ốm, anh em trai nhà chồng chị chỉ thiếu nước đến nhà mắng anh chị bất hiếu."
Cô cũng kể lại lúc chồng mình ở chỗ làm còn thường xuyên ngẩn ra cười ngây ngô, nếu như không phải vì cấp trên đã biết rõ, chắc sớm đuổi việc người luôn như ở trong cõi tiên này.
Nguyễn Thần nghe kể chuyện say sưa, không ngờ chồng của hiệu trưởng nhìn qua nghiêm túc chín chắn lại có thể có lúc buồn cười như vậy.
Có lẽ người sắp được làm bố đều như thế, vừa vui mừng vừa căng thẳng, tất cả đều trở nên thần kinh không được bình thường như vậy...
Buổi trưa Triệu Thiên Cảnh canh đúng thời gian nghỉ trưa của vườn trẻ mà đến, Nguyễn Thần cùng các đồng nghiệp cười đầy mờ ám và hâm mộ vừa lên tiếng chào rồi mới bước lên xe.
"Chúng mình đi đâu ăn cơm trưa thế?"
Thường ngày Nguyễn Thần hay đi ra ngoài ăn cơm trưa, thỉnh thoảng mới tự mang cơm đến vườn trẻ, Triệu Thiên Cảnh nghĩ lúc này đứa nhỏ đang bị thiếu dinh dưỡng, ăn ở bên ngoài cũng không chắc sẽ sạch sẽ.
Nguyễn Thần nhớ lại sáng sớm mất bốn mươi phút, buổi trưa ở trên đường phải hơn một tiếng đồng hồ, nghỉ trưa được nhiều nhất là hai tiếng, cũng không thể ăn cơm xong tiếp tục hao tốn thời gian ở trên đường chứ.
May là Triệu Thiên Cảnh cũng hiểu rõ thời gian không có nhiều lắm, không ép mình phải trở về nhà.
Nguyễn Thần bị anh kéo đến ngồi phía sau, nhìn Triệu Thiên Cảnh lấy hộp giữ nhiệt đem thức ăn và canh nóng bày ra, ngạc nhiên hỏi: "Cái này nấu lúc nào vậy?"
"Mẹ nấu, anh vừa về nhà mang đến."
Nguyễn Thần sờ vào cơm canh còn đang nóng hổi, đau lòng nói: "Vậy là lại làm phiền mẹ rồi, sau này để em sáng sớm tự mình nấu, buổi trưa mang đến hâm nóng lên là được."
"Mẹ sẽ không thấy phiền, cũng chỉ là buổi trưa nấu nhiều thêm một chút cho chúng mình thôi." Triệu Thiên Cảnh đặt đũa vào tay cô, giục Nguyễn Thần nhanh ăn trong lúc còn đang nóng.
Nguyễn Thần ăn cơm do Ngô Vận nấu, vừa ăn vừa cảm thấy ấm áp, đột nhiên cảm thấy mắt có chút ươn ướt.
Trước đây cô không chỉ một lần mơ tưởng qua mẹ sẽ nấu cho mình một một bàn đầy đồ ăn nóng hổi, chỉ tiếc là bố mẹ luôn bận rộn, để lại một mình cô đối diện với bàn đồ ăn rộng lớn.
Sau khi kết hôn, Triệu Thiên Cảnh cũng sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Không nghĩ đến bây giờ, ngay cả Ngô Vận cũng không một câu trách móc mà nấu cơm cho mình.
Nguyễn Thần im lặng ăn thức ăn rất vừa miệng, thỉnh thoảng thay Triệu Thiên Cảnh gắp một ít đồ ăn, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn cong lên.
Hóa ra, đây mới gọi là người một nhà...
Ăn cơm xong còn một chút thời gian, Triệu Thiên Cảnh để Nguyễn Thần tựa trên bờ vai anh nhắm mắt ngủ một lúc.
Nguyễn Thần không ngủ được cầm lấy tay anh, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một câu lại một câu nói với Triệu Thiên Cảnh.
"Lúc về phải cảm ơn mẹ, mẹ nấu thêm cơm cho hai người, rất vất vả đấy..."
"Chờ dinh dưỡng của bé con tốt hơn, anh và mẹ không cần vất vả như thế này nữa, em sẽ chăm sóc mình thật tốt..."
"Sáng nay anh lại gọi đến tìm hiệu trưởng, làm em bị đồng nghiệp trêu cười..."
"...Thiên Cảnh, anh thật tốt..."
Nguyễn Thần mơ màng ngủ, miệng vẫn còn chu lên lầm bà lầm bầm.
Triệu Thiên Cảnh nghe cô nhỏ giọng nói mớ, mỉm cười vươn tay ôm lấy vai Nguyễn Thần, để cho cô đổi sang một tư thế khác thoải mái ngủ tiếp.
Liên tục mấy ngày được Triệu Thiên Cảnh chăm sóc thật tốt, sắc mặt Nguyễn Thần hồng hào, vẻ mặt rạng rỡ, thắt lưng hình như cũng tròn hơn...
Cô mở tủ quần áo, phát hiện tất cả quần áo trước đây của mình đều đã được xếp gọn, chỉ còn lại một đống váy liền —— không, nói đúng hơn là trang phục dành cho phụ nữ mang thai.
Vừa rộng lại vừa dài, hoàn toàn không nhận ra dáng người, Nguyễn Thần vốn thích cái đẹp cũng không nghĩ lúc này đã bắt đầu phải mặc đến thứ này.
Bụng của cô còn chưa rõ, sao phải mặc những bộ váy liền áo vừa dài vừa rộng này?
Nguyễn Thần tốn thời gian một lúc lâu cũng không thể quyết định, Triệu Thiên Cảnh lấy ra một cái váy màu lam nhạt đưa qua: "Cái này màu cũng không tệ, bảo bối mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
Nguyễn Thần mặt buồn rười rượi liếc nhìn cái váy, buồn bực đổi một cái khác.
Dù sao cũng chỉ có một năm, cô rất nhanh sẽ có thể được tiếp tục mặc những bộ đồ tuyệt đẹp —— nếu như sinh con xong, chính mình còn có thể mặc vừa chúng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thần lại bực mình.
Nhưng mà rất nhanh đã ném qua một bên, bây giờ ngoài trừ bánh bao nhỏ, còn gì có thể quan trọng hơn so với nó?
Chiều hôm đó Triệu Thiên Cảnh bị tắc đường, để Nguyễn Thần ở trong văn phòng chờ một lúc.
Cô nhìn các đồng nghiệp rời đi, cười tủm tỉm vẫy tay chào.
Tiểu Quế vốn muốn ở lại cùng cô, thế nhưng có một cuộc điện thoại muốn hẹn ra ngoài, bị Nguyễn Thần khuyên nhủ mới mặt đỏ tai hồng mà đi.
Nghe nói hôm đó ở tiệc cưới gặp được người trẻ tuổi thích hợp, gần đây hai người cũng bắt đầu hẹn hò...
Nguyễn Thần nghĩ từ sau khi mùa xuân của Tiểu Quế đã đến, ánh mắt cô giáo Trương nhìn cô càng thêm ai oán —— hoặc có thể, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi!
"Cô* Nguyễn phải không ạ?"
(* Trong bản gốc là Nguyễn tiểu thư, ở đây chỉ những cô gái chưa lấy chồng)
Nguyễn Thần không nghĩ đến lúc này lại có người đến tìm, vườn trẻ cũng chẳng còn phụ huynh và trẻ con nữa, cô đang định rời đi, không làm phiền bảo vệ khóa cửa, liền thấy một cô gái trẻ có gương mặt xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, trang phục thời thượng đi đến trước mặt.
Trong ấn tượng của cô cũng không có người này, chỉ gật đầu qua loa, hờ hững hỏi: "Tôi đây, cô là ai?"
"Cô Nguyễn có thể không biết tôi, nhưng mà cô biết Lâm Hưởng chứ?" Cô gái trẻ liếc nhìn trang phục của Nguyễn Thần, ánh mắt lóe lên: "Cô có thai? Vậy thì phải chúc mừng cô rồi."
Nguyễn Thần không nghe được có bao nhiêu thành ý, nhưng đoán ra được thân phận người đến.
"Cô là Amy?"
Amy thoáng ngạc nhiên, mỉm cười: "Không ngờ cô lại biết tôi, Lâm Hưởng nói cho cô biết hả?"
"Ừ, anh ta có nói qua về cô."Nguyễn Thần nói một câu cho qua chuyện, không muốn nhắc lại chuyện cá nhân.
"Chồng tôi sắp đến đón tôi rồi, cô có gì muốn nói sao?"
"Công ty W ở nước Mỹ đã từ chối hợp tác với "Khánh Dung", bởi vì uy tín bị phá hủy, vốn mấy công ty ở nước ngoài có ý muốn hợp tác cũng thay đổi ý định." Amy thở dài: "Bố tôi liên tiếp sa thải mấy nhân viên có liên quan, dự định để công ty đem chuyện này mà xóa sạch mọi liên quan..."
Không đợi cô ta nói xong, Nguyễn Thần đã hiểu: "Lâm Hưởng bị liên lụy, phải rời "Khánh Dung"?"
Ánh mắt Amy trở nên bối rối: "Đúng vậy, tôi đã khuyên bố tôi, nhưng không có hiệu quả."
"Đã là quyết định quan trọng của công ty, cùng với người ngoài như tôi không có quan hệ gì." Nguyễn Thần nhìn thấy xe Triệu Thiên Cảnh từ xa, không muốn tiếp tục cùng cô ta đôi co.
Amy nhận ra cô không kiên nhẫn, dứt khoát nói: "Chồng cô không có ý định buông tha cho Lâm Hưởng, doanh nghiệp trong nước không có ai muốn thuê anh ấy, cho nên..."
"Cô muốn tôi thay Lâm Hưởng cầu xin?" Nguyễn Thần cau mày, nhanh chóng quyết định: "Đây là công việc của chồng tôi, tôi nhúng tay vào không tốt, nhưng mà tôi sẽ nhắcvới anh ấy, còn về phần anh ấy quyết định thế nào, không phải là chuyện tôi có thể giúp được."
Điều Amy muốn chính là những lời này của cô, cô ta nói cảm ơn với Nguyễn Thần xong thì rời đi.