Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

Chương 31: Hài hòa về theo đuổi




"Thích và không ghét, thật ra chỉ kém nhau một đường chỉ mà thôi" – BY Trác Linh.

Cho dù là bạn bè thân thiết, cũng không thể tùy tiện tham gia vào việc riêng của người khác.

Nguyễn Thần buồn bực không tìm được điểm vào, nhưng chiều hôm đó nhận được điện thoại của Trác Linh, cô sợ đến mức cả người nhảy dựng lên: "Làm sao, ở bệnh viện... cậu, cậu đừng vội, giờ mình đến ngay đây."

Qua điện thoại cô hỏi cụ thể chỗ của bệnh viện, rồi vội vàng đi tìm Hiệu trưởng xin nghỉ.

Hiệu trưởng thấy vẻ mặt Nguyễn Thần lo lắng, cho rằng trong nhà đã xảy ra chuyện, dù sao cách lúc tan tầm chưa đến một giờ, không nói hai lời liền cho phép cô nghỉ.

Nguyễn Thần chạy ra khỏi cửa vẫy taxi, đang ở trên xe thì gọi cho Triệu Thiên Cảnh, nói thẳng vào vấn đề: "Trác Linh ở bệnh viện số hai, không phải đi phá thai, em không biết chính xác chuyện gì... Em sợ cậu ấy suy nghĩ lung tung, anh mau đến đây đi."

Triệu Thiên Cảnh nghe lời, đặt điện thoại xuống suy nghĩ một lúc, vẫn gọi cho Tần Lam. Chuyện của hai người này, vẫn để cho hai người bọn họ tự giải quyết là tốt nhất.

Lời nói của Nguyễn Thần ở trên xe taxi có rất nhiều nghĩa khác nhau, nữ tài xế liên tục nhìn cô qua kính xe, nhìn chăm chú đến mức cả người cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Chờ đến lúc xuống xe, cô lái xe trung niên còn dùnggiọng điệu của một người từng trải mà khuyên cô: "Đừng cứ xuôi theo chồng đối xử quá tốt với loại đàn bà kia, đến lúc đó người chịu thiệt là cháu."

Chờ xe taxi nghênh ngang rời đi, Nguyễn Thần đứng ở ven đường mới hồi phục tinh thần, thực sự có chút dở khóc dở cười.

Nói trong điện thoại có mấy câu như vậy lại có thể khiến cho người lái xe taxi biên soạn câu chuyện cẩu huyết tiểu tam muốn cướp chồng cô, bây giờ đang mang thai, định dùng đứa con đến đe dọa hai vợ chồng.

Trí tưởng tượng của tài xế taxi bây giờ thực phong phú, có thể đem sự thật bẻ cong thành như vậy...

Nguyễn Thần vội vàng chạy lên tầng hai của bệnh viện tìm Trác Linh, bạn tốt vẫn xinh đẹp như trước, ở giữa một nhóm phụ nữ có thai giản dị như hạc giữa bầy gà, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

"Cậu không sao chứ?" Cô nhìn Trác Linh từ trên xuống dưới, chỉ sợ bạn tốt của mình làm chuyện ngu ngốc.

Sắc mặt Trác Linh có chút tái nhợt, thờ ơ phẩy tay: "Ở nhà bê đồ không cẩn thận bị động thai, bác sỹ nói có dấu hiệu sinh non."

Nguyễn Thần sững sờ: "Cậu định làm thế nào?"

Ánh mắt Trác Linh lộ ra vẻ mê man, lắc đầu: "Mình cũng không biết..."

Lần đầu tiên Nguyễn Thần thấy bạn tốt không xác định rõ ràng như vậy, xem ra Tần Lam ở trong lòng cô vẫn có một ví trí khác thường, có lẽ đứa bé này có thể giữ lại được.

Trác Linh ghét mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, vội vã muốn đi, bị Nguyễn Thần giữ lại, nói ngồi xuống nghỉ ngơi thêm một lúc nữa rồi mới ra viện.

Cô đang cảm thấy kỳ lạ, thì từ đằng xa nhìn thấy Tần Lam mang vẻ mặt nghi ngờ đi bên cạnh Triệu Thiên Cảnh, vừa nhìn thấy Trác Linh hai mắt mở to, ngay tức khắc nhào đến.

"Sao em lại ở trong bệnh viện, khó chịu ở chỗ nào?" Tần Lam ôm cô cẩn thận kiểm tra, anh ta vốn còn đang buồn bực Trác Linh không nói tiếng nào đã chơi trò mất tích, giờ nhìn thấy cô ở bệnh viện lại lo lắng muốn chết, trong chớp mắt quên sạch chuyện tức giận.

Trác Linh hung dữ lườm Nguyễn Thần, biết cô kéo mình lại chắc chắn là có chuyện muốn lừa gạt, rốt cuộc đem tên gây họa này đến đây.

Cô không chút lưu tình ra sức đạp Tần Lam một cước, sau khi nghe thấy tiếng anh ta hét lên vì đau, cô vẫn chưa nguôi giận, đưa tay đẩy anh ta ra: "Anh đến đây làm gì, chúng ta đã kết thúc rồi cơ mà."

"Ai nói thế!" Tần Lam cố chấp kéo người vào trong lòng, giống như Trác Linh sẽ biến mất lần nữa vậy.

"Em không nói một tiếng đã chạy đi bỏ lại anh, điện thoại cũng đổi, lại còn dám làm kẻ xấu cáo trạng trước!"

Trác Linh lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh làm cái gì, thì trong lòng anh rõ ràng nhất!"

"Anh làm cái gì em nói thẳng cho anh biết là được mà, đừng âm dương quái khí* như thế chứ." Tần Lam cũng không vui, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn lo lắng cho cô, ai ngờ vừa gặp mặt không biết tại sao liễn chĩa mũi nhọn vào anh ta.

(*Âm dương quái khí: Chỉ hành động quái gở, không bình thường)

Quả nhiên lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, dù là tay tình trường lão luyện như anh ta cũng không thể hoàn toàn hiểu hết được.

Nguyễn Thần nhìn thoáng qua thấy phụ nữ có thai ở xung quanh có vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía bọn họ, chủ yếu là Tần Lam và Trác Linh, cô vội nháy mắt với Triệu Thiên Cảnh.

Triệu tiên sinh hiểu ý, tức khắc nhỏ giọng khuyên nhủ Tần Lam: "Ở bệnh viện không tiện nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước đã."

Tần Lam cũng phát hiện ánh mắt thăm dò của những người khác, đặc biệt là ánh mắt mấy gã đàn ông ở trên người Trác Linh, khiến anh ta cực kỳ chán ghét, mạnh mẽ ôm lấy Trác Linh đang giãy dụa ra khỏi bệnh viện.

"Về với anh ——"

"Không muốn!" Cơ thể Trác Linh vẫn còn yếu ớt, đẩy anh ta vài cái đã thở dốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại không muốn tỏ ra yếu thế: "Em có chỗ của mình, không cần phải đến chỗ ấy của anh. Còn không biết anh giấu mấy con hồ ly tinh kia ở chỗ nào, cái mùi khai ấy ai mà chịu nổi?"

Nghe thấy cô càng nói càng quá đáng, Tần Lam chỉ hận không thể đem người trói lại mang về.

Nguyễn Thần nghe ra vấn đề, nhìn thấy bọn họ nổi nóng, cũng biết khó mà làm lành được, suy nghĩ một chút rồi nói chen vào: "Trác Linh, cậu thấy Tần Lam ở cùng với người khác à?"

Trác Linh quay mặt đi chỗ khác, không nói một tiếng chính là ngầm thừa nhận.

Tần Lam cũng ngẩn người ngược lại nổi giận: "Anh dụ dỗ phụ nữ khác lúc nào, em nói xem!"

Triệu Thiên Cảnh ngăn anh ta lại, nhíu mày: "Có chuyện gì nói đàng hoàng, nếu đúng là hiểu nhầm thì từ từ giải thích rõ ràng."

Nguyễn Thần nghĩ cô hoàn toàn thất bại trong việc làm hoà, đành phải tiếp tục hỏi, nếu không chỉ đẩy hai người này ở cùng một chỗ, có thể sẽ đánh nhau mất.

"Cậu nhìn thấy Tần Lam và người phụ nữ khác ở cùng nhau tại đâu? Chuyện xảy ra vào hôm nào?"

Trác Linh hiểu rõ đàn ông đều thay đổi thất thường, thế nhưng đại mỹ nhân như cô, không có ai đi tìm người khác trước khi cô buông tay. Nói rằng không vui chi bằng nói lòng tự trọng càng thêm bị tổn thương.

"Hai tuần trước, tối thứ bảy, bên ngoài ghế lô ở KTV," Cô suy nghĩ một chút nói tiếp: "Cao gầy, mặc váy liền màu xanh da trời."

Tần Lam nghe xong, sắc mặt kỳ quái, không lâu sau xoay người nhịn không được cười lớn.

Trác Linh nhìn thấy anh cười vui vẻ, sắc mặt càng thêm đen.

Triệu Thiên Cảnh lặng lẽ kéo Nguyễn Thần đến bên kia, dứt khoát đi ra ngoài.

Nguyễn Thần bị anh kéo đi mấy bước, buồn bực quay đầu lại nhìn quanh: "Mặc kệ bọn họ sao?"

"Không cần, hiểu nhầm thôi mà." Triệu Thiên Cảnh ung dung cười, dẫn cô lên xe.

Ngồi cạnh ghế lái xe, vẻ mặt Nguyễn Thần có chút khó hiểu: "Cô gái mặc váy xanh cùng Tần Lam là ai?"

"Em họ cậu ta." Triệu Thiên Cảnh vừa lái xe, vừa tiếp tục giải thích với Nguyễn Thần cũng đang cười ngồi bên cạnh: "Dì nhỏ của Tần Lam gả ra nước ngoài, em họ là con lai Trung Pháp, lớn lên dáng vẻ không giống như cậu ấy."

Thảo nào Trác Linh cho rằng Tần Lam bắt cá hai tay, nói cho cùng giá trị nhân phẩm của hoa hoa công tử căn bản là số âm, rất khó để tin tưởng.

Nhưng mà giải thích rõ hiểu lầm, hai người kia chắc sẽ không sao chứ...

Nguyễn Thần không nghĩ rằng cô vẫn còn rất lạc quan, vài ngày sau Trác Linh gọi điện thoại đến ngay cả giọng nói cũng nghe thấy vẻ mệt mỏi khó chịu.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trác Linh uể oải trả lời: "Trong nhà đã biết chuyện, nhà họ Tần cũng vậy."

Nguyễn Thần hồi hộp hỏi: "Trưởng bối phản đối hai người sống chung sao?"

"Không, là ngược lại." Cái này mới khiến Trác Linh nhức đầu, cô buồn bực nói: "Bọn họ rất đồng ý, cảm thấy môn đăng hộ đối, dự định tổ chức tiệc rượu trong vòng một tháng, đã đặt khách sạn chuẩn bị thực đơn và thiệp mời."

Nguyễn Thần ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được, trưởng bối hai nhà thật dễ nói chuyện, hơn nữa hiệu suất cũng khá cao: "Con cũng đã có rồi, nếu không có ai phản đối, các cậu cũng nên kết hôn mà."

"... Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy," Trác Linh nghĩ cô đã tìm nhầm người, lại có thể tìm người phụ nữ đã lập gia đình Nguyễn Thần này kể lể nỗi đau của mình.

Xem ra dưới cái nhìn của Nguyễn Thần, đây chỉ là một việc vô cùng đơn giản.

Quen biết cô nhiều năm như vậy, Trác Linh nghĩ trong đầu Nguyễn Thần chỉ có mấy giai đoạn: "Kết hôn —— sinh con" hoặc là "Mang thai —— kết hôn", căn bản sẽ không nghĩ đến những cái khác.

Nguyễn Thần có chút không hiểu: "Cậu không thích Tần Lam, nên không muốn cùng anh ấy kết hôn sao?"

Trác Linh im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "... Không coi là chán ghét."

"Vậy thì vì sao?" Nguyễn Thần thầm nghĩ không ghét chính là thích, nếu đã thích thì kết hôn có gì là không tốt.

Trác Linh thở dài: "Thật hâm mộ cậu, nếu nghĩ đơn giản được như cậu, mình cũng không cần phải buồn phiền thế này."

Nguyễn Thần buồn bực, đây là khen cô đơn thuần hay là chê cô ngu ngốc?

Nhưng mà Trác Linh luôn hoạt bát sôi nổi, bây giờ dáng vẻ mệt mỏi lại sa sút như vậy khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, vì vậy Nguyễn Thần tiếp tục cố gắng.

"Rốt cục là có chuyện gì, cậu không nói ra thì ai có thể giúp được cậu?"

Trác Linh suy nghĩ một lúc, dù cho bạn tốt không giúp được mình, cô đem Nguyễn Thần làm cái hốc cây nói hết ra cũng thoải mái đôi chút: "Nhà họ Trác và nhà họ Tần đã muốn hợp tác với nhau từ lâu, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, bây giờ là cơ hội tốt nhất."

Nguyễn Thần nghe xong cũng mơ mơ màng màng, cho đến khi dập máy cũng là lúc Triệu Thiên Cảnh trở về nhà, cô mới chợt hiểu ra, đột nhiên đập bàn, làm cho chiếc đũa trên đĩa rau Triệu tiên sinh cầm trên tay cũng rơi xuống.

Hóa ra Trác Linh buồn bực ở cùng Tần Lam sẽ biến thành đám cưới chính trị nên mới không muốn kết hôn?

Triệu Thiên Cảnh lặng lẽ đổi một đôi đũa khác, Nguyễn Thần cúi đầu buồn bực, yếu ớt thở dài.

"Xem ra lần này, chúng mình không giúp được gì cho Trác Linh rồi..."

Cái này không những là chuyện giữa Trác Linh và Tần Lam, còn liên quan đến lợi ích giữa hai gia tộc, chẳng trách bạn tốt hao tổn tâm trí như vậy.

Triệu Thiên Cảnh biết cô cả đêm không yên lòng, hóa ra là đang suy nghĩ chuyện Tần Lam và Trác Linh, anh không khỏi an ủi Nguyễn Thần: "Bọn họ sẽ suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa Tần Lam từ trước đến giờ không phải là đứa con ngoan ngoãn nghe lời bề trên, nếu không thì sao mấy năm nay luôn ở bên ngoài tự mình mở quán bar chứ không về công ty của gia đình làm việc?"

Nguyễn Thần nghe xong cũng cảm thấy có lý, người luôn ngông nghênh như Tần Lam, đối với trưởng bối trong nhà sẽ bảo sao nghe vậy, quả thật cũng không có khả năng.

Liên tục vài ngày Trác Linh không liên lạc với cô, đối với năng lực của bạn tốt cô vô cùng tin tưởng, Nguyễn Thần nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết công bằng, vì thế mà yên lòng không ít.

Ai ngờ vừa tan tầm đã nhận được điện thoại của Trác Linh, Nguyễn Thần thiếu chút nữa ngã xuống từ trên bậc thềm của vườn trẻ.

Cô sững sờ hỏi: "Lúc nãy không nghe rõ, cậu nói cậu đang ở đâu?"

"Ở sân bay." Giọng nói của Trác Linh vô cùng vui vẻ, bỏ qua phiền muộn lúc trước: "Thời tiết này đi nghỉ là hợp nhất, mình đưa đơn xin nghỉ rồi, đi du lịch ở một nơi xuân về hoa nở để làm hướng dẫn viên du lịch ở vùng đấy ngắn hạn."

Nguyễn Thần ngẩn người: "Tần Lam đi cùng với cậu sao?"

Trác Linh cười khẽ: "Ai muốn quản anh ta... mình phải lên máy bay rồi, đến nơi mình sẽ liên lạc lại với cậu."

Nghe thấy tiếng "tút tút" trong điện thoại di động, Nguyễn Thần cười khổ, thật giống tính cách của Trác Linh, nóng vội, nói đi là đi ngay.

Nguyễn Thần vừa để điện thoại di động xuống, Triệu Thiên Cảnh đã nhanh chóng vượt qua đường hướng về phía cô.

"Tần Lam gọi đến, nói không tìm thấy Trác Linh..."

Anh còn chưa nói xong, một chiếc Audi phanh gấp lại ở ven đường, phát ra âm thanh chói tai, vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, Tần Lam liền từ ghế lái ló đầu ra, lớn tiếng hỏi: "Trác Linh ở chỗ nào ——"

Nguyễn Thần lặng lẽ ngoảnh mặt đi chỗ khác, bổ nhào vào trong lồng ngực Triệu Thiên Cảnh.

Tần Lam lại có thể ở nơi công cộng, không đúng, là trước cửa chỗ làm việc của cô lớn tiếng gọi, thực sự rất mất mặt, mình có thể làm như không nghe thấy được sao?

Nguyễn Thần che mặt nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đến sân bay, một phút trước đã lên máy bay rồi, có thể đuổi kịp sao?"

Triệu Thiên Cảnh cầm điện thoại di động trên tay còn chưa kịp tắt máy, Tần Lam nghe thấy Nguyễn Thần nói xong, tức khắc giẫm lên chân ga, chớp mắt chiếc xe đã lao đi.

Nguyễn Thần thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi một câu: "Anh nói xem anh ấy có thể đuổi kịp không?"

"Thường thì sau khi lên máy bay nửa giờ mới cất cánh, từ nơi này đến sân bay coi như là lưu thông thuận tiện không bị tắc đường, nhanh nhất cũng phải bốn mươi phút." Triệu Thiên Cảnh theo thói quen dùng số liệu nói chuyện, chỉ thiếu nước nói thẳng ra muốn đuổi kịp Trác Linh, trừ khi Tần Lam trên đường đi xảy ra kỳ tích.

Hai người lên xe, anh dựa sát lại gần, đem cô đặt lên ghế ngồi hôn một cái mới nói: "Cậu ta đuổi theo là việc của cậu ta, chúng mình về nhà thôi."

Nguyễn Thần đỏ mặt nhìn Triệu Thiên Cảnh, đúng là người học ngành Khoa học tự nhiên đều theo chủ nghĩa hiện thực.

Cô còn suy nghĩ Tần Lam có thể đuổi theo Trác Linh, sau đó diễn một cảnh gặp nhau đầy rung động, Trác Linh bị cảm động quay đầu nhào vào lòng Tần Lam, từ đó hai người sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp...

Đáng tiếc bong bóng màu hồng của Nguyễn Thần vừa mới xuất hiện, đã bị một câu nói sát phong cảnh qua quýt của Triệu Thiên Cảnh hoàn toàn đâm thủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.