Vì để cô yên tâm, bọn họ ở lại khu bắc hết một buổi sáng mới rời đi.
Khi đi ngang qua khu vực phong tỏa, bên trong có một đám dân chúng2đang la lét ầm ĩ. Bọn họ vốn rất sợ có zombie, nhưng bọn họ còn bị cách ly. Nếu có người thật sự bị lây nhiễm, vậy bọn họ tuyệt đối7sẽ có kết cục rất thê thảm.
Trong giây lát, mọi người không ngừng oán giận, nhưng sợ khẩu súng trong tay đám binh lính, chỉ có thể nói mồm.
Cũng không hiểu sao1lại có zombie xuất hiện, rõ ràng trước khi tiến vào căn cứ mọi người đều đã được cách ly, theo lý mà nói, muốn biến đổi thì đã sớm biến đổi,7không có khả năng lâu như vậy mới xảy ra. Vì chuyện này, có rất nhiều người rời khỏi căn cứ. Nếu không bảo đảm được an toàn của bọn họ, vậy0bọn họ không cần thiết phải sống ở chỗ này. Dù sao lấy tỉ lệ virus zombie lây nhiễm mà xem xét, thì lúc nào mạng sống cũng bị uy hiếp, không cẩn thận sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Dù zombie bị tiêu diệt cũng không thể làm cho chuyện này lắng xuống. Ngày thứ hai, có người làm loạn tự xưng là người của nhà họ Phong, vốn tên là Phong Tam Xuân, hết ăn đến uống ở khu bình dân thì cũng thôi, không ngờ còn đổ thêm dầu vào chuyện này.
Như vậy cũng không tính là chuyện gì to tát, nhưng không biết hắn lấy đâu ra một loại nước thuốc kỳ lạ, nói uống nó là có thể tránh được virus zombie lây nhiễm.
Đám người đang lo lắng hãi hùng nghe được tin này, tất cả đều tìm tới hắn, không ít người đã bị hắn lừa.
Đây vốn không phải là chuyện gì lớn, trong căn cứ có nhiều người, nhưng chắc hẳn cũng chỉ có hắn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy.
Người đàn ông này quá to gan, làm cho một số người dị năng chú ý, chờ điều tra thử mới biết người đàn ông này thật sự mang họ Phong, đến từ ngoài thành nơi nhà Phong Mạt lúc trước sinh sống, nhưng không liên quan gì với nhà Phong Mạt. Cũng không biết hắn lấy đâu ra lá gan mà dám giả mạo người của gia tộc lớn.
Có lẽ bởi vì zombie bị tiêu diệt, cũng có thể là vì nước thuốc mà Phong Tam Xuân bán ra có tác dụng, một ngày trôi qua cũng không có ai bị lây nhiễm nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không dám la lối nữa.
Cũng bởi vì chuyện này, căn cứ cho canh gác luân phiên suốt 24 giờ một ngày, luôn chú ý tới mọi hoạt động trong căn cứ, tránh xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa.
Còn người tên Phong Tam Xuân kia đã bị người nhà Phong Mạt dẫn đi, về phần kết quả thế nào thì không thể biết được.
Hai ngày nghỉ trôi qua trong sự kiện này. Trong lúc đó, Lý Tiểu Tửu đã trồng được một khoảnh đất khoai tây lớn, tất cả mọi người nghe nói trong không gian của cậu còn có thể trồng được thì vui mừng tới chảy nước mắt. Buổi chiều mọi người tập trung lại, ăn một nồi khoai tây tươi ngon. Chà chà, người bình thường không có khả năng nếm được mùi vị kia đâu.
Ở thời mạt thế, chắc hẳn chỉ có bọn họ còn có thể được ăn thức ăn ngon như vậy.
Trước khi đi, ai nấy đều luyến tiếc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi quay về trường học thì trời cũng đã tối, Lý Tiểu Tửu đưa A Man về phòng ký túc xong, mới về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, một đám người dị năng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát. Trong hành động lần này, tất cả người dị năng mới đều phải tham gia, tổng cộng có khoảng hơn một trăm người.
Nghe nói còn có thể tự mình chia nhóm. Sau khi giáo viên các lớp nói xong về những chuyện cần chú ý, một đám người xếp hàng lên xe buýt, bắt đầu xuất phát!
Người của ba lớp lần lượt ngồi trên ba chiếc xe buýt, mỗi lớp đều có hai giáo viên đi theo, còn dẫn theo mấy tiểu đội dị năng.
Nại Chi Tiên cũng bảo mọi người tự mình chia nhóm, tốt nhất là năm người một tổ. Mọi người đều la hét ầm ĩ. Tổ của Lý Tiểu Tửu nhanh chóng được xách định. A Man, Bắc Mạch, Vụ Phi Anh, Vụ Khinh, vừa vặn năm người. Vụ Khinh lớn tuổi nhất, cho nên đương nhiên sẽ làm tổ trưởng.
Những người khác rất đố kỵ, tổ anh đã tập trung hết những người dị năng mạnh nhất lớp rồi, còn bảo bọn họ sống thế nào nữa?
Có người dị năng nữ đi tới, mắt nhìn Vụ Khinh nhưng nói với Vụ Phi Anh: “Anh tử, tôi có thể vào đội của mọi người không?”
Vụ Phi Anh không phải là kẻ ngốc, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này muốn gì. Cô vốn là một người thẳng tính nên cũng không nói vòng vo: “Chúng tôi vừa vặn năm người, đủ rồi.”
Người dị năng nữ có chút bất mãn, nhưng vẫn mỉm cười và nói: “Thêm tôi cũng không sao.”
Vụ Khinh quay đầu lại nói: “Cô là người dị năng hệ thổ?” Khi thấy cô ta gật đầu, anh nói tiếp: “Tôi là hệ kim, thêm cô cũng chỉ lãng phí, hay cô đi xem thử đội khác có cần người không.”
Trong lòng người dị năng nữ tức giận nhưng cố nhịn, cô ta lo lắng tới thể diện nên mới qua đây, không ngờ bị từ chối như vậy, nhưng trong mấy người này, cô ta không thể đắc tội một người nào.
Mấy đứa trẻ không suy nghĩ nhiều như vậy, ít nhất bọn họ không thích người xa lạ, muốn lập đội thì đương nhiên phải cùng với người mình tin tưởng.
Sau khi phân đội xong, vẫn còn một người sót lại, Nại Chi Tiên rất bất lực nhìn đứa trẻ không có cảm giác tồn tại kia. Cậu ta khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, còn luôn cúi đầu, bộ dạng như nói tôi rất tự ti.
Trước đây, khi Lý Tiểu Tửu vào lớp, đã nhìn thấy cậu ta và Bắc Mạch là hai người nhỏ tuổi nhất. Chỉ là cậu ta cả ngày không nói tiếng nào, ngay cả lúc kiểm tra dị năng cũng không thấy cậu ta đi tới, nên bị Lý Tiểu Tửu bỏ quên.
Không ai muốn cùng đội với cậu ta, đứa trẻ sợ đến mức sắp khóc rồi. Nại Chi Tiên cũng không có cách nào. Ai bảo cậu ta không phải là dị năng tấn công, cũng không phải dị năng phòng ngự, còn kém hơn cả hệ thủy yếu nhất.
Lý Tiểu Tửu nghiêng đầu qua, hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”
Vụ Khinh nói: “Người này có dị năng rất hiếm thấy, dị năng hệ trị liệu, anh cũng không biết rõ, chỉ nghe nói có thể trị thương nhưng phạm vi quá nhỏ, không có tác dụng gì.”
Vụ Phi Anh đang ở phía trước cũng nghiêng đầu qua: “Quả thật không có tác dụng gì, bây giờ có ai muốn trị liệu chỉ vì chút vết thương nhỏ chứ? Chỉ lãng phí thời gian.”
Nại Chi Tiên vỗ nhẹ vào vai của đứa trẻ, ra hiệu cho cậu ta đừng sốt ruột, cuối cùng cô nhìn sang một đội mới chỉ có bốn người, hỏi: “Thêm cậu ta nữa, không phải các người sẽ vừa vặn năm người sao?”
Người đàn ông dẫn đầu có vẻ chán ghét, xua tay: “Cô giáo, thôi đi. Dị năng của cậu ta không có chút tác dụng nào, cậu ta vào đội chúng tôi cũng chỉ ngáng chân mọi người thôi.”
Nại Chi Tiên nhíu mày, rõ ràng cảm thấy người đàn ông nói quá nặng lời.
Mặt cậu bé đỏ bừng, nắm chặt nắm tay, trong lòng rất tức giận. Nhưng người đàn ông này nói đúng, cậu ta còn có thể làm thế nào nữa?
Vô dụng chính là vô dụng.
Nại Chi Tiên nghiêm túc nói: “Tôi cũng không ép mọi người, mọi người đều là bạn học cùng lớp, có gì thì từ từ nói với nhau.”
Cô nhìn những đội khác trong xe: “Có đội nào bằng lòng nhận Lâm Nhân không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi đều cúi đầu. Ai mà muốn dẫn theo đứa con ghẻ đó chứ?
Có người kêu lên: “Cô giáo, đội của đám người Vụ Khinh đều là dị năng hệ biến dị, bọn họ lợi hại như vậy, có thể cho Lâm Nhân vào đội của bọn họ.”
Người nói chính là người dị năng nữ vừa bị nhóm Vụ Khinh từ chối, trong lòng vốn khó chịu, bây giờ có cơ hội trút giận, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nại Chi Tiên nhìn về phía mấy người, hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Ánh mắt của bọn họ càng làm Lâm Nhân càng cúi đầu thấp hơn, không biết tại sao, nhưng cậu ta thật sự rất tự ti.
Vụ Khinh liếc nhìn mấy người trong nhóm: “Mọi người thấy thế nào?”
Vụ Phi Anh khoát tay, nhìn người dị năng nữ khiêu khích kia với vẻ khinh thường, nói: “Em không phản đối.”
Người dị năng nữ nghe vậy thì cắn răng, oán hận nhìn cô.
Lý Tiểu Tửu thu hồi ánh mắt, nói: “Em cũng không thành vấn đề.”
Ai nấy đều đồng ý, Bắc Mạch cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vẫy tay: “Anh cứ xem mà làm.”
Vụ Phi Anh giơ tay nói: “Cô giáo, chúng tôi không có vấn đề gì.”
Lâm Nhân cảm thấy không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của bọn họ liền vội vàng cúi xuống.
Nại Chi Tiên mỉm cười: “Em nhanh dọn đồ của mình, tới ngồi chỗ của bọn họ đi.”
Lâm Nhân hơi kích động chạy đi. Một lát sau, cậu ta đã đi tới trước mặt mọi người trong đội, gương mặt ửng đỏ nói: “Chào... chào mọi người.”
Vụ Phi Anh đẩy Vụ Khinh ngồi bên cạnh ra ngoài, vỗ vào đệm ghế nói: “Cần gì phải khách sáo như vậy. Cậu nhanh ngồi xuống rồi hãy nói.”
Vụ Khinh trừng mắt với cô và ngồi vào bên cạnh Bắc Mạch, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên anh gặp chuyện như vậy.
Lâm Nhân ngại ngùng cười và ngồi xuống.
Nại Chi Tiên đứng ở phía trước, thông báo: “Còn nửa giờ nữa sẽ đến nơi, mọi người ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, nếu như gặp phải zombie thì đừng sợ đến mức mềm chân đấy.”
Người trong xe đều cười. Bọn họ cũng không phải chưa từng gặp.
Ai nấy đều lấy đồ ăn trong túi xách ra. Khi đi ra ngoài, phần lớn bọn họ đều mang theo các loại bánh mì, bánh bao. Vụ Phi Anh cắn bánh mì, nhíu mày nhìn Lâm Nhân vẫn ngồi yên bên cạnh, hỏi: “Cậu không ăn sao?”
Lâm Nhân hơi xấu hổ cúi đầu, khúm núm nói: “Buổi sáng dậy muộn, không mang theo bánh bao.”
Vụ Phi Anh nghẹn lời, nhìn cậu ta: “Cậu có thể đáng tin một chút không?”
Ra ngoài, đồ ăn quan trọng tới mức nào chứ? Còn không biết tới bao giờ mới có thể trở lại, thế mà cậu ta có thể quên mất chuyện quan trọng này?
Cô lấy bánh mì ra khỏi túi và đưa tới.
Vụ Khinh nhíu mày nhìn qua, bọn họ không mang theo nhiều thức ăn, thêm cậu ta nữa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.
Lâm Nhân cũng hiểu rõ đạo lý này. Người ta bằng lòng nhận mình vào đội đã là tốt lắm rồi. Nếu như cậu ta còn nhận đồ ăn của bọn họ nữa, vậy người khác sẽ nghĩ thế nào.
Cậu ta cố gượng cười trông còn khó coi hơn khóc, từ chối nói: “Không cần đâu, mọi người ăn đi. Tôi không đói.”
Hai người đẩy tới đẩy lui, mấy người khác nhìn thấy đều nghẹn lời. Lý Tiểu Tửu nói: “Em mang theo rất nhiều thức ăn, không sao đâu, anh cứ ăn đi.”
Cậu vỗ nhẹ vào cái ba lô căng phồng của mình, giống như bên trong thật sự có rất nhiều thức ăn vậy.
Vụ Phi Anh cũng có phần không kiên nhẫn, nhét bánh mì vào trong lòng Lâm Nhân, nói với vẻ rất hung dữ: “Bảo cậu ăn thì ăn đi, viện cớ nhiều như vậy làm gì. Chẳng lẽ sợ tôi bỏ độc à?”
Cô quay đầu lại đã tươi cười, nhìn Lý Tiểu Tửu và chà xát tay: “Tiểu Tửu, em mang theo đồ gì ngon, cho chị xem với.”
Lý Tiểu Tửu mở ba lô ra, bên trong có một túi bánh mì còn có một ít bánh quy. Cô có phần nghẹn lời, bĩu môi. Lại là bánh mì. Cô không muốn ăn bánh mì, muốn que cay cơ.
Xé gói bánh quy trong tay, Lý Tiểu Tửu chuyển tới trước mặt mọi người và nói: “Mọi người ăn bánh quy đi.”
Vụ Phi Anh vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Ngoan.”
Vụ Khinh cũng lấy một cái. Bắc Mạch nhất định sẽ không từ chối loại bánh này. Về phần Lâm Nhân, Lý Tiểu Tửu tỏ vẻ, cậu giơ đến đau cả tay rồi, người anh em cậu cũng nên nhận đi chứ.
A Man sẽ không ăn mấy thứ này, nhưng sợ mấy người thấy lạ nên Lý Tiểu Tửu vẫn đưa qua cho có lệ.